Chương 234: Phiên ngoại Tần – Đường (8)
Văn Thù Nhàn nhanh mồm nhanh miệng hỏi: “Đến nhà người bạn nào thế?”
Đường Nhược Dao mím môi, Phó Du Quân nhận ra nàng xấu hổ nên kéo cánh tay Văn Thù Nhàn về sau, tiếp lời: “Trễ thế này rồi cậu đi một mình không an toàn đâu, hay là bọn mình đưa cậu đi nhé?”
Đường Nhược Dao lắc đầu nói: “Mình đi tàu điện ngầm, không sao đâu. Mọi người mà đưa mình đi thì sẽ không về kịp giờ đóng cửa đâu.”
Nàng cười một tiếng: “Chẳng lẽ ban đêm ngủ đầu đường tập thể à?”
Phó Du Quân nhìn nàng mấy giây mới chịu thỏa hiệp: “Được rồi, vậy cậu đến nơi thì gửi tin nhắn cho bọn mình nhé.”
Đường Nhược Dao gật đầu, đi tới cổng vào trạm xe lửa trái ngược với trạm xe buýt.
Phó Du Quân nhìn bóng lưng ngày càng đi xa của nàng, sắc mặt như có điều suy nghĩ.
Ba người đi về phía trạm xe buýt.
Văn Thù Nhàn bĩu môi oán trách một câu: “Muốn tới nhà bạn sao không nói sớm một chút, bọn mình còn đưa cậu ấy đi được, bây giờ trễ vậy rồi cũng chẳng đưa đi được.”
Phó Du Quân thầm cười cô nàng: Chưa chắc người ta chịu để bọn mình đưa đi đâu.
Nhưng Phó Du Quân không nói ra, chỉ nói: “Cậu ấy đã lớn rồi, cũng không phải trẻ nhỏ gì nữa, bây giờ cũng chưa muộn lắm, không sao đâu.”
Văn Thù Nhàn cũng chỉ có lòng tốt nói vài câu, cũng không thật sự bất mãn gì với Đường Nhược Dao, chẳng mấy chốc cô nàng đã quên béng mấy lời kia, vừa đi vừa khó hiểu: “Đường Đường kết bạn ở Thủ Đô khi nào thế nhỉ? Còn tới nhà người ta muộn thế này nữa cơ.”
Phó Du Quân thuận miệng nói: “Không phải hè này cậu ấy làm kiêm chức à, có lẽ là làm quen bạn mới thì sao.”
Văn Thù Nhàn giả vờ thở dài: “Đúng là con gái lớn không quản được mà.”
Phó Du Quân cười một tiếng.
Dưới ánh đèn đường, sau lưng ba người kéo ra cái bóng thật dài, trong đầu Văn Thù Nhàn chợt lóe lên, đột nhiên “a” lên một tiếng.
Thôi Giai Nhân sợ tới mức nhảy cẫng tại chỗ, quay sang trách mắng: “Làm gì mà giật cả mình thế hả? Sợ chết mất.”
Giọng Văn Thù Nhàn run rẩy, không biết là kích động hay là sợ hãi: “Đừng có là Đường Đường có bạn trai rồi nhé?”
Thôi Giai Nhân cũng: “Ối!”
Văn Thù Nhàn: “Có thể mà đúng không?”
Thôi Giai Nhân gật đầu thật mạnh: “Trông khá giống đấy.”
Văn Thù Nhàn nói: “Mau mau mau, phát huy kinh nghiệm của một người đã kết hôn đi, cậu phân tích cho bọn mình nghe xem nào.”
Thôi Giai Nhân: “Cút, cậu mới kết hôn rồi đấy.”
Văn Thù Nhàn cười ha hả: “Hai người kết hôn mau nói đi, cẩu độc thân bọn mình gật đầu một cái cũng chẳng load nổi đâu.”
Phó Du Quân chỉ cười không lên tiếng.
Hai người lải nhải dài dòng tới trạm xe buýt, Phó Du Quân mới lên tiếng ngắt ngang cuộc trò chuyện sôi nổi của hai người: “Càng đoán càng bất hợp lý, thôi thì cứ chờ cậu ấy về rồi tự hỏi cậu ấy đi, nếu cậu ấy không muốn nói thì hai người các cậu đừng ép cậu ấy.”
Văn Thù Nhàn hào phóng xua tay chặn lại: “Yên tâm đi, mình không phải người như vậy đâu.”
Phó Du Quân nói: “Xe tới rồi, đi thôi.”
…
Đường Nhược Dao quẹt thẻ ở trạm xe lửa.
Tàu điện ngầm buổi tối không chen chúc như ban ngày, nàng đi lên thì tùy tiện tìm đại một chỗ để ngồi, sau đó lấy điện thoại trong túi ra nhìn tin nhắn của Quan Hạm gửi tới vào mười ngày trước về chuyện nàng đưa Đường Hàm Chương trở về nhà: [ Tôi biết rồi. ]
Sau khi mọi người phòng 405 trở về thì sẽ làm chút gì đó rồi tắm rửa súc miệng, sau đó trèo lên giường chơi điện thoại hoặc là tám chuyện đêm khuya, còn nàng thì bước lên một con đường trở về nhà của kim chủ.
Cùng là mười chín tuổi, nàng như một mầm cây còn chưa kịp nảy mầm phát triển thì đã bị nhổ lên, bị ép phải trưởng thành sớm. Cùng là mười chín tuổi nhưng bọn họ đã không còn là người cùng thế giới nữa rồi.
Mình được bao nuôi.
Đường Nhược Dao nói từng câu từng chữ trong lòng, cuối cùng nàng lại trở thành loại người mà bản thân mình từng chán ghét nhất.
Người ngồi cạnh nàng là một người phụ nữ tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đang chơi điện thoại, cô ấy lơ đang quay sang, vẻ mặt hơi sững sờ rồi lấy một túi khăn giấy trong túi xách ra, rút một tờ đưa cho Đường Nhược Dao. Đường Nhược Dao hít mũi, dùng mu bàn tay lau nước mắt, từ chối ý tốt của người xa lạ.
Nàng cúi đầu, cả quá trình đều trầm mặc đi xuống tàu điện ngầm, đi bộ về tiểu khu núi Vọng Nguyệt.
Tiểu khu núi Vọng Nguyệt cũng giống như tên, đứng ở đây sẽ ngắm được trăng rõ hơn bình thường, mây đen tản đi, chân trời có vầng trăng sáng vừa to vừa tròn.
Khóa mật mã chuyển từ đỏ thành xanh, ánh đèn trắng lập tức chiếu ra ngay khi vừa mở cửa.
Thần thái Tần Ý Nùng lười nhác, một chân trần gác trên giường nằm, một tay bưng ly rượu nhìn về phía Đường Nhược Dao, trong lúc đó sắc mặt có lóe lên một chút kinh ngạc rồi lập tức biến mất.
Niềm hi vọng “cô không có ở đây” của Đường Nhược Dao thất bại, nàng hơi cụp mắt, dịu dàng ngoan ngoãn nói: “Tôi về rồi.”
Tần Ý Nùng quay mặt lại, nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt khó hiểu. Đương nhiên cô biết Đường Nhược Dao về rồi, cô có mắt, cô biết nhìn mà, nhưng mà nàng về đây làm gì?
Đường Nhược Dao nói: “Lúc trước tôi không ở Thủ Đô là do tôi đưa ba tôi về nhà, ở lại bên kia khoảng mười ngày.”
Tần Ý Nùng nói: “Tôi biết rồi.”
Đường Nhược Dao lại giải thích thêm: “Hôm nay tôi tới trường học báo danh nên về trễ.”
Tần Ý Nùng không biết phải trả lời lại thế nào, lờ mờ ừ một tiếng.
Đường Nhược Dao nhìn sườn mặt không có chút cảm xúc nào của Tần Ý Nùng, thử hỏi: “Vậy tôi đi tắm nhé?”
Tần Ý Nùng xua tay ngầm đồng ý.
Đường Nhược Dao đi về phía phòng ngủ chính, trước khi bước vào cửa vẫn ngoái đầu lại nhìn Tần Ý Nùng một chút.
Đã nhiều ngày không gặp rồi, có phải đêm nay cô sẽ ngủ với mình nhiều lần không? Sẽ làm mình tới mức tỉnh lại ư? Nói cũng lạ, mình chưa từng bị làm vào lúc tỉnh táo lần nào, chẳng lẽ Tần Ý Nùng có đam mê đặc thù ư? Tào Công giết người trong mộng đẹp, còn cô thì nhân lúc mộng đẹp làm người ta.
Nàng đóng cửa lại, cửa phòng vang lên tiếng lạch cạch rất nhỏ.
Đôi môi đỏ của Tần Ý Nùng đặt trên miệng ly, chính cô cũng không nhận ra được khóe môi mình đang cong lên. Cho dù cô và Đường Nhược Dao đã không gặp nhau một tháng rồi, nói cực kỳ nhớ nhung thì cũng chưa đến nỗi đó, ngày nào cô cũng làm rất nhiều chuyện vụn vặt, nào có dư tâm trí đi nhớ tới một cô gái nhỏ chứ? Nhưng mấy ngày trở về chỗ này thì thỉnh thoảng sẽ cảm thấy vắng vẻ.
Rõ ràng cô đã từng sống một mình lâu như vậy mà còn có cảm giác quạnh quẽ.
Tần Ý Nùng đổ chuyện này cho nguyên nhân là cuộc sống không thú vị lắm, bây giờ Đường Nhược Dao đã về rồi thì có thể trêu nàng.
Đúng vậy, cô vẫn quên đưa một món đồ cho Đường Nhược Dao.
Tần Ý Nùng ngồi bật dậy từ trên giường nằm, nhanh chóng bước vào phòng, đi được nửa đường thì cô chợt bước chậm lại, điều chỉnh thành tốc độ bước đi bình thường.
Có lẽ Đường Nhược Dao đã sắp tắm rửa xong rồi, Tần Ý Nùng giơ tay gõ cửa.
Đường Nhược Dao ngoái đầu nhìn kim đồng hồ ở đầu giường, mười một giờ một phút, vẫn chưa tới thời gian “thăm hỏi” thường ngày của Tần Ý Nùng, trong lòng Đường Nhược Dao không nhịn được đập mạnh một cái, cuối cùng cô cũng muốn làm mình lúc mình tỉnh táo rồi ư?
Đường Nhược Dao chỉnh lại áo ngủ của mình, đi mở cửa phòng.
Khóe môi Tần Ý Nùng vẫn là nụ cười quen thuộc đó, cô đưa cho nàng một cái túi, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Lúc trước tôi ra nước ngoài, đến Ý một chuyến, đây là quà cho cô.”
Đường Nhược Dao nhìn túi giấy trong tay cô, lờ mờ tiếp nhận.
Tần Ý Nùng cười tít mắt: “Ngủ sớm chút, ngủ ngon.”
Đường Nhược Dao lờ mờ đáp lại: “Ngủ ngon.”
Tần Ý Nùng trở về phòng ngủ phụ, Đường Nhược Dao đứng ngơ ngác ở cửa một hồi lâu mới hốt hoảng quay về phòng. Nàng lấy quà trong túi ra, là túi xách của nhãn hiệu G, hóa đơn gì đó cũng có đủ, Đường Nhược Dao nhìn dãy năm chữ số phía trên lấy số một đi đầu, vươn tay vuốt nhẹ lên mặt.
Chưa nói với gia cảnh bình thường của nàng lúc trước hoàn toàn không mua nổi cái túi xách này, nói không chừng còn sẽ bị Hoắc Ngữ Kha mỉa mai là hàng loại A, ngay cả Tần Ý Nùng… Tần Ý Nùng có ý gì? Đột nhiên lại đưa cho nàng túi xách mắc tiền như vậy.
Đây chính là đãi ngộ của chim hoàng yến được sủng ái ư?
Đường Nhược Dao bỏ lại từng tờ hóa đơn kèm theo của túi xách trở lại túi hàng, cất vào trong ngăn tủ. Trả lại thì làm tổn hại thể diện của Tần Ý Nùng, nàng đeo là chắc chắn sẽ không đeo rồi, thôi cứ để nó mãi mãi ở trong bóng tối như vậy đi.
Đường Nhược Dao đè lại sự đau lòng trong đôi mắt.
Đắt tiền lắm đó, mấy vạn có thể mua được bao nhiêu thứ kia chứ, khoảng cách giữa người với người thật sự quá lớn.
Đường Nhược Dao nằm quay lưng về phía tủ quần áo, mơ màng chìm vào giấc mộng đẹp. Nửa đêm Tần Ý Nùng tới đây, quả nhiên đã nhìn thấy gương mặt ngủ say của cô gái nhỏ. Nàng giơ tay vuốt ve lông mày của Đường Nhược Dao, chậm rãi trượt xuống môi, ấn xuống, vừa mềm vừa có tính đàn hồi. Cô không hề dừng lại mà tiếp tục chậm rãi cho ngón trỏ của mình thăm dò vào cái miệng thơm khẽ hé ra vì ngủ say của Đường Nhược Dao, khẽ chạm một chút.
Chạm đến xúc cảm trơn ướt mềm mại, ánh mắt Tần Ý Nùng dần trở nên mê ly.
Bởi vì hô hấp không thông nên sắc mặt Đường Nhược Dao càng đỏ hơn, khó chịu nói mới hai tiếng, đẩy ngón trỏ của cô ra. Tần Ý Nùng như vừa mới tỉnh giấc khỏi giấc mộng, nhịp tinh không khỏi đập hụt một nhịp vì cảm giác đó, cô cúi đầu ngơ ngác nhìn đầu ngón tay óng ánh của mình.
Hồi lâu sau, cô giơ tay lên, chậm rãi ngậm ngón trỏ ướt át vào trong miệng mình.
Ầm.
Cửa phòng ngủ chính bị đóng mạnh, trong lúc mơ màng, Đường Nhược Dao khẽ nhíu mày rồi lại ngủ thật say.
Bóng người hoảng hốt chạy ra ngoài cửa, Tần Ý Nùng dựa lưng vào cửa phòng của mình, nhịp tim nặng nề đập nhanh, cô nâng một tay che mắt mình, hít thở từng chút một. Chưa tới một phút cô lại thả tay xuống, xông vào phòng tắm mở vòi hoa sen, ấn một lượng lớn nước rửa tay, chà xát hai tay tạo ra bọt biển, còn liên tục cọ rửa tay phải dưới nước.
Đừng suy nghĩ, đừng suy nghĩ nữa.
Vòi nước vẫn đang mỏ, bọt xà phòng màu trắng đã được rửa sạch, dòng nước trong vắt bao trùm lên ngón tay thon dài của cô, nước lạnh đập tan suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô lúc này.
Tần Ý Nùng thở dài một tiếng, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Không sao.
Thật sự không sao cả.
Tần Ý Nùng tắt vòi nước.
Cô cầm quyển sách trong phòng khách để vào phòng đọc tiếp, ngón trỏ tay phải lật qua một trang, ánh mắt Tần Ý Nùng lướt qua, gương mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên, cô đổi sang lật trang sách bằng tay trái.
Gió tháng chín thổi qua đầu cành, vài bông hoa muộn nở lặng lẽ, một đêm cứ thế trôi qua.
Đường Nhược Dao kiểm tra quần áo của mình một chút, quả nhiên quần áo lại không chỉnh tề. Ngủ ở đây lâu như vậy, Đường Nhược Dao đã không thể cứ dựa vào quần áo để đoán xem Tần Ý Nùng có từng tới đây hay không, cho dù tướng ngủ của nàng không tốt thì cũng không có ai sẽ ngủ thành thế này cả.
Đường Nhược Dao bước xuống mang dép, vừa đứng dậy bước một bước thì dưới chân chợt cấn cấn như là giẫm lên thứ gì đó. Nàng khom xuống nhặt một cái bông tai bằng ngọc trai trên nền nhà lên, tối hôm qua Tần Ý Nùng đã đeo cái bông tai này.
Đường Nhược Dao: “! ! !”
Quả nhiên hôm qua cô tới ngủ với mình!
Đường Nhược Dao đi tới ghế sô pha trong phòng khách, đưa bông tai tới trước mặt cô gái mặc đồ ngủ, ngoan ngoãn nói: “Bông tai của cô này.”
Sắc mặt Tần Ý Nùng rất thản nhiên: “Đặt lên bàn trà đi.”
Cô đang xem phim tài liệu, thường thì mấy lúc thế này cô đều không thích nói chuyện. Đường Nhược Dao rất vui vì không nói chuyện với cô, sau khi để bông tai xuống thì tự đi vào phòng bếp làm bữa sáng.
Tần Ý Nùng xem tiếp một đoạn nữa, cô rất tập trung, không hề bị Đường Nhược Dao làm phân tán sự chú ý, cô lén thở phào một hơi.
Quan Hạm tới nhà trước khi Đường Nhược Dao ăn xong, Tần Ý Nùng đã thay xong quần áo đi ra ngoài với cô ấy. Trong nhà chỉ còn lại Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao thuần thục hút sợi mì, vừa rồi Tần Ý Nùng ở đây nên nàng không dám làm ra tiếng động gì, đặt bát vào trong máy rửa bát trong phòng bếp.
Ừm, máy rửa bát này là đồ tốt, sau này mình mà có nhà cũng cần phải mua một cái.
Người trẻ tuổi luôn có trí tưởng tượng vô hạn về tương lai của mình, dù bây giờ nàng đang ăn nhờ ở đây, thậm chí nhân cách cũng không phải là độc lập nhưng trong lòng nàng vẫn ôm hi vọng.
Hôm nay là chủ nhật, Đường Nhược Dao định về trường tìm bạn cùng phòng bổ sung bài tập còn sót của tuần trước, ai ngờ vừa mới vào cửa ký túc xá đã bị Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân mỗi người đè một bên vai nàng, áp giải vào ghế.
Văn Thù Nhàn: “Nói đi, thành thật khai báo, có phải có biến gì đó không?”
Đầu Đường Nhược Dao đầy dấu chấm hỏi: “… Chuyện gì thế?”
Thôi Giai Nhân: “Tối hôm qua cậu đi tìm ai hả?”
Con ngươi Đường Nhược Dao đột ngột co lại, mấy người họ biết hết rồi ư? Trái tim nàng có sự khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Mấy cậu ấy sẽ thấy thế nào về mình đây? Có tin đồn Hoắc Ngữ Kha bên 432 mới học năm nhất đại học đã đeo bám kim chủ, nhảy lên cành cao, vừa nghỉ hè đã nhận vai nữ hai trong một bộ phim nên cô ta mới càng ngang ngược càn rỡ. Ngày nào Văn Thù Nhàn cũng lôi cô ta ra mắng một trận, bây giờ nàng có khác gì Hoắc Ngữ Kha đâu?
Sắc mặt nàng trắng bệch.
Văn Thù Nhàn nói rất nhẹ nhàng, chọt cánh tay nàng, ranh mãnh nói: “Bạn bè gì hả, là bạn trai chứ gì!”
Thôi Giai Nhân: “Đúng đó, thật chẳng thú vị gì cả, quen bạn trai mà chẳng nói cho tụi mình biết.”
Sắc mặt Đường Nhược Dao dịu lại, thì ra là thế.
Nàng nuốt một cái, vì quá căng thẳng mà cổ họng trở nên khô khốc, nàng gượng cười nói: “Mình thật sự không có quen bạn trai.”
Văn Thù Nhàn nói: “Mình không tin!”
Đường Nhược Dao thề thốt: “Nếu mình thật sự quen bạn trai mà không nói với các cậu thì mình sẽ cô đơn hết cả quãng đời còn lại.”
Lời thề này thật sự rất độc.
Văn Thù Nhàn buông nàng ra, bĩu môi nói: “Uổng công đám bọn mình thảo luận cả đêm, kích động phí công rồi.”
Thôi Giai Nhân nói: “Bọn mình đã nghĩ xong cả chuyện lúc gặp mặt phải làm khó dễ tên đó thế nào, lần này thì hay rồi, kế hoạch bị hủy hết.”
Đường Nhược Dao gắp lửa bỏ tay người: “Có thể dùng cho Tiểu Văn.”
“Mình không thèm đâu nhé!” Văn Thù Nhàn lập tức nói: “Cho lão Phó đi, lão Phó xinh đẹp hơn mình, chắc chắn sẽ thoát ế nhanh hơn mình thôi.”
Phó Du Quân nói: “Mình không có quen bạn trai.” Giọng cô ấy cũng cứng rắn hơn, cô ấy ho khan một cái để che đậy: “Chúng ta vẫn còn trẻ mà, sự nghiệp quan trọng hơn.”
Văn Thù Nhàn rất tán thành.
Thôi Giai Nhân – người duy nhất có bạn trai lập tức trở thành mục tiêu công kích, cả phòng lại trêu đùa một phen.
Đường Nhược Dao bưng ly nước trên bàn đi rót một ly nước, ngồi trên ghế chậm rãi nhấm nháp, sắc mặt của nàng vẫn còn hơi khó coi nhưng làn da trắng, bờ môi hơi tái nhợt cũng không rõ ràng lắm. Phó Du Quân nhìn nàng một cái rồi thu hồi tầm mắt.
Đường Nhược Dao xin mượn vở ghi chép của Phó Du Quân đến thư viện chép lại vào trong vở ghi chép của mình, so sánh trong sách giáo khoa một lần nữa rồi ôn tập lại. Toàn thể ký túc xá bọn họ đều là học bá, mỗi người đều có phương pháp học tập của mình, không thể nói được là bài tập của ai tốt hơn ai nhưng chữ của Phó Du Quân là đẹp nhất.
Nàng ở trong thư viện cả ngày, ăn cơm tối trong căn tin, Đường Nhược Dao và đám bạn cùng phòng tách ra trên đường trở về.
Lần này nàng tìm được một lý do mới: “Mình nhận công việc kiêm chức dạy kèm tại nhà.”
Dù gì bọn họ cũng là học sinh của học viện nghệ thuật hàng đầu, trải qua bài kiểm tra chọn một trong một ngàn để vào trường, có không ít người đi làm kiêm chức phụ đạo kiểm tra nghệ thuật. Điều kiện của Đường Nhược Dao không thể nghi ngờ được, vậy nên Văn Thù Nhàn không nghi ngờ nàng, cô nàng hỏi: “Vậy khi nào thì cậu về?”
Đường Nhược Dao nói: “Chỗ đó cách đây rất xa, có lẽ mình trở về cũng quá giờ cấm cửa rồi, buổi tối sẽ không về đâu.”
Văn Thù Nhàn: “Hả? Vậy cậu ở đâu?”
Đường Nhược Dao nói: “Mình ở chỗ bạn mình.”
Văn Thù Nhàn hỏi: “Là người bạn ngày hôm qua hả?”
Đường Nhược Dao mất tự nhiên cụp mắt nói khẽ: “Ừm.”
“Bạn của cậu…” Văn Thù Nhàn còn chưa hỏi xong, Phó Du Quân đã ngắt lời cô nàng: “Sao cậu nói nhiều thế?”
Cô ấy nhìn về phía Đường Nhược Dao: “Trời sắp tối rồi, cậu qua đó sớm chút đi, nhớ báo bình an đấy.”
Đường Nhược Dao gật đầu đi về phía cổng trường.
Văn Thù Nhàn đứng tại chỗ bĩu môi thì thầm: “Rốt cuộc là bạn bè gì nhỉ?”
Phó Du Quân vỗ đầu cô nàng: “Đi thôi, trở về làm bài kiểm tra Anh Văn, sắp đến kỳ thi cấp sáu rồi.”
Văn Thù Nhàn trừng mắt nói: “Không phải tháng mười hai mới thi à?” Cô nàng đã từng không phải là học bá, lúc thi xong thì thành tích chỉ xếp tầm trung, nhưng vào được ký túc xá này, được mọi người đồng hóa, không ngờ lại đứng ổn định trong top 5.
Phó Du Quân cười tít mắt: “Chuẩn bị trước mà.”
Văn Thù Nhàn muốn lười biếng, ánh mắt xoay vòng, chạy qua khoác vai Thôi Giai Nhân, kéo một bên tai nghe của cô ấy xuống rồi nhét vào trong tai mình, vừa cười vừa nói: “Để mình nghe thử xem cậu đang nghe gì…”
Còn chưa nói nốt chữ “nào”, trong tai nghe đã truyền đến giọng nam nói tiếng Anh lưu loát duyên dáng.
Nụ cười của Văn Thù Nhàn cứng đờ bên khóe môi.
Thôi Giai Nhân nói: “Cậu muốn nghe tài liệu à? Để mình gửi cho cậu một phần.”
Văn Thù Nhàn nhụt chí: “Muốn.”
Phó Du Quân bật cười kéo một tay khác của cô nàng, dẫn cô nàng trở về ký túc xá: “Đi thôi, về làm đề thi.”
Văn Thù Nhàn vui vẻ cất giọng: “Đi làm bài thôi.”
Có bạn học đi ngang qua nghe thấy câu này rồi lại nhìn gương mặt hớn hở của mấy cô gái, người nọ gãi ót, thật sự nghi ngờ lỗ tai mình điếc rồi.
Làm bài thì có gì vui vẻ đâu? Nhỉ?
…
Đường Nhược Dao lại trở về căn nhà ở núi Vọng Nguyệt, nàng tới sớm, Tần Ý Nùng vẫn chưa tới, cũng có thể là đêm nay sẽ không tới. Đường Nhược Dao cầm bộ bài thi tiếng Anh đến thư phòng làm, đối chiếu đáp án rồi bỏ vào trong túi sách, lấy tài liệu giảng dạy chuẩn bị bài cho tiết học ngày mai.
Cửa phòng khách rất nặng, tiếng đóng cửa vang lên, Đường Nhược Dao đi ra khỏi thư phòng.
Tần Ý Nùng đang thay giày trước cửa, tảng băng lớn đi theo sát phía sau.
“Cô về rồi.” Đường Nhược Dao nói.
Nàng đứng trên lối đi từ phòng khách đến thư phòng, ánh đèn trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng mềm mại, gương mặt thanh lãnh của nàng cũng bị nhuộm màu sắc ấm áp như thể một người vợ đang chờ chồng về nhà.
Tần Ý Nùng hắng giọng một cái, cô không biết tại sao mình phải hắng giọng, cô chỉ làm theo bản năng mà thôi.
“Tôi về rồi.” Cô nói, kèm theo một tiếng cười dịu dàng.
Đường Nhược Dao sững sờ, người cùng sững sờ như nàng còn có cả Quan Hạm.
Sao cuộc đối thoại này nghe cứ… tràn ngập vị yêu đương chua lè thế này.
Ánh mắt cô ấy bình tĩnh đảo qua hai người: Hai người này yêu đương rồi à?
Chuyện này còn khó tin hơn cả chuyện ngủ cùng.
Tần Ý Nùng lại hắng giọng một cái.
Trái tim Đường Nhược Dao không khỏi căng chặt vì tiếng đó, so với căng thẳng thì càng có thêm một cảm xúc không thể tả rõ cũng không thể nói rõ được, nó thôi thúc dòng máu của nàng tập trung về trung tâm trái tim, hai tai nóng lên, hai gò má cũng ửng hồng.
Nàng nhất định phải nói chút gì đó, thế là nàng kiên trì, bắt đầu hỏi: “Cô ăn cơm chưa?”
Tần Ý Nùng: “Tôi ăn rồi.”
Quan Hạm: “…”
Mình không nên ở đây, mình nên ở trong xe.
Quan Hạm mang lại chiếc giày vừa cởi ra, nói: “Tần tỷ, em về trước nhé?”
Tần Ý Nùng nói: “Ừm, em về đi.”
Quan Hạm rời đi, Tần Ý Nùng thay giày xong thì đi tới sô pha ngồi.
Đường Nhược Dao cũng đi tới, khoanh tay đứng trước mặt cô: “Tôi có chuyện muốn…”
Nàng suy xét một chút rồi nuốt lại hai chữ “bàn bạc” vào, sửa lời: “Muốn xin ý kiến của cô.”
Tần Ý Nùng ngước cằm lên: “Ngồi xuống rồi nói.”
Đường Nhược Dao ngồi xuống ghế sô pha đơn, Tần Ý Nùng khẽ nhíu mày nhỏ đến mức không thể phát hiện được.
Đường Nhược Dao mấp máy môi: “Tôi khai giảng rồi.”
Tần Ý Nùng gật đầu, ra hiệu bảo nàng tiếp tục.
“Việc học ở trường khá nhiều, sáng học tám khóa, tối còn có một khóa môn tự chọn, chỗ này rất xa trường, vừa đi vừa về cũng phải mất hai tiếng, vậy nên tôi chưa chắc có thể đến mỗi ngày được. Nếu như ngài cần tôi… có thể bảo trợ lý Quan báo trước cho tôi biết để tôi…” Nàng cắn môi, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Ý Nùng.
Nếu như bây giờ nàng ngẩng đầu lên sẽ phát hiện ánh mắt Tần Ý Nùng đang nhìn nàng lại chăm chú một cách lạ thường, trong đó có thứ tình cảm bí ẩn mà chính cô cũng chưa chắc có thể phát hiện ra.
“Ngài cảm thấy thế nào ạ?” Cuối cùng nàng lấy can đảm, ngước mắt lên.
Ánh mắt Tần Ý Nùng đã khôi phục lại sự tỉnh tao, giọng nói ôn hòa của cô cất lên: “Tới theo thời gian của cô là được rồi.” Trêu nàng thì trêu nàng nhưng không thể làm trễ nải việc học của một học bá được.
Đường Nhược Dao: “Hả?”
Lại như thế, mở to mắt bất ngờ như ánh mắt của một bé thỏ ngây thơ.
Tâm trạng Tần Ý Nùng dao động, muốn nhéo.
Động lòng không bằng hành động.
Tần Ý Nùng đưa tay ra: “Tới đây.”
Đường Nhược Dao khéo léo ngồi qua đó, Tần Ý Nùng giơ tay xoa đầu nàng, Đường Nhược Dao cũng không ghét hành vi này, thậm chí còn hơi híp mắt hưởng thụ. Tần Ý Nùng dời xuống nhéo lỗ tai nàng, tai Đường Nhược Dao bị ngón tay lạnh buốt của cô vuốt lên khiến ý lạnh lan ra.
Tần Ý Nùng thu tay lại.
Đường Nhược Dao đè sự dao động trong lòng xuống, không dám tin tưởng hỏi cô: “Cô vừa nói thật ư?”
Nàng tưởng làm mình phải tốn công năn nỉ một phen, hơn nữa cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý là Tần Ý Nùng sẽ không đồng ý hoặc đưa ra yêu cầu quá đáng, ai ngờ cô lại dễ nói chuyện như vậy.
Tần Ý Nùng híp mắt mỉm cười: “Đương nhiên là thật rồi, tôi nói xạo khi nào đâu.’’
Đường Nhược Dao cảm kích nở nụ cười với cô: “Cảm ơn cô.”
Lại nữa…
Sau lưng Tần Ý Nùng run lên, Tần Ý Nùng mất tự nhiên co ngón tay thon dài, dời mắt đi.
Cô nghĩ: Dựa theo lệ cũ thì chẳng phải lần này Đường Nhược Dao lại muốn ôm ấp yêu thương ư? Tự mình ôm hay là ôm đây?
Cô thừa nhận cô hơi thích cơ thể này, trẻ tuổi, đầy đặn, ở giữa khoảng thời gian ngây ngô và thành thục, có sức sống dồi dào. Nhưng cùng lúc đó nàng lại cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ bỉ ổi này của mình.
Nếu như cô thật sự là một Tần Ý Nùng như trong lời đồn thì tốt rồi, nhưng mà cô không phải. Được rồi, một người ngay cả dục niệm cũng không khống chế được thì không được tính là một người chân chính.
Tần Ý Nùng vứt bỏ suy nghĩ đáng khinh trong đầu, hỏi nàng bằng giọng rất êm dịu: “Cô đang làm gì thế?”
Đường Nhược Dao nói: “Tôi đang chuẩn bị bài tập.”
Có lẽ là Tần Ý Nùng vừa mới cho nàng một lời hứa quan trọng nên độ thiện cảm của Đường Nhược Dao đối với cô trực tiếp tăng lên, nàng chạy thẳng về thư phòng, cầm bản tài liệu giảng dạy trong tiết học của mình tới: “Là cái này này.”
Nàng chợt nhớ ra Tần Ý Nùng không phải xuất thân chính quy, hành động của mình như vậy không thích hợp cho lắm, lỡ như cô hiểu nó thành đang mỉa mai thì…
Đường Nhược Dao còn chưa kịp suy nghĩ ra hơn thì Tần Ý Nùng đã tiếp lời, cười một tiếng: “Tôi cũng từng đọc sách này rồi.”
Vẻ mặt Đường Nhược Dao hơi ngạc nhiên.
Ý cười Tần Ý Nùng càng sâu hơi: “Sao thế? Trông tôi rất giống người bất tài à?”
Đường Nhược Dao vội lắc đầu: “Không phải, tôi biết cô đã đọc rất nhiều sách trong thư phòng rồi, tôi chỉ tò mò không ngờ cô lại còn xem tài liệu giảng dạy đại học nữa.”
Tần Ý Nùng chậm rãi nhìn lướt trang sách, thản nhiên cười nói: “Chênh lệch cơ sở mà, cái gì cũng học một chút.”
Đường Nhược Dao ngồi xổm bên cạnh cô như một học sinh hiếu học chăm chỉ, hỏi: “Vậy cô cảm thấy phần nào nói hay nhất trong này?”
Tần Ý Nùng cúi đầu nhìn nàng, như cười mà không phải cười.
Đường Nhược Dao lắp bắp: “Tôi, tôi không có ý định học trộm.”
Tần Ý Nùng chậm rãi nói: “Tôi còn chưa nói gì hết mà.” Cô trêu bé thỏ con này tới nghiện, duỗi ngón tay nâng cằm Đường Nhược Dao lên, nghiêng qua nghiêng lại đánh giá nàng, nói: “Cô vội cái gì? Hả?”
“Tôi…”
“Suỵt.” Ngón tay của Tần Ý Nùng đặt trên môi nàng.
Đường Nhược Dao ngửa mặt lên, theo bản năng nuốt nước bọt. Tần Ý Nùng cụp mắt nhìn hành động nuốt nước bọt của nàng, ánh mắt dần sâu thẳm. Làn da mà ngón tay Tần Ý Nùng đang chạm vào như thể đã biến thành bàn ủi, Tần Ý Nùng rút tay về như bị điện giật.
“Con đường của cô và tôi không giống nhau, những thứ học được trên sách vở cũng khác nhau, cô vừa mới lên đại học, hệ thống cơ cấu biểu diễn cũng chưa làm tốt.” Ngón tay Tần Ý Nùng vừa rút lại khẽ gõ một cái lên sách giáo khoa như thể những chuyện vừa rồi đều chưa từng xảy ra, nghiêm túc nói: “Vậy nên tôi không thể tùy tiện bình luận về tài liệu giảng dạy của cô, nếu không thì sẽ hại cô.”
Đường Nhược Dao không phát hiện bất kỳ sự khác thường gì: “Thì ra là thế.”
Tần Ý Nùng thầm thở phào nhẹ nhõm: May là cô không nói cảm ơn.
Đường Nhược Dao nhìn cô bằng ánh mắt chân thành, tiếp tục nói: “Cảm ơn cô.”
Khóe miệng Tần Ý Nùng giật một cái: “…”
Cô chợt hung dữ suy nghĩ: Lại cảm ơn à? Còn cảm ơn nữa là tôi làm cô ngay tại chỗ đấy.
Làm là không thể nào làm được rồi, chỉ có thể giải tỏa trong lòng một chút thôi.
Tần Ý Nùng khép sách vở lại, hỏi nàng: “Thành tích của cô thế nào?” Cô không hề để lộ sự thật là cô đã từng điều tra chuyện của Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao nói: “Cũng tạm.”
Đứng vững ở top đầu mà vẫn khiêm tốn nói hai chữ “cũng tạm”.
Ngón trỏ của Tần Ý Nùng gõ trên đầu gối, đây là động tác quen tay khi cô đang suy nghĩ. Cô trầm ngâm một hồi: “Cô có video kiểm tra lúc nhập học và video biểu diễn sau khi nhập học không?”
Đường Nhược Dao gật đầu: “Có.” Nhưng cô hỏi nó để làm gì?
“Để tôi xem giúp cô thử.” Giọng điệu của Tần Ý Nùng vẫn luôn ôn hòa.
Đường Nhược Dao nghe thấy câu này giống như một tiếng sét đánh trên đất bằng.
Cô muốn chỉ dẫn cho mình ư? Đây chính là Tần Ý Nùng đó, nói là nữ diễn viên hàng đầu toàn thế giới cũng không quá đáng.
Mắt Đường Nhược Dao hơi mở to, con ngươi màu hổ phách rất trong trẻo.
Bé thỏ con lại muốn để lộ ánh mắt khiến người ta thương yêu kia, Tần Ý Nùng ngắt lời nàng trước: “Tôi chỉ xem đại thôi, rảnh nên chán ấy mà.”
Sao Tần Ý Nùng có thể rảnh được? Chẳng qua là cô cảm thấy tướng mạo của Đường Nhược Dao cực kỳ thích hợp với màn ảnh lớn, có tính tạo hình, cùng với hào quang học bá pha lẫn, cô muốn xem thử xem nàng thế nào.
Nhưng Đường Nhược Dao không biết, nàng chỉ biết là Tần Ý Nùng không chỉ cho nàng ưu tiên việc học mà còn chủ động muốn xem video biểu diễn của nàng. Dưới ánh đèn, sườn mặt Đường Nhược Dao cực kỳ nhu hòa, giọng nói cũng mềm mại hẳn: “Cảm ơn cô.”
Đêm nay là lần thứ mấy rồi? Nàng cố tình đó hả?
Tần Ý Nùng nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm.
Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên dự cảm cái gì đó, trái tim nặng nề nhảy lên. Sau đó nàng hô lên một tiếng, bị Tần Ý Nùng ôm eo ôm vào lòng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)