Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1

9748 1 56 0

Chương 227: Phiên ngoại Tần – Đường (1)

Mùa hè năm 2015.

Tòa nhà truyền thông Tinh Duệ.

Đường Nhược Dao đứng trước cửa phòng làm việc của Nguyễn Cầm, nàng nắm chặt hai tay, cúi đầu lặng lẽ đứng yên một lát, sau đó giơ tay lên khẽ gõ cửa hai cái.

Tiếng Nguyễn Cầm nói với ra: “Vào đi.”

Đường Nhược Dao đẩy cửa vào, bình tĩnh nói với người phụ nữ tóc ngắn ngồi sau bàn làm việc: “Chị Cầm.”

Nguyễn Cầm ngẩng đầu lên, giọng quái gở mỉa mai một câu: “Đây không phải là đại minh tinh Đường Nhược Dao của chúng ta à? Hôm nay ngọn gió nào thổi cô tới đây vậy? Tòa miếu nhỏ này của tôi không chứa nổi Tôn Đại Phật cô đâu.”

Con người Nguyễn Cầm năng lực bình thường, thích dẫn mối để mưu cầu danh lợi. Lúc trước Nguyễn Cầm dẫn Đường Nhược Dao đi xã giao, Đường Nhược Dao trở mặt với cô ta, hai người tan rã trong không vui. Tuy nói Đường Nhược Dao đã ký hợp đồng với Tinh Duệ nhưng trong hợp đồng không có quy định nhất quyết phải có nghĩa vụ nhận dẫn mối, Nguyễn Cầm cũng chẳng làm gì được nàng. Cái giá đắt mà Đường Nhược Dao phải trả là không có nhận được bất kỳ mối làm ăn nào, ngay cả những mối không chính thống, cũng may nàng vẫn còn đi học, thành tích chuyên ngành ưu tú, học bổng cũng đủ để gánh học phí của nàng, không cần vội kiếm tiền.

Nguyễn Cầm ghét nhất dáng vẻ luôn ra vẻ thanh cao của nàng, đã vào thùng nhuộm của giới giải trí này rồi mà còn muốn giữ mình trong sạch, để người khác sờ mấy cái bộ mất miếng thịt nào à? Lên giường một đêm có thể bớt được bao nhiêu chuyện cơ chứ, nếu nàng nói nàng là thiên kim nhà giàu thì cũng thôi, đằng này một người xuất thân trong gia đình bình thường như nàng thì dựa vào đâu mà kiêu ngạo như vậy?

Đường Nhược Dao làm ngơ mấy câu mỉa mai của cô ta, chỉ cụp mắt hỏi: “Gần đây có thể dẫn tôi tới bữa tiệc nào không?”

Nguyễn Cầm nói: “Tôi dẫn cô đi làm gì? Để cô làm mình làm mẩy với tôi à?”

Đường Nhược Dao: “Tôi xin lỗi.”

Nguyễn Cầm suýt làm rơi cây bút: “Cô nói gì cơ?”

Đường Nhược Dao lặp lại rõ ràng từng chữ một: “Tôi xin lỗi.” Nàng cúi đầu nói: “Là do lúc trước tôi không hiểu chuyện.”

Nguyễn Cầm: “Cô lặp lại lần nữa, nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói.”

Đường Nhược Dao ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Cầm: “Tôi xin lỗi, tôi sai rồi.”

Giọng nói của nàng không có chút dao động nào, như thể người đã hai tay dâng hết tôn nghiêm của mình, mặc cho người khác chà đạp không phải mình. So với người ba đang nằm trong bệnh viện sống chết chưa rõ của nàng thì tôn nghiêm có đáng là gì?

Nguyễn Cầm ngẫm nghĩ một lúc, vươn tay vỗ lên gương mặt căng tràn collagen của nàng.

Cô gái nhỏ mười tám, mười chín tuổi vừa mới trưởng thành không lâu, làn da căng bóng nhéo chút là đỏ. Nguyễn Cầm như đang táy máy một món hàng, nắm cằm nàng nói: “Hiểu ra sớm thì tốt biết bao nhiêu, với nhan sắc của cô thì chỉ cần chịu cố gắng, không phải lo không có đầu ra tốt.”

Đường Nhược Dao chớp mắt nói: “Chị nói đúng.”

Nguyễn Cầm buông nàng ra, xua tay nói: “Cô về trước đi, có bữa tiệc nào thích hợp thì tôi sẽ gọi cho cô.”

Đường Nhược Dao không nhúc nhích, giọng còn thấp hơn cả khi nãy: “Có thể… Sớm một chút được không?”

Nguyễn Cầm hoài nghi nhìn nàng.

Đường Nhược Dao nói: “Bây giờ đang nghỉ hè, tôi muốn nhận một ít hợp đồng.”

Sau khi ra khỏi truyền thông Tinh Duệ, Đường Nhược Dao đứng ven đường chờ xe buýt tới bệnh viện trung tâm XX. Người đi tuyến xe buýt này rất đông, từ trên xuống dưới vô cùng chen chúc, Đường Nhược Dao theo mọi người xếp hàng lên xe, trả hai đồng tiền.

Nàng ngồi trạm thứ hai đếm ngược từ điểm cuối, một tiếng mười phút, nếu đổi sang ngồi xe lửa thì cần tốn năm đồng.

Bây giờ Đường Nhược Dao không phải đại minh tinh trong tương lại, nàng ngồi trong chiếc xe buýt mà điều hòa cũng không thể làm tan đi mùi mồ hôi, mặc áo sơ mi trắng, quần jean xanh bị giặc tới mức trắng bệch. Nàng nắm chặt móc kéo trên đỉnh đầu, kề sát vai với người bên cạnh, cơ thể lung lay không ổn định theo đường chạy của xe buýt, tóc mái che khuất mắt, vẻ mặt chết lặng.

Tiếng thắng xe vang lên chói tai, xe buýt dừng trước trạm dừng ở cửa bệnh viện, loa trong xe thông báo đã đến trạm, mọi người nối đuôi nhau xuống xe.

Mùi mồ hôi lập tức biến thành mùi thuốc khử trùng ở khắp nơi.

Đường Nhược Dao đi vào hành lang phòng chăm sóc đặc biệt thì bị một người phụ nữ hung dữ xông tới, bà ta liên tục đánh vào vai nàng, kéo mái tóc dài của nàng, vừa khóc vừa mắng: “Cái đồ sao chổi này, sao nhà lão Đường chúng tao lại sinh ra một đứa sao chổi như mày chứ!”

“Tại sao người bị xe đụng không phải là mày, tại sao mày còn mặt mũi sống trên đời này được hả!”

“Kiếp trước tao đã tạo nghiệt gì mà sinh ra một đứa oan gia đòi nợ như mày thế này!”

Y tá nghe tiếng ồn ào thì chạy tới can ngăn: “Không được làm ồn, có chuyện gì thì ra ngoài nói.”

Đường Nhược Dao kéo Giang Tuyết Trân ra ngoài.

Giang Tuyết Trân không muốn nhưng sức lực của Đường Nhược Dao thật sự quá mạnh, đi tới cầu thang nàng mới thả bà ta ra, Giang Tuyết Trân được tự do thì lại giơ tay tát một cái lên mặt con gái.

Đường Nhược Dao nghiêng đầu đi, cuối cùng chỉ sượt qua cổ nàng. Da nàng trắng, mùa hè ra ngoài làm thêm một khoảng thời gian cũng không thấy rám nắng, vừa sượt một chút như thế đã đỏ hết một mảng lớn, trông vô cùng bắt mắt giữa da thịt trắng nõn.

Nàng ngước mắt lên, nhìn Giang Tuyết Trân bằng ánh mắt không chút lay động.

Không hiểu sao Giang Tuyết Trân cảm thấy xót xa, nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, hùng hồn chất vấn: “Tiền đâu? Không phải mày đi kiếm tiền à? Tiền phẫu thuật đều là ứng tạm, còn không xoay sở được tiền thì ông ấy cũng chỉ chờ chết thôi.”

Giọng Đường Nhược Dao khàn khàn: “Con đang nghĩ cách.”

Giang Tuyết Trân nói: “Nghĩ cách nghĩ cách, tao thấy mày muốn thấy ba mày chết thì có.”

Vành mắt Đường Nhược Dao ửng đỏ, nhưng dường như lại chỉ là ảo giác thoáng qua.

Giang Tuyết Trân lại nói: “Nếu ông ấy không tới thăm mày thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này, làm người thì phải có lương tâm, đúng không?”

Cổ họng Đường Nhược Dao càng khàn, lúc nói chuyện nghe như giấy nhám bị mài, nàng chậm rãi nói: “Căn phòng trong nhà kia…”

Giang Tuyết Trân lập tức nói: “Không được! Không thể bán phòng trong nhà được, bán rồi em trai mày ở đâu? Sau này ba mày khỏe rồi ở đâu? Cả nhà lưu lạc đầu đường hay gì?” Bà ta càng nói lưng càng thẳng, ánh mắt liếc sang xung quanh, chua ngoa nói: “Mày là sinh viên, mày có chỗ ở nên mới không quan tâm tới chuyện bọn tao có bị lưu lạc đầu đường hay không.”

Đường Nhược Dao cầu xin: “Dì à, tạm thời con thật sự không thể kiếm được nhiều tiền như thế, coi như con mượn dì đi.”

Giang Tuyết Trân cất cao giọng: “Cho mày mượn? Mày đi cướp à? Mày lấy gì để trả?”

Đường Nhược Dao cụp mắt một hồi lâu, tự giễu cong môi. Nàng ngước mắt lên lần nữa, đưa hộp cơm nãy giờ cầm cho bà ta, nói: “Dì còn phải chăm sóc ba con, đừng để bị đói, con đi trước đây.”

Nàng khẽ khom người, cúi đầu, sau đó quay người bỏ đi.

Nguyễn Cầm gọi điện thoại tới rất nhanh, hôm sau đã nói với nàng buổi tối có tiệc xã giao, hỏi nàng có muốn đi không. Đường Nhược Dao lấy cái váy mới năm ngoái vừa mua trong tủ quần áo ra thay, nàng là một sinh viên hàng thật giá thật, váy trắng được mặc trên người trông càng thêm phần sức sống của sinh viên.

Nguyễn Cầm nói mấy tên đàn ông già kia đều mê nữ sinh viên thanh thuần trong tháp ngà.

Trên bàn rượu nâng ly cạn chén, cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt.

Nguyễn Cầm nháy mắt với Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao cố nhịn cơn buồn nôn trong lòng, rót đầy rượu vào cái ly trước mặt, cố nặn ra nụ cười, học theo cách nói chuyện của mấy nữ sinh khác, nhẹ nhàng cất tiếng: “Lưu tổng, em mời ngài một ly.”

Người đàn ông tai to mặt lớn híp mắt, ngả ngớn liếc nhìn cô gái từ trên xuống dưới, sau đó mới nói: “Được thôi, nhưng chỉ uống rượu thôi thì tôi thấy hơi chán, chúng ta chơi chút gì đó mới mẻ nhé?”

Nguyễn Cầm nói: “Lưu tổng muốn chơi thế nào?”

Lưu tổng: “Rượu giao bôi thì sao?”

Nguyễn Cầm lập tức hùa theo: “Rượu giao bôi cũng được.”

Sắc mặt Đường Nhược Dao tái nhợt.

Nguyễn Cầm: “Tiểu Đường.”

Đường Nhược Dao miễn cưỡng mỉm cười: “Nghe theo Lưu tổng cả.”

Đường Nhược Dao bưng ly rượu qua, những người khác đều bắt đầu ồn ào.

“Lão Lưu, mặt già ông sao lại không biết ngại đòi uống rượu giao bôi với một cô gái trẻ thế?” Một nhà đầu tư khác trêu ghẹo.

Lưu tổng chậc một tiếng: “Ông chẳng hiểu gì cả, rượu giao bôi phải uống với gái trẻ thì mới thú vị, chẳng lẽ lại uống với bà già trong nhà à?”

Người bạn trêu ghẹo ông ta cười ha hả.

Lưu tổng đánh giá Đường Nhược Dao một lượt, cảm thấy cô gái trẻ này trông không tồi, ông lăn lộn trong giới này nhiều năm, đã từng thấy không ít hạt giống tốt nhưng Đường Nhược Dao vẫn mang tới cho ông ta cảm giác hai mắt phát sáng.

“Giao bôi! Giao bôi! Giao bôi!”

Nam nữ đều hô hào, bầu không khí rất sôi động.

Một tay khác của Đường Nhược Dao gần như là bóp vào trong thịt, nàng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay trong tiếng hoan hô ngày càng nhiệt liệt, miệng ly lật ngược, không một giọt dư thừa, nàng mím môi cười.

Lưu tổng hét to: “Hay lắm!”

Gã ta nắm chặt tay Đường Nhược Dao, vỗ vỗ rồi làm như vô tình sờ soạng mu bàn tay trơn mịn của nàng một chút, sau đó cười ha hả.

Sắc mặt Đường Nhược Dao không thay đổi, ánh mắt Nguyễn Cầm chuyển một vòng, trong mắt hiện lên vẻ hiểu rõ.

Nguyễn Cầm đứng trong toilet châm một điếu thuốc, hào hứng hỏi: “Cô muốn câu kim chủ à? Sao đột nhiên nghĩ thông suốt thế?”

Vẻ mặt Đường Nhược Dao không có biểu cảm gì, cũng ngầm thừa nhận.

“Như vậy mới là sáng suốt, trong vòng này không quyền không thế thì rất khó debut, tôi chỉ vì tốt cho cô thôi.” Nguyễn Cầm hít một hơi thuốc, chậm rãi nhả ra vòng khói vào mặt nàng: “Thật ra tôi cũng có thể giới thiệu cho cô một người.”

“Hào phóng không?” Đường Nhược Dao nhìn cô ta chằm chằm, trong sương khói, đôi mắt luôn trong trẻo cũng trở nên cực kỳ tối tăm.

“Đương nhiên rồi.”

Nguyễn Cầm toại nguyện nhìn thấy cảm xúc dao động trên gương mặt nàng, nụ cười bên khóe môi càng sâu hơn.

Nguyễn Cầm nghĩ một lúc mới nói: “Tưởng tổng của truyền hình điện ảnh Kiêu Tuấn có vài phần giao tình với tôi.”

Đường Nhược Dao: “Tôi cần tiền mặt, cái loại mà có thể chuyển ngay tới tài khoản ấy.”

Nguyễn Cầm cười: “Không thành vấn đề, chỉ cần anh ta vừa ý cô thôi. Trong đầu cô ta chợt nảy ra một suy nghĩ, bật thốt: “Cô vì tiền à?”

Đường Nhược Dao không đáp lại.

Lại nữa, bộ dạng mãi mãi cao cao tại thượng thế này, rõ ràng khi nãy vừa mới chơi cùng mấy lão già kia rất vui, rốt cuộc nàng đang cao ngạo cái gì?

Nguyễn Cầm lạnh lùng nói: “Đây là thái độ mà cô cầu xin người khác đấy à?”

Đường Nhược Dao cúi đầu xuống.

Nguyễn Cầm dùng mu bàn tay vỗ lên mặt nàng, chậm rãi nói: “Thế này còn tạm được.”

Đường Nhược Dao không biết phải làm sao, vừa chết lặng vừa muốn cười, vì vậy thật sự cười với cô ta.

Một lần cũng là giẫm đạp, hai lần cũng là giẫm đạp, chỉ cần có thể lấy được tiền thì muốn giẫm đạp nàng thế nào cũng được.

Nguyễn Cầm nói: “Tốt xấu gì cũng từng có giao tình, cô cần tiền gấp thì tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp cho cô, chờ thông báo của tôi đi.”

Đường Nhược Dao nói: “Cảm ơn chị Cầm.”

Khóe môi Nguyễn Cầm cong lên, cười nói: “Đi thôi, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ không hại cô.”

Cô ta cất bước đi, Đường Nhược Dao cũng đi theo sau cô ta.

Nguyễn Cầm dẫn Đường Nhược Dao đi gặp Tưởng tổng Tưởng Thế Khôn của truyền hình điện ảnh Kiêu Tuấn, Tưởng Thế Khôn rất hài lòng, buổi tối còn dẫn Đường Nhược Dao tới một bữa tiệc để khoe khoang.

Trong phòng bao của hội sở toàn là mấy người đàn ông bụng to béo phệ, có người dẫn theo bạn gái như Tưởng Thế Khôn, người này trẻ hơn, xinh đẹp hơn người kia, Đường Nhược Dao vừa vào đã khiến mấy cô bạn gái kia không sánh bằng, đối mặt với tiếng giả vờ phàn nàn giận dữ của mấy người bạn trong bàn, lòng hư vinh của Tưởng Thế Khôn được thỏa mãn vô cùng.

Đường Nhược Dao lấy cớ đi toilet, ra khỏi bữa tiệc để hóng gió, trên đường trở về thì bị người ta cản lại ở hành lang.

Người nọ là một vị tổng giám đốc khác ngồi cùng bàn với Tưởng Thế Khôn, họ Hoàng, lúc Tưởng Thế Khôn bảo nàng mời rượu cũng có giới thiệu qua.

Người tới không có ý tốt, Đường Nhược Dao cố giả vờ bình tĩnh nở nụ cười: “Hoàng tổng.”

Hoàng tổng cười tủm tỉm vươn tay qua sờ lên cằm nàng.

Cách đó không xa, trong một phòng bao khác cũng ăn uống linh đình, cực kỳ náo nhiệt.

Tần Ý Nùng vươn tay phẩy mái tóc xoăn dài, gương mặt tự có tư thái phong lưu, cô cản ly rượu vừa kính tới trước mặt, khẽ cười nói: “Chờ lát nữa rồi uống, tôi đi toilet trước đã.”

“Phải về nhanh đấy nhé.”

“Chờ cô ở đây đấy.”

“Chắc chắn rồi.” Tần Ý Nùng gật đầu cười nhẹ.

Cô dẫn theo Quan Hạm ra khỏi phòng bao, đi tới chỗ lưu thông không khí, bất giác đi tới gần cuối hành lang thì nhìn thấy một cảnh tượng.

Một người đàn ông có vóc người mập mạp đè một cô gái nhỏ trẻ tuổi lên tường. Cô gái nhỏ kia banh mặt, vừa kiên cường vừa ẩn nhẫn cố nghiêng đầu tránh bàn tay đối phương đưa qua, nhưng cô cũng không dám giãy giụa quá, chỉ có thể né tránh trong phạm vi có hạn, không khỏi bị chiếm tiện nghi, thỉnh thoảng còn phải nở nụ cười nịnh nọt chờ đợi đối phương buông tha cho mình.

Cảnh tượng này Tần Ý Nùng không thấy một ngàn thì cũng thấy một trăm, cô cũng từng là một trong số đó.

Tần Ý Nùng vốn nên quay đầu rời đi nhưng không biết là do suy rượu hay sự kích động vô hình điều khiển, cô chỉ đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn cảnh tượng kia, đôi mắt nhạy bén không nhìn rõ được cảm xúc.

Nhìn nàng giãy giụa, nhìn nàng không biết phải làm sao, nhìn nàng nhẫn nhịn chịu đừng, nhìn nàng hèn mọn, nhìn nàng lún sâu từng bước vào vũng bùn.

Trợ lý Quan Hạm của cô cũng nhìn theo tầm mắt của cô, khẽ lên tiếng gọi: “Chị Tần?”

Tần Ý Nùng đáp lại, thu hồi tầm mắt.

Quan Hạm hỏi: “Chúng ta về ạ?”

Tần Ý Nùng ừ một tiếng đáp lại, cô quay người rời đi, vừa bước được hai bước thì ma xui quỷ khiến lại quay đầu nhìn thoáng qua.

Ánh sáng trong hành lang khúc xạ soi vào đôi mắt cô gái kia, phát ra ánh lệ óng ánh mơ hồ.

Ánh lệ kia thoáng biến mất, sau đó lại dấy lên ý chí chiến đấu vĩnh viễn không chịu thua, vừa bướng bỉnh vừa nhẫn nại như một con hùng ưng bay xà xuống trên thảo nguyên, tạm thời cúi đầu chỉ để một kích tất trúng bắt được con ngồi.

Đôi mắt đó, một đôi mắt quen thuộc như vậy.

Dù thế nào thì Tần Ý Nùng cũng không thể cất bước được.

Cô đột nhiên dừng bước, ngước mắt lên, dưới ánh mắt khó hiểu của trợ lý, hỏi bằng giọng điệu bình thản: “Em đi hỏi thăm một chút xem hai người họ ở phòng nào.”

Trong mắt Quan Hạm lướt qua một tia kinh ngạc, nhưng ưu điểm lớn nhất của cô ấy là chuyện không nên hỏi thì tuyệt đối không hỏi nhiều. Tần Ý Nùng trở về phòng bao chưa được bao lâu thì Quan Hạm đi tới, khẽ nói bên tai cô số phòng.

Cuối cùng Đường Nhược Dao vẫn thoáng được họ Hoàng, Tưởng Thế Khôn phái người ra tìm nàng, nàng ngồi bên cạnh Tưởng Thế Khôn nghe người bên cạnh cười cười nói nói, cứng nhắc bưng ly rượu mời rượu từng người một gọi tới tên nàng, nhưng tinh thần của nàng lại ngày càng kém, sắc mặt trắng bệch, chỉ có đôi môi còn vài phần máu.

Không biết lúc nào, cửa phòng bao đột nhiên mở ra, có người đứng ngay cửa.

Mọi người rất hoan nghênh gọi: “Tần tổng.”

Đường Nhược Dao cúi đầu, khúm núm gọi theo: “Tần tổng.”

Nàng không biết Tần tổng là nam hay nữ, là già hay trẻ, cũng không quan tâm tới đối phương. Nàng chỉ đang chịu đựng, từ hôm nay trở đi nàng sẽ phải vượt qua cuộc sống tối tăm và giày vò như ngày hôm nay.

Tần Ý Nùng nhìn lướt qua đã thấy cô gái nhỏ ngồi ở một góc khác. Nói nàng là cô gái nhỏ là nhỏ thật, mái tóc dài đen nhánh, gương mặt trắng nõn mộc mạc, cằm thon thon. Mười bảy tuổi ư? Mười tám? Hay là mười chín? Nàng đã trưởng thành chưa?

Nàng đang run rẩy.

Tần Ý Nùng bình tĩnh thu hồi tầm mắt.

Mọi người nhường lại chủ vị, Tần Ý Nùng không hề khách sáo ngồi xuống, trong bàn này không ai có quyền thế hơn cô cả.

Tần Ý Nùng lấy cớ là tới thăm người bạn nào đó, trên bàn đúng là có hai vị có giao tình với Tần Ý Nùng, tất nhiên cô ung dung tham gia vào bàn rượu này, dời chủ đề tới việc cụng rượu, còn nhắc tới tiền thưởng.

Lúc nãy Tần Ý Nùng ngồi bên phòng bao kia đã uống rất nhiều rượu, lúc này khóe mắt ửng đỏ, thần thái quyến rũ cũng hiện rõ ra: “Sao? Nếu tôi thắng thì sao đây?”

Cả bàn đều mở to mắt nhìn cô.

Có người sảng khoái nói: “Tần tổng muốn sao cũng được, cho dù thua cũng không sao, coi như chúng ta mua vui cho Tần tổng đi.”

Tần Ý Nùng chống cằm, nói: “Cái gì cũng được à?”

“Đương nhiên rồi.”

“Người cũng được ư?”

Mọi người cười rộ lên, người nọ cười to nói: “Nếu Tần tổng để ý tới chúng tôi thì đó là phúc phận của chúng tôi.”

Tần Ý Nùng ghét bỏ "hứ" một tiếng: “Ai để ý tới mấy người chứ, tôi đang nói tới mấy cô gái nhỏ nũng nịu ở đây này.”

Nhờ được ban tặng cái “thanh danh tốt” nam nữ không kiêng kia, cô vừa ý một cô gái nhỏ cũng chẳng có gì.

Người nọ vẫn phóng khoáng nói: “Tần tổng muốn ai thì cứ lấy đi là được.”

Trong mắt bọn họ, mấy cô gái này đều là đồ chơi, có thể tặng cho Tần Ý Nùng kiếm chút giao tình thì nhịn đau cắt thịt cũng có làm sao?

Tần Ý Nùng nói: “Đây là ông nói đó nhé.”

Cô nói: “Mọi người đều đồng ý hết chứ?”

Tần Ý Nùng là phụ nữ, còn là một cô gái xinh đẹp như hoa, mấy tên đàn ông già ở đây chẳng được trò trống gì, chỉ giỏi khoác lác làm màu trước mặt phụ nữ, coi như vì thể diện, không được cũng phải được. Huống chi bọn họ hoàn toàn không tin một mình Tần Ý Nùng có thể uống thắng cả bàn bọn họ, từ chỗ bọn họ không nói tới chuyện nếu mình thắng thì muốn thế nào là có thể nhìn ra được.

Trong mắt bọn họ, dù Tần Ý Nùng càng có quyền thế hơn bọn họ thì cũng chỉ là đồ chơi cao cấp hơn một chút, bọn họ thưởng thức cô.

“Đồng ý.”

“Đồng ý.”

Tưởng Thế Khôn cũng nói: “Đồng ý.”

Người lúc nãy phát biểu nói: “Tần tổng muốn ai thì bây giờ có thể chọn, bọn tôi chắp tay dâng tặng.”

Tần Ý Nùng cười duyên, nói: “Vậy thì không được đâu, đã nói là thắng mới được chọn rồi.”

Đối phương nói: “Được thôi, vậy chúng ta bắt đầu ngay đi.”

Mùi rượu nồng nặc, người cuối cùng ợ rượu, dạ dày cuồn cuộn trông như muốn nôn, liên tục xua tay. Tần Ý Nùng bỏ ly rượu trong tay xuống, cười một tiếng: “Đa tạ.”

Trừ gương mặt hơi ửng đỏ trông càng xinh đẹp hơn cả khi nãy ra thì nhìn từ vẻ ngoài không thấy cô tỏ vẻ khó chịu tí nào.

Sắc mặt của mấy người đàn ông đều không tốt, nhưng chính bọn họ tận mắt nhìn cô uống rượu, thua cũng phải thua có phong độ, so đo với phụ nữ không phải là người đàn ông độ lượng. Người dẫn đầu kia lại cười nói: “Tửu lượng của Tần tổng tốt quá.”

Tần Ý Nùng nói: “Anh cũng không kém gì, tôi mà còn uống nữa là say mất.”

Cô hơi mệt mỏi khép hờ mắt, đầu ngón tay thon dài ấn lên huyệt Thái Dương trông như say thật, gương mặt xinh đẹp lại càng động lòng người.

Mấy người đàn ông đều trầm mê sắc đẹp, không tức giận nổi.

Tần Ý Nùng mở mắt ra cười nói: “Nên trao phần thưởng cho tôi rồi nhỉ?”

Cô thở dài trong lòng.

Cả bàn náo nhiệt như thế mà cô gái nhỏ kia chẳng có tí phản ứng nào, sắc mặt tái nhợt dọa người, có lẽ sắp không chịu nổi nữa rồi.

Có người đáp: “Đương nhiên rồi.”

Tần Ý Nùng suy tư, băn khoăn lướt qua từng người một, những cô gái nhỏ bị cô nhìn trúng vừa khẩn trương vừa hưng phấn, không dám nhìn cô nhưng lại lén nhìn cô.

Ngủ với ai mà chẳng phải ngủ? Tại sao không ngủ với một kim chủ xinh đẹp hơn chứ?

Gì cơ? Cô ấy là nữ? Đã tới nước này rồi mà còn quan tâm kim chủ là nam hay nữ nữa à?

Nghe nói nữ kim chủ còn hào phóng với tình nhân hơn nhiều nữa đó.

Ánh mắt Tần Ý Nùng dừng trên người Đường Nhược Dao, đuôi lông mày chau lại, giọng điệu ngả ngớn hỏi: “Cô ấy tên gì?”

Có người trả lời cô: “Đường Nhược Dao.”

Tần Ý Nùng nhìn thấy cô gái nhỏ run lên một cái như chim non sợ cành cong, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt hổ phách chứa đầy sự hoảng loạn nhìn sang cô.

Cô gái nhỏ sửng sốt.

Tần Ý Nùng buồn cười nghĩ: Cuối cùng cô cũng chịu nhìn tôi rồi à?

Tần Ý Nùng lười biếng chống cằm, một tay khác hững hờ chỉ sang hướng Đường Nhược Dao, hời hợt nhưng không cho phép từ chối: “Tôi muốn cô ấy.”

Tưởng Thế Khôn bật thốt: “Không được!”

Gã ta mới có được không lâu, còn chưa thưởng thức mùi vị nữa, Nguyễn Cầm nói với gã ta đây là sinh viên học viện điện ảnh ở Thủ Đô, không phải lúc nào cũng có đồ tốt thế này.

Tần Ý Nùng bình thản mỉm cười: “Tại sao không được?”

Tưởng Thế Khôn: “Cô ấy không được.”

Tần Ý Nùng vẫn ung dung nói: “Ý là những người khác thì được à?”

Tưởng Thế Khôn: “…”

Bạn bè bên cạnh gã ta không vui nói: “Tưởng ca sao không biết suy nghĩ gì cả, sao chúng tôi đều được mà anh lại không được?”

Một người khác cũng nói giúp vào: “Đúng đó, ban đầu chúng ta đều đồng ý hết, không phải chỉ một vật nhỏ thôi sao? Tần tổng vừa mắt thì nói rõ ánh mắt hai người giống nhau, tương lai…”

Không phải Tưởng Thế Khôn không hiểu ám chỉ của bạn bè, đầu tiên là gã ta không chiếm lý, thứ hai là gã ta không thể đắc tội Tần Ý Nùng, thứ ba là cho Tần Ý Nùng một nhân tình, sau này còn nhiều cơ hội hợp tác, gã ta kiếm bộn cũng không lỗ, nhưng gã ta không thể cứ trơ mắt nhìn con vịt đã đưa tới miệng lại bay đi được.

Gã ta nghĩ một chút rồi nói: “Tần tổng, ngày mai tôi tự đưa mình qua cho cô được không?”

Tần Ý Nùng như cười lại không phải cười.

Tưởng cô là đồ ngu à? Để lại một đứa nhỏ ngây ngô như vậy cho gã ta một đêm, còn có thể yên lành mà đi à?

Tưởng Thế Khôn thấy cô khó chơi, trong lòng tức tới mức chửi mẹ.

Tần Ý Nùng bảo Quan Hạm dời một cái ghế tới bên cạnh mình, lúc đầu cô muốn ngoắc tay bảo cô gái nhỏ ngây ngô kia sang đây nhưng trong lòng nghĩ gì đó, liếc mắt ra hiệu với Quan Hạm.

Quan Hạm đi qua, vươn tay nắm lấy cổ tay Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao như một con rối bị dắt dây, bị cô ấy dễ dàng kéo đi ngồi xuống bên cạnh Tần Ý Nùng. Những cô gái không được chọn khác đều ồn ào lộ ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ, người trong cuộc thì ngơ ngơ ngác ngác.

Hình như nàng nhận ra người này là ai nhưng hình như lại không, nàng thậm chí còn không rõ bản thân đang ở đâu, cả thế giới đều biến thành một mảnh trắng xóa trống rỗng, mờ ảo đến đáng sợ.

Đột nhiên một cái ly nhét vào tay nàng, Đường Nhược Dao mỉm cười, cứng nhắc định nâng ly mời rượu thì một cánh tay khác chợt vươn qua, đè cổ tay gầy nhỏ của nàng lại.

Thần kinh trì trệ của nàng chậm chạp nửa nhịp mới kịp phản ứng lại, ly trong tay không phải là rượu mà là nước ấm.

Nàng nghiêng đầu qua, đối mặt với đôi mắt đào hoa đang mỉm cười.

Đường Nhược Dao khẽ giật mình, cái tay đang đặt ở cổ tay nàng rời đi, ánh mắt nàng nhìn theo, chỉ thoáng nhìn thấy đầu ngón tay lóe lên, trắng nõn tinh tế tỉ mỉ như thể ngọc thượng hạng.

Nàng bưng ly nước ấm, chậm rãi uống mấy hớp.

Đại não bị cưỡng ép tê dại của Đường Nhược Dao vận chuyển lại, nghe mọi người trên bàn nói chuyện, nắm được đôi câu vài lời có liên quan, bắt đầu phán đoán tình cảnh hiện giờ của mình.

Nàng được… ngăn chặn rồi?

Người ngăn chặn giúp nàng còn là… Chờ chút đã, đầu nàng còn choáng váng hơn cả khi nãy, không ngờ người nọ lại là Tần Ý Nùng.

Là siêu sao nổi tiếng Tần Ý Nùng ư?

Đừng nói là nàng gặp phải hàng fake nha?

Đường Nhược Dao lặng lẽ nhìn sang.

Vì không để mục đích của mình trông quá rõ ràng, Tần Ý Nùng chặn người xong vẫn ngồi đó nở nụ cười bình thản tiếp tục nói chuyện với mấy người đàn ông ở đây, đột nhiên cô cảm giác được có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, là từ người bên cạnh.

Tần Ý Nùng vẫn không dừng nói chuyện, cũng không nhìn sang, chẳng mấy chốc ánh mắt kia đã biến mất.

Đường Nhược Dao cúi mắt nhìn ly nước ấm chỉ còn lại một nửa.

Làm sao đây?

Nếu như Tần Ý Nùng dẫn nàng đi, hợp đồng đã bàn trước với Tưởng Thế Khôn sẽ không còn nữa, nàng phải kiếm tiền từ đâu đây? Tần Ý Nùng là một người hào phóng ư? Cô có đồng ý với điều kiện của mình không đây? Nếu không đồng ý thì nàng lại phải quay về tìm Tưởng Thế Khôn lần nữa ư? Hay là nhờ Nguyễn Cầm giới thiệu cho nàng một bên khác, ba của nàng phải chờ lâu như vậy ư?

Dù thế là thì người là dao thớt, nàng là thịt cá, tình cảnh hiện giờ không phải do nàng lên tiếng.

Vì kế hoạch hôm nay, đi được đến đâu thì hay đến đó đi.

Cả người nàng đều nặng nề như thể một đầm nước đọng.

Tần Ý Nùng rất nhạy cảm với sự thay đổi cảm xúc của người khác, cô không khỏi liếc mắt nhìn sang người bên cạnh.

“Không cần tiễn.” Tần Ý Nùng ra ngoài cửa phòng bao, Đường Nhược Dao im lặng đi theo sau lưng, Quan Hạm đứng ở bên còn lại.

Tưởng Thế Khôn nhìn chằm chằm Đường Nhược Dao không buông, bạn bè bên cạnh kéo ống tay áo của gã ta một cái, Tưởng Thế Khôn mới miễn cưỡng nở nụ cười dặn dò Đường Nhược Dao: “Phải chăm sóc tốt cho Tần tổng biết chưa?”

Đường Nhược Dao: “Tôi biết rồi.”

Giọng nói ngoan ngoãn vâng lời, nếu không phải tận mắt nhìn thấy Đường Nhược Dao mở miệng thì còn tưởng là phát ra từ trong một thể xác khác. Ngay cả Đường Nhược Dao cũng không dám tin nàng chém bản thân thành hai nửa nhanh như vậy, dễ dàng điều khiển vai trò mới của mình một cách thành thạo điêu luyện.

Nàng nở nụ cười tự giễu trong lòng.

Lần đầu tiên Tần Ý Nùng gặp nàng cũng không biết hóa ra tính cách của nàng là như thế, chỉ là trực giác cảm thấy hơi vi diệu mà thôi, cô cũng không có tâm tư suy nghĩ nhiều.

Quan Hạm đặt phòng ở một khách sạn tốt gần đó.

Tần Ý Nùng ngồi trong phòng ăn, trong tay đang cầm một ly trà giải rượu, khoanh tay đánh giá thật kỹ cô gái nhỏ đang đứng trước mặt cô.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: