Chương 231: Phiên ngoại Tần – Đường (5)
Rất kỳ diệu là Tần Ý Nùng đọc hiểu được ánh mắt của Đường Nhược Dao.
Không còn nghi ngờ gì nữa, những thứ trong đầu của con thỏ nhỏ này còn phong phú hơn cả vẻ ngoài tỉnh táo của nàng nữa.
Đường Nhược Dao chỉ mất hai giây để tỉnh táo lại từ trong sự lo sợ bất an suýt ngất xỉu của bản thân, nàng ôm chặt bộ đồ ngủ trong tay, vẻ mặt tự nhiên đi vào phòng tắm. Dù Tần Ý Nùng thật sự muốn làm nàng trong đó thì đây cũng là chuyện nàng cần đối mặt.
Tâm lý mà nàng đã tốn rất nhiều tâm sức để xây dựng lại bắt đầu sụp đổ vào lúc nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng, không ngờ Tần Ý Nùng thật sự đi theo vào!
Cơ thể Đường Nhược Dao bất giác căng cứng, bước chân cũng hơi cứng đờ.
Hai người một trước một sau đi vào phòng tắm, Tần Ý Nùng đứng ở trong nhìn ra bên ngoài, tất nhiên cũng nhìn rõ mọi thứ, trong mắt hiện lên một tia hứng thứ. Cô cũng đã quên mất tại sao căn phòng này được xây thế này nhưng rõ ràng nó đã dọa bé thỏ trắng rất sợ hãi.
Đường Nhược Dao đặt đồ ngủ lên kệ, nàng đứng trước mặt Tần Ý Nùng, cụp mắt nhìn xuống nền nhà.
Trước mặt là Tần Ý Nùng đang mang dép lê.
Quần áo mùa hè mỏng manh, Đường Nhược Dao mặc một cái áo sơ mi trắng giá cả phải chăng và quần jean, eo thon chân dài, da trắng xinh đẹp. Cô gái đang trong tuổi tác tràn trề sức sống giống như một quả đào mật trong trẻo, cắn một cái là nước sẽ ứa ra.
Lúc này Đường Nhược Dao cực kỳ co rúc, ngón chân đang giẫm trên dép lê cũng căng thẳng co chặt lại.
Tần Ý Nùng vẫn thản nhiên nhìn nàng, trong mắt có cảm xúc khó nói được thành lời. Đường Nhược Dao cúi đầu một hồi, cuối cùng cắn môi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tần Ý Nùng.
Ánh mắt chạm nhau đột ngột như vậy khiến Tần Ý Nùng cảm thấy nơi nào đó trong tim cũng bị chạm nhẹ vào, hô hấp của cô dừng trong giây lát, cô gái nhỏ đã lấy hết can đảm bước tới, lặng lẽ vươn tay vòng ra sau lưng cô, cầm dây buộc của váy đỏ.
Trong đầu Tần Ý Nùng cũng chợt nhớ lại hai tay mình đã nhìn thấy trên xe vào tối hôm qua, đôi tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, vừa nhìn là biết đây là một đôi tay cực kỳ linh hoạt. Trên thực tế thì nó cũng thật sự linh hoạt, sau lưng Tần Ý Nùng bị nới lỏng, dây buộc đã bị cởi một sợi.
Tần Ý Nùng: “…” Tình huống gì thế này?
Cô hít sâu, nhịn cơn xúc động muốn lùi lại, nhấc ngón tay bóp cằm cô gái.
Đường Nhược Dao cũng dừng lại theo động tác của cô.
Ánh mắt Tần Ý Nùng lạnh lùng: “Cô đang làm gì thế?”
Đường Nhược Dao hơi khiếp sợ khi đối mặt với ánh mắt của cô, khẽ đáp lại: “Giúp cô…”
Tần Ý Nùng ngắt lời nàng: “Tôi bảo cô làm à?”
Cô gái nhỏ này rất ngang tàng đấy, lơ là một tí là suýt bị nàng chiếm hời rồi.
Đường Nhược Dao cúi đầu cụp mắt ngoan ngoãn đáp: “Tôi xin lỗi.”
Tần Ý Nùng thả lỏng ngón tay, lòng bàn tay lướt qua da thịt mềm mại nhẵn mịn, bất giác khiến người ta cảm thấy lưu luyến.
Giọng điệu của Tần Ý Nùng cũng ôn hòa hơn một chút: “Cô làm việc của cô đi, có chuyện gì thì tôi sẽ dặn dò sau.”
Đường Nhược Dao gật đầu.
Đường Nhược Dao quay lưng về phía cô, xem đối phương như không khí, bắt đầu vươn tay cởi quần áo. Nàng rất cao, khoảng chừng 1m7, bờ vai thon gầy trắng nõn nhưng không hề lộ vẻ suy nhược, đường cong trôi chảy cứng rắn, vừa nhìn là biết đây là thể trạng cần rèn luyện. Xương cánh bướm xinh đẹp thoáng hiện ra thì bị mái tóc đen dài che chắn, gần như là che khuất cả bờ lưng.
Tần Ý Nùng quân tử nhắm mắt lại, đồng thời quay mặt sang hướng khác. Chờ khi nghe thấy tiếng nước tắm gội vang lên trong phòng tắm, Tần Ý Nùng mới cẩn thận né mắt, ra khỏi phòng tắm.
Đường Nhược Dao lo lắng đề phòng một hồi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vách tường, lỗ tai dựng thẳng hết cỡ, chỉ cần nghe thấy một chút tiếng động thôi cũng đủ khiến đầu óc nàng tưởng tượng ra những tiết mục kịch liệt. Kết quả nàng tắm rửa xong, trong đầu thì toàn hình ảnh kịch liệt nhưng hiện thực thì chẳng có chút kịch liệt nào. May mà tri thức lý luận của nàng không đủ, tưởng tượng chưa tới, nếu không thì có thể thuận lợi ra khỏi phòng tắm hay không cũng là một vấn đề.
Chờ Đường Nhược Dao mặc đồ ngủ đi ra thì chẳng thấy Tần Ý Nùng đâu cả.
Đường Nhược Dao lén mở cửa phòng xem thử, trong phòng khách không có bóng ai, ngay cả tảng băng lớn Quan Hạm cũng biến mất.
Đi rồi à?
Đường Nhược Dao không thể tin được, không ngờ bản thân mình lại trốn được một kiếp.
Có lẽ là có việc gấp rồi nên mới không quan tâm tới chuyện ngủ với nàng, Đường Nhược Dao nghĩ vậy, khóe môi lại nở nụ cười, vui vẻ quay về phòng.
Phòng ngủ mới đổi này lớn hơn phòng ngủ phụ rất nhiều, có một cái ghế sô pha và đèn, Đường Nhược Dao đi tới thư phòng lấy sách, ngồi dưới đèn bắt đầu đọc. Bên ngoài không có bất kỳ tiếng động gì, yên lặng như tờ, chỉ có tiếng lật giấy từng tờ một, gương mặt nhỏ của cô gái mười chín tuổi vẫn trầm tĩnh, mọi thứ đều không có gì đáng ngờ, màn đêm ngoài cửa sổ tĩnh lặng như nước.
Đường Nhược Dao bắt đầu cuộc sống của một con chim hoàng yến.
Hai bữa sáng chiều nàng đều ăn trong nhà Tần Ý Nùng, buổi trưa thì trong quán bao, trừ tiền thuốc men của Đường Hàm Chương và một ít phí giao thông ra thì không có gì cần tiêu tiền cả.
Đường Hàm Chương vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ nói tình huống không lạc quan lắm, thậm chí còn mơ hồ nhắc nhở nàng nên thôi đi. Đường Nhược Dao vẫn trả từng khoản tiền một, sao có thể quyết định như thế được? Nàng đã bán cả thân mình rồi, nàng chẳng còn gì nữa, không thể mất đi ba mình được.
Ba ngày sau, Tần Ý Nùng lại xuất hiện trong phòng. Cô vẫn không hề chào hỏi trước, giống như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, Đường Nhược Dao chỉ sửng sốt một giây, lần này còn bình tĩnh nhanh hơn cả lần trước.
Buổi tối Đường Nhược Dao đi thăm Đường Hàm Chương, cảm xúc không tốt lắm, lười xuống bếp bật lửa nên cắt hoa quả trên bàn, cắm một cái nĩa nhựa trên đó rồi nửa ngồi xuống cạnh ghế. Tần Ý Nùng buông ly rượu vang đỏ nhìn nàng đang bưng đĩa.
Đường Nhược Dao dùng nĩa ghim một miếng lê ngọt nước, dùng tay nâng lên đưa tới bên miệng Tần Ý Nùng. Tần Ý Nùng nhìn vào mắt nàng, chậm rãi hé môi đỏ.
Miếng lê ngọt nước trượt vào cổ họng, ánh mắt Tần Ý Nùng dao động, chậm rãi nói: “Rất ngọt.”
Đường Nhược Dao cảm thấy thứ cô đang nói không phải là lê mà là mình, cảnh tượng như vậy nhất thời hiện lên trong đầu, đầu ngón tay nàng không khỏi run rẩy. Đường Nhược Dao bình tĩnh lại rồi ghim cho cô thêm mấy miếng khác, mãi đến khi Tần Ý Nùng nói thôi, Đường Nhược Dao mới bưng đĩa ngồi sang bên cạnh bắt đầu tự mình ăn.
Ánh mắt Tần Ý Nùng nghiền ngẫm cười một tiếng, hai tay khoanh trước mặt, thở dài một tiếng rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Đường Nhược Dao rửa sạch lau khô đĩa, sau khi thu dọn xong mới quay lại phòng khách.
Tần Ý Nùng nhắm hờ mắt, không hề ngủ. Đường Nhược Dao cũng không dám tự tiện quấy rầy cô nhưng cũng không dám đi, thế là nâng sách ngồi ghế sô pha bắt đầu đọc. Lúc trước có nói Tần Ý Nùng ngủ không sâu giấc, tiếng lật sách đã quấy nhiễu tới cô, cô nghiêng đầu nhìn sắc mặt nghiêm túc của cô gái nhỏ dưới ánh đèn. Tần Ý Nùng không hề tức giận, hơn nữa còn có thể nói là dịu dàng hỏi thăm: “Cô đang đọc sách gì vậy?”
Đường Nhược Dao dựng thẳng quyển sách cho cô xem trang bìa: “Quyển Tiếp tục tồn tại của Dư Hoa.”
Tần Ý Nùng nói: “Ngồi ghế sô pha đọc sách có mệt không?”
Đường Nhược Dao thầm nghĩ: Chẳng lẽ cô ấy muốn làm mình trên ghế sô pha ư? Lần đầu đã làm ở ghế sô pha, như vậy có phải quá…
Đầu óc Đường Nhược Dao xoay chuyển trăm ngàn lần mới nói: “Hơi hơi.”
Như vậy thì cô sẽ không chọn sô pha đâu nhỉ?
Tần Ý Nùng gật đầu nói: “Vậy cô vào thư phòng đọc sách đi, ở đó thoải mái hơn ở đây nhiều.”
Thư phòng? Ghế sô pha?
Đường Nhược Dao tình nguyện chọn ghế sô pha, chỗ to hơn một chút.
Nàng lắc đầu: “Thôi ở ngay đây đi ạ.”
Tần Ý Nùng nói: “Cô cứ tự nhiên.” Cô nhắm mắt lại lần nữa.
Dù sao cũng không ngủ được, Tần Ý Nùng coi tiếng lật sách như một bài hát ru con, tốc độ đọc sách của Đường Nhược Dao rất đồng đều, tốc độ lật sách cũng rất vừa phải, Tần Ý Nùng nghe tiếng gió và tiếng tí tách của đồng hồ, thỉnh thoảng còn có tiếng lật sách, cảm giác buồn ngủ một cách lạ thường.
Cô mơ màng ngủ thiếp đi, bên tai đột nhiên có tiếng bước chân.
Tần Ý Nùng chợt mở mắt ra.
Đường Nhược Dao bị cô dọa sợ, chăn mỏng trong tay cũng rơi xuống, trên người Tần Ý Nùng hơi nặng, cô dời mắt nhìn xuống thì thấy một cái chăn mỏng đang đắp trên hông mình.
Gương mặt cô gái nhỏ trông rất sợ hãi, Tần Ý Nùng cố gắng mềm giọng lại: “Đắp chăn cho tôi à?”
Đường Nhược Dao khẽ hắng giọng như tiếng muỗi vo ve: “Sợ cô bị cảm lạnh.” Không ngờ cô lại có phản ứng dữ dội như vậy.
“Có lòng rồi.” Tần Ý Nùng khẽ mỉm cười nói với nàng: “Cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo.” Lỗ tai Đường Nhược Dao chợt hơi nóng lên, nàng cúi đầu cầm chăn kéo lên, đắp tới vai cho Tần Ý Nùng, săn sóc chỉnh lại góc chăn.
“Đường Nhược Dao.” Cô gái kia đột nhiên gọi thẳng tên nàng.
“Đây… Đây ạ.”
Cô gái bật cười, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu nàng, Đường Nhược Dao bị cô vỗ đầu như vậy thì chả hiểu gì.
Tần Ý Nùng thu tay lại, cất tiếng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Trước khi đi tới đây Đường Nhược Dao đã cố tình xem thời gian nên đáp: “Gần mười giờ rồi.”
Tần Ý Nùng ừ một tiếng, tiếp tục nhắm mắt lại.
Đường Nhược Dao thử hỏi: “Tôi đi tắm nhé?”
Tần Ý Nùng vẫn nhắm mắt không lên tiếng, xua tay.
Đường Nhược Dao như được đại xá chạy vọt về phòng đi tắm, chui vào trong chăn. Nàng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, do dự có nên khóa trái cửa hai không, cuối cùng vẫn quyết định không khóa. Nếu lúc Tần Ý Nùng đi vào phát hiện nàng khóa cửa thì chắc chắn sẽ tức giận.
Tối nay chắc chắn là chạy không thoát rồi.
Đường Nhược Dao lâm trận mới chịu mài gươm, tiếp tục lên mạng tích lũy kiến thức phong phú cho mình. Nàng nhìn dòng chữ trong tư liệu mà ngáp liên tục, cuối cùng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ nữa, tắt màn hình điện thoại, nằm xuống ngủ thiếp đi.
Cửa phòng không khóa bị đẩy ra một khe nhỏ, Tần Ý Nùng đi vào, đứng ở đầu giường nhìn gương mặt ngủ say của Đường Nhược Dao, sắc mặt rất vi diệu. Cô không biết nên khen Đường Nhược Dao gan dạ hay là người trẻ tuổi ngủ ngon nữa, bên cạnh có một con sói mà vẫn có thể an tâm chìm vào giấc ngủ như thế.
Cô gái lắc đầu bật cười.
Tiếc là con sói này không phải là con sói thật, nếu không thì e là đã ăn sạch con thỏ nhỏ bé này rồi. Cô thử giả vờ hung dữ nhe nanh với cô gái nhỏ đang ngủ say, lặng lẽ gào một câu.
Tần Ý Nùng an tĩnh nhìn một hồi, duỗi ngón tay vuốt ve gương mặt trẻ con mịn màng trắng nõn, tắt đèn ngủ, lặng lẽ lui ra ngoài.
Sáng hôm sau Đường Nhược Dao lại tỉnh lại trong căn phòng xa lạ, trong phòng lờ mờ sáng, nàng nhắm mắt lại, chậm rãi quay sang, khẽ hé mắt, bên cạnh trống rỗng.
Đường Nhược Dao: “? ? ?”
Tần Ý Nùng không ngủ với mình à? Hay là đã ngủ rồi? Sao mình chẳng có chút cảm giác gì thế? Hay là ngủ xong cũng không có cảm giác gì?
Đường Nhược Dao lớn lên trong một thành phố nhỏ ở phía Nam, mẹ ruột mất sớm, Đường Hàm Chương bận rộn nhiều việc nuôi sống gia đình, hơn nữa còn là một đại lão gia. Mẹ kế Giang Tuyết Trân trừ nhiệt tình sai vặt nàng ra thì hoàn toàn không hề quan tâm tới đứa con chồng này. Lúc Đường Nhược Dao có kỳ kinh nguyệt đầu tiên, không ai nói với nàng là xảy ra chuyện gì cả, nàng tưởng là mình sắp chết nên trốn một mình trong phòng khóc lóc.
Thật ra tính tình của nàng không cô đơn, chỉ không thích nói chuyện với người không thân, hơn nữa tướng mạo và học hành quá xuất chúng nên người bình thường đều sẽ suy xét, không dám tự tiện tới gần nàng.
Thành tích học tập của nàng ưu tú một cách lạ thường, tri thức sinh lý lại cực kỳ ít ỏi, nàng chuyên tâm học tập nên cũng không định đi tìm hiểu sâu hơn. Những trò linh ta linh tinh kia đều là do lúc trò chuyện buổi tối trong ký túc xá, cô bạn cùng phòng đen tối Văn Thù Nhàn kể với bọn họ. Văn Thù Nhàn thích đọc mấy cuốn tiểu thuyết mạng, đọc nhiều nhóm, Thôi Giai Nhân và bạn trai là bạn hồi cấp ba, nói đùa mấy câu bậy bạ cũng chẳng thua kém nhau là bao. Thỉnh thoảng Phó Du Quân có thể chen vào một câu còn Đường Nhược Dao làm linh vật trong suốt quá trình đó.
Cho dù nàng biết được mấy danh từ linh tinh đó nhưng cơ bản nhất là như thế nào, phải làm gì thì trái lại là chẳng biết gì cả, chỉ biết lần đầu tiên sẽ đau.
Đường Nhược Dao vốn thể nóng, mở điều hòa không khí ngủ cả đêm thì lúc dậy vẫn sẽ đổ mồ hôi, cả người dinh dính, nàng vọt vào phòng tắm, lúc thay đồ xong đi ra vẫn còn cảm nhận xem chỗ nào đó của mình có sự khác thường gì không.
Đường Nhược Dao kéo màn cửa sổ ra, mở cửa sổ thông gió. Nàng bước tới trước cửa, hít sâu một hơi rồi mới vặn khóa cửa, chậm rãi mở cửa phòng.
Đường Nhược Dao: “! ! !”
Tảng băng lớn ở đây!
Quan Hạm đang ngồi trên ghế sô pha, tay cầm máy tính bảng lướt tới lướt lui, nghe thấy có tiếng động, cô ấy ngước mắt nhìn qua một chút rồi thản nhiên thu hồi tầm mắt. Đường Nhược Dao đứng ở phòng khách với vẻ mặt băn khoăn, không thấy Tần Ý Nùng đâu cả.
Nàng nắm vạt áo đi tới tủ lạnh trong phòng ăn.
Két…
Cửa phòng ngủ phụ mở ra, Tần Ý Nùng mặc đồ ngủ được may bằng gấm trắng châu quang bước ra, sau lưng là ánh nắng sớm vàng nhạt chiếu vào. Dung nhan của cô cực kỳ xinh đẹp, lúc nhìn thấy nàng thì trong mắt càng hiện lên một nụ cười sáng rỡ.
Trong lòng Đường Nhược Dao hơi lộp bộp.
Tần Ý Nùng mỉm cười hỏi nàng: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Đường Nhược Dao nghĩ bậy về người ta thì bị người ta bắt gặp, đầu óc nàng suy nghĩ lệch ra ngàn dặm. Nàng chắc chắn là Tần Ý Nùng đã làm gì đó với nàng, dù không có làm đến bước cuối nhưng chắc chắn là cũng chiếm hời không ít từ mình.
Đường Nhược Dao nghĩ có lẽ bản thân mình đã bị cô sờ hết, nhìn hết rồi thì run rẩy, nàng nhịn xúc động nổi da gà, dịu dàng ngoan ngoãn nói: “Ngủ ngon lắm ạ.”
Tần Ý Nùng nhìn nàng, dịu dàng nói lời sâu xa: “Đúng là ngủ rất ngon.”
Như một bé heo, ngay cả cô đi vào cũng không biết, nếu thật sự có làm gì nàng thì có lẽ nàng cũng không tỉnh lại đâu.
Hai mắt Đường Nhược Dao tối sầm, quả nhiên cô ấy nhân lúc mình ngủ đã ấy ấy mình!
Không có chút cảm giác nào, hơn nữa còn không hề đau, rất tốt.
Ôi, đây chính là thế giới của những người phụ nữ với nhau ư? So với mấy kiểu nam nam và nam nữ mà Văn Thù Nhàn kể thì như thế này tốt hơn nhiều. Đường tiểu thư vừa mới trưởng thành không lâu đã suy nghĩ đến xuất thần.
Ánh mắt Đường Nhược Dao dần sáng ngời, bởi vì kết quả tốt hơn so với mình tưởng tượng, làm người thì phải giữ tinh thần lạc quan. Nàng cần để lộ vài phần thật lòng: “Tôi đi làm bữa sáng, hai người muốn ăn không?”
Tần Ý Nùng dịu dàng nói: “Cảm ơn nhưng không cần đâu, tôi đi thay đồ rồi ra ngoài ngay thôi."
Cô đi vào phòng ngủ phụ, Đường Nhược Dao nhìn theo bóng lưng của cô, thầm nghĩ: Vậy cô trực tiếp thay đồ xong rồi đi ra không được à? Tại sao phải mặc đồ ngủ đi ra nói mấy câu rồi lại đi vào?
Đường Nhược Dao vứt nghi vấn đột nhiên xuất hiện trong đầu ra ngoài, đi tới tủ lạnh lấy một gói mì hoành thánh đông lạnh trong đó ra. Nếu Tần Ý Nùng muốn ăn thì có lẽ nàng còn tốn công tốn sức chuẩn bị một chút, nếu đối phương không cần thì nàng tùy tiện ăn hai miếng được rồi.
Nước trong nồi sôi trào, hơi nước bốc lên từ nắp nồi, sườn mặt của Đường Nhược Dao càng lộ ra vài phần xinh đẹp ngây thơ trong làn hơi nước mông lung mịt mờ. Cô không thể nào trở lại thành bản thân mình năm mười chín tuổi, có thể giữ lại phần đơn thuần này trên người Đường Nhược Dao được không?
Tần Ý Nùng đứng ở cửa phòng bếp một hồi, cô nở nụ cười tự giễu rồi cất bước đi ra cửa chính. Quan Hạm cất máy tính bảng, đứng dậy đi theo cô.
Cửa lớn khép lại, Đường Nhược Dao nhìn ra ngoài từ cửa phòng bếp trong suốt, hai người kia đều đi cả rồi. Đường Nhược Dao đổ một bát mì hoành thánh, ngồi trên ghế, dùng thìa khuấy đều tôm khô dưới bát. Nàng chợt buông thìa xuống, dựa vào ghế khẽ đung đưa rồi lại đung đưa.
Chẳng ngon tí nào.
Rốt cuộc Tần Ý Nùng làm nàng thế nào nhỉ?
Làm gì có khả năng mình ngủ như chết được chứ? Chẳng lẽ cô bỏ thuốc ngủ cho mình nên hôm qua nàng mới ngủ mãi không tỉnh?
Đường tiểu thư chưa từng uống thuốc ngủ nên cũng không biết uống vào sẽ có phản ứng gì, thế là nàng vẫn nghĩ mãi không ra.
Cảnh tượng mà Đường Nhược Dao sợ hãi cũng vô tình tan biến không ít trong sự hiểu lầm của nàng, thậm chí sự e ngại khi đối mặt với Tần Ý Nùng cũng được giảm bớt. Tần Ý Nùng giàu có xinh đẹp, dáng người còn rất chuẩn, không phải loại người béo ị đầy mỡ như Tưởng Thế Khôn, coi như bản thân nàng vẫn may mắn.
Không biết Tần Ý Nùng nói với bên Tưởng Thế Khôn thế nào, cuối cùng Đường Nhược Dao cũng không còn bị làm phiền nữa. Trái lại là mấy ngày nay Nguyễn Cầm có hỏi nàng đã giải thích với Tưởng Thế Khôn thế nào, Đường Nhược Dao không nhắc đến sự tồn tại của Tần Ý Nùng với cô ta, đã nhận tiền rồi, việc khẩn cấp cũng đã hóa giải nên những việc khác không quan trọng nữa.
Sau đó Nguyễn Cầm có gọi điện thoại cho nàng: “Tối nay có một bữa tiệc, cô thay quần áo rồi trang điểm đi, tôi dẫn cô đi.”
Đường Nhược Dao dứt khoát từ chối một cách lưu loát: “Tôi không đi.”
Nguyễn Cầm nổi giận: “Cánh cô cứng cáp rồi đúng không?”
Đường Nhược Dao vẫn giữ bình tĩnh: “Tôi sắp khai giảng rồi, phải chuẩn bị bài tập.”
Nguyễn Cầm tức tới mức chửi ầm lên, Đường Nhược Dao trực tiếp cúp máy. Đường Nhược Dao mười chín tuổi cũng không phải loại người giả vờ ngụy trang bản thân mình thành một bé thỏ trắng vô hại để lấy lòng Tần Ý Nùng, nàng cũng rộng lượng dễ dàng tha thứ cho Nguyễn Cầm. Nàng có sức sống bừng bừng, không thể nhịn được thì sẽ không nhịn nữa.
Không phải ngày nào Tần Ý Nùng cũng đến đây, lúc thì thường xuyên, lúc nào bận rộn thì hôm sau mới tới một lần. Đa số thời gian Tần Ý Nùng đều nằm trên ghế sô pha trước cửa sổ để nhắm mắt dưỡng thần, trong tay nâng ly rượu vang đỏ, vừa rót vừa uống.
Đường Nhược Dao vẫn ngồi đọc sách trên ghế sô pha, tạo thành một bài ru ngủ cho Tần Ý Nùng.
Sau mấy lần như vậy, ánh mắt Đường Nhược Dao dần to gan hơn dừng lại trên người Tần Ý Nùng, nàng suy đoán xem tại sao cô phải mượn rượu giải sầu. Mặc dù Đường Nhược Dao còn trẻ nhưng cũng rất có mắt nhìn, cộng thêm trực giác của phụ nữ, nàng cảm thấy dường như Tần Ý Nùng sống cũng không vui vẻ gì mấy.
Cô luôn cười nhưng sự thật là cô không hề vui vẻ. Lúc cô an tĩnh nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha uống rượu, nụ cười luôn khảm trên môi cũng sẽ biến mất một lúc, sắc mặt không vui không buồn, đôi mắt đờ đẫn khiến nàng cảm thấy vô cùng cô độc.
Đường Nhược Dao lén quan sát cô, cũng không tới gần cô.
Tần Ý Nùng nhận ra ánh mắt của Đường Nhược Dao, dịu dàng nói: “Cô vào thư phòng đọc sách đi.” Vỏn vẹn một câu đã đuổi nàng đi.
Hai người bình an vô sự, một người ở phòng khách, một người ở trong thư phòng, cuộc sống khá giống như sống chung với người bạn thuê.
Đường Nhược Dao làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, mười giờ rưỡi tắm rửa, mười một giờ leo lên giường, nàng ngủ cũng khá tốt nên thường chẳng mấy chốc là ngủ được ngay.
Tần Ý Nùng là một ví dụ hoàn toàn trái ngược, ác mộng bủa vây, có chứng suy nhược thần kinh mức độ thấp, ngày nào có thể an tâm ngủ được hai tiếng là đã không tồi rồi. Mỗi ngày trước khi đi ngủ cô đều sẽ vòng sang phòng Đường Nhược Dao một chuyến, lần nào Đường Nhược Dao cũng ngủ say như chết, không hề nhúc nhích tí nào.
Ban đầu Tần Ý Nùng chỉ đứng yên, sau đó lại ngồi bên mép giường ngắm nhìn gương mặt ngủ say của nàng, cô cực kỳ hâm mộ, vừa tức tới mức nghiến răng. Mà cô tức giận thì sẽ bắt đầu trêu đùa Đường Nhược Dao, nhéo lỗ tai, sờ mặt. Đầu ngón tay cô lạnh buốt, đúng lúc Đường Nhược Dao đi ngủ cảm thấy nóng nên vô thức nói mớ hai câu, chủ động áp mặt mình lên tay cô.
Gương mặt cô gái mềm mịn tinh tế như tấm vải gấm tốt nhất lưu luyến triền miên lướt qua đốt ngón tay, nhịp tim Tần Ý Nùng bất giác bị hẫng một nhịp, cô hốt hoảng dời mắt đi.
Chỉ vỏn vẹn một hơi đã khiến cô khôi phục sự tỉnh táo, rút ngón tay bị nàng đè dưới mặt ra. Không biết có phải do động tác của Tần Ý Nùng mạnh quá hay không, hay do cô đùa quá mức mà Đường Nhược Dao đột ngột tỉnh lại, đôi lông mi dài nâng lên.
Phòng ngủ to như thế nhưng chỉ mở mỗi cây đèn ngủ, dưới ánh sáng màu cam, có bóng người đang ngồi ở đầu giường. Người nọ mặc đồ ngủ, cổ áo mở rộng, da thịt trắng nõn như viên ngọc trơn bóng đập vào tầm mắt Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao hốt hoảng: “A!”
Nàng giật bắn người, dựa lưng vào đầu giường, sau đó lại cúi đầu thấy quần áo trên người mình lộn xộn thì sắc mặt lập tức trở nên không thể giải thích được.
Quả nhiên Tần Ý Nùng thừa dịp nàng ngủ đến ấy ấy nàng!
Cô vừa mới bắt đầu hay là đã xong rồi nhỉ?
Tần Ý Nùng vươn tay sờ lên gương mặt ấm nóng lúc ngủ của nàng, cười như không cười để lại một câu: “Hương vị không tồi.”
Sau đó cô đứng dậy, thản nhiên đi ra ngoài.
Trong đầu Đường Nhược Dao lập tức nổ ầm.
Hương vị không tồi? Hương vị chỗ nào không tồi? Là… Là… Ở đó ư?
Sắc mặt Đường Nhược Dao đỏ rực, nàng ôm chăn nhìn bóng lưng Tần Ý Nùng tiêu sái thỏa mãn bước ra ngoài, cảm giác cả người đều không ổn.
Sau khi Tần Ý Nùng quay về phòng bị bật cười ha hả, rốt cuộc cô gái nhỏ kia đang nghĩ gì nhỉ?
Hình như cô gái nhỏ kia không hề biết tướng ngủ của nàng, tự mình ngủ lăn lộn khiến quần áo lộn xộn như thế mà còn định đổ vỏ lên đầu cô, suốt ngày cứ làm như bản thân nàng bị mình phi lễ, vậy thì cô giả vờ phi lễ nàng là được rồi.
Nếu như Tần Ý Nùng biết Đường Nhược Dao không chỉ nghĩ cô phi lễ nàng mà còn nghĩ nhiều hơn cả phi lễ thì không biết cô sẽ người ngả ngửa cỡ nào. So với về ngồi nhà kia lúc nào cũng phải gặp mặt Tần Lộ Nùng, từng giây từng phút đều nhắc nhở cô về hiện thực thì ra ngoài trốn tránh, Tần Ý Nùng càng muốn ở lại đây, còn có một cô gái nhỏ thú vị chọc cho cô cười.
Đường Nhược Dao trở mình đứng dậy đi tắm như thể bản thân mình thật sự đã bị phi lễ từ trong ra ngoài, nàng tắm sữa tắm hai lần, trên người mới mất hết hơi thở của “người khác”.
Nàng tưởng là bản thân mình sẽ sợ tới mức mất ngủ, không ngờ đầu vừa đặt xuống gối là đã ngủ mất tiêu.
Ngày hôm sau Đường Nhược Dao tỉnh dậy: “…” Nàng nhấc ngón tay chọt lên trán mình.
Kiếp trước nàng là heo à? Sao có thể ngủ được vậy chứ.
Đường Nhược Dao chỉnh sửa lại đồ ngủ bị mình ngủ lăn lộn xộc xệch, nàng đi đánh răng rửa mặt, vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng ti vi trong phòng khách. Tần Ý Nùng vẫn mặc đồ ngủ nhưng lần này là đồ ngủ in sọc đỏ đen giao nhau, sợi dây buộc lỏng lẻo, một chân cô tùy tiện co lại gác trên ghế sô pha, chân còn lại thì để chân trần giẫm lên nền nhà, năm ngón chân trắng nõn được sơn màu đỏ, đập vào mắt trông rất gợi cảm, dễ dàng nắm bắt từng tế bào của Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao nhìn không chớp mắt, cổ họng nhấp nhô nuốt một ngụm nước bọt, nàng không biết tại sao mình phải nuốt nước bọt, chắc là do khát nước nhỉ.
Đường Nhược Dao đi vào phòng bếp rót một ly rước, nàng cũng rót cho Tần Ý Nùng một ly, ánh mắt không hề nhìn cô mà nhìn về phía ti vi.
Trên ti vi đã chiếu một bộ phim tài liệu BBC về con người trên hành tinh, Tần Ý Nùng không hề biết chút gì về sức quyến rũ của mình, hoặc là nói cô đã quen bị người ta nhìn chăm chằm như thế rồi. Cô xem rất nhập tâm, Đường Nhược Dao đi tới cũng chỉ nhìn thoáng qua cô rồi thu hồi tầm mắt tiếp tục xem ti vi.
Đường Nhược Dao tìm lời hỏi cô: “Sao trợ lý Quan không tới ạ?”
Mắt Tần Ý Nùng vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, mấy giây sau mới trả lời nàng: “Sáng nay tôi nghỉ ngơi.”
Đường Nhược Dao hỏi lại: “Tôi đi làm bữa sáng, cô muốn ăn không?”
Tần Ý Nùng nói: “Cảm ơn cô nhưng không cần đâu.”
Câu trả lời này nằm trong dự liệu của nàng, Đường Nhược Dao không nói thêm gì nữa, tự mình đi làm bữa sáng rồi ngồi ăn một mình trên bàn ăn. Sau đó nàng thông báo với Tần Ý Nùng một đi ra ngoài.
Đêm đó Tần Ý Nùng lại tới đây.
Đêm qua Đường Nhược Dao đã tận mắt nhìn thấy cô ấy ấy mình, mặc dù nàng tỉnh lại sau khi làm nhưng hôm nay thấy cô lại có cảm giác căng thẳng lạ thường.
Mười giờ rưỡi nàng vẫn tắm rửa như thường ngày, sau khi nằm trên giường thì cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Nàng càng giục bản thân mình ngủ thì càng không thể ngủ được.
Gần mười hai giờ, nàng kiên trì nhìn Tần Ý Nùng đẩy cửa phòng nàng ra, Đường Nhược Dao lập tức nhắm chặt mắt lại. Nàng quá hoảng hốt, lông mi còn đang run rẩy, Tần Ý Nùng nhìn thoáng qua một chút là biết nàng đang giả vờ ngủ.
Trong phòng rất yên tĩnh, mép giường lún xuống một chút, có người ngồi xuống đó.
Cô tới rồi, cô tới ngủ nàng!
Đường Nhược Dao căng thẳng tới mức không dám hít thở mạnh, đầu ngón tay hơi lạnh của cô gái kia dịu dàng mơn trớn đôi lông mày rồi đến chóp mũi, mang đến cảm giác ngưa ngứa rất nhỏ.
Sau lưng Đường Nhược Dao cũng bắt đầu run lên nhưng chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ đến cùng, không dám nhúc nhích, mãi đến khi ngón trỏ của Tần Ý Nùng đặt lên đôi môi mềm mại của nàng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)