Ngay khi anh ta nói ra những lời nói này, cả bốn người có mặt ở đó đều kinh ngạc, trong đó có cả Tạ Dung. Bà ấy chưa bao giờ nhìn thấy con trai mình như vậy, cũng chưa bao giờ thấy anh ta đột nhiên trở nên hung dữ như vậy.
Mai Hoa lập tức dừng động tác gõ lại, Lâm Hinh và Dương Thông nhìn nhau, cả hai nhớ lại cảnh trong phòng thẩm vấn nhiều ngày trước, khi đó Trương Quân cũng đã hét lên những lời này với một cảnh sát khác.
Tạ Dung ngồi bên cạnh con trai, vỗ nhẹ vào lưng anh ta nói: "Được rồi, không sao đâu."
Lâm Hinh nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Tạ Dung, biết bà ấy thương con trai, nhưng cô cần phải cứng rắn, lúc này bọn họ không thể lùi bước được.
Vì vậy, cô đợi khi Trương Quân bình tĩnh lại, liền nói: "Anh Trương, thật sự xin lỗi anh, cảnh sát Trần cô ấy không biết là anh lại sợ tiếng động này như vậy."
Cô dừng lại và nói: "Nhưng, chúng tôi cũng cần sự hợp tác của anh, bởi vì chỉ có anh mới có thể giúp chúng tôi tìm được kẻ đã giết chết Lục Hồng Vân."
Giọng nói của cô vô cùng chân thành.
Thực ra Trương Quân không phải là người không có lý lẽ, ngoài sự nóng nảy vừa rồi thì anh ta vẫn rất lý trí.
Ấn tượng của Lâm Hinh về anh ta là trầm lặng.
Ngay cả khi anh ta đề cập đến hành vị trộm cắp của mình ở cửa vừa rồi, anh ta cũng đã thể hiện sự bình tĩnh của mình.
Sau khi Trương Quân bình tĩnh lại, anh ta nhìn Lâm Hinh nói: "Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Lâm Hinh nói: "Vậy…..chúng tôi sẽ cho anh xem các bức ảnh, để xem có thể gợi lên được ký ức nào đó của anh hay không. Dù chỉ là những ký ức rời rạc thì nó cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho chúng tôi."
Trương Quân chậm rãi gật đầu.
Vì vậy, Dương Thông đi đến trước mặt Trương Quân, lấy từ trong túi ra những bức ảnh mà cậu ấy đã chụp ở mọi ngóc ngách của trường trong khi thu thập bằng chứng, bao gồm cả ký túc xá của trường nới các nhân viên tạp vụ từng ở, cậu ấy đặt từng tấm ảnh một lên bàn trong phòng khách.
Ngay lập tức, các bức ảnh đã lấp đầy mặt bàn.
Tạ Dung nhìn những bức ảnh ở bên cạnh, và những ký ức của nhiều năm trước tràn về trong tâm trí của bà ấy, trong đó có cả khuôn mặt xin hđẹp của Lục Hồng Vân nữa.
Trương Quân cẩn thân xem từng bức ảnh, trong đầu lại xuất hiện một số ký ức mơ hồ, mông lung, tác động qua lại và kích thích hệ thần kinh trong não của anh ta.
Anh ta mơ hồ nhớ ra đã chơi ở góc nào đó trong trường và nhất là sau khi tiếng chuông tan học vang lên, anh ta đã lẻn ra khỏi ký túc xá công nhân.
Anh ta vẫn nhớ khi mẹ chuẩn bị đồ ăn trong căng tin, anh ta thường ở bên cạnh bà, mỗi khi trường học tan học thì sẽ có rất nhiều học sinh lũ lượt kéo đến, anh ta nhìn học sinh ra vào và tự hỏi họ là ai vậy, tại sao họ lại ăn đồ ăn mà mẹ nấu chứ.
Trương Quân còn nhớ có một lần anh ta lẻn ra khỏi ký túc xá và đến khu nhà dạy học, sau đó anh ta thấy rất nhiều người lớn, anh ta không biết họ là ai, chỉ biết rằng có một số người rất hung dữ, và cũng có một số người rất tốt, sau đó đầu anh ta nghĩ đến người cô giáo trẻ đẹp mà mỗi lần bắt gặp anh ta thì đều sẽ đưa anh ta về ký túc xá.
Cô giáo đó thỉnh thoảng cũng đến ký túc xá của họ, và mẹ anh ta Tạ Dung cũng rất lễ phép với cô giáo đó, luôn gọi cô ấy là: "Cô giáo Lục, cô giáo Lục."
Theo thời gian, sau khi nhiều lần nghe thấy mẹ gọi cô giáo Lục nên anh ta cũng bắt chước gọi cô giáo Lục.
Anh ta nhớ rằng thỉnh thoảng cô giáo lục sẽ dạy anh ta một số thứ.
Cô giáo Lục sẽ dạy anh học toán, dạy anh ta một số chân lý trong sách, thậm chí là dạy anh ta cách đối nhân xử thế, nhưng chỉ là anh ta không muốn học, mà chỉ muốn cô giáo Lục nhanh chóng dạy học xong để cói thể cho anh ta kẹo để ăn.
Đây đều là những kỷ niệm đẹp của Trương Quân, nhìn thấy những bức ảnh này anh ta lại nhớ đến người cô giáo đó chính là cô giáo Lục.
Sau đó, vào một buổi chiều, Trương Quân lại lẻn ra ngoài đi đến bên ngoài phòng làm việc của cô giáo Lục, thấy cô ấy đang ngồi khóc một mình, anh ta rất bối rối và không biết tại sao cô giáo Lục một người tốt như vậy lại ngồi khóc một mình.
Anh ta chỉ biết rằng khi anh ta buồn thì anh ta sẽ khóc, hoặc là khi ngã rất đau thì mới khóc. Nhưng, lúc đó cô giáo Lục không bị ngã, vì vậy chắc chắn là cô ấy đang khóc vì có chuyện buồn rồi.
Cho nên, anh ta không dám quấy rầy cô ấy mà chỉ lặng lẽ trở về ký túc xá của mình.
Lúc đó, anh ta đã hỏi mẹ: "Mẹ ơi, vừa rồi con nhìn thấy cô giáo Lục khóc đấy, tại sao cô ấy lại khóc vậy?"
Tạ Dung chỉ ôm anh ta vào lòng và nói: "Trẻ con không cần lo nhiều như vậy, chắc là cô giáo Lục đang gặp phải chuyện phiền muộn nên mới đau lòng khóc lóc vậy thôi."
Trương Quân ngây thơ hỏi: "Mẹ, có phải là người mà cô ấy thích không còn cần cô ấy nữa không mẹ?"
Tạ Dung nói: "Con đừng có hiểu nhiều như vậy nữa, sau này con gặp được bất kỳ ai thì cũng không được nhắc tới chuyện này, con có nghe không?"
Trương Quân nhớ rằng lúc đó anh ta rất muốn mẹ tới giúp cô giáo Lục, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của mẹ nhìn mình, anh ta lại không dám nữa.
Lúc đó anh ta suy nghĩ đơn giản: Cô giáo Lục đang buồn vậy thì tối mình sẽ lén đến tìm cô ấy vậy.
Năm đó Trương Quân vẫn là một đứa trẻ căn bản là không biết là khi vào buổi tối, cô giáo Lục sẽ không còn buồn tủi ở trong phòng làm việc nữa, cô ấy sẽ trở về ký túc xá của mình.
Vì vậy anh ta đã đến đó.
Tối hôm đó, Tạ Dung tình cờ đi ra ngoài làm việc gì đó, để lại Trương Quân ở một mình trong ký túc xá công nhân. Bình thường Trương Quân đều rất ngoan, buổi tối anh ta sẽ ngoan ngoãn chơi ở trong ký túc xá, nhưng đêm nay anh ta vẫn luôn nhớ đến cô giáo Lục, anh ta muốn đi an ủi cô ấy.
Trương Quân dáng người nhỏ bé đi tới trước tòa nhà dạy học, từ xa dường như nhìn thấy bóng dáng của cô giáo Lục, cô ấy xách hành lý chuẩn bị rời khỏi tòa nhà dạy học, Trương Quân rất vui mừng muốn gọi cô ấy, nhưng lại phát hiện có một người đàn ông xuất hiện.
Lâm Hinh và những người khác đều nghe thấy những mảnh ký ức vụn vỡ của Trương Quân, nghĩ đến năm đó Lục Hồng Vân đang ở thời kỳ đỉnh cao trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Sau khi Trương Quân nói tới đây, anh ta đột nhiên dừng lại, những ký ức tốt đẹp trong đầu anh ta lập tức trở nên khủng khiếp. Hai tay anh ta ôm lấy đầu, cả người im lặng, không còn nhìn vào những bức ảnh nữa mà thu mình vào một góc phòng khác, anh ta ngồi xuống, vùi đầu vào giữa hai chân.
Tạ Dung muốn đi đến bên cạnh con trai mình, nhưng bị Lâm Hinh ngăn lại. Cô lắc đầu ra hiệu cho bà ấy giữ im lặng.
Dương Thông lặng lẽ di chuyển đến vị trí gần Trương Quân nhất, để tránh cho anh ta bùng nổ như khi ở trong phòng thẩm vấn. Nhưng Trương Quân vẫn ngồi im lặng, hai tay ôm đầu càng ngày càng chặt hơn, cả người như đang đấu tranh nội tâm kịch liệt.
Mọi sự việc đều cần phải đối mặt, nếu như không bao giờ đối mặt và đợi đến khi nó bùng nổ thì đã là quá muộn rồi.
Mấy người có mặt đã biết được điều mấu chốt của việc này, cho nên họ yên lặng chờ đợi.
Hơn nữa, ngoài việc chữa khỏi cái bóng tâm lý trong lòng Trương Quân, những gì anh ta nói tiếp theo sẽ là bước ngoặt lớn cho vụ án này.
Trong lòng Lâm Hinh cô biết rằng những gì Trương Quân đang phải đối mặt lúc này là thứ rất có thể đã phá hủy cấu trúc tâm lý của một đứa trẻ khi đó, vốn dĩ cô vẫn luôn giữ thái độ bình thường với anh ta, nhưng khi thấy anh ta như vậy trong lòng cũng không thể không tôn trọng anh ta.
Quá trình giết người năm đó chắc chắn là rất thảm thiết, nếu không sẽ không thể khiến cho một đứa trẻ bị mất đi trí nhớ sau một đêm được. Bây giờ bắt anh ta nhớ lại chuyện quá khứ không thể chịu đựng được là một điều vô cùng khó khăn và vô cùng dũng cảm đối với một người bình thường như vậy.
Một lúc lâu sau, Trương Quân ngồi trong góc đột nhiên ngẩng đầu lên, trán đầy mồ hôi, Tạ Dung lập tức chạy tới, lau mồ hôi cho anh ta, hỏi: "Quân? Con không sao chứ?"
Trương Quân lắc đầu nói: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con không sao."
Sau đó anh ta nhìn Lâm Hinh và nói: "Cảnh sát Lâm, tôi sẵn sàng rồi."
Hai mắt Lâm Hinh sáng lên, cô cười nhẹ nói: "Được rồi."
Dương Thông lấy máy ghi âm ở bên cạnh ra, chuẩn bị ghi âm.
Trương Quân ngồi trên ghế sô pha và nói: "Nhưng trí nhớ của tôi cũng không được hoàn thiện lắm, dù sao lúc đó tôi cũng mới chỉ có năm tuổi."
Lâm Hinh gật đầu nói: "Không sao đâu, đối với chúng tôi dù chỉ là những mảnh ký ức thì cũng là quá đủ rồi."
Trương Quân chỉ vào một trong những bức ảnh đang đặt trên bàn chậm rãi nói.
"Ngay trước cửa phòng dạy học này, tôi đã trốn vào một góc không ai nhìn thấy ở bên ngoài, từ xa tôi chỉ nhìn thấy một người đàn ông đang lôi kéo cô giáo Lục, hơn nữa ông ta còn rất hung dữ, trong lòng tôi vô cùng sợ hãi. Cô giáo Lục có vẻ không thích ông ta, bởi vì tôi nhìn thấy cô ấy đã đẩy ông ta ra. Họ có nói chuyện với nhau nhưng tôi không hiểu họ đang nói gì."
"Sau đó, người đàn ông đẩy cô giáo Lục xuống đất và đè cả người lên người cô ấy, cô giáo Lục muốn hét lên, nhưng người đàn ông đó đã bị miệng cô ấy, mà tôi không dám tiến lên… tôi thật vô dụng…." Trương Quân cụp mắt xuống.
Lâm Hinh nói: "Anh Trương, anh không làm gì sai cả, anh đừng tự trách bản thân nữa."
Trương Quân cúi đầu một lúc rồi lại dựa vào ký ức của mình nói tiếp: "Sau đó, tôi nhớ… tôi nhớ dường như. Không phải là dường như, là tôi nhớ vẫn còn một người đàn ông khác xuất hiện nữa, ông ta đánh người đàn ông đang đè lên người cô giáo Lục… .nhưng, tôi không có ấn tượng gì về hai người họ cả, tôi không nhớ họ là ai, tôi chỉ biết là có hai người đàn ông, trong phòng học không mở đèn, rất tối, tôi không nhìn được mặt của họ."
"Sau đó, hai người họ đánh nhau, dường như cô giáo Lục bị thương rồi, bởi vì cô ấy không đứng dậy, cô ấy nằm ở đó… sau đó, người đàn ông xấu kia rút một thanh gỗ ở bên hông ra đánh ngã người đàn ông còn lại, kết quả là người đàn kia ngã xuống đất và cũng không đứng dậy nữa.
"Sau đó, người đàn ông xấu xa đó lại đến chỗ của cô giáo Lục, dùng gậy gỗ đánh vào đầu cô ấy. Sau đó ông ta hiếp dâm cô ấy…."
Nói tới đây, Trương Quân nhìn vào mắt Lâm Hinh và nói: "Những chuyện mà người đàn ông xấu xa đó đã làm với cô giáo Lục chắc hẳn cảnh sát Lâm cũng đã biết từ chỗ bộ phận pháp y rồi. Để trả lại sự tôn nghiêm của cô giáo Lục, chuyện tiếp theo tôi muốn làm một giữ lại."
Lâm Hinh gật đầu nói: "Ừ, tôi hiểu rồi."
Trương Quân tiếp tục nói: "Sau đó, khi tòa nhà dạy học đang được sửa sang, ông ta kéo người đàn ông vào một căn phòng chứa đồ nhỏ, chỉ có thể chứa vừa một người lớn, ông ta đã nhốt người đàn ông đó lại. Sau đó ông ta lại kéo cô giáo Lục tới sân thể dục, đào một cái hố và chôn cất cô ấy...."
Lâm Hinh suy nghĩ một chút, hỏi: "Sau này có chuyện gì xảy ra với người đàn ông bị nhốt đó?"
Trương Quân kể: "Người đàn ông xấu xa đó đã dùng xi măng do công nhân sửa chữa để lại để đắp lên người đàn ông kia, sau đó đóng kín cửa lại, bị chặt xi măng bên cạnh cửa rồi liên tục dùng búa gõ vào tay nắm cửa, đó là âm thanh mà cho đến bây giờ tôi vẫn chưa quên được."
Nghe thấy những điều này Tạ Dung đã rất buồn. Qua hai mươi năm rồi, bà ấy mới biết được con trai mình đã phải trải qua tất cả những chuyện này. Bà ấy cho rằng anh ta chỉ quá buồn khi rời khỏi ngôi trường nơi mà anh ta đã sống vài năm ở đó, đó là lý do mà tại sao anh ta lại trở nên kỳ lạ và im lặng như vậy.
Hóa ra là không phải như vậy.
"Anh Trương, ý của anh là trong kho của tòa nhà dạy học có dấu người ở đó sao?" Lâm Hinh hỏi.
"Đúng vậy." Trương Quân hỏi.
Lâm Hinh liếc nhìn Dương Thông và Mai Hoa, cả hai đều lắc đầu.
"Vậy sau đó anh Trương, khi những chuyện này xảy ra, có ai nghe thấy không?" Lâm Hinh hỏi.
"Không có. Phòng bảo vệ và tòa nhà dạy học với sân thể dục có khoảng cách với nhau, không có ai đi qua thì cũng không ai nghe thấy được. Bình thường chưa đến đêm khuya thì bảo vệ sẽ không đi tuần tra…" Trương Quân nói.
"Vậy thì, có người nào phát hiện ra anh không?" Lâm Hinh hỏi.
"Có lẽ là không, khi tôi chạy đi thì tên người xấu đó vẫn đang đào đất…" Trương Quân nói.
Lâm Hinh gật đầu, trầm ngâm.
Mai Hoa đột nhiên hỏi: "Người đàn ông bị dấu ở trong kho đã bị xi măng vùi lấp rồi sao?"
Trương Quân gật đầu nói: "Trong ấn tượng thì là như vậy."
"Vậy anh có biết trong tòa nhà dạy học không có nhà kho nào không?" Lâm Hinh hỏi.
Sắc mặt Trương Tuấn thay đổi, nói: "Chẳng lẽ tôi đã nhớ nhầm rồi sao? Nhưng…"
Đôi mắt anh ta mờ mịt, anh ta lại rơi vào trạng thái mơ hồ, trí nhớ của anh nói cho anh ta biết rằng phòng chứa đồ đó không tồn tại.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)