Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6

3143 3 16 0

Chương 232: Phiên ngoại Tần – Đường (6)

Đường Nhược Dao lớn đến chừng này nhưng đây là lần đầu tiên có người đặt ngón tay lên môi nàng. Đầu ngón tay của Tần Ý Nùng như mang theo một dòng điện vô hình, truyền ra chỗ cô vừa tiếp xúc, từng tia từng tia bắt đầu lan tràn. Cảm giác kỳ lạ này khiến nàng muốn tránh đi nhưng nàng đang giả vờ ngủ, không thể nào tránh ra được.

Cộng thêm Tần Ý Nùng đang nắm giữ tư cách một cách danh chính ngôn thuận, đừng nói là sờ môi nàng, cho dù sờ ở đó thì nàng cũng không thể phản kháng được.

Hương vị không tồi…

Trong đầu nàng bất ngờ vang lên giọng nói của Tần Ý Nùng, gương mặt trắng nõn của Đường Nhược Dao dần dần đỏ ửng lên, theo bản năng lộ ra sự lúng túng và nhục nhã khi bị đùa giỡn như vậy. Nàng nhắm mắt lại, khóe mắt không tự chủ được chảy nước mắt, nước mắt trượt xuống bên huyệt Thái Dương.

Tần Ý Nùng sững sờ, cái gì vậy chứ, cô chỉ sờ lên môi Đường Nhược Dao mà thôi, cô đã làm gì đâu, thậm chí cô còn không có hôn cơ mà? Đừng có vậy chứ, cô gái này khóc đó à?

Tần Ý Nùng lặng lẽ tự ngẫm nghĩ về bản thân một hồi, rút tay lại. Cửa phòng bị đóng lại, tiếng bước chân ngoài cửa dần đi xa.

Đường Nhược Dao ở trong phòng mở đôi mắt đẫm lệ mông lung, giơ tay dùng mu bàn tay lau nước mắt.

Đi rồi ư? Cô cứ buông tha cho mình như thế à? Cô không thích mình khóc sướt mướt nên mới mất hứng không ngủ với mình nữa ư?

Nàng nhất thời cảm thấy dường như con người của Tần Ý Nùng thật sự không tồi, từ tin đồn của cô cho thấy kim chủ cũng không có xem chim hoàng yến là người, họ muốn làm gì thì làm, trừ khi là loại cực kỳ được cưng chiều thì mới có thể ngoan ngoãn phục tùng.

Bản thân nàng như vậy có được xem là được cưng chiều không nhỉ? Tần Ý Nùng có vô số tình nhân nhưng cô thường xuyên tới đây lật thẻ bài của mình, chắc là mình được sủng ái nhỉ. Nhưng Đường Nhược Dao không muốn có được sự sủng ái này, mặc dù cô ngủ với mình thì mình cũng không đau nhưng đó cũng là ngủ, còn là ngủ thường xuyên, đây cũng không phải là chuyện gì tốt với mình.

Đường Nhược Dao trở mình nghĩ: Làm sao mới thất sủng được nhỉ?

Tần Ý Nùng nằm trên ghế sô pha trong phòng khách một hồi, trước mắt cứ hiện ra hình ảnh Đường Nhược Dao rơi lệ, trái tim hơi đau. Cô bưng ly rượu trên tay, không yên lòng uống một hớp, lúc không uống được rượu thì mới nhận ra ly rượu đã trống rỗng.

Cô rót thêm một ly nữa, vứt bỏ hình ảnh linh tinh kia, khiến bản thân mình không xuất thần.

Lần này ra ngoài lâu như vậy, nên về nhà một chuyến rồi.

Tổ trạch nhà họ Tần.

Nắng tháng tám gắt như lửa, cửa sân khắc hoa phát ra ánh sáng kim loại sáng bóng dưới ánh mặt trời.

Tần Lộ Nùng ở trong phòng, chậm rãi đi dọc ra phòng khách, bụng của cô ấy ngày càng to lên, cơ thể gầy gò cũng càng yếu hơn. Kỷ Thư Lan bưng một chén canh ra, gọi cô ấy: “Lộ Nùng, tới ăn canh này.”

Tần Lộ Nùng ngước mắt nhìn qua, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán trắng ngần, dịu dàng nói: “Con tới đây, cảm ơn mẹ.”

Kỷ Thư Lan đi tới đỡ cánh tay cô ấy, Tần Lộ Nùng bật cười nói: “Con tự đi được mà.”

Kỷ Thư Lan không buông, thầm nghĩ: “Bây giờ con là hai người, nên cẩn thận vẫn hơn.”

Tần Ý Nùng thầm bĩu môi sau lưng Kỷ Thư Lan.

Kỷ Thư Lan che chở cô ấy ngồi xuống bàn ăn, nhìn chằm chằm cô ấy không chớp mắt: “Con uống đi.”

Tần Lộ Nùng: “…”

Cô ấy nghiêm túc hỏi: “Mẹ, mẹ không còn chuyện gì để làm nữa à?”

Tần Lộ Nùng là do Kỷ Thư Lan sinh, bà ấy còn không biết cô ấy có ý gì ư?

Kỷ Thư Lan lườm cô ấy: “Chê mẹ phiền phức chứ gì?”

Tần Lộ Nùng cười khẽ: “Con nào dám chê đâu chứ.”

Cô ấy cúi đầu dùng cái thìa sứ trắng khuấy khuấy, múc một thìa, thổi nguội rồi dùng tay nâng đưa tới bên miệng Kỷ Thư Lan. Kỷ Thư Lan há miệng: “Không uống đâu, lúc mẹ nấu canh đã nếm thử rồi.”

Hành động thực tế lại hoàn toàn trái ngược, bà ấy há miệng uống thìa đầu tiên con gái đút cho, cười tít cả mắt rồi thúc giục: “Lát sẽ nguội đó.”

Tần Lộ Nùng chậm rãi nâng thìa uống canh gà, Kỷ Thư Lan thấy cổ tay gầy gò của cô ấy dưới ống tay áo bị vén lên thì thầm thở dài, cảm thấy đau lòng.

Sau chẳng có thêm chút thịt nào thế?

Tần Ý Nùng đi vào nhà thì nhìn thấy cảnh tượng mẹ từ con hiếu như thế, cô không cho tài xế lái xe vào sân nên hai người trong nhà không hề nghe thấy chút âm thanh nào.

Tần Lộ Nùng nhìn thấy cô trước, ngạc nhiên gọi: “Đô Đô.”

Kỷ Thư Lan cũng ngẩng đầu lên: “Con về rồi à.”

Tần Ý Nùng thờ ơ hắng giọng, khom người thay dép.

Tần Lộ Nùng ngoắc cô: “Tới đây mau lên.”

Tần Ý Nùng bước qua đó: “Sao vậy?”

Tần Lộ Nùng đẩy bát canh gà trước mặt qua, một tay chống cằm, chớp mắt nói: “Chị uống không hết.”

Cơ thể Tần Lộ Nùng ốm yếu, ăn cơm cũng không được bao nhiêu, ăn nhiều dễ bị tiêu chảy nhưng nhìn thấy đồ ăn ngon là sẽ thèm ăn. Cũng may cô ấy có một cô em gái, bụng to có thể chứa được, mỗi lần dẫn em gái ra ngoài ăn là Tần Lộ Nùng sẽ ăn thử hai miếng, còn lại đều giao cho Tần Ý Nùng. Lúc nhỏ Tần Ý Nùng không hề biết, còn tưởng là chị gái thương mình, mỗi lần nhớ tới đều cảm động rưng rưng nước mắt, gặp ai cũng nói chị của cô cực kỳ tốt với cô, hóa ra là từ nhỏ chị gái đã xấu bụng tính toán cô rồi.

Nếu không phải được sinh ra cùng một mẹ thì sao lúc nhỏ cô lại tròn thế chứ? Dáng người Tần Lộ Nùng luôn thon thả nên thịt đều mọc ra trên người em gái của cô ấy.

Tần Ý Nùng muốn nói: Bây giờ em là một người nghệ sĩ, phải giữ dáng người, không thể ăn hết cho chị nữa. Nhưng lời này vừa tới bên môi lại bị nuốt trở vào, cô ngồi xuống, trầm mặc bưng chén canh.

Kỷ Thư Lan lên tiếng: “Đây là canh bồi bổ cơ thể cho chị của con.”

Tần Ý Nùng dừng động tác, sắc mặt Tần Lộ Nùng hơi trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Thư Lan còn mang theo sự trách cứ lặng lẽ.

Kỷ Thư Lan đã quen nghe lời Tần Lộ Nùng nên bà ấy lặng lẽ đi ra.

Tần Ý Nùng vẫn đẩy bát lại, khẽ nói: “Chị uống đi.”

Tần Lộ Nùng nói: “Chị uống no rồi, nếu em không uống thì đổ đi.”

Trái tim Tần Ý Nùng có sự dao động rất nhỏ, cô cất giọng gọi: “Mẹ.”

Kỷ Thư Lan đang chuẩn bị đi thì bị gọi lại, bà quay lại cằn nhằn: “Có chuyện gì?”

Tần Ý Nùng nói: “Chị ấy nói chị ấy uống no rồi, đưa mẹ này.”

Cuối cùng bát canh gà kia cũng bị đổ sạch, không ai uống cả, trên bề mặt còn nổi một lớp dầu, canh đã nguội tới mức không thể cho vào miệng, cũng như việc căn nhà này không thể trở lại như lúc đầu nữa.

Tần Ý Nùng ăn cơm nước xong xuôi thì quay về phòng nghỉ trưa, một tay Tần Lộ Nùng vuốt bụng, ngồi trên sô pha dưỡng thai cho bé con trong bụng, thấp giọng nói chuyện.

Kỷ Thư Lan dọn dẹp phòng bếp xong thì ngồi xuống cạnh cô ấy, vươn tay sờ qua, từ ái nói: “Bà là bà ngoại đây.”

Tần Lộ Nùng khẽ cười một tiếng.

Tướng mạo của cô ấy và Tần Ý Nùng giống nhau tận năm phần, chỉ là cô ấy càng trông đoan trang nhã nhặn, thiếu đi phong thái phong lưu giữa đôi lông mày, giọng nói cũng trầm hơn Tần Ý Nùng một chút, nghe rất dịu dàng êm tai.

Kỷ Thư Lan nói chuyện với đứa bé trong bụng Tần Lộ Nùng một hồi mới bắt đầu thấp giọng nói với Tần Lộ Nùng: “Em của con sao thế?”

Tần Lộ Nùng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Con không nghe lộn chứ? Mẹ đang hỏi về Đô Đô đó hả?”

Kỷ Thư Lan vừa tức vừa buồn cười: “Con xem con nói kìa, bộ con bé không phải là con gái của mẹ à?”

Tần Lộ Nùng giả vờ gật đầu như thể thật sự có chuyện đó: “Mẹ biết là tốt rồi.”

Kỷ Thư Lan thở dài: “Không phải con không biết, từ trước đến nay mẹ và con bé không nói chuyện đàng hoàng với nhau được mấy câu, con bé đã lớn thế rồi, bây giờ lại càng…”

Tần Lộ Nùng thong dong trách bà ấy: “Bây giờ mẹ thấy hối hận rồi đó hả? Con đã nói với mẹ từ lâu rồi, mẹ đừng có đặt nặng bên này mà xem nhẹ bên kia, phải xử lý mọi chuyện một cách công bằng chứ. Con cũng đã ra nước ngoài để tạo cơ hội chung sống cho hai người rồi mà sao mẹ lại không nắm bắt được thế?”

Kỷ Thư Lan mở to mắt, có hơi sửng sốt: “Nguyên nhân con ra nước ngoài là vì thế à?”

Tần Lộ Nùng nói: “Không phải, lừa mẹ đấy.”

Kỷ Thư Lan: “…”

Tần Lộ Nùng cười ha hả.

Kỷ Thư Lan bị sợ hãi không đâu một phen, tức giận oán trách: “Con bé này.”

Bà ấy “mách” với đứa bé trong bụng: “Sau này tuyệt đối không được học theo mẹ cháu, biết chưa hả?”

Tần Lộ Nùng nhỏ giọng giả làm đứa bé: “Biết rồi bà ngoại.”

Kỷ Thư Lan bị cô ấy đánh trống lảng cả nửa ngày mới nhớ ra chuyện chính. Sau khi Tần Lộ Nùng trở về đây thì mười ngày nửa tháng Tần Ý Nùng cũng không về nhà một chuyến, thậm chí còn không gọi một tiếng chị.

Lúc trước cứ mỗi lần Tần Lộ Nùng về nhà, chẳng phải Tần Ý Nùng luôn đi theo đuôi gọi chị ơi chị à đó ư, bình thường đều hỏi: “Chị con đâu?”

Bây giờ lại thành thế này, Kỷ Thư Lan không hiểu được. Đối với bà ấy mà nói thì Tần Lộ Nùng là con gái của bà ấy, dù cô ấy có công thành danh toại hay là nản lòng về nước thì cũng là đứa con gái mà bà ấy yêu thương. Bà ấy cũng rất đau lòng về chuyện Tần Lộ Nùng có con khi chưa kết hôn, cũng thương cho cơ thể mảnh mai của cô ấy nhưng sự đau lòng trôi qua thì càng có nhiều sự săn sóc và thương yêu hơn, không phải người nhà thì nên giúp đỡ lẫn nhau ư?

Kỷ Thư Lan thật sự không hiểu được đứa con gái này, cũng như lúc trước bà ấy không hiểu được tại sao Tần Ý Nùng lại muốn từ bỏ việc học rồi bước chân thẳng vào giới giải trí, bà ấy không biết trong lúc bà ấy và Tần Hồng từ từ dây dưa với nhau thì Tần Ý Nùng đã phải chịu bao nhiêu tổn thương từ thế giới bên ngoài và từ người thân, bà ấy không biết Tần Ý Nùng phải bước từng bước một để leo lên được vị trí hôm nay như thế nào, tại sao cô cứ phải nôn nóng mà mãi không biết thỏa mãn.

Bà ấy đã bỏ lỡ quá nhiều, bà ấy không thể nào hiểu được nữa.

Tần Lộ Nùng quay đầu nhìn thoáng qua phía cầu thang, hốc mắt đau xót: “Em ấy đã sống rất khổ.”

Đó là em gái của cô ấy nên cô ấy hiểu.

Kỷ Thư Lan vẫn mờ mịt: “Chuyện này thì có liên quan gì tới chuyện con bé đã sống rất khổ chứ? Hơn nữa chẳng phải bây giờ con bé đã có cuộc sống an nhàn rồi sao?”

Tần Lộ Nùng bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Kỷ Thư Lan: “Mẹ đừng bàn chuyện này với em ấy, cho em ấy thêm một chút thời gian nữa đi.”

Kỷ Thư Lan nói: “Mẹ thì chẳng sao cả, mẹ chỉ sợ con buồn vì con bé đối xử với con như vậy thôi."

Giọng Tần Lộ Nùng trầm xuống: “Mẹ, mẹ còn như vậy nữa thì con sẽ tức giận đấy.”

Kỷ Thư Lan im lặng.

Đường Nhược Dao ngủ một giấc tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Tần Ý Nùng đâu, cả căn nhà trống rỗng, nàng tự chuẩn bị bữa sáng cho mình, vừa ăn vừa nghĩ: Có phải mình đã bị thất sủng rồi không? Có phải Tần Ý Nùng đã đi sủng hạnh tình nhân khác rồi không? Như thế thì cũng rất tốt, tốt nhất là sau này cô đừng có tới nữa.

Viện phí phòng ICU mỗi ngày đều cực kỳ cao, sau khi Đường Hàm Chương bị tai nạn giao thông thì vẫn luôn ở phòng bệnh đó, với số tiền mà Đường Nhược Dao đã nhận được thì vẫn đủ để duy trì thêm một khoản thời gian nữa.

Ngày hôm đó, sau khi Đường Nhược Dao đi thăm Đường Hàm Chương xong thì bác sĩ gọi nàng đi nói chuyện riêng.

Lúc đứng trước mặt Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao cũng chỉ sợ hãi trong lòng, còn ngoài mặt thì vẫn giả vờ bình tĩnh không thôi, cùng lắm là đêm đó nàng chỉ không nhịn được mà chảy nước mắt một chút mà thôi, chẳng mấy chốc nước mắt đã khô.

Hôm Đường Hàm Chương được đưa vào bệnh viện cấp cứu, Giang Tuyết Trân đã chạy từ thành phố Z tới đây, bà ta đã liên tục đánh vào vai nàng, dùng đủ loại lời khớp nghe để mắng chửi nàng nhưng Đường Nhược Dao vẫn lặng lẽ chịu đựng và nhịn nhục. Người gây ra tai nạn đã bỏ trốn, ngay sau đó là phải lo liệu mượn tiền để trả tiền viện phí đắt đỏ rồi chạy đi đóng đủ thứ tiền, cả quá trình Đường Nhược Dao không có thời gian để khóc.

Cho đến ngày hôm nay, Đường Nhược Dao nghe không hiểu một đống danh từ chuyên ngành của bác sĩ nhưng nàng lại nghe hiểu được một từ: Người thực vật.

Từ này nàng chỉ được nghe thấy trên ti vi, lỗ tai Đường Nhược Dao ong ong không còn nghe rõ nữa, nàng chống tay lên bàn làm việc của bác sĩ để ổn định lại cơ thể, gần như không thể nghe rõ giọng nói vỡ vụn của mình: “Bác sĩ nói gì cơ ạ?”

Sắc mặt bác sĩ không nỡ nhưng vẫn lặp lại lần nữa.

Đường Nhược Dao đứng ngơ ngác.

Bác sĩ định lên tiếng khuyên nàng đôi câu, mọi chuyện vẫn chưa phải là tuyệt đối, vẫn có hy vọng tỉnh lại nhưng thấy cô gái trẻ tuổi trước mặt đột nhiên đặt túi xách sang một bên, nàng kéo khóa kéo ra, đổ hết đồ đạc trong túi lên bàn. Đường Nhược Dao tìm thấy ví tiền, nàng lấy tấm thẻ ngân hàng trong đó ra, ánh mắt nàng nhìn về phía bác sĩ là ánh mắt mà bác sĩ đã thấy rất nhiều, đó là ánh mắt tuyệt vọng tới mức không thể tin được.

“Bác sĩ, tôi có tiền, tôi vẫn còn tiền.” Cô gái đưa thẻ cho ông ấy, nhét vào trong tay ông: “Xin bác sĩ, xin bác sĩ mau cứu ba tôi đi mà!”

Bác sĩ giơ tay cản lại, hổ thẹn nói: “Tôi xin lỗi.”

Đường Nhược Dao quỳ sụp xuống, dập đầu với ông ấy từng cái một.

“Mau cứu ông ấy đi mà…” Nước mắt Đường Nhược Dao rơi xuống như mưa: “Tôi xin bác sĩ, bác sĩ, ông chữa trị thêm một chút nữa đi, tôi có tiền mà, tôi thật sự có tiền mà!”

Người nhà bệnh nhân đến bước đường cũng thì cảm xúc thường sẽ suy sụp, có người sẽ giận chó đánh mèo lên người bác sĩ, càng có nhiều người giống như Đường Nhược Dao, xem bác sĩ như cọng rơm cứu mạng mà bắt đầu cầu xin đau khổ. Bác sĩ vươn tay đỡ nàng dậy nhưng đối mặt với sự đau lòng tột độ của người nhà bệnh nhân, tất cả lời an ủi của ông ấy đều có vẻ bất lực cứng nhắc.

Ở đây là Thủ Đô, có tài nguyên chữ bệnh đứng đầu toàn Hoa Hạ, bác sĩ ở đây nói không trị được thì thật sự là không trị được.

Lúc Giang Tuyết Trân đi tới cũng nghe được tin tức này, bà ta nắm tóc mình, chạy tới phòng làm việc của bác sĩ chủ trị khóc ầm lên một phen, bị mấy công nhân viên trong bệnh viện góp sức kéo ra ngoài.

Sau đó Giang Tuyết Trân có đi tìm Đường Nhược Dao nhưng chẳng thấy tăm hơi Đường Nhược Dao đâu cả.

Đường Nhược Dao ngồi xổm trong một góc của công viên hoang vắng, nàng ôm cánh tay khóc ầm lên. Buổi chiều sau khi tan làm ngồi xe buýt trở về, nàng vẫn luôn cúi đầu, nước mắt cứ lăn xuống bên cạnh giày.

Nàng đứng trước cửa điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân rồi mới bấm mật mã mở cửa.

Tần Ý Nùng không có ở đây.

Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, đi vào phòng bếp nấu cho mình một bát mì. Nàng không ăn được quá cay nhưng lại cho rất nhiều tương ớt, trong nước mì cũng đỏ rực lên. Dầu cay kích thích tuyến lệ, Đường Nhược Dao ăn tới mức mặt mũi tràn trề nước mắt, cuối cùng dứt khoát đẩy bát mì ra, nằm gục trên bàn ăn khóc ầm lên.

Tần Ý Nùng và Quan Hạm vừa đi vào nhà đã thấy cô gái nhỏ đang nằm trên bàn ăn, khóc lóc rất thảm thương.

Tần Ý Nùng: “…”

Hóa ra mình “bao nuôi” nàng khiến nàng sống khổ sở vậy à?

Quan Hạm cũng đờ đẫn.

Đường Nhược Dao khóc quá chú tâm, cửa có tiếng động cũng không nghe thấy. Tần Ý Nùng đi về phía nàng, ngồi xuống bên cạnh nàng mà nàng vẫn khóc thảm thương như thế. Tần Ý Nùng nghe tiếng khóc đầy xúc động của nàng mà có chút hâm mộ.

Cô chưa từng khóc như Đường Nhược Dao bao giờ.

Tần Ý Nùng đưa tay ra định xoa đầu nàng, lúc sắp chạm vào đầu nàng thì lại rút tay về.

Thôi, mình là kẻ đầu sỏ, mình còn làm vậy thì giống đang giả vờ giả vịt lắm.

Đường Nhược Dao khóc mệt rồi mới ngẩng đầu lên, chuẩn bị thu dọn bát mì thì bất ngờ mắt đối mắt với Tần Ý Nùng. Tần Ý Nùng cong môi mỉm cười nhìn con thỏ nhỏ bị kinh sợ.

“! ! !” Đường Nhược Dao suýt thì tạt thẳng bát mì vào mặt cô.

Tần Ý Nùng rút mấy tờ giấy ăn trong hộp khăn giấy trên bàn đưa cho nàng, Đường Nhược Dao nhận khăn giấy, xấu hổ đến mức ngón chân bấu nền nhà, khẽ nói một câu: “Cảm ơn.”

Tần Ý Nùng dịu dàng hỏi nàng: “Tại sao lại khóc?” Cô nhìn sợi mì đỏ rực trôi nổi trong bát.

Quả nhiên Đường Nhược Dao trả lời cô: “Cay quá nên khóc.”

Tần Ý Nùng cũng không vạch trần lời nói dối đầy sơ hở của nàng, cô nói: “Tôi cũng muốn ăn cay nhưng dạ dày lại không khỏe, vậy nên xưa nay đều tránh xa mấy món cay.”

Đường Nhược Dao tưởng tượng: Cô đang muốn nói chuyện phiếm với tôi đó hả?

Nàng không nhận ra sự bối rối của mình đã được giải tỏa không ít: “Vậy cô ăn ít lại chút là được rồi.”

Tần Ý Nùng khẽ cười, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Cô gái chống cằm, nhìn nàng bằng ánh mắt sáng ngời.

Tần Ý Nùng sinh ra đã có đôi mắt đào hoa thâm tình, ánh đèn thủy tinh trên đỉnh bàn ăn chiếu vào đôi mắt trong trẻo của cô, từng tia sáng nhỏ vụn ánh ra như thể đang chăm chú nhìn tình nhân của cô.

Bàn tay Đường Nhược Dao đã bưng bát mì không tự chủ được mà cuộn tròn lại.

Nàng bị lạc lối trong đôi mắt lưu luyến của Tần Ý Nùng mấy giây, bỗng nhiên đứng bật dậy: “Tôi đi rửa bát.”

Tần Ý Nùng không hề nhúc nhích, cô dời mắt từ bàn ăn cho tới phòng bếp, chợt nhíu mày lại.

Cô gọi: “Quan Hạm.”

Quan Hạm đi tới, Tần Ý Nùng hất cằm về phía phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Dạy cô ấy dùng máy rửa bát đi.”

Quan Hạm đáp lời.

Sau lưng lại có tiếng mở cửa, lần này Đường Nhược Dao nghe thấy, nàng quay lại thì thấy người đi vào là tảng băng lớn. Tảng băng lạnh lùng đi về phía nàng, Đường Nhược Dao nắm chặt cái nồi trong tay.

Quan Hạm rất kiệm lời: “Nhìn theo.”

Cô ấy lấy bát đang ngâm trong bồn ra, thực hiện quá trình thao tác máy rửa bát một lần cho nàng xem.

Đường Nhược Dao: “? ? ?”

Tảng băng lớn đang rửa bát cho nàng à?

Quan Hạm hỏi: “Học được chưa?”

Đường Nhược Dao gật đầu.

Tần Ý Nùng ngồi ở ngoài thì lắc đầu, Quan Hạm này, có lẽ cả đời này cũng không học được cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc rồi.

Quan Hạm lau khô tay: “Cô có thể dùng tất cả mọi thứ trong phòng bếp, bây giờ quyền cư trú của ngôi nhà này thuộc về cô.”

Đường Nhược Dao: “Tôi biết rồi.”

Sau khi Quan Hạm hoàn thành nhiệm vụ đi ra ngoài, Tần Ý Nùng nhìn cô ấy rồi “chậc” một tiếng, Quan Hạm vẫn bình thản như không có chuyện gì.

Giải quyết xong chuyện đó, Tần Ý Nùng ra ngoài phòng khách ngồi ghế sô pha, cầm một quyển sách lên đọc. Lãnh thổ của Đường Nhược Dao được đổi sang thư phòng, vậy nên Tần Ý Nùng cũng đặt ghế sô pha vào trong phạm vi của mình.

Tần Ý Nùng biết Đường Nhược Dao sợ mình nên tránh được thì tránh, nếu như không cần thiết thì tuyệt đối sẽ không ở chung một không gian riêng với nàng, vậy nên càng về sau, Đường Nhược Dao đột nhiên ngồi xuống cạnh cô khiến cô rất kinh ngạc.

Sự kinh ngạc này cũng không được biểu hiện ra ngoài mà chỉ hiện lên trong lòng.

Quan Hạm đã trở về.

Đường Nhược Dao ngồi tới gần một chút, chủ động dựa vào cánh tay đang buông xuống của Tần Ý Nùng. Lòng bàn tay Tần Ý Nùng ấm nóng tạo thành sự chênh lệch rõ ràng so với nhiệt độ lạnh buốt của cô, lòng bàn tay cô có một vết chai mỏng che dần trên mu bàn tay Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng vẫn rất bình tĩnh.

Nàng định làm gì vậy?

Đường Nhược Dao cắn môi, chậm rãi nắm tay Tần Ý Nùng áp lên mặt mình, lông mày, chóp mũi, cuối cùng là đôi môi ửng hồng. Lòng bàn tay mềm mại, Tần Ý Nùng vẫn không hề lo lắng lật sang trang tiếp theo.

Đường Nhược Dao vừa xấu hổ vừa lúng túng, há miệng nhẹ nhàng ngậm ngón tay Tần Ý Nùng, sự ấm áp bao trùm lên cô.

Cuối cùng Tần Ý Nùng cũng biết nàng đang làm gì rồi, nếu cô đoán không sai thì nàng đang… dụ dỗ cô.

Trong lòng Tần Ý Nùng không biết nên khóc hay nên cười, kỹ xảo câu dẫn vừa vụng về vừa ngốc nghếch như thế mà sao nàng dám dùng hay vậy?

Sự áp bách trên đốt ngón tay ngày càng rõ ràng hơn, Tần Ý Nùng để mặc nàng câu dẫu một hồi, định để thêm chút nữa để không khiến lòng tự trọng của cô gái nhỏ bị đả kích. Cô quay sang nhìn gương mặt của đối phương, gương mặt trắng nõn của Đường Nhược Dao nổi lên màu ửng hồng một cách lạ thường, không biết nàng đang thẹn thùng hay là ấm ức kìm nén nữa, thậm chí hai bên tai cũng đỏ thấu. Nàng cuốn lấy ngón tay cô, đôi lông mi dài như cánh ve khẽ run rẩy, biểu cảm quyến rũ mê người xuất hiện trên gương mặt trong trẻo của nàng khiến người ta nhìn thấy đã yêu.

Trái tim cô như bị thứ gì đó kích thích một cái thật mạnh, Tần Ý Nùng sợ hãi phát hiện: Không ngờ mình thật sự bị nàng dụ dỗ!

Không có chút kỹ xảo nào mới là sự dụ dỗ lớn nhất.

Tần Ý Nùng miệng đắng lưỡi khô, không thể dời mắt được.

Một hồi lâu sau Tần Ý Nùng mới nhìn gương mặt đỏ bừng của cô gái, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên: “Tôi chưa rửa tay.”

Đường Nhược Dao buông cô ra, lại để lộ dáng vẻ đáng yêu như một bé thỏ con bị dọa sợ mà “a” một tiếng, giống như đêm hôm đó nàng tỉnh lại, đột nhiên phát hiện cô đang ngồi ở đầu giường.

Tần Ý Nùng rút tờ khăn giấy trên bàn trà, lau ngón tay, lời nói sâu xa: “Bây giờ cực kỳ sạch sẽ.”

Đường Nhược Dao muốn chết luôn cho rồi, còn Tần Ý Nùng lại buồn cười, cô gái nhỏ này thật thú vị.

Đường Nhược Dao biến khéo thành vụng, trong miệng đều đắng hết cả lên, cảm thấy như mình dính phải thứ gì đó không sạch sẽ. Dù sao nàng vẫn còn trẻ, cảm thấy vừa ấm ức vừa nhục nhã nhưng suy nghĩ trong lòng lại buộc nàng phải tỉnh táo lại.

“Tôi có một chuyện, có thể nhờ cô giúp được không?” Cảm xúc rối bời của Đường Nhược Dao cũng không sánh bằng chuyện này, nàng thu hồi những suy nghĩ sĩ diện kia, mềm giọng hỏi.

Tần Ý Nùng đã đoán được trước rồi, cô quan sát đánh giá tỉ mỉ cô gái trước mặt, nghiêm túc hỏi: “Tôi giúp cô thì cô có thể cho tôi cái gì?”

Sắc mặt Đường Nhược Dao tái nhợt, cả người nàng đều là của cô, cô muốn làm gì thì làm, còn nàng thì có thể cho cô được gì nữa chứ. Nhưng mà ba của nàng…

Đường Nhược Dao cắn răng nói: “Nếu như cô không chê thì chúng ta có thể gia hạn hợp đồng.”

Cô đã thích nửa đêm tới ngủ mình như vậy, bây giờ lại quay về thì chắc là cô sủng ái mình nhỉ? Nhưng nói vậy thì cũng không đúng lắm, người giàu có như cô chắc chắn sẽ rất dễ chán, nói không chừng còn chưa tới bốn năm thì cô đã chê mình rồi.

Nàng không có chút ưu thế nào cả.

Tần Ý Nùng ngả ngớn nâng cằm nàng: “Gia hạn bao lâu?”

Đường Nhược Dao khẽ thở phào, cô bằng lòng bàn điều kiện với mình là tốt rồi.

Đường Nhược Dao nói: “Một năm.”

Tần Ý Nùng giễu cợt.

Đường Nhược Dao giải thích: “Không phải chuyện to tát gì đâu.”

Nàng cố gắng giữ vững bình tĩnh, nàng không thể sợ được, tuyệt đối không thể sợ, nếu không thì chắc chắn Tần Ý Nùng sẽ lên giá ngay tại chỗ.

Tần Ý Nùng thầm nghĩ: Tôi tin cô mới lạ đấy, không phải chuyện gì to tát mà cô bằng lòng bán mình thêm một năm à?

Nhưng cô giả vờ tin, tỏ vẻ ngẫm nghĩ: “Cô nói thử xem.”

Đường Nhược Dao nói tình hình của ba mình, Thủ Đô vẫn còn một bệnh viện khác và còn cả chuyên gia cao cấp hơn. Đường Nhược Dao không thể nào liên lạc được, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào một người có quyền có thế như Tần Ý Nùng.

Nàng cố gắng kiềm chế nhưng Tần Ý Nùng vẫn thấy được hốc mắt ửng đỏ của nàng, hóa ra nàng khóc dữ dội như vậy là vì ba của nàng. Tần Ý Nùng nghĩ vậy thì sắc mặt mềm mại hơn, vươn tay xoa đầu cô gái nhỏ.

Đường Nhược Dao hiện lên vẻ vui mừng, nàng đã vui mừng quá sớm, Tần Ý Nùng dịu dàng nhìn nàng nhưng lời nói thốt ra lại khá tàn nhẫn: “Nếu cô xin tiền tôi thì tôi sẽ cho ngay, bây giờ cô lại muốn nhờ đến mạng giao thiệp của tôi thì tôi phải tặng ân tình, mạng giao thiệp và tiền, cái nào khó hơn, cô còn nói với tôi chuyện này không phải chuyện gì to tát à?”

Đường Nhược Dao: “Tôi…”

Ngón trỏ của Tần Ý Nùng gõ gõ trên đầu gối, cô thật sự bối rối chứ không phải đang trêu Đường Nhược Dao. Cho dù đưa Phật đưa đến Tây nhưng cô cũng đưa đến Tây quá rồi, còn thiếu điều trải đường lót gạch cho nàng nữa thôi. Giống như nàng nói đó, muốn liên hệ được với chuyên gia một cách nhanh nhất thì cần phải dùng tới mạng giao thiệp, cái này không thể nào so được với tiền.

Trước đó đối đầu với Tưởng Thế Khôn vì nàng, Tần Ý Nùng đã cướp người của Tưởng Thế Khôn nên không tránh khỏi sau này phải cho gã ta một chút ngon ngọt. Đây đã là chủ động chuốc phiền phức vào người rồi, cũng là chuyện mà Tần Ý Nùng tuyệt đối không làm.

Bây giờ lại…

Tần Ý Nùng thầm thở dài, nếu biết trước thế này thì cô đã cân nhắc nhiều lần về chuyện có cứu nàng hay không rồi.

Xúc động đúng là chết người mà.

Ánh mắt trong mắt Đường Nhược Dao dần ảm đạm đi, nàng biết mình đang ép người ta, không thể trách đối phương được, trái lại còn rất biết điều: “Không có gì đâu ạ.”

Tần Ý Nùng: “Hửm?”

Đường Nhược Dao lại nói: “Tôi xin lỗi, tôi chỉ không tìm được ai có thể giúp mình nên mới…” Nàng hít sâu một hơi, nói tiếp: “Cô không đồng ý cũng không sao cả, tôi đã gây thêm phiền toái cho cô rồi, xin lỗi cô.”

Tần Ý Nùng nhìn nàng, ánh mắt Đường Nhược Dao rất chân thành, không thấy được chút oán giận nào, thậm chí còn nở nụ cười thấu hiểu với cô.

Lưỡi Tần Ý Nùng cảm thấy đắng chát, cô nuốt lại lời từ chối: “Tôi sẽ suy xét thử.”

Đường Nhược Dao nói: “Cảm ơn cô.”

Dừng một chút, nàng lại nói tiếp: “Cô muốn gia hạn hơn một năm cũng không sao cả.”

Tần Ý Nùng trêu nàng: “Mười năm được không?”

Đường Nhược Dao lắc đầu, mềm mại nói: “Không được.”

Nàng không nhận ra câu nói này hoàn toàn không phù hợp với tâm tính khom người khép nép của nàng từ trước đến nay, có lẽ là cô gái này nhìn nàng bằng ánh mắt quá đỗi dịu dàng khiến nàng có hơi làm càn.

Tần Ý Nùng lại đưa tay ra vuốt tóc nàng.

“Đi tắm rồi đi ngủ đi, ngày mai tôi cho cô câu trả lời chắc chắn.” Tần Ý Nùng buông tay xuống, giọng điệu ôn hòa.

Đường Nhược Dao gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài mấy bước rồi lại quay đầu, cảm kích nói: “Cảm ơn cô.”

Mặc dù tình nhân của cô rất nhiều nhưng ít ra trông cô vẫn giống người tốt.

Tần Ý Nùng sắp không chống đỡ được, Đường Nhược Dao mà nói cảm ơn lần nữa thì e là cô sẽ không nhịn được mà đồng ý ngay tại chỗ mất.

Đường Nhược Dao quay về phòng chuẩn bị tắm rửa, sau khi nàng đứng đối diện gương tháo dây buộc tóc, đột nhiên không khỏi sững sờ. Nàng chậm rãi giơ tay xoa đầu mình một chút, chăm chú xuất thần một hồi như thể đang cảm nhận lại cái gì đó.

Hừm, không có dễ chịu như Tần Ý Nùng xoa.

Nàng nhấc chân bước vào phòng tắm, bên trong tấm kính thủy tinh mịt mờ hơi nước, đường cong cơ thể tinh tế lả lướt của cô gái trẻ như ẩn như hiện trong làn hơi nước.

Tần Ý Nùng đang ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ chuyện gì đó, đột nhiên bên tai có tiếng động lạ, cô hơi quay sang nhìn tử thì thấy Đường Nhược Dao – người mà từ trước đến nay hễ tắm xong là sẽ lên giường ngủ. Cả người nàng chỉ quấn mỗi cái khăn tắm màu trắng, cả người bốc hơi nước lúc tắm đang đi từng bước một về phía cô.

Da thịt của con gái trẻ tuổi căng bóng xinh đẹp, thấm đẫm một màu hồng nhạt rất mỏng, ánh mắt nhìn về phía cô như có hơi nước ướt át lượn lờ.

Tần Ý Nùng quá đỗi kinh ngạc, hơn nữa xương cột sống còn có dấu hiệu ngưa ngứa không lường trước được, đến mức khiến cô hoàn toàn quên luôn cả việc phản ứng.

Đường Nhược Dao đi tới gần, một tay khoác lên vai cô, ngồi vào lòng Tần Ý Nùng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: