Chương 230: Phiên ngoại Tần – Đường (4)
Sức tưởng tượng của một cô gái nhỏ mười chín tuổi có thể phong phú cỡ nào chứ? Tần Ý Nùng ngồi sóng vai với nàng cũng hoàn toàn không biết đực.
Tần Ý Nùng lễ độ nở nụ cười với nàng. Cô là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, có người phủ định nhân phẩm của cô nhưng không ai có thể trái lương tâm phủ nhận sự xinh đẹp của cô. Nụ cười xinh đẹp của cô lúc này lại khiến trái tim Đường Nhược Dao lập tức run lên, lông tơ cũng dựng đứng.
Xong rồi xong rồi, cô thật sự muốn ấy ấy mình trong xe.
Đường Nhược Dao chỉ biết Tần Ý Nùng sẽ ấy ấy mình nhưng không biết cô ấy ấy bằng cách nào, nhất là Tần Ý Nùng cũng là con gái, trong mấy tri thức về sinh lý mà nàng thường tiếp xúc hoàn toàn không có những chuyện này.
Ngón tay Đường Nhược Dao càng co lại, nhịn xuống xúc động muốn bỏ trốn.
Hy vọng là sẽ không đau.
Đường Nhược Dao mười chín tuổi cam chịu thầm nghĩ.
Trong mắt Tần Ý Nùng, biểu hiện của Đường Nhược Dao rất kỳ lạ. Sâu trong mắt đang cố gắng khắc chế nỗi kinh hoảng, có sự sợ hãi mơ hồ và cuối cùng… Tần Ý Nùng nhíu mày, buồn cười nghĩ: Như kiểu vừa trở về từ cõi chết ấy hả?
Nàng sợ ở chung với mình thế à? Cứ như thể mình sẽ ăn luôn nàng ấy.
Tần Ý Nùng cũng biết thanh danh bên ngoài của mình, cô gái trước mặt có suy nghĩ như vậy cũng chẳng có gì là lạ, cô chỉ cần nghĩ ngợi một chút là hiểu ngay. Nhưng Tần Ý Nùng không có ý định ngả bài với nàng, suy cho cùng thì cũng là một người xa lạ, cô không cần thiết phải làm sáng tỏ với Đường Nhược Dao.
Người tin cô thì tất nhiên sẽ tin, không tin cô thì cô hoàn toàn không quan tâm.
Cô vẫn giữ nụ cười, không đến gần cũng không cách xa, cực kỳ hứng thú thưởng thức bé thỏ trắng đã hiểu lầm bản thân mình vừa tiến vào ổ sói. Trên mu bàn tay của bé thỏ trắng nổi gân xanh, Tần Ý Nùng chợt cụp mắt, ngón tay cực kỳ xinh đẹp, trắng nõn thon dài.
Quan Hạm nói chuyện điện thoại xong thì mở cửa sau xe, khom người ló đầu vào: “Tần tỷ.”
Cô ấy liếc mắt nhìn Đường Nhược Dao đang ngồi bên cạnh, Đường Nhược Dao đang ngồi ghế sau bị hoảng sợ, ánh mắt mở to: “! ! !”
Threesome hả?
Quan Hạm nói: “Dặn dò xong rồi ạ.”
Tần Ý Nùng gật đầu, Quan Hạm lui ra ngoài, ngồi vào ghế lái.
Đường Nhược Dao vừa mới thả lỏng mới phát hiện sau lưng mình đổ đầy mồ hôi lạnh, nàng nghĩ: Hóa ra cô ấy là tài xế.
Đường Nhược Dao vẫn chưa thể hoàn toàn thở phào, Tần Ý Nùng nhìn sang nàng, Đường Nhược Dao căng thẳng, môi hơi mấp máy như muốn gọi cô nhưng nhất thời không biết phải gọi cô thế nào, đành phải mím đôi môi mỏng.
Giọng điệu Tần Ý Nùng vẫn dịu dàng: “Hôm nay còn chuyện gì nữa không?”
Đường Nhược Dao hờ hững nghĩ: Quả nhiên là muốn ngủ với mình.
Vốn mỗi khi trời tối Đường Nhược Dao sẽ tới bệnh viện thăm Đường Hàm Chương, nhưng Đường Hàm Chương vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, nàng có đi hay không cũng chẳng khác gì. Vừa nghĩ tới Đường Hàm Chương, ánh mắt Đường Nhược Dao lập tức nhuộm chút ưu sầu.
Nàng tạm thời vứt bỏ những suy nghĩ trong đầu, sau khi suy xét mới lắc đầu: “Không có.”
Ngày này sớm muộn gì cũng tới, nàng đã trốn tránh lâu như vậy, còn kéo dài thêm… Nghe nói mấy nhân vật lớn như bọn họ đều có tính tình nắng mưa thất thường, lỡ như cô tức giận thì sao.
Giọng nói của Tần Ý Nùng rất êm tai: “Tới chỗ tôi được không?”
Đường Nhược Dao gật đầu, không đi thì làm gì được bây giờ? Cần gì phải hỏi thừa như thế.
Tần Ý Nùng nhận được đáp án khẳng định của nàng cũng không bỏ lỡ sự tự giễu trong ánh mắt nàng, cô không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò: “Quan Hạm.”
Quan Hạm khởi động xe, lái xe ra khỏi tầng hầm.
Lúc Đường Nhược Dao tới đây là trời đã chạng vạng tối, lúc ánh nắng chiều đang rất rực rỡ, lúc đi ra thì trời đã sẫm tối, những ánh đèn sáng trưng của các tòa nhà cao tầng và thành phố đan xen vào nhau, xe cộ trên đường vô cùng đông đúc.
Đây chính là Thủ Đô phồn hoa, biết bao nhiêu người đều theo đuổi ước mơ ở đây, lại có bao nhiêu người lạc đường trong sự dụ hoặc vô tận.
Đường Nhược Dao nhìn phong cảnh nhanh chóng rút lui bên ngoài cửa sổ, hàng mi dài khẽ rung cụp xuống, nhắm mắt lại.
Trong xe còn yên tĩnh hơn cả lúc đến.
Đường Nhược Dao lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ của mình, nàng phát hiện Tần Ý Nùng bên cạnh mình đang đeo một cái bịt mắt, ôm cánh tay, lồng ngực nhô lên hạ xuống với biên độ rất nhỏ, có lẽ cô đang nghỉ ngơi.
Đường Nhược Dao nhìn sườn mặt tinh tế và cái cằm tinh xảo của cô đến mức ngẩn người, đây chính là gương mặt được vô số đạo diễn và nhà phê bình điện ảnh khen ngợi là “Ba trăm sáu mươi độ không có góc chết”, “hoàn mỹ”, “gương mặt của cả bộ phim”, không thể bắt bẻ hay tìm ra được một chút tì vết nào.
Cô bịt mắt như vậy lại càng tăng thêm phần xinh đẹp thần bí cho gương mặt này, bởi vì có đồ bịt mắt che lại nên Đường Nhược Dao không hề phát hiện mí mắt của cô hơi giật giật.
Tần Ý Nùng có chứng suy nhược thần kinh cường độ thấp, chỉ cần một chút tiếng động rất nhỏ cũng có thể đánh thức cô, ngay cả một ánh nhìn chăm chú cũng sẽ kinh động tới cô. Người bên cạnh cô đều biết không được tạo ra bất kỳ tiếng động gì khi cô đang nghỉ ngơi, bao gồm cả nhìn chăm chú vào cô một hồi lâu, nhưng Đường Nhược Dao không biết.
Tần Ý Nùng dứt khoát không ngủ nữa, cô chậm rãi vươn tay tháo bịt mắt xuống.
Đường Nhược Dao lập tức quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như chưa từng nhìn cô, Tần Ý Nùng cũng không nói câu nào.
Xe ô tô lái tới cổng một tiểu khu cao cấp, bên đường có một cô gái đang giơ tay vẫy vẫy, ánh đèn đường màu vàng mờ soi xuống cũng không thể nhìn rõ mặt, cô gái đó mặc áo thun quần short, trông khá xinh đẹp.
Quan Hạm lái xe vào.
Đường Nhược Dao đờ đẫn thầm nghĩ: Kẻ có tiền biết chơi thật đấy, có phải đi thêm vài bước nữa thì trong phòng có lẽ còn có một cặp nữa không?
Nàng chợt nhớ ra một vấn đề cực kỳ nghiêm túc, con ngươi đột nhiên co lại, trong lòng nghi ngờ không thôi: Tần Ý Nùng có bị nhiễm bệnh không? Dù sao cô cũng đã ngủ với nhiều người nam nữ như vậy, nếu cô thật sự có bệnh thì chẳng phải nàng được không bù mất ư?
Ngay khi nàng đang điên cuồng động não, nữ sinh kia đã đi tới cạnh cửa sổ xe, gõ cửa ghế lái đưa mấy cái túi tới.
“Quan Hạm tỷ, đồ của chị này.” A Tiêu đảo mắt, thò đầu muốn nhìn vào bên trong thì bị Quan Hạm lạnh lùng cản lại: “Không còn chuyện gì cho em nữa, em về đi.”
Làm cái gì mà không được xem, người hàng đầu như vậy, thân là trợ lý của Tần tỷ mà còn có lòng chơi nặng như thế.
A Tiêu nhếch môi.
Quan Hạm vô tình kéo cửa sổ xe lên.
Chuyện trong dự liệu cũng không hề xảy ra, Quan Hạm không bảo cô gái kia lên xe. Đường Nhược Dao muốn hỏi thử xem cô gái ở ngoài là ai, vừa nghĩ tới mình không có lập trường này nên thông minh ngậm miệng lại.
Xe ô tô dừng hẳn trong ga-ra, Quan Hạm bước xuống xe trước, sau đó mở cửa ghế sau. Tần Ý Nùng khom người bước ra, Đường Nhược Dao tự giác xuống xe ở bên còn lại. Nàng cụp mắt trông như đang phục tùng, ngoan ngoãn theo sát bước chân hai người.
Tích…
Cửa thang máy mở ra ở một tầng nào đó, Tần Ý Nùng bước tới hai bước bấm mật mã, cửa lớn lập tức mở ra. Tần Ý Nùng rảo bước đi tới trước cửa, mò công tắc trên vách tường, ánh đèn sáng rực soi sáng cả căn phòng.
Tần Ý Nùng tự nhiên khom người thay giày, nói: “Mời vào.”
Sau đó lại lấy một đôi dép mới tinh trong tủ giày đưa cho Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao có phần mất tự nhiên: “Cảm ơn.”
Sao mà nàng tới đây giống như tới làm khách thế nhỉ? Không lẽ lại là trò chơi tình thú phổ biến gì đó nữa à? Còn là trò chơi phổ biến gì thì trong đầu một Đường tiểu thư mười chín tuổi vốn thiếu hụt tri thức nên cũng không có kiểu dáng cụ thể.
Nàng thay dép xong thì quan sát cả căn phòng. Ba phòng hai sảnh, không lớn không nhỏ, phong cách trang trí chỉnh thể hơi tối, màn cửa ở phòng khách, màu vải ghế sô pha và các đồ dùng trong nhà toàn là màu xám đậm, không có chút màu sắc sáng nào.
Tần Ý Nùng không bảo nàng ngồi nên nàng cũng không dám ngồi, đứng chòng chọc ngay cạnh cô.
Quan Hạm lên tiếng rất đúng lúc, hóa giải sự xấu hổ của nàng: “Đường tiểu thư, mời ngồi.”
Ánh mắt Đường Nhược Dao đảo qua ghế sô pha đơn và ghế sô pha dài, nàng chọn ghế sô pha dài, không phải nàng muốn ngồi chung với Tần Ý Nùng mà là nàng sợ mình chọn ngồi ghế sô pha đơn thì Tần Ý Nùng sẽ tức giận.
Đã nhận tiền rồi, nhà của người ta cũng vào rồi, không cần chơi tiếp cái trò liệt nữ trong trắng kia nữa.
Tần Ý Nùng không có ngồi mà đi thẳng vào một căn phòng nào đó, bàn tay đang đặt trên đầu gối của Đường Nhược Dao nắm chặt lại, nàng có nên đi theo không nhỉ?
Quan Hạm đứng tại chỗ nhìn nàng, Đường Nhược Dao nghĩ ngợi một hồi vẫn quyết định ngồi yên.
“Đường tiểu thư.” Quan Hạm khách khí gọi nàng.
“Trợ lý Quan.” Đường Nhược Dao vội đáp.
Quan Hạm đưa mấy túi giấy kia cho nàng: “Đây là quần áo chuẩn bị để cô tắm rửa, tối nay cô ngủ lại chỗ này đi.”
Đường Nhược Dao cố gắng kiềm chế ngón tay đang run rẩy của mình, nàng nhận túi, cụp mắt nói: “Tôi biết rồi.”
Nàng cố gắng tự an ủi chính mình: Tần Ý Nùng không dẫn thêm bất kỳ ai khác về đây, dù sao hai người vẫn tốn hơn là ba bốn năm sáu bảy người nhiều.
Cô gái trước mặt ôm chặt túi giấy vào lòng.
Đuôi lông mày Quan Hạm khẽ nhíu lại một chút, cô ấy ngước mắt, Tần Ý Nùng đã bước ra khỏi thư phòng: “Chúng ta đi thôi.”
Sáng mai Tần Ý Nùng có một thông cáo ngoài thành phố nên tối nay phải ngồi máy bay qua đó.
Đường Nhược Dao đứng dậy, hai mắt mở to.
Mới đó mà đi rồi sao?
Quan Hạm hiểu được nghi vấn của nàng: “Đường tiểu thư không cần đi cùng chúng tôi đâu.”
Đường Nhược Dao co ngón tay lại: “Vậy hai người… Khi nào cô về?” Nàng nhìn sang Tần Ý Nùng.
Khóe môi Tần Ý Nùng cong lên một nụ cười ấm áp trả lời nàng: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tối mai sẽ về.”
Đường Nhược Dao cắn môi dưới, Tần Ý Nùng mềm giọng nói: “Cô đừng sợ, an ninh ở đây rất tốt.”
Đường Nhược Dao không thèm sợ ở một mình đâu nhưng Tần Ý Nùng cho rằng nàng sợ thì nàng cứ sợ đi vậy. Đường Nhược Dao không nói câu nào xem như là ngầm thừa nhận, nàng tiễn hai người tới cửa, sau khi Tần Ý Nùng quay đi ra ngoài mấy bước thì nàng mới thốt ra một câu: “Chú ý an toàn.”
Đây là lễ phép cơ bản.
Tần Ý Nùng quay lại, dưới ánh đèn sáng ngời trong hành lang, gương mặt của cô lại càng dịu dàng hơn cả: “Cảm ơn.”
Cửa thang máy khép lại, Đường Nhược Dao ấn lên trái tim của mình, cảm giác tê dại ngưa ngứa như bị kiến đốt kia lại ùa tới. Nàng hít sâu một hơi, đóng cửa lại.
…
Trong thang máy.
Tần Ý Nùng nhìn chằm chằm vào cái bóng của mình được phản chiếu trên vách kim loại.
Chú ý an toàn.
Cô thầm đọc lại giọng điệu nói chuyện khi nãy của Đường Nhược Dao, lông mày và ánh mắt đều cong cong.
Rõ ràng cô gái nhỏ kia chỉ mới quen biết nhau có mấy ngày nhưng nàng lại đứng ở cửa dõi mắt theo cô, ngay cả câu nói cũng khiến cho cô có cảm giác như người thân, nhưng có giống thì cuối cùng vẫn không phải. Nụ cười chân thật từ tận đáy lòng của Tần Ý Nùng vừa mới bùng ra lại biến mất gần như chớp mắt, thay vào đó là nụ cười giả lả ấm áp khó phân biệt được thật hay giả mà cô thường xuyên treo trên mặt, được luyện thành từ hàng trăm hàng ngàn lần trong ký ức.
“Quan Hạm.”
“Đây ạ.”
“Giúp tôi mô phỏng một bản hợp đồng.”
“Hợp đồng gì ạ?”
“Hợp đồng bao nuôi.” Đôi môi đỏ của Tần Ý Nùng mấp máy, lời nói khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Gì cơ?
Quan Hạm suýt bị nghẹn chết, cô ấy chỉ tốn vẻn vẹn một giây để tỉnh táo lại, gương mặt bình tĩnh nói: “Vâng.”
Tần Ý Nùng khẽ mỉm cười bước ra khỏi thang máy.
…
Một bên khác, Quan Hạm không hề giới thiệu bất kỳ cái gì với Đường Nhược Dao, nàng chỉ có thể tự mình tìm tòi.
Đường Nhược Dao mở cánh cửa phòng mà Tần Ý Nùng đã đi vào trước, bên trong là mấy giá sách chạm trần, có cả bàn đọc sách bằng gỗ nặng, ghế bành, đây là thư phòng. Hai phòng tiếp theo lần lượt là phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ, cuối cùng Đường Nhược Dao đi vào phòng ngủ chính, vừa vào đã suýt bị dọa sợ.
Phòng tắm trong phòng ngủ chính là kính thủy tinh trong suốt hoàn toàn, hơn nữa còn dửng dưng đối diện với giường, ngồi trong phòng có thể nhìn hết những cảnh tượng trong phòng tắm. Đường Nhược Dao tưởng tượng bản thân mình tắm rửa bên trong, Tần Ý Nùng ngồi bên ngoài nhìn vào là trái tim đã đập rộn lên, hai gò má nóng hổi.
Đây chính là thế giới của người trưởng thành ư? Đường tiểu thư vừa mới trưởng thành không lâu lặng lẽ nghĩ thầm.
Đường Nhược Dao chậm rãi bước ra khỏi phòng, đi sang phòng ngủ phụ, trang trí trong phòng ngủ phụ rất bình thường, phòng ngủ là phòng ngủ, phòng tắm là phòng tắm. Đường Nhược Dao bày quần áo Quan Hạm đưa cho mình lên giường, có áo khoác, có đồ lót, còn về phần tại sao đồ lót lại vừa với nàng thì nàng không muốn nghĩ thêm.
Đường Nhược Dao lấy một cái trứng gà và gói mì trong tủ lạnh ra tự làm cho mình một bát mì, ngồi ăn một mình trên bàn ăn.
Nàng gọi điện thoại cho Giang Tuyết Trân để hỏi tình hình của Đường Hàm Chương, sau đó lại lấy một quyển sách trong túi ra, đi tới thư phòng học bài. La mã không phải một ngày xây là xong, thiên phú đương nhiên là quan trọng nhưng chăm chỉ cũng là điều không thể thiếu.
Quanh năm suốt tháng học hành chăm chỉ khiến sự chú ý của nàng có thể bảo trì trạng thái tập trung lâu dài, Đường Nhược Dao khép trang cuối cùng lại, thời gian vẫn chưa tới mười giờ. Nàng do dự trong giá sách của Tần Ý Nùng.
Trong giá sách có đủ loại sách từ cổ chí kim, trong nước và ngoài nước, cả giá sách đều đầy ắp. Điều này cũng chẳng có gì là lạ, cô giàu như vậy cũng không đến nỗi ngay cả sách cũng không mua nổi, mua là một chuyện còn xem là một chuyện khác. Người trẻ tuổi của thời đại bây giờ đều mua một đống sách qua mạng, mua coi như là xem rồi.
Đường Nhược Dao lật sơ qua vài quyển sách rồi đặt lại lên kệ.
Nếu nàng thật sự bị kim ốc tàng kiều ở đây, ít nhất vẫn còn có nhiều sách thế này bầu bạn với nàng, trong này có rất nhiều quyển nàng chưa từng đọc.
Đường Nhược Dao sang phòng ngủ phụ tắm rửa, thay đồ ngủ rồi nằm xuống giường, mở công cụ tìm kiếm nhập chữ: “Giữa con gái và con gái phải làm thế nào.”
Đường Nhược Dao mất tự nhiên cắn môi, gương mặt hơi ửng hồng, lúc thì nhíu mày, hóa ra là như vậy, rồi lại… như thế này, cuối cùng…
Nàng là một diễn viên tương lai, có chí cống hiến cho sự nghiệp diễn xuất cả đời, đã từng tiến hành hệ thống học tập một năm ở trường, sức tưởng tượng càng phong phú hơn người bình thường rất nhiều. Đường Nhược Dao dựa theo những lời văn miêu tả, trong đầu chậm rãi hiện ra một bức tranh.
Tần Ý Nùng như thế này nàng, rồi như thế kia nàng.
Đường Nhược Dao tắt điện thoại, nằm ngửa xuống giường, ngây ngẩn nhìn trần nhà.
Nàng chưa được dạy về phương diện này, cũng chưa từng thích ai nên hình ảnh cũng chỉ là hình ảnh, hoàn toàn không có cảm giác gì. Nếu người có kinh nghiệm phong phú nhìn thấy hình ảnh trong đầu nàng thì sẽ phát hiện thật ra hình ảnh nàng tưởng tượng cũng có sự chênh lệch rất lớn so với hiện thực.
Đây chính là sự chênh lệch lý luận và thực tiễn.
Đường Nhược Dao chỉ sợ chuyện này và sự chết lặng không thể không đối mặt.
Đường Nhược Dao tắt đèn, nằm trằn trọc tới nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau nàng tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, Đường Nhược Dao ngây ra một lát mới chậm rãi hồi thần lại.
Bây giờ nàng là chim hoàng yến được bao nuôi, kim ốc tàng kiều.
Đường Nhược Dao xuống bếp làm một bữa sáng đơn giản, lần thứ hai nàng cảm thấy căn nhà này không tồi. Có thư phòng cất chứa một lượng sách phong phú, có phòng bếp đầy đủ tiện nghi và một cái tủ lạnh tràn đây trái cây rau củ quả và các loại thịt, sáng chiều hai bữa nàng đều có thể tự làm, có thể tiết kiệm tiền cho hai bữa cơm.
Chất vải quần áo mùa hè rất mỏng, tối hôm qua tắm xong Đường Nhược Dao tiện tay giặt rồi phơi quần áo, sáng nay đã khô. Nàng không mặc hàng hiệu mà Tần Ý Nùng chuẩn bị cho mình mà chỉ thay lại đồ của mình.
Nghênh đón nắng sớm, Đường Nhược Dao đi vào bệnh viện nộp một khoản tiền nữa, trong thẻ không còn dư lại chút gì.
Mấy ngày qua Đường Hàm Chương nằm viện đã xài tiền như nước, nếu có thể nghe thấy tiếng vang thì cũng không sao nhưng vẫn chẳng hề có chút hiệu quả nào. Đường Nhược Dao im lặng nhìn ba mình đang nằm trên giường bệnh thông qua cửa kính thủy tinh rồi rời khỏi bệnh viện, ngồi xe buýt đi làm.
Một ngày làm việc kết thúc, Đường Nhược Dao thay ca với người ta, tìm địa chỉ tiểu khu núi Vọng Nguyệt trên bản đồ điện thoại, xuống mấy trạm xe buýt, đến tận bảy giờ rưỡi mới về đến nơi. Bảo vệ cảnh giác nhìn nàng hai lần, Đường Nhược Dao dùng tấm thẻ nhỏ mà Quan Hạm đã đưa cho mình để đưa cho người canh cổng, bảo vệ mới chịu thu tầm mắt.
Quan Hạm vẫn không gọi điện thoại cho nàng, lúc Đường Nhược Dao đứng trong thang máy còn suy nghĩ chắc là hai người họ không về.
Đường Nhược Dao mở mục tin nhắn, dựa theo mật mã bên trên, hờ hững bấm mở mật mã cửa chính. Cửa lớn vang lên một tiếng rồi mở ra, để lộ ra tia sáng rõ ràng.
Ánh mắt Quan Hạm nhạy bén ngó qua, Đường Nhược Dao thầm giật mình, sững sờ tại chỗ.
Quan Hạm chậm rãi thu hồi sắc mặt.
Đường Nhược Dao nuốt nước miếng, khô khan nói: “Hai người về rồi à.”
Quan Hạm không lên tiếng, cô gái váy đỏ đang nằm trên ghế khẽ lắc ly rượu vang đỏ trong tay, khỏe môi treo nụ cười thản nhiên: “Về rồi.”
Đường Nhược Dao đóng cửa lại, hỏi: “Hai người đã ăn gì chưa?”
Quan Hạm vẫn không nói câu nào, Đường Nhược Dao nghĩ: Cô bị câm điếc à?
Người trả lời nàng vẫn là Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng cười nói: “Đã ăn rồi.”
Đường Nhược Dao: “Tôi vẫn chưa ăn, vậy tôi…” Nàng xấu hổ chỉ vào cửa phòng bếp.
Tần Ý Nùng gật đầu: “Cứ tự nhiên.”
Trong lòng Đường Nhược Dao nao nao, đôi chủ tớ này… Mặc dù từ này hình dung trong xã hội hiện đại không được thích hợp cho lắm nhưng Đường Nhược Dao tạm thời vẫn chưa nghĩ ra từ nào thích hợp hơn để diễn tả mối quan hệ giữa hai người họ. Một người suốt ngày mỉm cười, một người cứ ôm vẻ mặt quan tài như thể ai thiếu cô ấy năm trăm vạn vậy, thật sự sợ chết mất.
Nàng không tự chủ được bước nhanh hơn, chuồn vào phòng bếp.
Tần Ý Nùng vô cùng hứng thú nhìn bóng lưng con thỏ nhỏ hốt hoảng chạy trốn, cô nhấp một ngụm rượu, trông khá hả hê: “Quan Hạm, em làm cô ấy sợ kìa.”
Quan Hạm mặt gỗ vẫn nghiêm mặt.
Đuôi lông mày của Tần Ý Nùng hơi nhướng lên: “Tôi nói chuyện với em mà em cũng không thèm trả lời tôi à?”
Quan Hạm trả lời bằng giọng cứng nhắc: “Người dọa cô ấy sợ là chị, em cũng chỉ cáo mượn oai hùm thôi.”
Tần Ý Nùng nói: “Em vẫn nên ngậm miệng lại đi.”
Quan Hạm ngoan ngoãn im miệng. Không phải sau khi làm trợ lý cô ấy mới trầm mặc ít nói mà từ nhỏ đã vậy rồi, không muốn nói thêm một chữ nên sẽ không nói.
Tủ lạnh được đặt ở một góc trong phòng ăn, Đường Nhược Dao lấy đồ ăn ra xong, ánh mắt lơ đãng liếc ra phòng khách. Quan Hạm vẫn là bộ mặt lạnh lùng đó, Tần Ý Nùng thì cong một chân, chân trần giẫm trên ghế, váy đỏ rũ xuống khoác lên chân, một tay bưng ly rượu chậm rãi thưởng thức.
Thân là học sinh của học viện nghệ thuật, Đường Nhược Dao đã được xem rất nhiều bộ phim, một màn trước mắt này như một cảnh phim được quay chậm trước mắt nàng, đốt ngón tay trắng nõn, chất lỏng đỏ thẫm lắc lư trong ly thủy tinh, miệng ly nghiêng xuống, dần dần chảy vào đôi môi đỏ tươi rồi biến mất.
Tần Ý Nùng chợt quay sang, đôi mắt đào hoa hơi cong lên nở nụ cười ranh mãnh với nàng.
Đường Nhược Dao lập tức đỏ mặt, nàng cúi đầu, nhanh chóng cầm trứng gà trở về chỗ.
Nàng đứng trong phòng bếp đưa lưng ra bên ngoài, trái tim vẫn đang đập thình thịch không thôi.
Tần Ý Nùng hù nàng làm gì chứ?
Con thỏ nhỏ lại chạy, Tần Ý Nùng bật cười ha hả.
Quan Hạm đứng bên cạnh: “…”
Con thỏ con bị cô dọa sợ chỉ suýt chút đánh cả vỏ trứng gà vào trong mì luôn nhỉ?
Mười phút sau, Đường Nhược Dao mở cửa phòng bếp hỏi: “Tôi có thể ăn trên bàn ăn được không?”
Tần Ý Nùng tỏ vẻ nghiền ngẫm nói: “Vậy chẳng lẽ cô ăn sáng trong phòng bếp à?”
Đường Nhược Dao: “…”
Khoan đã, sao Tần Ý Nùng biết nàng làm đồ ăn sáng ở đây? Chẳng lẽ cô nhìn đồ dự trữ trong tủ lạnh ư? Người giàu như bọn họ rảnh rỗi thế cơ à?
Nàng không biết phải trả lời thế nào, Tần Ý Nùng đã xua tay nói: “Không cần quan tâm tới chúng tôi đâu, cô ăn phần cô đi.”
Đường Nhược Dao yên tâm bưng bát mì nóng hổi đặt lên bàn, nàng dùng thìa và đũa, ăn rất yên tĩnh, không hề phát ra một chút âm thanh nào.
Không có tiếng động nhưng có mùi thơm.
Trông bạn nhỏ này không lớn tuổi lắm nhưng xem ra tài nấu nướng cũng không tồi, thân là một nghệ sĩ nên Tần Ý Nùng cần phải giữ dáng, đã lâu rồi chưa từng được thử xem cảm giác ăn no là gì. Cô ngồi một hồi lại đứng dậy nói: “Tôi vào thư phòng, thu dọn xong thì gọi tôi, tôi có chuyện cần nói với cô.”
Thôi thì cô vẫn không muốn bụng mình bị tra tấn một trận vô cớ đâu.
Tần Ý Nùng đi rồi cũng chỉ còn lại tảng băng lớn Quan Hạm, hai người bình an vô sự, không ai để ý tới ai.
Phòng bếp có máy rửa bát nhưng Đường Nhược Dao không biết dùng, nàng còn sợ mình sử dụng sai làm hỏng máy thì phải bồi thường nên sau khi thu dọn bàn ăn xong, nàng đứng trước bồn nước, cho chút nước rửa bát vào rồi bắt đầu tự rửa bằng tay.
Leng keng một hồi cũng xong, nàng chỉnh lại chén bát, lau tay rồi gõ cửa thư phòng.
Tần Ý Nùng mở cửa ra: “Ăn xong rồi à?”
Đường Nhược Dao gật đầu.
Năm phút sau, trước mặt Đường Nhược Dao xuất hiện một bản hợp đồng. Một bản hợp đồng cực kỳ chính thức liên quan tới việc bao nuôi, trong hợp đồng, nàng được ghi giá công khai trông thật sự rất giống như đang buôn bán một loại hàng hóa. Đường Nhược Dao nhìn bản hợp đồng kia, bàn tay đang đặt dưới bàn có phần run rẩy.
Tần Ý Nùng ngồi đối diện nàng, hai tay đan xen tùy ý đặt lên bàn, cười một tiếng với nàng: “Cô xem thử đi, có chỗ nào không hài lòng thì chúng ta có thể bàn bạc lại.”
Tần Ý Nùng cũng không định bao nuôi nàng thật, chỉ diễn kịch một chút thôi.
Nhưng tạm thời cô sẽ không nói sự thật cho Đường Nhược Dao biết, tối hôm đó Đường Nhược Dao đã quyết định nương thân vào Tưởng Thế Khôn thì mặc kệ nàng bắt nguồn từ nguyên nhân gì, đã làm chính là đã làm, nàng xuất hiện bên cạnh Tưởng Thế Khôn là sự thật. Tần Ý Nùng cứu nàng không có nghĩa là nàng gặp được quý nhân trong số mệnh của mình, từ đó kê cao gối không lo, con người phải trả giá đắt cho lựa chọn của mình. So với Tưởng Thế Khôn thì Tần Ý Nùng đã đủ nhân từ rồi.
Còn về chuyện khi nào nói cho nàng biết thì phải xem Đường Nhược Dao có đáng để cô ra tay cứu giúp hay không.
Tần Ý Nùng híp mắt, khóe môi cong lên ý cười như có như không, không dễ nhìn thấu.
Đường Nhược Dao tỉ mỉ nhìn qua điều khoản một lần: “Không có vấn đề gì cả.”
Tìm từ rất chuẩn xác, không hề có cạm bẫy cố tình nào. Thời gian không dài không ngắn, bốn năm. Bốn năm sau là khi nàng vừa tốt nghiệp đại học được một năm, tuổi vẫn còn ổn, hạn hợp đồng của truyền thông Tinh Duệ còn phải tới sáu năm sau, bốn năm cũng không quá đáng lắm.
Ngủ một đêm cho năm mươi vạn, nàng vẫn không có ngây thơ đến thế, chính mình cũng chẳng phải người mẫu hay minh tinh gì. Huống chi quy định của hợp đồng có nói, trong lúc bao nuôi, mỗi tháng nàng đều có thu nhập, hơn nữa còn không ít, nếu tiết kiệm được hết số tiền này thì cũng đủ để nàng đặt chân trên Thủ Đô sau này. Thân là kim chủ, Tần Ý Nùng rất hào phóng, còn hào phóng hơn Tưởng Thế Khôn rất nhiều.
Tần Ý Nùng nâng cằm nói: “Vậy thì ký tên đi.”
Lúc này cô như một người hiển quý ngạo mạn chân chính, Đường Nhược Dao thấy được một hình ảnh mờ nhạt giống Tưởng Thế Khôn từ trên người cô.
Quan Hạm đẩy bút qua, Đường Nhược Dao mở nắp bút, ngón tay ấn lên tờ giấy ký tên, chần chừ không hạ bút.
Tần Ý Nùng nói: “Đổi ý à?”
Trước mắt Đường Nhược Dao hiện lên hình ảnh Đường Hàm Chương hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện, nàng nhắm mắt lại, ký tên mình vào cột bên B rồi đưa cho Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng cúi đầu nhìn thử, mơ hồ bĩu môi.
Cùng là người mà sao lại viết chữ đẹp hơn cô thế?
Cũng may khoản ký tên là phần Tần Ý Nùng viết thuận tay nhất, cô lưu loát ký tên của mình, hai người đều giữ một bản hợp đồng, bản hợp đồng chính thức có hiệu lực.
Quan Hạm lấy một tấm thẻ khác trong túi ra, đặt tới trước mặt Đường Nhược Dao nói: “Trong này là bốn mươi vạn.”
Ngay từ đầu Đường Nhược Dao đã nói với Tần Ý Nùng là năm mươi vạn, họ đã thanh toán trước mười vạn, đây là số tiền còn lại.
Đường Nhược Dao cất kỹ nói: “Cảm ơn.”
Tần Ý Nùng nhạy bén phát hiện cảm xúc của nàng có phần sa sút, đuôi lông mày khẽ nhếch lên. Nếu như nàng mà vui mừng hớn hở thì Tần Ý Nùng mới cảm thấy mắt cô bị mù rồi.
Tần Ý Nùng liếc mắt ra hiệu cho Quan Hạm, Quan Hạm thu bản hợp đồng vào túi văn kiện, dán kín lại.
Đường Nhược Dao lấy hết can đảm nhìn về phía cô, hợp đồng cũng đã ký rồi, bây giờ nàng là người của Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng muốn làm chút gì đó ư?
Tần Ý Nùng bị nàng nhìn như vậy thì hơi ngẩng ra, một hồi lâu mới nhớ lại mình là kim chủ của Đường Nhược Dao, Tần Ý Nùng lần đầu làm kim chủ nhìn lại nàng, ánh mắt sâu xa khó lường.
Đường Nhược Dao cắn môi nói: “Tôi đi tắm.”
Tần Ý Nùng nói: “Đi đi.”
Đường Nhược Dao đi về phía phòng ngủ phụ, Tần Ý Nùng gọi nàng lại: “Cô đi đâu thế?”
Đường Nhược Dao quay lại, giọng nói rất khẽ: “Tôi đi tắm, tối hôm qua tôi ngủ ở đó.”
Dường như Tần Ý Nùng đang suy nghĩ gì đó, hai giây sau mới trả lời lại: “Cô tới phòng ngủ chính đi.”
Căn phòng đó cô cũng hoàn toàn không ở, dựa theo nguyên tắc cần kiệm tiết kiệm của cô, Tần Ý Nùng quyết định để Đường Nhược Dao ngủ phòng ngủ chính. Phòng ngủ chính to, thông thấu nam bắc, ánh nắng cũng tốt.
Đường Nhược Dao nào biết suy nghĩ thật sự của cô, nàng không nhịn được khẽ rùng mình.
Xong rồi xong rồi, bây giờ thật sự không tránh được rồi.
Đường Nhược Dao trở về phòng, lo sợ cầm đồ ngủ đi tới phòng ngủ chính, Tần Ý Nùng nghĩ ngợi một hồi, nhắm mắt lại, cũng đi vào theo nàng.
Hai người cùng nhìn thấy phòng tắm thiết kế kính thủy tinh độc đáo kia. Tần Ý Nùng nở nụ cười sâu xa, Đường Nhược Dao thấy nụ cười của cô thì hai mắt tối sầm lần nữa.
Tần Ý Nùng muốn làm nàng trong phòng tắm.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)