Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7

3118 2 15 0

Chương 233: Phiên ngoại Tần – Đường (7)

Nhuyễn ngọc ôn hương, ôm ấp yêu thương.

Mũi Tần Ý Nùng mấp máy, trong hô hấp toàn là hương vị sữa tắm hương sữa bò trên người cô gái, cả người nàng mềm mại, bàn tay đang khoác trên vai cô yếu ớt không xương giống như một làn nước chậm rãi hòa tan vào trong ngực mình.

Dù kỹ thuật diễn xuất của Tần Ý Nùng có cao siêu đến đâu cũng không thể che giấu sự cứng đờ trong chốc lát của cô.

Cô bình tĩnh điều chỉnh hô hấp, chậm rãi ổn định lại, giữ nguyên tư thế ngồi đó nhẹ nhàng hỏi nàng: “Làm gì vậy?”

Đường Nhược Dao ngồi trên đùi Tần Ý Nùng nên cao hơn Tần Ý Nùng nửa cái đầu, nhìn từ trên cao xuống nhưng nàng lại yếu hơn đối phương ở phần khí thế. Tai nàng đỏ bừng lên, muốn nói là: Chẳng phải cô muốn ngủ với tôi ư? Không cần chờ tôi ngủ, bây giờ cũng được mà.

Nhưng nàng thật sự không thốt lên nổi mấy câu này, nàng nhìn Tần Ý Nùng một cái, cắn môi dưới, im lặng nắm bàn tay cô đang xuôi bên người lần nữa.

Nàng chậm rãi nâng lên rồi chậm rãi hạ xuống, chạm vào da thịt nhẵn mịn.

Ánh mắt Tần Ý Nùng tối sầm xuốn, nhìn sang cô gái bằng ánh mắt nguy hiểm. Từng lớp da gà nổi lên, thần kinh và cảm giác vô cùng nhạy cảm, Đường Nhược Dao bắt đầu thấy sợ, không nhịn được lùi lại theo bản năng.

Dường như là đã qua rất lâu, lại như mới chỉ qua vài giây đồng hồ.

Tần Ý Nùng mỉm cười nhìn nàng, thu tay lại: “Tôi không thích ép buộc người khác.”

Đường Nhược Dao nhỏ giọng nói: “Không có ép buộc.”

Một giây sau ngũ quan của Tần Ý Nùng phóng to trước mặt, Đường Nhược Dao “a” một tiếng, vô thức ngửa mặt ra sau, suýt thì té xuống đất nhưng cũng may Tần Ý Nùng kịp thời ra tay giữ eo nàng lại.

Đường Nhược Dao: “…”

Tần Ý Nùng: “Xuống đi.”

Đường Nhược Dao ngoan ngoãn đứng vững trên nền nhà, hai tay xuôi bên người như một học sinh tiểu học đang bị răn dạy.

Tần Ý Nùng nói: “Về phòng ngủ đi.”

Đường Nhược Dao nhìn cô một chút: “Vậy cô…” Sau đó mím môi thì thầm không biết là đang nói gì.

Tần Ý Nùng không rảnh hỏi nhiều, chỉ xua tay.

Đường Nhược Dao chỉnh lại khăn tắm, chạy chậm rời đi.

Cửa phòng ngủ chính đóng lại, Tần Ý Nùng thở dài một tiếng, cô cúi đầu nhìn tay phải vừa được cô gái kia chạm qua tới xuất thần.

Tuổi trẻ tốt thật đấy.

Cô ép đầu óc mình phải suy nghĩ như vậy, thầm cảm thán.

Tần Ý Nùng chặn lại suy nghĩ đang phát tán và một vài suy nghĩ kín đáo, ngón trỏ của cô nhẹ nhàng gõ lên đầu gối, có lẽ Đường Nhược Dao muốn lấy lòng cô là vì tranh thủ tích điểm thêm cho câu trả lời chắc chắn vào ngày mai của cô.

Nếu đổi thành người khác thì chắc chắn sẽ hoàn toàn trái ngược, nhưng đặt trên người nàng thì Tần Ý Nùng lại cảm thấy không hề ghét chút nào, trái lại còn vô cùng đáng yêu.

Tại sao chứ?

Tần Ý Nùng nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn quay về với câu nói kia, tuổi trẻ thật tốt.

Cô nâng quyển sách vừa đọc được một nửa, không yên lòng lật ra một lát nhưng vẫn không thể tập trung đọc được, cô dùng thẻ kẹp sách rồi đóng sách lại.

Cô đi về phòng ngủ của mình, trước khi bước vào cửa, ánh mắt còn lướt qua cánh cửa phòng ngủ chính đang đóng chặt.

Hôm nay về phòng sớm, Tần Ý Nùng tự chuẩn bị cho mình một bồn nước tắm lớn, đi tới nhỏ mấy giọt tinh dầu hoa hồng rồi nằm ngâm nước ấm trong bồn tắm. Mặt nước hơi gợn sóng, Tần Ý Nùng dùng tay vốc nước lên tưới trên người, cứ lặp đi lặp lại như thế rồi cô lại bắt đầu xuất thần.

Tần Ý Nùng vẫn đang nghĩ tới cô bé kia, khăn tắm màu trắng bọc quanh đường cong tinh tế trên cơ thể trẻ tuổi, ánh mắt quyến rũ mê người và sự vụng về bất giác lại có thể lấy lòng cô.

Rào rào.

Tần Ý Nùng nhắm mắt đắm mình vào trong nước.

Tần Ý Nùng không phải một cô gái nhỏ không rành sự đời như Đường Nhược Dao, tin đồn trong giới của cô còn nhiều hơn Đường Nhược Dao biết rất nhiều, chính cô cũng không còn ở tuổi mười tám mà là một người phụ nữ hai mươi sáu tuổi thành thục, hơn nữa còn đóng vô số bộ phim nên cô hiểu biết rất nhiều điều.

Cô hơi buồn cười: Mình đến tuổi rồi à? Thế mà lại bị một cô gái nhỏ làm ảnh hưởng, khơi gợi dục niệm của bản thân.

Tần Ý Nùng ở trong phòng tắm rất lâu, bởi vì hôm nay tiêu hao nhiều thể lực đã giúp cô chìm vào giấc ngủ thuận lợi hơn lúc trước một chút.

Trăn tròn lặn về phía Tây, mặt trời mới lên ở hướng Đông, đồng hồ sinh học của Tần Ý Nùng khiến cô thức dậy rất đúng giờ. Cô rời giường rửa mặt, mặc đồ ngủ rồi mở cửa phòng đang khóa trái. Đường Nhược Dao ở trong phòng khách, ngồi xổm bên cạnh bàn trà, trong tay cầm một cái khăn trông đang làm việc rất chăm chỉ.

“Chào buổi sáng.” Nàng chào hỏi.

“Ừm.” Tần Ý Nùng đáp lại nàng.

“Trợ lý Quan vẫn chưa tới.” Đường Nhược Dao chủ động nói chuyện với cô.

“Một lát nữa sẽ đến thôi.” Tần Ý Nùng trả lời lại.

Đường Nhược Dao tiếp tục lau bàn, nàng ngước mắt nhìn cô, do dự muốn nói chuyện.

Tần Ý Nùng đi tới phòng khách rồi tiếp tục đi thẳng về phía ti vi, Đường Nhược Dao lập tức nói: “Cô muốn xem ti vi à?”

Tần Ý Nùng gật đầu, Đường Nhược Dao lập tức mở ti vi cho cô: “Vẫn là BBC sao?”

Tần Ý Nùng lại gật đầu.

Đường Nhược Dao ân cần nói: “Xem bộ nào? Tập mấy?”

Tần Ý Nùng nhìn nàng: “Ba của cô nằm ở bệnh viện nào?”

Đường Nhược Dao cầm điều khiển trong tay, sắc mặt khựng lại.

Tần Ý Nùng chỉnh lại cổ áo đồ ngủ, khóe môi nở nụ cười ấm áp nói với nàng: “Sáng sớm cô ở đây giả vờ quét dọn vệ sinh không phải là muốn hỏi tôi đã suy nghĩ xong chưa à?”

“Vậy cô đã suy nghĩ xong chưa?”

“Suy nghĩ xong rồi.” Tần Ý Nùng cười nói.

Đường Nhược Dao nín thở như một phạm nhân chờ đợi thẩm phán.

Tần Ý Nùng trầm ngâm: “Tôi có thể giúp đỡ cô.”

Đường Nhược Dao không nói, kiên nhẫn chờ hai từ “nhưng mà” của cô.

Tần Ý Nùng nói: “Nhưng cô phải đồng ý với tôi một chuyện, cụ thể là chuyện gì thì tôi vẫn chưa nghĩ ra, sau này tôi sẽ yêu cầu cô sau, được không?”

Đường Nhược Dao tỏ vẻ do dự.

Tần Ý Nùng nói: “Không phải gia hạn hợp đồng.”

Đường Nhược Dao nói: “Được.”

Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, nếu thật sự quá đáng không thể chấp nhận được thì nàng chơi xấu, dù sao cũng chẳng có bằng chứng gì mà. Nếu như là trò kỳ lạ gì… Mình vốn có thể chấp nhận điều kiện, tính ra cũng chiếm lời.

Nàng quay đầu đi, mắt hơi sáng lên, vừa nhìn là biết đã có chủ ý.

Tần Ý Nùng đưa tay ra: “Đưa điều khiển cho tôi.”

Đường Nhược Dao đưa cho cô, còn mình thì cầm khăn đi ra lau ban công.

Tần Ý Nùng oán thầm: Dùng xong là đỏ, đúng là tiểu bạch nhãn lang.

Nửa tiếng sau Quan Hạm tới nhà, Tần Ý Nùng gọi Đường Nhược Dao tới bảo nàng nói chuyện của ba mình với Quan Hạm. Sắc mặt luôn không có chút dao động nào của Quan Hạm cũng nổi gợn sóng, cô ấy nhìn thoáng qua phía Tần Ý Nùng.

Ngay cả ba của Đường Nhược Dao mà cũng quan tâm, đừng nói là ngủ người ta thật rồi nhé?

Phong cách ăn mặc của Đường Nhược Dao vẫn là áo thun cổ tròn tràn đầy sức sống học sinh, chỗ nên che đều được che kín, không nhịn ra được gì cả.

Quan Hạm thu hồi tầm mắt.

Cuối cùng Đường Nhược Dao nói: “Nhờ cô cả, cảm ơn cô.”

Mặt Quan Hạm không có chút biểu cảm nào: “Cảm ơn Tần tỷ đi.”

Đường Nhược Dao lập tức quay sang Tần Ý Nùng.

Tối hôm qua Tần Ý Nùng đã bị nàng cảm ơn đến mức cả người mất tự nhiên, bây giờ vẫn còn lại di chứng đây. Cô điều chỉnh lại sắc mặt, lên tiếng trước: “Đừng quên điều kiện mà cô đã đồng ý với tôi.”

Đường Nhược Dao chân thành nói: “Tôi sẽ không quên.”

Tần Ý Nùng không biết đáp lại sự biết ơn chân thành của cô gái nhỏ như thế nào, cô đứng dậy về phòng thay quần áo rồi dẫn Quan Hạm ra ngoài.

Quan Hạm làm việc rất nhanh lẹ, Đường Hàm Chương đã được chuyển tới bệnh viện tốt nhất nằm hàng đầu Thủ Đô ngay trong ngày để chuyên gia tiến hành hội chẩn. Tần Ý Nùng nghe Quan Hạm báo cáo xong, hắng giọng một cái tỏ vẻ mình đã biết.

Quan Hạm nhìn vẻ mặt bình tĩnh không dao động của cô, sự nghi ngờ trong lòng cũng bị lung lay: Không ngủ à?

Tần Ý Nùng có rất nhiều chuyện cần phải quan tâm, vẫn chưa có tâm trí đặt trên bệnh tình của ba của một cô gái nhỏ. Cô phải ra nước ngoài một chuyến vì được mời tham dự lễ giao giải của Liên hoan phim Venice, sau khi kết thúc nghi thức bế mạc thì Tần Ý Nùng ở lại thêm hai ngày để ôn chuyện với bạn bè cũ, đám trợ lý của cô như chim được thả khỏi lòng, điên cuồng mua sắm ở nước ngoài. Tần Ý Nùng cung cấp một mức thanh toán vừa phải, mỗi người một cái túi xách, mấy người trợ lý đều làm trò “Hoàng ân oai nghiêm”, “Tạ chủ long ân” khiến cho nhân viên cửa hàng liên tục nhìn bọn họ bằng ánh mắt tò mò.

Của Quan Hạm là đắt tiền nhất, đây là đãi ngộ VIP của tổng quản hoàng cung.

Tần Ý Nùng đi vào tủ trưng bày những mẫu của quý mới, ngẫm nghĩ một hồi mới chỉ một cái trong đó cho nhân vân bán hàng, cầm tới quầy gói lại.

Nói gì thì cũng là người duy nhất mình “bao nuôi”, ra nước ngoài rồi đem quà về cũng là nên làm.

Thời gian nhoáng cái đã qua nửa tháng, hôm về nước thì điện thoại Quan Hạm nhận được một tin nhắn.

“Tần tỷ.” Quan Hạm gọi Tần Ý Nùng dừng lại.

Tần Ý Nùng quay lại, ánh mắt tỏ vẻ nghi vấn.

Quan Hạm báo cáo: “Đường tiểu thư nói cô ấy đưa ba cô ấy về nhà rồi, gần đây không có ở Thủ Đô.”

Tần Ý Nùng hỏi: “Ba cô ấy tỉnh rồi à?”

Quan Hạm nói: “Cô ấy không nói.”

Không nói có nghĩa là chưa tỉnh, một lần nữa từ hi vọng tới tuyệt vọng, trước mắt Tần Ý Nùng hiện lên dáng vẻ khóc đến đỏ bừng hai mắt của nàng, cô thở dài.

“Đi thôi.” Cô nói.

Bệnh viện nhân dân hàng đầu thành phố Z.

Thủ tục chuyển viện của Đường Hàm Chương đã được làm ổn thỏa, ông ấy mặc bộ quần áo bệnh nhân trắng xanh đan xen rộng rãi, vô tri vô trách nằm trên giường. Không ít người cho rằng người thực vực là người nhắm mắt ngủ lâu dài, nhưng sự thật thì không phải vậy, bọn họ trừ giữ được tự chủ hô hấp và nhịp tim ra thì còn có bản năng thần kinh phản xạ, chẳng hạn như phản xạ ánh sáng vô thức làm mắt hoạt động.

Vậy nên mắt Đường Hàm Chương hơi khép hờ, đôi mắt ông ấy thỉnh thoáng lại nhích một chút như thể một giây sau sẽ tỉnh lại ngay. Trong lòng Đường Nhược Dao vẫn luôn ôm hi vọng, nàng nhào tới gọi ba, nhưng lần nào đối phương cũng không hề đáp lại khiến nàng lâm vào tuyệt vọng.

Giang Tuyết Trân làm ầm ĩ ở Thủ Đô lâu như vậy rồi cũng chấp nhận hiện thực, tay bà ta đang dắt theo một bé trai chừng bảy tám tuổi, bé trai nhìn thấy Đường Nhược Dao đã vui vẻ chạy tới, giọng trẻ con trong trẻo vang lên: “Chị ơi!”

Giang Tuyết Trân khinh thường xì một tiếng, mỉa mai: “Con còn để ý gọi nó là chị à, nó hại con mất ba đấy.”

Cậu bé nhìn người nằm trên giường bệnh rồi lại nhìn sang đôi mắt ửng đỏ của chị gái, cuối cùng vẫn đi tới bên cạnh Đường Nhược Dao nắm tay nàng, khẽ hỏi: “Ba bị bệnh hả chị?”

Cổ họng Đường Nhược Dao nghẹn ngào không nói nên lời.

Tiểu Đường Phỉ nói: “Chị ơi đừng sợ mà, sau này em sẽ bảo vệ cho chị.”

Đường Nhược Dao khom xuống ôm em trai mình, vùi mặt vào vai cậu bé, nghẹn ngào khóc nức nở.

Tiểu Đường Phỉ vỗ nhẹ lên lưng chị gái giống như vô số đêm cậu bé nằm mơ thấy ác mộng rồi chạy đi tìm chị, lúc đó Đường Nhược Dao cũng làm thế này với cậu, dỗ dành từng li từng tí: “Đừng sợ, đừng sợ mà.”

Con trai ruột của mình chỉ cùi chỏ ra ngoài, Giang Tuyết Trân tức tới mức nổi trận lôi đình, một tay túm Tiểu Đường Phỉ ra khỏi Đường Nhược Dao, Tiểu Đường Phỉ oa một tiếng rồi khóc ầm lên.

Giang Tuyết Trân vỗ đầu trách mắng cậu bé: “Mày mất ba mà mày không khóc, thế mà lại đi khóc vì con khốn này, đúng là cái thứ ăn cây táo rào cây sung mà!”

Tiểu Đường Phỉ càng khóc dữ dội hơn: “Mẹ không được mắng chị!”

Giang Tuyết Trân cực kỳ tức giận: “Được, tao không mắng nó.”

Bà ta ngồi trên ghế, lật Tiểu Đường Phỉ nằm lên chân, bắt đầu đánh từng cái vào mông cậu bé.

Tiếng mắng chửi chói tai và tiếng khóc của cậu bé xé rách sự yên tĩnh trong phòng bệnh.

Đường Nhược Dao không thể nhịn được nữa: “Giang Tuyết Trân!”

Giang Tuyết Trân đang lo bản thân mình không có chỗ để trút giận thì đúng lúc Đường Nhược Dao đâm đầu vào họng súng của bà ta. Bà ta hít sâu một hơi, chuẩn bị phun ra hết mấy lời mắng chửi dơ bẩn tục tĩu mà bà ta rèn luyện được từ trên bàn đánh bài và quê nhà thì Đường Nhược Dao đã sải bước đi ra ngoài.

Giang Tuyết Trân mất người xem, sự nhiệt tình mất hết một nửa, bà ta lại đánh con trai một cái rồi thả cậu bé xuống.

Tiểu Đường Phỉ khóc đến nỗi nước mắt giàn giụa, Giang Tuyết Trân tức giận không chịu nổi nên giơ tay nhéo lỗ tai cậu: “Cái thứ ăn cây táo rào cây sung!”

Đường Nhược Dao quay về thành phố Z ở lại đó mười ngày, nàng liên lạc với hộ sĩ, xử lý xong mấy công việc tiếp theo rồi lại lên đường hồi kinh trong sự chia ly lưu luyến của Tiểu Đường Phỉ.

Học viện nghệ thuật Thủ Đô đã khai giảng được một tuần, nàng xin phép nhà trường dời ngày đến trường báo danh, sau khi trở về Thủ Đô thì lập tức quay về trường học. Tiếng va li lăn trên sàn nhà vang khắp hành lang, người trong mấy căn phòng ký túc xá đang mở cửa đều ló đầu ra nhìn.

Là Đường Nhược Dao.

Trên người nàng mặc cái áo thun trắng đơn giản nhất, quần chín tấc và đôi giày Cavans màu xanh da trời. Nàng đi dưới ánh đèn hơi tối trải dài trong hành lang giống như có một tia sáng khác thắp sáng toàn bộ thế giới.

Có người nhiệt tình lên tiếng chào hỏi nàng, cũng có người gật đầu với nàng.

Bên tai có tiếng cười khẩy, Đường Nhược Dao quay lại.

Trong một căn phòng ký túc xá nàng vừa mới đi ngang có một nữ sinh đang khoanh tay dựa vào khung cửa, dùng giọng điệu quái gở cười nhạo nàng: “Không phải xưa nay người nào đó đều tích cực nhất à? Sao ngay cả đến báo danh cũng đến trễ thế, còn trễ tận một tuần nữa cơ.”

Đường Nhược Dao cực kỳ bình tĩnh nhìn cô ta một cái rồi quay đầu tiếp tục bước đi.

“Có phải cậu không có tiền đi học không? Không có tiền thì nói với tôi này, tôi tiết kiệm tiền tiêu vặt này nọ cỡ nửa tháng cũng đủ bằng học phí cho cậu đi học cả một năm đất.” Giọng nữ kia vẫn tiếp tục nói: “Giày tróc hết cả rồi mà vẫn cứ mang, trong ký túc xá của tôi có vài đôi từng mang rồi nhưng trông thì vẫn còn mới đó, coi như chúng ta là bạn học nên tôi tặng cho cậu nhé.”

Đương nhiên Đường Nhược Dao không thể nào mang giày tróc được, hoàn cảnh gia đình của nàng chỉ hơi bình thường, cộng thêm học bổng và đi làm kiêm chức trong ngày nghỉ cũng đủ để nàng chi tiêu hàng ngày. Hoắc Ngữ Kha chỉ đơn thuần là rảnh rỗi sinh nông nỗi, ở không đi kiếm chuyện với người ta mà thôi.

Nếu là vào trước kỳ nghỉ hè thì có lẽ Đường Nhược Dao còn khẩu nghiệp với cô ta một chút, nói cô ta chân thối gì đó, bây giờ nàng chỉ cảm thấy mọi thứ chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa.

Nàng không thèm quan tâm, tự đi về phía phòng ký túc xá của mình.

Cửa phòng ký túc xá 405 trước mặt đột nhiên mở ra, có một nữ sinh mặt tròn ngọt ngào hùng hổ lao ra từ trong đó, cô nàng cười một cái với Đường Nhược Dao đang đứng trước cửa, sau đó đứng trong hành lang, lời cô nàng thốt ra hoàn toàn khác một trời một vực với vẻ ngoài của cô nàng: “Cho bà nội cậu! Hoắc Ngữ Kha, có ai không biết cậu chân thối đâu, đứng xa mười dặm mà vẫn có thể ngửi thấy, thế mà còn không biết ngại đứng đây đánh rắm à!”

Hoắc Ngữ Kha: “Cậu mới đánh rắm đấy!”

Văn Thù Nhàn cười hì hì: “Đúng vậy đó, tôi chỉ đánh rắm với mấy người hèn hạ thôi, cũng chỉ có người hèn hạ mới ngửi thấy tôi đánh rắm thôi, cậu ngửi thấy hả?”

Trong hành lang lập tức vang lên trận cười giòn giã.

Đường Nhược Dao cũng cúi đầu cong môi, Văn Thù Nhàn kéo cánh tay Đường Nhược Dao, nhét nàng vào trong cửa rồi đóng sầm cửa lại.

Hoắc Ngữ Kha vừa định buông lời chửi rủa thì lại vồ hụt, tức tới mức một phật xuất thế, hai phật thăng thiên.

Trong phòng, Văn Thù Nhàn ôm Đường Nhược Dao dụi tới dụi lui: “Chào mừng cậu trở về.”

Thôi Giai Nhân gạt cô nàng ra: “Tới lượt mình, tới lượt mình.”

Va li hành lý của Đường Nhược Dao bị Thôi Giai Nhân đẩy tới một góc cạnh cửa, nàng một tay ôm một người, không ai phải tranh giành cả.

Phó Du Quân ngồi trên ghế, trước mặt là màn hình laptop đang phát sáng. Cô ấy quay lại, nhẹ nhàng nở nụ cười ôn hòa: “Từ xa đã nghe thấy tiếng cậu trở về rồi, không hổ là nhân vật phong vân trong học viện của chúng ta.”

Đường Nhược Dao chắp tay làm động tác cầu xin tha thứ “xin đừng nâng niu rồi giết”.

Văn Thù Nhàn ôm đủ rồi thì đổi sang ôm vai nàng, cà lơ phất phơ nói: “Cậu nghe cậu ấy nói chưa, nghỉ hè vừa rồi lão Phó đi quay phim truyền hình đó, cậu không biết hả?”

Đường Nhược Dao hơi mở to mắt, nàng thật sự không biết chuyện này.

Phó Du Quân xua tay, khiêm tốn nói: “Một chế tác nhỏ thôi.”

Lúc này bọn họ cũng chưa phải là “ký túc xá toàn minh tinh” có danh tiếng rực rỡ như ba năm sau, bộ phim đầu tiên bộc lộ tài năng của Đường Nhược Dao còn chưa biết ở chỗ nào, Văn Thù Nhàn vẫn chưa được quản lý công ty truyền hình điện ảnh Hoàn Vũ hàng đầu trong giới nhìn trúng, Thôi Giai Nhân thì càng không cần nói, cô ấy có kỹ năng cơ bản và thực tế nên lúc tốt nghiệp mới có thể bỗng nhiên trở nên nổi tiếng, còn trực tiếp được trúng tuyển nhà hát quốc gia.

Trái lại là Phó Du Quân, cô ấy trở thành người thật sự tiếp xúc với phim ảnh sớm nhất trong bốn người họ.

Văn Thù Nhàn trố mắt nói: “Đó cũng là phim truyền hình rồi, bao nhiêu người cũng chẳng quay được đâu.”

Phó Du Quân bật cười, lập tức tỏ vẻ dung túng “cậu nói sao thì là vậy đi”.

Văn Thù Nhàn kéo Đường Nhược Dao bắt đầu kể xem Phó Du Quân có triển vọng đóng phim thế nào, đóng nhân vật gì rồi có vai diễn gì, cô nàng còn vui hơn cả người trong cuộc.

Đường Nhược Dao nghe xong thì nói với Phó Du Quân: “Chúc mừng cậu.”

Nàng vừa cười vừa nói: “Cẩu phú quý, đừng quên nhau đó.”

Phó Du Quân cười ha hả: “Không quên đâu mà, chỉ cần mình có chút thịt để ăn thì mình tuyệt đối sẽ chia cho các cậu nửa phần. Tiểu Văn luôn đòi bảo mình mời mọi người ăn cơm, bây giờ cậu về đúng lúc vậy thì tối nay tụi mình ra ngoài ăn đi, cậu muốn ăn gì?”

Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân trăm miệng một lời: “Ăn lẩu!”

Đường Nhược Dao cười nhạt: “Mình không có ý kiến gì cả.”

Phó Du Quân hỏi: “Cậu tới thẳng từ nhà mình à?”

Đường Nhược Dao gật đầu.

Phó Du Quân nói: “Vậy cậu đi tắm đi, nghỉ ngơi rồi ngủ một giấc, sau đó chúng ta đi ăn cơm được không?”

Xưa nay cô ấy vẫn luôn nói chuyện rất nhẹ nhàng làm cho người ta cảm giác được sự tôn trọng tuyệt đối, sẽ không bao giờ khiến người ta có cảm giác khó chịu. Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân chỉ chơi với người hợp cạ thú vị, Đường Nhược Dao thì tùy duyên, Phó Du Quân thì ở đâu cũng được chào đón, cho dù là mấy nữ sinh kéo bè kết phái với Hoắc Ngữ Kha cũng sẽ không nói xấu cô ấy nửa câu, trái lại có mấy người còn có quan hệ không tồi.

Đương nhiên Đường Nhược Dao không có ý kiến gì cả, nàng mở khóa tủ quần áo, lấy tấm ga giường mới trong đó ra, giẫm lên cầu thang. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Văn Thù Nhàn ôm eo nàng từ phía sau, bế nàng xuống đất.

Hai chân Đường Nhược Dao lần nữa đứng thẳng trên nền nhà: “…”

Văn Thù Nhàn vô cùng lo lắng giục nàng: “Bọn mình trải giúp cậu, cậu mau đi tắm đi, không có thời gian để ngủ bây giờ.”

Đường Nhược Dao bị giục đi vào phòng tắm.

“Đồ ngủ của mình…”

Thôi Giai Nhân nhét đồ ngủ vào trong tay nàng, Văn Thù Nhàn lưu loát đóng cửa phòng vệ sinh lại.

Phó Du Quân cong môi đỡ trán bật cười, thầm nói: “Đúng là hai tên cường đạo mà.”

Văn Thù Nhàn lén nói: “Lão Phó tới giúp một tay đi.”

Chăn mềm của Đường Nhược Dao bây lên không trung, ném từ trên giường của Đường Nhược Dao đến tận trên giường Phó Du Quân, một nửa thì treo ở mép giường.

Văn Thù Nhàn chống nạnh cười to: “Việc bọc ga giường này sẽ giao cho cậu.”

Phó Du Quân: “…”

Bạn cùng phòng toàn năng – lão Phó cũng cực kỳ ghét bọc ga giường.

Phó Du Quân ngẩng đầu cười một tiếng: “Giai Nhân, tới giúp mình đi.”

Thôi Giai Nhân nghe vậy thì nằm ỳ trên giường Đường Nhược Dao không buông, ngoài miệng liên tục nói linh ta linh tinh: “Mình bận rộn lắm, không rảnh đâu, cái giường này rất khó bọc, mình bận quá mà, sao bao gối này khó bọc thế nhỉ.”

Trong ký túc xá ầm ĩ vui đùa, đùn đẩy chuyện bọc ga giường cho nhau, nhưng lúc Đường Nhược Dao đi ra thì giường chiếu đã rực rỡ hẳn lên. Ga giường bị thay đã vứt vào trong chậu rửa mặt, đổ bột giặt ngâm trong đó.

Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân đứng hai bên lầu thang, làm vẻ rất phô trương: “Mời nữ vương bệ hạ đi ngủ.”

Đường bệ hạ kéo ngăn tủ bàn mình, lấy hai viên kẹo sữa ra đặt vào lòng bàn tay từng người.

“Tạ bệ hạ ban thưởng.” Hai người khom xuống lui ra.

Đường Nhược Dao trèo lên giường, kéo rèm lại.

Màn cửa phòng ký túc xá cũng được kéo lại, Phó Du Quân đi từ cửa sổ trở về, đeo tai nghe xem phim. Thôi Giai Nhân mở đèn bàn đọc sách vừa mượn được ở thư viện, Văn Thù Nhàn nằm trên giường theo đọc chương mới của tiểu thuyết, quay đầu như con rắn, cố gắng che miệng mình lại để không phát ra tiếng chó.

Đường Nhược Dao chậm rãi ngủ thiếp đi trong bầu không khí yên tĩnh.

Năm giờ rưỡi.

Văn Thù Nhàn dùng tay gõ lan can sắt ở mép giường của Đường Nhược Dao: “Dậy thôi nào, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm tối.”

Đường Nhược Dao buồn bực trả lời bằng giọng mũi: “Dậy rồi, mình đang thay đồ.”

Trong rèm có tiếng ma sát, cái bóng của Đường Nhược Dao bị chiếu vào trên rèm giường, nàng thu dọn ổn thỏa rồi đi xuống, vào toilet chải đầu rửa mặt, mấy người ở ngoài thì đang thay giày.

Diễn viên Văn Thù Nhàn tấu đơn ra lệnh một tiếng: “Các con, xuất phát nào!”

Cả đám cùng đi ra ngoài.

Vẻ ngoài của học viện nghệ thuật vốn đã đủ thu hút sự chú ý, hơn nữa còn có hoa khôi học đường Đường Nhược Dao kiêm học bá đỉnh cao hoàn toàn xứng chức ở đây, Văn Thù Nhàn tạm thời vẫn chưa có tiếng tăm gì nhưng vẻ ngoài của Phó Du Quân vẫn khá được, đi trên sân trường hoàn toàn là một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.

Văn Thù Nhàn cười toe toét kéo cánh tay Đường Nhược Dao, cô nàng và Thôi Giai Nhân lại nói chuyện rất hợp cạ nhưng hai người cũng thường xuyên đấu võ mồm, vì vậy một người ôm Đường Nhược Dao, một người ôm Phó Du Quân, hai người một cặp vừa nói vừa cười đi ra ngoài trường.

Dọc đường có được bắt chuyện mấy lần, Văn Thù Nhàn thấy hoài cũng quen, mỉm cười báo số điện thoại trên mấy tờ quảng cáo được dán trên cây cột điện.

Cuối cùng cũng tới được tạm xe buýt.

Văn Thù Nhàn buông cánh tay Đường Nhược Dao ra, nhìn minh tinh đại ngôn quảng cáo được dán trên trạm dừng xe buýt, ánh mắt sinh ra hâm mộ: “Khi nào chúng ta mới được xuất hiện ở trên này nhỉ?”

Học sinh tốt nghiệp học viện nghệ thuật chuyên ngành diễn xuất nhiều vô số kể, trong đó số người có thể chân chính bước lên con đường diễn viên cũng chưa tới một nửa, một số người trong khóa có thể hot thì được gọi là khóa minh tinh, có lớp chính quy còn chẳng có một ai ra mắt được.

Sóng lớn cuốn trôi cát, chỉ có vàng mới giữ lại được, không ai có thể đảm bảo bản thân chính là khối vàng kia.

Ngón tay Văn Thù Nhàn sờ lên tên minh tinh kia dưới lớp kính thủy tinh lạnh lẽo, trên gương mặt luôn lạc quan cũng có vài phần muộn phiền. Cô nàng ngẩng đầu nhìn về phía Phó Du Quân, dùng sức vỗ vai cô ấy: “Lão Phó, trông cậy vào cậu, tranh thủ để bọn mình ké tí hào quang của cậu.”

Sau đó cô nàng lại nhìn sang Đường Nhược Dao: “Cả Đường Đường nữa, cậu cũng ký hợp đồng với công ty quản lý rồi, sau này chắc chắn sẽ một bước lên mây, phất lên như diều gặp gió.”

Cuối cùng cô nàng nhìn qua Thôi Giai Nhân, hiếm khi không có cà khịa cô ấy: “Cậu là người có kỹ năng đọc thoại vững chắc nhất lớp chúng ta, tương lai chắc chắn sẽ sử dụng được rất lâu dài.”

Trong lòng cô nàng khổ không thể tả, cảm thấy mình chẳng làm được gì cả.

Tại sao năm đó cô nàng lại phải tranh nhau vỡ đầu mẻ trán, khổ cực thông qua bài thi nghệ thuật để vào học viện nghệ thuật chứ, nói không chừng sau khi tốt nghiệp cũng chỉ có thể đổi nghề làm một người nổi tiếng trên mạng xã hội thôi. Người ta dẫn chương trình toàn là mấy người mặt thon ngực to, cô nàng không chỉ không có ngực to mà còn là một người mặt tròn.

Văn Thù Nhàn: “…” Ông trời diệt cô nàng, chết đi cho xong.

Đường Nhược Dao chợt nói: “Cậu có một thiên phú mà bọn mình đều không có.”

Văn Thù Nhàn như được sống lại, hai mắt chợt sáng lên: “Là gì hả?”

Phó Du Quân và Đường Nhược Dao liếc nhìn nhau, cực kỳ ăn ý nói: “Nói tướng thanh*.”

*tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Đường Nhược Dao cũng phối hợp với cô ấy: “Nữ diễn viên tướng thanh rất hiếm gặp, nhất là tấu đơn.”

Phó Du Quân nghiêm túc nói: “Nói không chừng cậu còn dẫn dắt phong trào, thành lập câu lạc bộ văn học Đức nữa đó.”

Thôi Giai Nhân nói: “Phú bà ôm mình cái nào.”

Văn Thù Nhàn cất tiếng cười to: “Ha ha ha ha ha ha.”

Nỗi phiền muộn bị quét sạch.

Xe buýt tới, bốn người xếp hàng lần lượt lên xe, chỉ còn lại hai ghế trống nên Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân ngồi, hai người Đường Nhược Dao và Phó Du Quân thì đứng nắm tay cầm nhìn nhau cười một tiếng, sau đó tự nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cuối tuần tiệm lẩu kín hết chỗ, Phó Du Quân cầm một cái thẻ, bốn người ngồi trong khu vực chờ nói chút chuyện linh tinh mới nhất trong trường. Đường Nhược Dao nói ít nhất nhưng nàng nghe rất chân thành, thỉnh thoảng cũng góp một câu, sẽ không khiến người khác sinh ra cảm giác xa cách, nàng hòa nhập trong tập thể này rất tốt.

Thời gian nói cười trôi qua vô cùng nhanh, lễ tân gọi tên, bốn người dừng tám chuyện, đi tới bàn ăn rồi nói tiếp.

Ký túc xá cấm cửa lúc mười một giờ, qua mười một giờ là dì quản sinh trong ký túc xá sẽ khóa cửa.

Mọi người ăn chút gì đó cho đến mười giờ mới đi tính thiền, Văn Thù Nhàn vẫn ôm cánh tay Đường Nhược Dao đi tới trạm xe buýt, Đường Nhược Dao đứng tại chỗ, mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Còn có chút chuyện, mấy cậu về trước đi.”

Văn Thù Nhàn kinh ngạc nói: “Hả? Trễ thế này rồi mà cậu còn tính đi đâu vậy?”

Ánh mắt Đường Nhược Dao hiện vẻ né tránh khó nhận ra, mơ hồ nói: “Tới nhà một người bạn.”

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: