Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2

4459 1 33 1

Chương 228: Phiên ngoại Tần – Đường (2)

Lúc đối mặt với ánh mắt tỉnh táo của cô, nhịp tim Đường Nhược Dao đập nhanh vô cùng, cổ họng khô khan, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.

Dù sao nàng cũng chỉ là một học sinh mười chín tuổi, lần đầu đối mặt với tình huống này. Lúc trước nàng quyết định nương thân vào Tưởng Thế Khôn thì nàng đã có chuẩn bị tâm lý cho việc mình sắp phải đối mặt từ trong lòng rồi, vậy nên nàng mới mặc cho bản thân, bây giờ thì hoàn toàn lâm vào trạng thái chẳng biết làm gì.

Nàng bắt đầu hối hận tại sao mình phải lỗ mãng đi vào một phòng cùng với cô ấy, giữa hai người không có gì để nói, không phải sao? Người trước mặt cứ thế mà lấy rượu trên bàn mình đi, rốt cuộc cô ấy có biết mình vẫn chưa phải là gì của Tưởng Thế Khôn cả, giữa hai người chỉ là hiệp nghị đạt thành từ miệng, mình chưa ký hợp đồng, tiền cũng chưa lấy được.

Nếu đối phương không chấp nhận điều kiện của nàng, còn không chịu thả nàng đi, muốn bá vương ngạnh thượng cung thì làm sao đây? Bọn họ có hai người, còn nàng thì chỉ có một mình…

Khóe mắt Đường Nhược Dao liếc ra sau, ước tính khoảng cách từ chỗ mình cho tới cửa và tỉ lệ có thể chạy ra ngoài là bao nhiêu.

Một tiếng thanh thúy vang lên kéo sự chú ý của Đường Nhược Dao quay lại, sắc mặt nàng trắng bệch, cố gắng kiềm chế sự run rẩy theo bản năng của mình.

Ngón tay trắng nhỏ thon dài của Tần Ý Nùng nắm cán muỗng, dùng muỗng sứ tinh xảo quấy trong chung trà giải rượu, chậm rãi lên tiếng.

Giọng của cô giống như trong phim, ôn hòa êm tai giống như tiếng trời.

“Họ tên.”

“Đường Nhược Dao.”

“Giới tính.”

“…” Đường Nhược Dao cúi đầu nói: “Nữ.”

“Tuổi tác.”

“Mười chín.”

Tần Ý Nùng thầm ồ một tiếng trong lòng, nghĩ: Trưởng thành rồi.

“Nghề nghiệp.”

“Học sinh.”

“Học trường đại học nào?”

Tần Ý Nùng chú ý tới cánh môi khẽ mím lại của cô gái nhỏ, có lẽ là nàng không muốn khiến trường xưa hổ thẹn nên không muốn trả lời.

Đường Nhược Dao à Đường Nhược Dao, mày cũng đã rơi vào tình cảnh này rồi còn muốn giữ chút tự tôn buồn cười đó, không biết ngại à? Đường Nhược Dao thầm tự giễu bản thân, đôi môi mỏng tái nhợt khẽ mở: “Thủ…”

Tần Ý Nùng lại ngắt lời nàng, dịu dàng nhỏ nhẹ: “Nếu là học sinh thì sao không lo đi học, chạy tới đây chơi làm gì?”

Chơi?

Đôi mắt Đường Nhược Dao lướt qua vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ Tần Ý Nùng không biết mình đang làm gì ư? Vậy tại sao cô ấy lại muốn dẫn mình ra khỏi bàn rượu? Không, chắc chắn là cô ấy biết, nghe nói vài kẻ có tiền thích chơi trò cố làm ra vẻ thế này.

Đường Nhược Dao nghĩ ngợi một hồi, phối hợp trả lời cô: “Bây giờ đang nghỉ hè.” Ý là nàng không cần đi học, vậy nên tới đây chơi cũng chẳng có vấn đề gì.

Tần Ý Nùng: “…”

Bây giờ làm sao mà Đường Nhược Dao có thể ngờ, nàng bước nửa bước vào giới giải trí tốt xấu lẫn lộn này còn có một người tốt như trăng sáng soi xuống chính mình, hơn nữa người này còn là Tần Ý Nùng có thanh danh xấu nữa chứ.

Nàng may mắn thế đấy.

Tần Ý Nùng nhéo mi tâm, vừa buồn cười vừa chẳng biết phải làm sao với bản nhỏ tự tin này.

Một đứa trẻ mười chín tuổi đã như vậy… Cô chợt nhớ tới bản thân mình, lúc mười chín tuổi cô còn khéo đưa đẩy hơn cả đứa nhỏ này, mười chín tuổi cô đã có thể cụng ly với người chung bàn rượu rồi.

Mà thôi.

Quan Hạm nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tần tỷ, trà giải rượu.”

Tần Ý Nùng vươn tay sờ lên nhiệt độ bên ngoài chung sứ, bưng lên uống một hơi sạch hết chung trà giải rượu có mùi vị chẳng ra gì kia, cảm giác thiêu đốt trong dạ dày tạm thời cũng được làm dịu.

Nếu như chỉ nhìn biểu hiện của cô thì chắc chắn không ai biết bụng cô đã đau không chịu nổi, dù cho một người có tửu lượng tốt thì cơ thể cũng sẽ gõ vang tiếng chuông cảnh báo. Dựa vào tuổi trẻ, cô vẫn chỉ mới hai mươi sáu tuổi, lúc này Tần Ý Nùng cũng chẳng quan tâm gì, huống chi cô đã sớm quen với nó rồi.

Tần Ý Nùng thuận theo câu trả lời của cô gái nhỏ, tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao cô lại tới đây chơi?”

Đường Nhược Dao đáp: “Kiếm tiền.”

“Kiếm tiền?” Tần Ý Nùng lặp lại câu của nàng, đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại.

“Vâng.”

“Cô cần bao nhiêu tiền?”

Tần Ý Nùng hỏi xong câu đó, lần đầu tiên cô gái nhỏ vẫn luôn cúi đầu chợt ngước mặt nhìn cô, ánh mắt kia khiến cô cảm thấy quen thuộc, khó mà quên được.

Trong veo, do dự, biết nói, muốn nói lại thôi.

Dưới ánh sáng sáng ngời trong phòng ăn, đây cũng là lần đầu tiên Tần Ý Nùng nhìn rõ mặt mũi của nàng. Lần ở hành lang cô đã bị đôi mắt kia thu hút toàn bộ sự chú ý dù chỉ là liếc qua một chút. Lúc đi vào phòng bao, bên trong cực kỳ ồn ào, thỉnh thoảng còn có khói thuốc lượn lờ, nàng còn cúi đầu xuống nên cô không thể nhìn rõ.

Sắc mặt Tần Ý Nùng khẽ giật mình.

Cô gái nhỏ này tất nhiên là rất xinh, gương mặt trắng nõn mịn màng, đôi lông mày xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hồng nhuận, thậm chí khuôn môi còn chẳng có chút khuyết điểm nào. Nhất là ngũ quan còn lộ ra khí khái anh hùng mạnh mẽ hiếm thấy ở một cô gái bình thường, chắc trách Tưởng Thế Khôn lại không nỡ bỏ nàng như vậy, cứ cố gắng ngăn cản cho bằng được.

Nhưng thứ khiến Tần Ý Nùng kinh ngạc hơn là gương mặt đó, gương mặt kia khiến cô cảm thấy dường như mình đã từng quen biết ở đâu đó rồi. Trí nhớ của Tần Ý Nùng cực kỳ tốt, nhất là năng lực nhớ một ai đó, cô tìm tòi trong đầu mình một hồi nhưng chắc chắn rằng cô chưa từng gặp nàng lần nào.

Ngón trỏ của cô bất giác gõ nhẹ trên đầu gối theo tiết tấu nào đó.

Cô gái nhỏ hơi do dự, sợ hãi trả lời cô: “Năm mươi vạn.”

Nàng và Tưởng Thế Khôn đã bàn bạc chốt giá là bốn mươi vạn, rõ ràng Tần Ý Nùng giàu có hơn Tưởng Thế Khôn, nếu cô ấy bằng lòng cho thì nàng có thể giữ lại tiền nữa. Còn về chuyện giữ lại làm gì, Đường Nhược Dao không định hủy hoại cả đời mình vào chuyện này, dù rất khó nhưng tương lai nàng cũng sẽ tìm đường ra một lần nữa.

Nàng ngừng thở, cẩn thận quan sát sắc mặt của Tần Ý Nùng.

Cô ấy có tức giận vì công phu sư tử ngoạm của mình không? Hay là sẽ từ chối thẳng đây? Đường Nhược Dao lại liếc mắt về phía cửa phòng lần nữa, nếu thật sự không được thì cô chạy thôi.

“Cô cần số tiền kia làm gì?”

Đường Nhược Dao không trả lời thật, chỉ nói: “Cần dùng.”

Nàng không muốn nói sự bi thảm của mình cho ai, huống chi đối với một kim chủ chi tiền mà nói, cô ấy đưa tiền, mình làm cho người ta, hai bên cũng thỏa thuận tiền xong, dùng làm gì thì có quan trọng không?

Đối với Tần Ý Nùng mà nói thì nó rất quan trọng, nếu không nhờ có gương mặt này và tấm lòng nhân từ đột nhiên bộc phát của cô vào tối hôm nay thì có lẽ cô đã mất kiên trì rồi, bởi vì dạ dày của cô lại bắt đầu dằn vặt.

Trên trán Tần Ý Nùng đổ mồ hôi, cô chịu đựng cơn đau rút lại, giọng điệu ôn hòa: “Bây giờ cũng trễ rồi, cô về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Đường Nhược Dao sửng sốt, người này định không trả tiền đã ngủ với mình ư?

Rốt cuộc nàng có nên đồng ý không đây?

Trốn? Hay không trốn?

Trong đầu nhanh chóng lóe qua vài suy nghĩ, Tần Ý Nùng đã đứng dậy trước, đi vào một căn phòng ngủ nào đó. Trợ lý của cô cũng đi theo sau, dửng dưng để lại không gian cho nàng chạy trốn.

Đường Nhược Dao nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, cắn môi đứng tại chỗ.

Thôi đánh cược một lần đi, nàng chọn không trốn.

Nhưng mà…

“Tôi còn một vấn đề.”

Tần Ý Nùng sắp đi tới cửa phòng thì nghe thấy câu nói đó truyền tới, điều cô nghĩ tới đầu tiên là bình thường cô gái nhỏ này nói rất khẽ nhưng lại êm tai lạ thường.

Cô quay lại, hơi cong môi: “Cô hỏi đi.”

Cô gái nhỏ lặng lẽ nhìn cô, bàn tay xuôi bên người khẽ nắm chặt lại trao can đảm cho nàng, nàng hỏi: “Ngài là Tần Ý Nùng ư?”

Tần Ý Nùng bật cười, tai cô gái nhỏ hơi nóng lên nhưng nàng nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Đến bây giờ nàng cũng không dám tin tưởng người mình gặp được chính là Tần Ý Nùng có danh tiếng lẫy lừng, nàng là học sinh của học viện chuyên ngành diễn xuất, Tần Ý Nùng là mục tiêu mà tất cả những diễn viên tương lai có chí lớn trong sự nghiệp diễn xuất khó mà thực hiện được.

Tần Ý Nùng thật sự không biết nên khóc hay nên cười, cô hỏi: “Tôi không giống à?”

Dù thế nào cô cũng không ngờ được sẽ có một ngày, gương mặt mình lại bị chất vấn không phải người thật.

Đường Nhược Dao mím môi im lặng, nàng nghĩ: Lỡ như cô phẫu thuật thẩm mỹ giống Tần Ý Nùng thì sao? Tần Ý Nùng đẹp như vậy, không ít người phẫu thuật thẩm mỹ theo gương mặt của chị ấy rồi, tuy nói đa phần đều phẫu thuật chẳng ra làm sao nhưng cũng không thể ngoại trừ người nọ cực kỳ có tiền nên phẫu thuật cực kỳ thành công được, đúng không?

Dù sao nàng cũng chưa từng nhìn thấy người thật.

Tần Ý Nùng: “Quan Hạm.”

Quan Hạm ở gần đó.

Tần Ý Nùng khẽ nói: “Lấy chứng minh nhân dân của tôi tới đây.”

Quan Hạm: “…”

Đêm nay Tần tỷ thật sự là… Quan Hạm không biết phải hình dung cô như thế nào nữa.

Thân là một trợ lý, Quan Hạm chỉ có thể làm theo lời cô.

Đường Nhược Dao thấy trợ lý đưa chứng minh nhân dân cho mình, nàng nhìn chằm chằm vào chỗ họ tên chừng ba lần, số chứng minh nhân dân thì bị Quan Hạm che khuất bốn số sau cùng nhưng ngày tháng năm sinh đều đúng hết.

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Đường Nhược Dao không biết mình đã trút được gánh nặng hay là càng sợ hãi thêm nữa.

Tần Ý Nùng nhìn Quan Hạm cất kỹ chứng minh nhân dân của mình, cười nói: “Trừ nhân viên công tác kiểm tra an ninh ra thì cô là người đầu tiên yêu cầu tôi cho xem chứng minh nhân dân đấy.”

Gương mặt Đường Nhược Dao lộ vẻ lúng túng nhưng nàng cũng không cảm thấy mình đã làm gì sai cả, nàng vẫn đứng thẳng tắp như tùng. Tần Ý Nùng không muốn nói thêm, quay đi vào phòng ngủ.

Lạch cạch, cửa phòng ngủ đóng lại, có âm thanh khóa cửa rất nhỏ. Trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, Đường Nhược Dao nắm chặt tay đi về phía cửa phòng khác.

Nước trong nhà vệ sinh được mở tối đa, bồn rửa tay, vòi hoa sen trong phòng tắm cũng được mở lên hết, trong tiếng nước chảy có tiếng nôn mửa mơ hồ của cô gái, ngay cả Quan Hạm đứng ngoài cửa cũng không nghe rõ được.

Hai mươi phút sau, Tần Ý Nùng bước ra, mặt mũi cô toàn là nước, đôi môi tái nhợt. Quan Hạm kịp thời đưa một ly nước ấm và hai viên thuốc dạ dày cho cô.

Tần Ý Nùng uống thuốc, ngồi xuống ghế sô pha, dùng gối đè lên chỗ dạ dày, dặn dò cô ấy: “Ngày mai em đi điều tra cô bé kia một chút.”

“Vâng.” Quan Hạm gọi: “Tần tỷ.”

Tần Ý Nùng khẽ hắng giọng, mí mắt hơi khép lại.

Mặc dù Quan Hạm không hỏi lý do cô làm như vậy nhưng lúc chỉ có hai người thì cô ấy cũng có thể hỏi đôi câu, nó giúp ích nhiều cho hiệu quả làm việc của cô ấy.

Quan Hạm hỏi: “Trời sáng thì giải quyết cô ấy thế nào ạ?”

Tần Ý Nùng khẽ cau mày,

Cô chặn người là do nhất thời xúc động, cô hiếm khi xúc động, thật sự chưa nghĩ ra sẽ làm gì tiếp.

Tần Ý Nùng nhấc tay khẽ nhéo mi tâm.

Một lát sau cô dặn dò vài câu: “Cứ thế trước đi, chuyện khác thì tính sau.”

Quan Hạm cụp mắt: “Vâng.”

Cô ấy lại hỏi: “Đêm nay nghỉ ngơi ở đây ạ?”

Tần Ý Nùng im lặng một lúc mới nói: “Ừm.”

Cô xua tay, Quan Hạm lặng lẽ lui ra.

Cửa phòng đóng lại lần nữa, sắc mặt Tần Ý Nùng đờ đẫn, cô ngồi im ở đó thật lâu mới cầm điện thoại của mình từ trên bàn trà, ấn mở khung chat của Wechat.

Tần Lộ Nùng:【 Mẹ làm đồ ăn em thích ăn này, em có về ăn cơm không? 】

Tần Ý Nùng:【 Không được, em bận việc. 】

Tần Lộ Nùng:【 Tối có về không? Chị để cửa cho em. 】

Tần Ý Nùng:【 Không chắc nữa, em đang bận, chị cũng đi làm việc đi. 】

Sau đó Tần Lộ Nùng cũng không trả lời lại nữa.

Tần Lộ Nùng là chị của cô, đã từng là một con cưng, bây giờ là… một người phụ nữ lớn bụng về nước. Tần Ý Nùng không muốn, không dám, cũng không chịu thừa nhận, người phụ nữ tiều tụy gầy như que củi kia đã từng là người chị mà cô sùng bái từ nhỏ tới lớn.

Có vô số đêm cô đứng trước cửa sổ tòa nhà cao tầng, dựa vào đó nghĩ tới Tần Lộ Nùng ở đất nước xa lạ, ngăn cản từng cơn xúc động muốn nhảy xuống của cô. Cô vất vả lắm mới gắng gượng được thì trụ cột tinh thần của cô lại xảy ra chuyện.

Cô không muốn trở về ngôi nhà kia, từ chối đối mặt với hiện thực tàn nhẫn khiến cô đau đến mức không muốn sống nữa. Hốc mắt Tần Ý Nùng đau đớn, cô tắt điện thoại, giơ ngón tay ấn lên mí mắt ấm áp, ngửa đầu nhắm mắt lại.

Bảy giờ sáng, có người gõ cửa phòng Đường Nhược Dao, giống như một tiếng sét vang lên bên tai.

Đường Nhược Dao thức trắng cả đêm khẽ giật mình, dựa vào cửa phòng cứng ngắc. Nàng chậm rãi đứng dậy, tay đặt trên tay nắm cửa: “Ai đó?”

Quan Hạm: “Trợ lý của Tần tỷ.”

Đường Nhược Dao sửa lại mái tóc dài, mở cửa phòng ra, nho nhã lễ độ nói: “Trợ lý Quan.”

Tối hôm qua nàng đã nghe thấy Tần Ý Nùng gọi tên cô ấy rất nhiều lần.

Quan Hạm đưa tới một tấm thẻ ngân hàng, nói: “Trong này là mười vạn, mật mã ban đầu là sáu số không, ứng tạm thời, có đủ không?”

“Đủ rồi.” Đường Nhược Dao rất kinh ngạc nhưng nàng không nhận ngay, mà mấp máy môi hỏi: “Tôi cần phải làm gì?”

Không có công không nhận lộc, nàng còn chưa đưa ra cái gì thì không nên nhận lấy.

Tần Ý Nùng không có dặn dò gì, Quan Hạm châm chước nói: “Tạm thời chưa cần, cô cầm trước đi.”

Đường Nhược Dao nhận thẻ, cảm kích nói: “Cảm ơn cô.”

Quan Hạm cúi đầu nhìn quần áo của nàng, vẫn là quần áo tối hôm qua, cô ấy nói: “Cô chưa tắm à?”

Đường Nhược Dao nói: “Không có quần áo để thay.”

Đây chỉ là cái cớ, nàng vẫn chưa có cam đảm tới mức chạy đi tắm rửa khi cạnh phòng mình đang có một con sài lang, tắm rửa xong đưa dê vào miệng cọp à?

Quan Hạm: “Cửa hàng vẫn chưa mở cửa, bây giờ không mua được quần áo.”

Đường Nhược Dao mím môi hỏi tiếp: “Tôi có thể về trường không? Tôi ở ký túc xá.”

Quan Hạm: “Chờ Tần tỷ dậy thì tôi sẽ xin phép chị ấy thử.”

Cả quá trình Quan Hạm đều rất lạnh lùng, Đường Nhược Dao luôn cảm thấy có phải cô ấy không vừa mắt mình hay không, trong lòng nàng rất sợ hãi nhưng đành phải nói: “Cảm ơn trợ lý Quan.”

Trợ lý Quan dùng giọng nói không chút gợn sóng đáp lại nàng: “Không cần khách sáo.”

Cửa phòng đóng lại, bầu không khí lạnh lẽo khiến người ta hít thở không thông đã đi xa, Đường Nhược Dao khẽ thở phào. Mấy phút sau, nàng lặng lẽ mở cửa phòng, nhìn ra ngoài từ khe cửa, phòng khách và phòng ăn chẳng có ai cả.

Phòng ngủ chính.

Tần Ý Nùng đã dậy rồi, cô đang ngồi trên ghế mây trong ban công, trong tay bưng cô ly rượu vang đỏ tỉnh táo, đầu ngón tay thon dài trắng nõn, chất lỏng đỏ thẫm, ly thủy tinh trong suốt, ánh nắng sáng sớm chiếu trên người cô. Nếu như trong cuộn phim của đạo diễn thì đây sẽ là một cảnh quay tuyệt đẹp, dưới ngòi bút của người họa sĩ sẽ là một bức tranh xinh đẹp.

Quan Hạm báo cáo chi tiết toàn bộ lời nói và phản ứng của Đường Nhược Dao.

Tần Ý Nùng nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang, nói: “Cô ấy không tắm rửa?”

Quan Hạm nói: “Vâng.”

Tần Ý Nùng cười nói: “Vậy sao tôi ngủ được đây?”

Quan Hạm đờ đẫn, trong lòng cô ấy tự nhủ: Đừng nghịch nữa, chị là ai em còn không rõ ư?

Tần Ý Nùng nhìn nét mặt của cô ấy, tỏ vẻ không vui: “Tại sao em cũng không phối hợp với tôi một chút?”

Quan Hạm nhếch môi, cực kỳ giống với điệu ngoài cười nhưng trong không cười.

Tần Ý Nùng cười ha hả.

Bây giờ cô cũng không phải là cái xác không hồn sau này, sự nghiệp của cô phát triển không ngừng, phòng làm việc càng mở rộng hơn, cô có vốn liếc ký hợp đồng nghệ sĩ của riêng mình, có vốn liếng che chở người khác. Cô để Kỷ Thư Lan và Tần Hồng từ từ ly hôn, cả đời không còn dây dưa với người đàn ông kia nữa, cô chịu trở về nhà họ Kỷ, Lê Ích Xuyên đối đầu lớn nhất với cô nhưng vì ngại nhà họ Kỷ nên cũng không còn đối chọi gay gắt với cô nữa. Cô tìm được người thích hợp, sáng lập Phong Hồng, giúp đỡ người cần giúp.

Phấn đấu nhiều năm, chịu khổ nhiều năm, cuối cùng cô cũng đi lên đỉnh cao không ai với tới, không ai có thể tùy tiện ức hiếp cô được nữa. Cô vốn nên thăng quan tiến chức thuận lợi, chỉ trừ một chuyện là chị của cô, chỉ cần cô nghĩ tới Tần Lộ Nùng là mấy niềm vui này lập tức tan biến sạch.

Nụ cười của Tần Ý Nùng dần phai nhạt đi, cuối cùng trở thành hư vô: “Bảo cô ấy trở về đi.”

“Chị không sợ cô ấy chạy mất à?”

“Chạy thì chạy thôi, coi như tôi góp tiền làm việc thiện.” Tần Ý Nùng không thèm quan tâm, cô lại nhấp một ngụm rượu, xua tay: “Tôi hơi đau đầu, muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa.”

Quan Hạm đáp một tiếng rồi lui ra, trước khi đóng cửa cô ấy còn nhìn thoáng qua, đôi mắt lướt qua vẻ lo lắng.

Đau đầu mà còn uống rượu, vậy không phải sẽ càng đau đầu hơn ư?

Lúc Đường Nhược Dao nghe nói mình được rời đi, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin. Nàng chỉ mới mười chín tuổi, không phải người giỏi che giấu mọi cảm xúc, trên thực tế là một người trợ lý đi theo Tần Ý Nùng như Quan Hạm đã từng nhìn thấy đủ loại người, vì vậy cô ấy chỉ cần liếc cái đã thấy ngay.

Quan Hạm lấy điện thoại trong túi ra: “Số điện thoại của cô.”

Đường Nhược Dao đọc số điện thoại.

Quan Hạm gọi thử, gọi thông, cô ấy nhìn Đường Nhược Dao lưu số điện thoại vào trong danh bạ, sửa lại cho nàng không phải là ‘Hàn 寒’ trong rét lạnh mà là ‘Hạm 菡’ trong đóa sen, sau đó nói: “Cô đi đi.”

Đường Nhược Dao liếc nhìn cửa phòng ngủ chính, Quan Hạm nói: “Tần tỷ đang nghỉ ngơi.”

Đường Nhược Dao há miệng, do dự mãi vẫn lễ phép nói: “Nhờ trợ lý Quan thay tôi bày tỏ lòng biết ơn đến Tần tổng giùm ạ.”

Quan Hạm gật đầu, cô ấy tiễn Đường Nhược Dao đến cổng rồi đi vào. Cô ấy là trợ lý thiếp thân kiêm vệ sĩ tư nhân của Tần Ý Nùng, không có dặn dò gì sẽ không rời khỏi Tần Ý Nùng.

Đường Nhược Dao lập tức ra ATM kiểm tra số dư trong thẻ, có đúng mười vạn. Nàng đứng trước tòa khách sạn, ánh nắng sớm soi lên gương mặt, Đường Nhược Dao siết chặt tấm thẻ trong túi, lần đầu tiên nàng cảm thấy gánh nặng trên vai mình nhẹ đi rất nhiều, dù cho không biết bản thân sắp gặp phải chuyện gì nhưng ít nhất thì bây giờ nàng có tiền rồi.

Có số tiền đó thì có thể trả hết nợ cho bệnh viện, cũng có thể tiếp tục trị liệu sau này. Tinh thần nàng vô cùng phấn chấn, lúc đi đường còn rất tung tăng, thoăn thoắt đi tới trạm xe buýt. Nàng không biết là một tầng nào đó trong tòa khách sạn sau lưng mình có ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng lưng của nàng.

Đường Nhược Dao trở về ký túc xá tắm rửa trước, tối hôm qua nàng uống rất nhiều rượu, cả người đầy mùi rượu nhưng lạ là tựu lượng của nàng rất bình thường, không ngờ đêm qua uống nhiều thế mà vẫn không say, có lẽ là do ý chí của bản thân nàng.

Tay nàng hoàn toàn không rời khỏi tấm thẻ kia, nàng xuống bến xe ở gần trường rồi đi vào cổng. Trong kỳ nghỉ sân trường rất trống trải, Đường Nhược Dao nhanh chân trở về ký túc xá.

Ký túc xá của nàng là phòng bốn người, ba người còn lại đều đã về nhà hết, chỉ có một mình nàng là xin ngủ lại. Quan hệ của Đường Nhược Dao và bạn cùng phòng cũng không tồi, lúc Đường Hàm Chương vừa xảy ra tai nạn giao thông, nàng gom hết tất cả số tiền tích lũy của mình cũng chưa đủ, nàng có lên tiếng mượn tiền bạn cùng phòng. Bạn cùng phòng cho mượn rất hào phóng nhưng mọi người đều là học sinh, có được bao nhiêu tiền đâu, tiền mượn được cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Đường Nhược Dao dùng số tiền trong thẻ trả nợ cho bạn cùng phòng trước, sau đó lấy quần áo đi tắm rửa, tắm rửa xong thì xách thẻ tới bệnh viện.

Sau khi Giang Tuyết Trân biết nàng có tiền thì hai mắt sáng lên, giơ tay tính cầm thẻ của nàng, Đường Nhược Dao lại rút tay tránh đi. Nàng không tin Giang Tuyết Trân, nàng nhịn bà ta chỉ vì bà ta là vợ của người ba bị tai nạn ngoài ý muốn của mình, nếu không phải do nàng thì Đường Hàm Chương sẽ không phải nằm đây, bà ta cũng sẽ không phải chạy ngàn dặm xa xôi từ thành phố Z tới đây, bỏ lại một mình Đường Phỉ còn nhỏ tuổi ở nhà.

Tuyệt đối không thể giao tiền cho Giang Tuyết Trân quản.

Giang Tuyết Trân định khóc định làm ầm lên thì bị Đường Nhược Dao lạnh lùng nhìn bà ta một cái, ma xui quỷ khiến làm Giang Tuyết Trân phải ngậm miệng lại.

Đường Nhược Dao ở cùng Đường Hàm Chương một hồi lại tiếp tục ra ngoài tìm cách kiếm tiền, không vì bản thân tạm thời bám được kim chủ mà yên tâm thoải mái ngồi hưởng thành quả, nàng phải càng cố gắng hơn, nàng nhất định phải cố gắng thì mới có tương lai.

Mấy ngày sau, trăng lên giữa trời, trong một phòng khách sạn xa hoa nào đó, Tần Ý Nùng lắc lư ly rượu trong tay, vẻ mặt buồn bực ngán ngẩm nghe Quan Hạm báo cáo tin tức điều tra.

“Đường Nhược Dao, nữ, sinh ngày X tháng X năm 1996, đến người thành phố Z, tỉnh J.”

Tần Ý Nùng dừng động tác lắc lư ly thủy tinh lại, lông mày khẽ nhíu mày nhưng ánh mắt không có chút gợn sóng nào: “Đồng hương à.”

Quan Hạm không đáp lại, tiếp tục đọc: “Ba là Đường Hàm Chương, mẹ kế Giang Tuyết Trân, còn có một người em trai cùng ba khác mẹ. Đang là sinh viên năm hai của học viện điện ảnh Thủ Đô.”

Lần này Tần Ý Nùng không lên tiếng nhưng ánh mắt có sự thay đổi. Là sinh viên học viện điện ảnh, chẳng trách dáng dấp tốt như vậy, nói không chừng tương lai còn là đồng nghiệp của cô.

Quan Hạm vẫn bình tĩnh đọc tiếp, Tần Ý Nùng ngắt lời cô ấy: “Nói sơ lược tóm tắt lại một chút, tôi đau đầu.”

Buổi tối lại uống rượu cả đêm, lần này cũng không phải đoạt người của ai mà là đi xã giao trong giới cùng Hàn Ngọc Bình, ai cũng biết tửu lượng của cô tốt nên chơi trò đánh luân phiên với cô.

Ánh mắt Quan Hạm lướt qua mấy chỗ quan trọng như “Mẹ đẻ Trác Bội Vân”, lật đến trang tiếp theo: “Gia thế trong sạch, không có gì khác thường.”

Tần Ý Nùng hắng giọng, đặt ly lên bàn trà, híp mắt lại, đầu ngón tay xoa huyệt Thái Dương.

Quan Hạm thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt cô thì nói: “Nghỉ hè này ba cô ấy tới Thủ Đô thăm cô ấy thì xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn, bây giờ đang nằm trong bệnh viện, cô ấy cần tiền gấp là vì chuyện này.”

Tần Ý Nùng ấn lên lông mày, mấy giây sau cô hỏi: “Em lưu thông tin liên lạc cho cô ấy chưa?”

Quan Hạm đáp: “Đã lưu rồi ạ.”

Tần Ý Nùng lại hắng giọng lần nữa.

Nói chung là mười vạn vẫn không đủ, nàng thiếu tiền thì chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho Quan Hạm.

Tần Ý Nùng vốn định dặn dò Quan Hạm lần sau bảo lần sau cô ấy đánh giấy vay nợ cho Đường Nhược Dao, nghĩ lại thì chắc chắn Quan Hạm cũng sẽ báo cáo với mình nên cô cũng lười nói, lần sau nói cũng vậy thôi.

Quan Hạm lật tới trang cuối cùng, hơi do dự, cuối cùng hỏi thử: “Thành tích của cô ấy rất tốt, xếp hạng nhất trong lớp, lúc nhập học là top 1 toàn trường, môn chuyên ngành và văn hóa đều top 1.”

Tần Ý Nùng chậm rãi mở mắt ra.

Quan Hạm hiểu sắc mặt của cô, chủ động đưa phiếu điểm cho cô.

Tần Ý Nùng cực kỳ thích học bá, Quan Hạm không biết lý do là gì nhưng cô ấy chỉ biết chuyện này. Tần Ý Nùng giúp đỡ rất nhiều học sinh nghèo khó, có mấy người là học sinh thi đậu đại học P, cô tự mình tới gặp, mấy người khác thì không. Đây không phải thích học bá có thành tích tốt thì là gì?

Tần Ý Nùng xem hết, khóe môi lặng lẽ cong lên, cong ngón tay gõ lên phiếu điểm rồi trả lại.

Quan Hạm: “Tần tỷ, còn một chuyện nữa.”

Nhìn thấy thành tích rạng rỡ của Đường Nhược Dao, tâm trạng Tần Ý Nùng tốt hơn khi nãy một chút, hỏi: “Chuyện gì?”

Quan Hạm đè thấp giọng: “Tưởng Thế Khôn đang tìm cô ấy.”

Tần Ý Nùng nhíu mày.

Quan Hạm nói: “Tưởng Thế Khôn muốn đưa cô bé này về, không biết gã ta nghe được thông tin từ đâu mà biết chị không giữ cô ấy lại.”

Tần Ý Nùng cười khẩy: “Đám người này đúng là to gan lắm đấy.”

Quan Hạm cụp mắt.

Tần Ý Nùng đột nhiên hỏi một vấn đề không hề liên quan: “Bây giờ cô bé đang làm gì?”

Quan Hạm nói: “Đang làm kiêm chức kiếm tiền.”

Tần Ý Nùng hỏi: “Cô ấy tiêu hết tiền em cho rồi à?” Vậy tại sao không gọi điện thoại cho cô?

Quan Hạm nói: “Không biết nữa, ngày mai em đi hỏi cô ấy thử.”

Chủ động gọi điện thoại đưa tiền cho người ta… Quan Hạm nghĩ thế cảm thấy rất lạ, nhưng nghĩ lại thì Tần Ý Nùng cho tiền khắp nơi, đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, đã vậy còn cứu giúp học bá thì có gì kỳ lạ đâu?

Cô ấy ghi nhớ lại chuyện này.

Tần Ý Nùng ngồi trên sô pha một hồi mới bức ly rượu đứng dậy: “Tôi về phòng ngủ.”

Quan Hạm thở dài, dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô, đã mấy ngày rồi mà Tần Ý Nùng chưa hề về nhà một lần nào.

Hôm sau Quan Hạm tìm được số điện thoại của Đường Nhược Dao trong danh bạ, cô ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dù sao cũng không có giữ bất kỳ bằng chứng nào, tìm một người ở Thủ Đô chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Không ngờ là gọi thông một cách thuận lợi.

Tút…

Đường Nhược Dao nhìn biểu thị cuộc gọi trên màn hình di động, trái tim hơi hồi hộp, trước mắt biến thành màu đen.

Xong rồi, Tần Ý Nùng muốn tới ngủ với nàng.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: