Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10

5694 5 16 0

Chương 236: Phiên ngoại Tần – Đường (10)

“Cô đến ngủ với tôi à?”

Đường Nhược Dao hỏi vậy, gương mặt cũng hiện lên vệt đỏ ứng đáng ngờ, đôi mắt to ngập nước nhìn cô không chớp mắt.

Tần Ý Nùng: “? ? ?”

Tần Ý Nùng: “! ! !”

Tần Ý Nùng: “…”

Câu nói này vang vọng trong đầu cô, một người xưa nay luôn dựa vào sự khéo léo như lò xo như Tần Ý Nùng lại như bị thạch cao làm đông cứng miệng, vầng trán cô căng ra, động tác chuẩn bị đứng dậy cũng khựng lại, cô ngồi trở lại giường.

Hai người bốn mắt đối diện nhau, Tần Ý Nùng khôi phục lại nụ cười dịu dàng lúc trước.

Đường Nhược Dao nói câu đó trước mặt cô cũng đã vô cùng xấu hổ rồi, bây giờ còn bị Tần Ý Nùng nhìn mình như vậy thì càng thấy cả người như bị lửa thiêu đốt. Nhưng video ban ngày nàng từng xem lần lượt hiện lên trong đầu nàng, như là một giây sau Tần Ý Nùng sẽ định làm gì mình.

Hai cánh tay nàng nắm chặt mép giường, không nhịn được hơi co lại.

Ý cười của Tần Ý Nùng càng sâu hơn, hài hước hỏi: “Tại sao lại nói thế?”

Đường Nhược Dao thầm nghĩ: Chuyện này thì tại sao cái gì, cô chỉ thích nhân lúc người ta ngủ rồi làm chuyện này nọ thôi, là cô khó hiểu thì có.

Nhưng ngoài mặt thì nàng không thể trả lời như vậy được, Đường Nhược Dao né tránh rụt vào trong, ánh mắt sợ hãi, ồm ồm nói: “Đêm nào cô cũng tới đây.”

Tần Ý Nùng nhướng mày: “Cô biết đêm nào tôi cũng tới luôn à? Không phải cô ngủ rất say giấc ư?”

Đường Nhược Dao nói: “Tôi đoán vậy.”

Tần Ý Nùng mỉm cười nói: “Cô thông minh lắm đấy.”

Đường Nhược Dao: “…”

Vậy nên tại sao cô lại đột ngột chuyển sang khen nàng làm gì? Ngày nào cũng phải lừa nàng như thế thì vui vẻ thích thú lắm à?

Tần Ý Nùng đổi chủ đề, ánh mắt chế nhạo hỏi: “Vậy sao cô biết tôi ngủ với cô?”

Đường Nhược Dao im lặng nhìn cô nhưng rõ ràng ánh mắt đang nói: Nếu cô không muốn ngủ với tôi thì đêm nào cũng tới chỗ tối làm gì? Tới sờ mặt sờ mày rồi đi thôi à?

Nếu tình huống này xảy ra vào mấy ngày trước thì Tần Ý Nùng thật sự có thể hùng hồn biện bạch bản thân mình không hề làm gì cả, nhưng cô đã nói hành vi mờ ám này rồi nên cũng không đáp lại nữa.

Điều này đập vào mắt Đường Nhược Dao chính là cô ngầm thừa nhận hành vi của mình. Đấy, quả nhiên mình đã bị cô ngủ rất nhiều lần rồi mà.

Tần Ý Nùng hắng giọng một cái: “Năm nay cô mười mấy rồi?”

Đường Nhược Dao khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Mười chín.”

Tần Ý Nùng ngẫm nghĩ, hỏi: “Đã từng yêu đương lần nào chưa?”

Bây giờ yêu cầu của kim chủ đã cao thế này rồi à? Còn có bệnh tinh thần thích sạch sẽ nữa chứ, nếu như mình nói có thì có phải cô sẽ hủy hợp đồng với mình không? Hay là sẽ hung hăng X mình? Sắc mặt Đường Nhược Dao hơi kỳ lạ, giọng nói cũng trầm hơn vừa rồi: “Chưa từng.”

Tần Ý Nùng nói: “Vậy cô biết chuyện giữa nam nữ, à không, giữa nữ nữ làm thế nào không?”

Đường Nhược Dao gật đầu, hôm qua nàng vừa mới biết.”

“Biết hết ư?”

“Ừm.” Đường Nhược Dao tự tin nghĩ chẳng phải cũng chỉ có vậy thôi sao? Giống nhau cả mà.

Tần Ý Nùng ho khan một tiếng, quyết định phổ cập một ít kiến thức sinh lý cho cô gái nhỏ, cô không ngại trêu chọc Đường Nhược Dao nhưng nàng đơn thuần như vậy, tương lai có khả năng cao sẽ bị người xấu lừa gạt.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Tần Ý Nùng thờ dài một tiếng: “… Sơ lược chính là như thế.”

Mặt Đường Nhược Dao đã đỏ tới tận mang tai. Tần Ý Nùng duỗi ngón tay quấn mái tóc dài che chắn hai bên tai đã đỏ ửng, cô cũng không ngờ sẽ có một ngày, cô sẽ dạy một cô gái nhỏ mấy chuyện này.

Giọng Đường Nhược Dao càng nhỏ hơn, rầm rì như tiếng muỗi kêu: “Vậy là tôi đã hiểu lầm cô rồi ư?”

Tần Ý Nùng như cười mà không phải cười: “Cô đoán xem.”

Đường Nhược Dao: “…” Suy nghĩ kiên định vừa rồi đã bị ba chữ này của Tần Ý Nùng làm cho dao động, thậm chí nàng còn nghi ngờ vừa rồi là cô đang trêu đùa mình.

Đường Nhược Dao hỏi: “Vậy tại sao đêm nào cô cũng tới đây vậy?”

Tần Ý Nùng nói: “Đây là nhà của tôi, có chỗ nào mà tôi không được tới à?”

Đường Nhược Dao lần nữa: “…”

Mặc dù câu này cô nói đúng nhưng hình như cũng không ổn lắm.

Tần Ý Nùng duỗi ngón tay nắm cằm Đường Nhược Dao, nở nụ cười tùy tiện nói: “Cô cũng là của tôi, tôi ở trong phòng của tôi ngắm người của tôi, đây là chuyện đương nhiên mà.”

Đường Nhược Dao bị đóng dấu thành người của cô, đây là điều vốn nên thấy nhục nhã khó chịu nhưng lại trào ra một loại cảm xúc khác. Trong tầm mắt của nàng là gương mặt phong lưu tao nhã của Tần Ý Nùng, bên tai nàng là lời tuyên thệ chủ quyền ngả ngớn của cô, trái tim cũng nặng nề đập nhanh vài nhịp.

Nàng khoanh tay, năm ngón tay nắm lấy ga giường. Bởi vì Tần Ý Nùng đang bóp cằm nàng nên cô hơi nghiêng người tới, giờ phút này đang nhìn đối phương từ trên cao, cô gái nhỏ nằm rất ngoan ngoãn, ngũ quan xinh đẹp, dưới hàng mi dài rậm là đôi con ngươi màu hổ phách rất trong trẻo. Da thịt như ngọc như thể phát sáng dưới ánh đèn phòng.

Tuổi của nàng vốn cũng không lớn lắm, đã vậy còn trông ngoan ngoãn thế nàng nên càng khiến nàng trông nhỏ bé, khiến ai cũng thương yêu. Cổ họng Tần Ý Nùng không tự chủ được nhấp nhô, nhưng đôi mắt trong suốt kia lại nghênh đón ánh mắt của cô, hàng mi dài run rẩy khẽ cụp xuống.

Tần Ý Nùng nhắm mắt lại, nới lỏng ngón tay, dời lên nhéo mặt Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao ngước mắt lên, Tần Ý Nùng chỉnh lại góc chăn cho nàng: “Sáng mai tôi còn có thông cáo, cô đi ngủ trước đi.”

Đường Nhược Dao khẽ hé môi “vâng” một tiếng.

Tần Ý Nùng nhìn vào cái miệng thơm khẽ mím lại của nàng, dù mơ hồ nhưng có thể nhìn thấy được đầu lưỡi hồng nhuận mềm mại, ngón tay cô ngo ngoe muốn động.

Đường Nhược Dao nhận được tín hiệu nguy hiểm tồn tại trong không khí, nàng trượt vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt nhí nha nhí nhảnh.

Tần Ý Nùng đứng dậy, hừ một tiếng rồi cười nói: “Trốn được lần đầu cũng không tránh khỏi mười lăm.”

Nói xong thì phất tay áo rời đi, chỉ một câu của cô cũng đủ dọa cho Đường Nhược Dao sợ hãi khiếp vía, năm phút sau mới ngủ được.

Hôm sau Đường Nhược Dao còn tưởng đêm qua là một giấc mộng ly kỳ, sao Tần Ý Nùng có thể làm giáo viên tiết sinh học của nàng được chứ, còn nghiêm túc dạy cho nàng mấy chuyện khó xử kia, không thể nào!

Đường Nhược Dao cười cười lắc đầu, cất bước đi vào phòng tắm.

Tổ trạch nhà họ Tần.

Ngón tay thon dài của Tần Ý Nùng ấn lên mí mắt, khóe môi nhếch lên, gần như không nhịn được cười.

“Có chuyện gì mà vui vẻ thế?” Tần Lộ Nùng tò mò hỏi.

Tần Ý Nùng ho khan một tiếng, căng mặt.

“Không có gì đâu.” Cô trả lời.

Tần Lộ Nùng hỏi: “Không có gì mà em đã ở đây cười mấy phút rồi đó?”

Tần Ý Nùng: “Hả? Có sao?”

Tần Lộ Nùng nghiêm túc nói: “Có mà.”

Cô ấy giơ tay sờ trán Tần Ý Nùng, giọng điệu nhu hòa nhưng vẫn không quên trêu chọc cô: “Chị còn tưởng là em bị động kinh nữa cơ, chuẩn bị đưa em tới bệnh viện luôn đó.”

Tần Ý Nùng xù lông: “Chị mới bị động kinh đó!”

Tần Lộ Nùng lập tức trợn mắt bĩu môi,

Tần Ý Nùng bật cười cầm gối ôm trên ghế sô pha, nhẹ nhàng đánh cô ấy một cái: “Chị phiền quá đi.”

Tần Lộ Nùng kéo gối ôm, chớp mắt nói: “Có thể giành được một tiếng cười của mỹ nhân, chị phiền một tí thì có là gì đâu.”

Tần Ý Nùng nói: “Chị xem em là trò đùa của chị à?”

Tần Lộ Nùng hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải ư?”

Tần Ý Nùng nói: “Đương nhiên là không rồi.”

Tần Lộ Nùng hỏi: “Người đó là ai?”

Tần Ý Nùng nói: “Là…” Trong đầu cô hiện lên gương mặt ửng đỏ xinh đẹp thường ngày của Đường Nhược Dao lúc bị cô dọa đến sửng sốt, sau đó lại mỉm cười.

Cô xua tay: “Chẳng có ai cả.”

Tần Lộ Nùng giơ ngón tay: “À à, khóe miệng sắp kéo đến tận mang tai rồi đấy.”

Tần Ý Nùng hừ một tiếng, không thèm để ý tới lời trêu chọc của cô ấy.

Tần Ý Nùng cúi đầu nhìn bụng Tần Lộ Nùng, hỏi: “Đứa bé sao rồi?”

Nói đến đứa bé, gương mặt vốn đã ôn hòa của Tần Lộ Nùng lại càng nhu tình như nước. Cô ấy vươn tay vuốt ve cái bụng nhô lên của mình rồi mới nói: “Mấy ngày trước chị đi kiểm tra thai định kỳ, bác sĩ nói đứa bé rất khỏe mạnh.”

Tần Ý Nùng dừng lại mấy giây: “Vậy là tốt rồi, cần gì thì cứ nói với em.”

Tần Lộ Nùng hỏi: “Cái gì cũng được à?”

Tần Ý Nùng nói: “Đương nhiên rồi.”

Tần Lộ Nùng nhìn cô: “Em nói chuyện với đứa bé một chút đi, để tránh cho đứa bé ra đời lại không thân với em.”

Tần Ý Nùng rất lạ lẫm với chuyện dưỡng thai, Tần Lộ Nùng dạy cô: “Trước tiên thì tự giới thiệu mình một chút.”

Tần Ý Nùng khó khăn nói: “Chào… chào bé con, dì là… dì của con.”

Tần Lộ Nùng: “Phụt.”

Tần Ý Nùng trừng mắt, cô ấy lập tức dừng cười, vừa tự an ủi vừa dịu dàng nói: “Người vừa nói chuyện chính là dì của con đó, em gái của mẹ, dì ấy là một người rất đáng gờm, sau này con phải học hỏi dì ấy nhé.”

Cô ấy ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Tần Ý Nùng một chút rồi tiếp tục nói: “Để dì ấy sủa một tiếng cho con nghe.”

Tần Ý Nùng: “… Gây.”

Tần Lộ Nùng hít một ngụm khí lạnh: “Shz, đừng nhéo mà.”

Tần Ý Nùng thả thịt mềm trên cánh tay cô ấy giữa hai ngón tay mình, cô cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không dùng sức lực, trình độ giả đau của cô gái này đã đến trình độ thành thạo rồi.

Tần Ý Nùng phối hợp cười nói: “Tính tình của dì không tốt, con đừng học theo tính này của dì ấy.”

Tần Ý Nùng: “Tần Lộ Nùng!”

Tần Lộ Nùng cười to: “Ha ha ha ha.”

Dì Phương ở bên cạnh thấy vậy thì vui mừng, tình cảm giữa hai chị em ngày càng tốt, tiếng cười cũng ngày càng nhiều. Mặc dù dì Phương không hiểu tại sao thái độ ban đầu của Tần Ý Nùng lại như vậy nhưng bây giờ tần suất về nhà rõ ràng là cao hơn trước kia, dì ấy tin chắc mọi chuyện sẽ tốt hơn.

Kỷ Thư Lan nhíu mày, lau tay định đi qua thì dì Phương kéo bà ấy lại: “Bà làm gì thế?”

Kỷ Thư Lan nói: “Có phải Tần Ý Nùng lại trêu chọc chị của nó rồi không? Cơ thể Lộ Nùng yếu ớt, tôi tới nhắc nhở nó một chút.”

Dì Phương hạ giọng nói: “Đừng đi nữa, hai đứa trẻ đang chơi vui vẻ, bà mà qua đó thì chắc chắn lại hỏng việc.”

Kỷ Thư Lan bán tín bán nghi.

Bà ấy vừa ngước mắt lên đã thấy Tần Ý Nùng khom người áp tai lên bụng Tần Lộ Nùng nghe tiếng thai động, sắc mặt Tần Lộ Nùng rất dịu dàng, một tay nhẹ nhàng sờ lên mái tóc dài của Tần Ý Nùng.

Thời gian là một liều thuốc tốt chữa trị mọi thứ.

Tần Ý Nùng đã không còn liên tục né tránh gia đình mình, cô đã chậm rãi làm quen với sự thật là người chị trước mắt chỉ là một người bình thường đã trút bỏ hào quang, chuyện sinh đứa trẻ đã trở thành chuyện đáng mong đợi nhất của cả gia đình.

“Em thích bé trai hay bé gái?” Tần Lộ Nùng hỏi Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng không thèm nghĩ ngợi đã nói: “Thích bé gái, tốt nhất là khi trưởng thành sẽ giống chị.”

Cô sẽ nuôi dưỡng cô bé lớn lên thật tốt, nhìn chằm chằm vào cô bé từng bước một, không để cô bé bị người khác bắt nạt.

Tần Lộ Nùng nói: “Ừm, chị cũng muốn bé gái.”

Nghe người xưa thường nói “Bé trai bụng nhọn, bé gái bụng tròn”, Tần Ý Nùng nhìn vào bụng cô ấy, nhìn một hồi cũng chẳng nhìn ra được dấu vết gì. Cô lo lắng nói: “Lỡ như sinh ra một bé trai thì làm sao đây?”

Tần Lộ Nùng thở dài: “Vậy cũng phải sinh ra thôi, bác sĩ không cho nhét trở lại.”

Tần Ý Nùng cười ha hả.

Cùng lúc đó Tần Ý Nùng cũng không quên chim hoàng yến nhỏ trong nhà.

Sau khi Đường Nhược Dao xác định chuyện đêm hôm đó Tần Ý Nùng đã dạy kiến thức cho nàng không phải là mơ thì nàng cũng xem thêm mấy video ngoại tuyến nữ nữ, sức tưởng tượng cũng càng phong phú hơn, mỗi lần nhìn thấy Tần Ý Nùng là trong đầu đều sẽ có mười mấy cái xe lửa to tu tu tu lái qua.

Tần Ý Nùng ngoài miệng thì trêu đùa, thỉnh thoảng chạm tay, sờ mặt, ôm eo nhưng không có tiến thêm một bước, để lại cho nàng đủ không gian để mơ màng.

“Học sinh trường các cô tìm phim để đóng thế nào?” Một ngày nọ, Tần Ý Nùng nằm nghiêng trên giường nằm, một tay đặt trên má, hơi híp mắt lười nhác, vừa không tập trung vừa rảnh rỗi, thuận miệng hỏi nàng.

“Có đạo diễn tuyển diễn viên sẽ tới trường học chọn người, đa phần là tự chạy tới đoàn làm phim đóng diễn viên quần chúng, diễn vai phụ rồi chậm rãi tiến lên, vận may tốt thì hết khổ, vận khí kém thì cả đời cứ thế mà thôi.” Đường Nhược Dao biết Tần Ý Nùng vừa ra mắt đã diễn vai nữ chính, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, nói chung không biết cô đã trèo lên từ tầng dưới khó khăn cỡ nào.

“À.” Tần Ý Nùng hỏi: “Cô nghĩ sao?”

“Nghĩ gì ạ?” Đường Nhược Dao chưa kịp phản ứng.

“Quay phim.” Tần Ý Nùng lời ít ý nhiều.

“Đương nhiên là muốn rồi!” Hai mắt Đường Nhược Dao sáng lên, lập tức trả lời: “Nhưng mà…” Ánh mắt nàng dần ảm đạm đi.

Tần Ý Nùng mở đôi mắt đang khép hờ, hỏi nàng: “Sao thế?”

Đường Nhược Dao nói: “Công ty không cho tôi nhận phim.” Nói đúng ra là nàng đắc tội với Nguyễn Cầm, Nguyễn Cầm không cho, bây giờ nàng vẫn chưa có đủ vốn liếng để vượt qua Nguyễn Cầm.

Tần Ý Nùng vẫn nói bằng giọng hờ hững kia: “Cô ở công ty nào?”

Đường Nhược Dao không tức giận vì chuyện cô không biết công ty quản lý của mình, thân làm chim hoàng yến thì phải tự hiểu bổn phận chim hoàng yến của mình, nàng đáp: “Truyền thông Tinh Duệ.”

Tần Ý Nùng ngẫm nghĩ rồi nói: “Chưa từng nghe tới bao giờ.”

Đường Nhược Dao thầm nghĩ: Cô tự mình mở một phòng làm việc, đương nhiên là tiêu chuẩn cũng cao rồi, làm sao biết được loại công ty nhỏ này chứ.

Đường Nhược Dao nói: “Chỉ là một công ty quản lý bình thường thôi.”

Tần Ý Nùng hừ một tiếng rồi nói: “Ký hợp đồng với cô mà không chịu khó vun trồng cho cô, đúng là phí của trời.”

Đường Nhược Dao: “Ngài nói gì cơ?”

Tần Ý Nùng liếc nhìn nàng: “Ý trên mặt chữ, nghe không hiểu à?”

Cô lại khen mình, Đường Nhược Dao không kìm lòng được lại nở nụ cười.

Tần Ý Nùng cũng nở nụ cười, cô hơi khát nước nên nhờ Đường Nhược Dao: “Lấy quýt tới cho tôi đi.””

Đường Nhược Dao liếc nhìn ly rượu vang đỏ đặt trên bàn trà của cô, không nói gì, cầm mấy quả quýt ngọt trong mâm trái cây rồi bưng thùng rác tới, sau đó ngồi xếp bằng bên cạnh giường nằm, thuần thục lột quýt.

Lột quýt dễ làm bẩn tay, Đường Nhược Dao xung phong nhận lấy những việc nhỏ này. Đã lâu rồi Tần Ý Nùng cũng không có ngủ với nàng, nàng còn không chịu làm chút gì đó giúp cô thì thật sự ăn không ngon, ngủ không yên. Nếu như Tần Ý Nùng đưa ra yêu cầu bảo nàng thay quần áo rửa mặt cho cô ấy thì Đường Nhược Dao cũng sẽ đỏ mặt đồng ý không chút do dự nào.

Tần Ý Nùng vui vẻ ngồi mát ăn bát vàng.

Đường Nhược Dao đút quýt đã lột xong vào bên môi Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng há miệng ăn, cố vươn về trước, hàm răng khẽ mở, bất ngờ cắn nhẹ trên đốt ngón trỏ của Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao “a” một tiếng, trái tim đập rộn, nhịn sự xúc động muốn rút ngón tay lại.

Tần Ý Nùng ngậm đốt ngón tay của nàng rồi mút hai lần, cảm giác khác thường đè xuống xung quanh ngón tay, mềm mại, quấn quanh bao trùm lên khắp mọi nơi, cảm giác cực kỳ rõ ràng.

Mặt Đường Nhược Dao lập tức đỏ lên, nhìn thẳng vào Tần Ý Nùng.

Không bao lâu sau Tần Ý Nùng nhả ra, thản nhiên cười tủm tỉm: “Trên ngón tay cô có dính nước quýt.”

Đường Nhược Dao lắp bắp nói: “Cảm ơn.”

Tần Ý Nùng trêu nàng: “Cảm ơn tôi cái gì?”

Đường Nhược Dao: “Cảm ơn… cảm ơn…” Ngay cả lỗ tai của nàng cũng đỏ bừng lên.

Tần Ý Nùng khẽ cười một tiếng.

“Không cần khách sáo.” Giọng cô rất nhẹ nhàng, tốt bụng tha cho cô gái nhỏ.

Đường Nhược Dao dùng khăn giấy lau ngón tay nhưng không doa được nhiệt độ trên dấu ấn khó phai, vừa nóng vừa mềm, đó là…

Đường Nhược Dao lén ngước mắt, Tần Ý Nùng đang bỏ một múi quýt vào miệng, bên trong cực kỳ hồng nhuận. Đường Nhược Dao hít thở không thông, nàng ngồi thẳng dậy, bình tĩnh điều chỉnh hô hấp.

Tần Ý Nùng đã ăn quýt xong, dùng khăn tay ướt mà Đường Nhược Dao đưa tới để lau tay, đứng đắn nói: “Có một cơ hội.”

Đường Nhược Dao không quan tâm: “Gì cơ?”

Tần Ý Nùng nói: “Cô từng nghe cái tên Lãnh Kiệt chưa?”

Hai mắt Đường Nhược Dao mở to, kích động nói: “Là… là đạo diễn Lãnh Kiệt nổi tiếng đó ạ?”

Tần Ý Nùng cười nói: “Cũng chưa tới mức nông cạn lắm nhỉ.”

Đường Nhược Dao: “…” Ngày nào cũng trêu chọc nàng, nàng vô thức cong môi, tức giận nói: “Đạo diễn Lãnh Kiệt thì có ai mà không biết đâu chứ.”

Giọng điệu mềm mại cất cao, nũng nịu khiến Tần Ý Nùng sửng sốt.

Đường Nhược Dao ý thức được bản thân mình không ổn, vội hắng giọng một tiếng nói: “Tôi nói là tôi biết đạo diễn Lãnh Kiệt.”

Cô gái nhỏ mười chín tuổi giả vờ ngoan ngoãn vâng lời, khác với sự hồn nhiên đáng yêu chân chính xuất phát từ nội tâm của cô gái nhỏ. Câu sau thoáng hiện lên khiến mầm non nảy mầm trong đất của Tần Ý Nùng, đón gió tăng trưởng.

Cô không nhịn được hít sâu một hơi, nằm nghiêng trên giường nằm, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh: “Tới đây đi.”

Đường Nhược Dao cũng hít một hơi thật sâu, được thôi, hôm nay thật sự phải đối mặt với giường nằm play rồi.

Nàng cũng không phải quá sợ hãi, vừa nghĩ tới người sẽ làm chuyện này với nàng là Tần Ý Nùng, hình ảnh như thế đã tự động nhảy ra – mấy hình ảnh mà vài ngày trước nàng đã xem trong video.

Đường Nhược Dao nằm xuống bên cạnh Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng nghiêng người ôm nàng, cái ôm thân mật khăng khít khiến cô đột ngột xuất hiện cảm giác nhận được sự giải tỏa rất lớn. Trong hô hấp của cô là mùi thơm cơ thể điềm đạm như u lan của cô gái trẻ, thoải mái đến mức khiến cô nhắm mắt lại.

Sắp tới rồi!

Trong đầu Đường Nhược Dao đang tiến hành tới thời khắc mấu chốt, nàng không kìm lòng được mà hơi nhúc nhích, Tần Ý Nùng hỏi: “Khó chịu à?”

Đường Nhược Dao nhìn vào trần nhà trên đỉnh đầu, nhịp tim đập nhanh như sấm: “Vẫn… vẫn ổn.”

Tần Ý Nùng ôm cũng gần đủ rồi mới nói: “Được rồi.”

Gì cơ, chỉ vậy mà đã được rồi?

Đường Nhược Dao hốt hoảng ngồi dậy, cúi đầu nhìn quần áo chỉnh tề của mình, lâm vào trầm tư: Vừa rồi Tần Ý Nùng đã làm gì mình vậy?

Tần Ý Nùng giơ tay vén tóc bên tai, vẻ mặt hài lòng, gương mặt lười nhác lại càng phong tình hơn: “Chúng ta nói tiếp chuyện của Lãnh Kiệt.”

Lãnh gì? Kiệt gì? Tần Ý Nùng ngủ với mình bằng ý niệm à?

Cô lợi hại thật đấy, là người hay quỷ vậy? Đừng nói cô là hồ ly tinh hút dương khí nhé? Lúc nhỏ Đường Nhược Dao đã được xem một tờ báo lá cải, trên đó viết Tần Ý Nùng là hồ ly tinh chuyển thế nên mới mê hoặc mấy người đàn ông đến thần hồn điên đảo, phá hư gia đình người khác.

Tần Ý Nùng nhận ra nàng thất thần, cau mày nói: “Đường Nhược Dao.”

Đường Nhược Dao như vừa tỉnh giấc: “Đây, đây ạ.”

Tần Ý Nùng vẫn rất ôn hòa, duỗi ngón tay vuốt ve khoảng trống nhỏ trên ấn đường nàng: “Nghĩ gì thế?”

Đường Nhược Dao cụp mắt nhìn cái bóng của Tần Ý Nùng dưới ánh đèn, tinh thần thả lỏng. Cô có bóng đó!

Nàng lại nghĩ, cô là hồ ly tinh chứ không phải quỷ, đương nhiên là có bóng rồi!

“Tôi đang nghĩ…” Đường Nhược Dao nuốt nước bọt, không biết có phải do tác dụng tâm lý của nàng hay không mà nàng cảm thấy dương khí của mình ít đó, chỗ nào cũng đều rất lạ.

Nàng ấp úng, Tần Ý Nùng vỗ đầu cô, nở nụ cười dung túng: “Không muốn nói thì thôi.”

Đường Nhược Dao: “Vâng.”

Tần Ý Nùng khẽ xoa đầu nàng một cái rồi nói tiếp: “Lãnh Kiệt sắp quay một bộ phim mới, chẳng mấy chốc sẽ tuyển chọn diễn viên, tôi muốn đề cử cô thử sức.”

Ánh mắt Đường Nhược Dao lóe lên, nàng nhìn Tần Ý Nùng: “Tôi được ư?”

Tần Ý Nùng hờ hững nói: “Vậy thôi bỏ đi, tôi không thích người không tự tin.”

Đường Nhược Dao ngoan ngoãn vâng lời: “Vâng.”

Nàng hơi khựng lại rồi nói tiếp: “Tôi có thể mạo muội hỏi ngài một chút là vai nữ số mấy không?”

Tần Ý Nùng hỏi lại: “Khác nhau chỗ nào à?”

Đường Nhược Dao nói: “Không có, tôi vẫn sẽ diễn tốt nhất có thể.”

“Cho dù là diễn viên quần chúng cũng vậy ư?”

“Vâng.” Ánh mắt Đường Nhược Dao rất kiên định.

“Vậy tại sao cô lại muốn hỏi thêm chuyện này?” Tần Ý Nùng giống như cười mà không phải cười.

“Tôi…” Đường Nhược Dao cúi đầu nhận lỗi, thành khẩn nói: “Là do lòng hư vinh của tôi quấy phá.”

“Không, cô không có sai, diễn viên không muốn diễn vai chính mới là không có cầu tiến.” Tần Ý Nùng đỡ nàng dậy, khóe môi chậm rãi cong lên: “Vậy nên tôi mới muốn cô diễn vai nữ số một.

Ầm…

Mấy suy nghĩ kỳ quái trong đầu Đường Nhược Dao đều sụp đổ, chỉ còn lại duy nhất câu nói cuối cùng của Tần Ý Nùng, hô hấp nàng tăng nhanh, nhiệt huyết sôi trào.

Lãnh Kiệt là đạo diễn nổi tiếng trong nghề, muốn bắt được vai nữ chính của ông ấy cũng không phải chuyện dễ. Mặt mũi của Tần Ý Nùng chỉ đủ để cho Đường Nhược Dao một cơ hội thử vai, muốn bỏ tiền cho vào tổ cũng được nhưng hiện tại thì Đường Nhược Dao vẫn chưa có trọng lượng đến thế.

Tần Ý Nùng dặn nàng không được để lộ tin tức cho bất kỳ ai biết, tự cô bắt đầu tiến hành huấn luyện diễn xuất cho nàng.

Cô không dạy Đường Nhược Dao kỹ xảo diễn xuất, kỹ xảo là thứ chết, tùy từng người mà sẽ khác nhau, quá thuần thục kỹ xảo sẽ gây trở ngại đến sự phát triển riêng của bản thân diễn viên. Cảm xúc diễn xuất của Đường Nhược Dao cũng đủ vượt xa kỹ xảo của cô, người ta thường nói là năng lực chung tình, trình độ cực kỳ mạnh có thể kéo theo cảm xúc của người khác, thiên phú này chỉ có thể thấy chứ không thể cầu.

Đúng lúc là Tần Ý Nùng cũng là một diễn viên coi trọng cảm xúc hơn là kỹ xảo, mấy bộ phim lúc đầu của cô đều dựa vào những loại tình cảm khắc sâu trong ký ức để diễn ra, cô hướng dẫn cho Đường Nhược Dao rất là thành thạo và điêu luyện.

Đường Nhược Dao cũng học rất nghiêm túc, mấy bài tập diễn xuất do cô bố trí được hoàn thành vừa nhanh vừa tốt. Nàng cực kỳ biết ơn Tần Ý Nùng, thật sự không thể nào báo đáp được nên chủ động đi qua “hút dương khí” cho Tần Ý Nùng.

Lần đầu tiên Tần Ý Nùng bị nàng ôm nên cả người cứng đờ như khúc gỗ, không biết nên đặt tay đặt chân ở đâu mới phải.

“Cô…” Tay Tần Ý Nùng nâng lên giữa không trung, cổ họng nhấp nhô: “Buông tôi ra trước đã.”

Đường Nhược Dao ngoan ngoãn dạ một tiếng rồi đứng thẳng dậy trước mặt Tần Ý Nùng, nhìn cô bằng đôi mắt trong trẻo.

Tần Ý Nùng im lặng một hồi: “Cô tắm rửa chưa?”

Đường Nhược Dao lập tức biến mất, nàng trở về phòng ngủ chính đi tắm, thay một bộ đồ ngủ ra ngoài. Nàng giang hai tay trước mặt Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng ôm nàng vào lòng, nhắm mắt lại.

Cả hai đều rất hưởng thụ cái ôm dịu dàng này.

Hôm đó hai người ôm nhau trong phòng khách rất lâu, có thứ gì đó cũng bắt đầu trồi lên khi khoảng cách biến mất, mọc rễ nảy mầm, chịu đủ nắng mây mưa gió, vội vươn mình trở thành cây đại thụ che trời.

Trong khóa diễn xuất nhỏ, giáo viên khóa đó khen riêng một mình Đường Nhược Dao, vẻ mặt người nọ đầy hớn hở, hoàn toàn không thể giấu được vẻ hài lòng. Các bạn học có người ganh tị cũng có người hâm mộ, sau khi tan học cũng tới giao lưu học hỏi với nàng, chỉ có Hoắc Ngữ Kha đi tới bên cạnh Đường Nhược Dao đang được mọi người vây quanh, cô ấy hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng bỏ đi.

Mấy bạn học vội nhìn sang Đường Nhược Dao, sợ nàng thấy xấu hổ nhưng Đường Nhược Dao vẫn giữ vẻ bình tĩnh suốt cả quá trình, làm như mình không nghe thấy: “Chúng ta tiếp tục thôi.”

Dọc đường trở về ký túc xá, Văn Thù Nhàn ôm cánh tay Đường Nhược Dao không buông, cô nàng hỏi: “Có phải cậu lén đến miếu nào khai quang rồi không? Sao đột nhiên lại đá bọn mình ra xa thế?”

Phó Du Quân buồn cười nhắc nhở cô nàng: “Đồ vật mới có thể khai quang, còn người thì không thể khai quang được đâu.”

Văn Thù Nhàn vẫn dửng dưng: “Cũng có khác gì mấy đâu mà.”

Mọi người vừa cười vừa nói trở về phòng ngủ, Đường Nhược Dao thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài: “Mình tới nhà bạn.”

Văn Thù Nhàn xua tay, không muốn hỏi thêm gì.

Thôi Giai Nhân ló đầu ra từ một cái giường khác: “Mấy cậu nói xem có phải Đường Đường đã nuôi một cô tiên ốc ở ngoài không? Vậy nên kỹ thuật diễn xuất của cậu ấy mới đột nhiên tăng mạnh như vậy.”

Văn Thù Nhàn nói: “Cô tiên ốc biết dạy người khác diễn xuất à? Chưa từng nghe nói thế bao giờ.”

Thôi Giai Nhân à một tiếng rồi rụt đầu lại.

Chính Đường Nhược Dao cũng không nhận ra bước chân của nàng ngày càng nhanh hơn, lúc đi vào trong tiểu khu gần như là đang chạy. Trong giây phút cửa chính được mở ra, ánh đèn sáng rực bên trong cũng chiếu sáng thê giới của Đường Nhược Dao.

Tần Ý Nùng nghiêng đầu nhìn qua: “Hôm nay về sớm đấy.”

Sắc mặt Đường Nhược Dao vẫn bình tĩnh: “Hôm nay tan học sớm.”

Tần Ý Nùng hắng giọng.

Đường Nhược Dao đi rửa mặt rửa tay xong mới lấy một quyển vở trong túi ra, chữ viết trên đó đẹp đẽ phong lưu, khí phách tự thành. Nàng đẩy vở tới trước mặt Tần Ý Nùng: “Đây là bài ghi chép khi đi học của tôi.”

Tần Ý Nùng oán thầm chữ của nàng một phen, kiên nhẫn xem từng dòng một rồi mới nói: “Không tồi.”

Trong một ngàn người có một ngàn vở Hamlet, Tần Ý Nùng không yêu cầu nàng cũng phải nhìn nhận giống như mình mà xem thái độ của nàng, từ trước đến nay thái độ của nàng rất tốt. Tần Ý Nùng thảo luận với nàng vài câu rồi trả vở lại, sắc mặt có vài phần mệt mỏi: “Tôi hơi mệt.”

Nói xong cô chậm rãi nhắm mắt nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi, cô không ngủ mà chỉ lơ mơ mông lung thôi.

Đường Nhược Dao lui ra ngồi trên ghế sô pha một hồi, nàng khẽ cắn môi, bước tới bóp chân cho cô.

Tần Ý Nùng giật bắp chân không quen cho lắm, nhưng cô thật sự rất lạnh, ngón tay hơi lạnh dịu dàng ấn lên từ từ xoa dịu bắp chân tê mỏi của cô khiến cô thoải mái hơn rất nhiều, cô cũng không né đi nữa mà yên tâm hưởng thụ.

“Có chuyện gì sao?” Tần Ý Nùng khép hờ mắt, nhận ra cô gái nhỏ đang do dự muốn nói gì đó nên lười nhác hỏi.

“Chuyện là…” Đường Nhược Dao liếc nhìn cô một cái rồi cụp mắt, chuyên tâm làm giãn kinh mạch dưới chân giúp cô, lúng túng một hồi mới khẽ hỏi: “Tôi nên gọi ngài như thế nào?”

Hai người họ quen biết nhau lâu như vậy mà suốt ngày cứ “cô” rồi “ngài”, cùng lắm là lúc dạy nàng thì nàng gọi cô một tiếng “cô giáo”, đây cũng chẳng phải xưng hô thích hợp gì.

Tần Ý Nùng vẫn không hề ngước mắt lên nhưng sắc mặt của cô có vẻ như đang nghiền ngẫm.

Một lúc sau, Đường Nhược Dao thấy ngón trỏ đang đặt trên eo của cô hơi nhúc nhích, giọng nói cất lên trong màn đêm êm tai như tiếng trời: “Gọi là chị đi.”

Ngón tay Đường Nhược Dao run lên, mặt cũng đỏ bừng.

Chơi, chơi trò chị em á?

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: