Ba người Lâm Hinh quay về cục cảnh sát.
Khi đi đến trước cửa cục cảnh sát, Lâm Hinh đột nhiên hỏi: "Vừa rồi hai người có nhìn thấy người đàn ông đó không?"
Dương Thông và Mai Hoa nhìn nhau với vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi: "Chị Lâm, chị đang nói về người đàn ông nào thế?"
Lâm Hinh nói: "Người thanh niên trẻ vừa đi tới trước cửa nhà Tạ Dung đó."
Dương Thông và Mai Hoa đồng loạt lắc đầu nói: "Chị Lâm, em không nhìn thấy."
Lâm Hinh cau mày, quay người bước vào cục cảnh sát mà không trả lời, càng nghĩ đến bóng lưng của người đàn ông đó trong đầu cô càng cảm thấy quen thuộc, nhưng cô không thể nhớ được là đã gặp người đó ở đâu rồi.
Cô cúi đầu suy nghĩ về bóng lưng của người đàn ông, nhưng lại không để ý phía trước có người, suýt chút nữa thì cô đã đụng phải rồi, cô vội vàng dừng bước lại, ngẩng đầu lên nhìn thì đó lại là Lãnh Du.
Lúc này, tâm trí của cô không hề hướng về kẻ thù truyền kiếp này, sau khi liếc nhìn Lãnh Du một cái, cô lại bước sang một bên và đi ngang qua nàng.
Lãnh Du kinh ngạc khi nhìn xoay người một góc như vậy, nàng quay đầu lại vừa đúng lúc nhìn thấy Dương Thông và Mai Hoa đang đi từ bên ngoài vào.
Nàng đi tới, giả như vô tình hỏi: "Ở trên đường các cô đã gặp phải chuyện gì rồi sao?"
Mai Hoa nói: "Không có, chỉ là đã điều tra được một số manh mối rồi thôi."
Lãnh Du mấp máy môi, nhưng khi lời vừa tới miệng thì lại rút lại, vẻ mặt lạnh lùng.
Dương Thông thấy vẻ mặt nàng lạnh băng, liền muốn biến mất trước mặt nàng do đó cậu ấy gật đầu với nàng nói: "Cảnh sát Lãnh, nếu không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước đây."
Vừa nói, cậu ấy vừa kéo góc áo của Mai Hoa, kéo cô ấy cùng đi về phía phòng hồ sơ.
Lãnh Du đợi bọn họ đi chưa xa, đột nhiên nói: "Chờ một chút."
Dương Thông và Mai Hoa dừng lại, quay mặt về phía nàng và hỏi: "Cảnh sát Lãnh có chuyện gì sao?"
Lãnh Du dừng lại vài giây rồi mới nhẹ giọng nói: "Vụ án này không dễ dàng gì, chăm sóc cho cảnh sát Lâm nhé, đừng để cô ấy xảy ra chuyện gì khiến tôi và đội của tôi chiếm được ưu thế."
Nói xong nàng quay người rời đi.
Dương Thông há to miệng lẩm bẩm: "Cô ấy…. Cô ấy…. Tại sao lại vô tình như vậy? Chị Lâm đã vì vụ án này mà ăn không ngon ngủ không ngon mà cô ấy lại còn nói ra những lời như vậy nữa?"
Mai Hoa thở dài: "Trận chiến trong nhóm sẽ không phải là ngày một ngày hai nữa rồi, cậu cũng không phải không biết mà."
Lúc này, Lâm Hinh cũng chưa trở lại phòng hồ sơ, cô lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Dương Thông: Các cậu đợi tôi ở phòng hồ sơ, tôi muốn đi dạo một vòng quanh đây.
Cô có thói quen đi dạo quanh khu phố bất cứ khi nào cô gặp điều gì đó mà cô không thể tìm ra được. Cho dù là ở trong cục cảnh sát hay là ở bên ngoài thì chỉ cần đi dạo xung quanh thì có thể khiến cho đầu óc của cô được tỉnh táo hơn.
Lâm Hinh đi tới phòng thẩm vấn, nhìn căn phòng trống trải, cô đứng ngây người ở đó.
Lúc này, bên cạnh cô có thêm một người nữa. Lâm Hinh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của người đó trong gương kính của phòng thẩm vấn.
Chỉ thấy Lãnh Du đang quanh tay đứng bên cạnh cô mà không nói lời nào.
Bóng lưng của người thanh niên trẻ đó vẫn còn quanh quẩn trong đầu óc của Lâm Hinh, cô có chút hỗn loạn, chẳng lẽ kẻ thù bên cạnh lại có IQ cao có thể hiểu được cô đang nghĩ gì sao?"
Không hiểu vì lý do gì, cô nảy sinh cảm giác phụ thuộc vào Lãnh Du, đó là cảm giác mà người khác không thể cho cô được.
Cô hỏi: "Có khi nào cô gặp một người mà cô cảm thấy rất là quen thuộc không, cho dù là sau lưng hay là khuôn mặt của họ, nhưng cô lại không thể nhớ được anh ta là ai hoặc là cô đã nhìn thấy anh ta ở đầu rồi?"
Lãnh Du nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Hinh trong gương, im lặng, nhưng nàng đang âm thầm nghiêm túc xem xét câu hỏi của Lâm Hinh.
Thấy nàng không trả lời, Lâm Hinh đột nhiên mỉm cười nói: "Tôi thật ngốc, đột nhiên lại hỏi cô câu hỏi này."
Nói rồi, cô liền quay người bỏ đi.
Lãnh Du đột nhiên nói: "Những hàng động và lời nói bạo lực hoặc cực đoan nào mà người cô gặp đã hiện lên trong tâm trí của cô?"
Lâm Hinh quay người lại, nhìn vào mắt nàng với vẻ mặt khó hiểu, không hiểu nàng đang ám chỉ điều gì.
Lãnh Du bỏ tay xuống, nở một nụ cười tươi nói: "Chỉ là quan hệ một phía, nhưng có thể khiến cô nhớ tới, ngoài trừ người đó có tướng mạo phi thường nếu không anh ta đã quá khích hoặc có hành động và câu nói bạo lực, nếu không cảnh sát Lâm cô sẽ không nhớ nó cho đến bây giờ."
Sau khi Lâm Hinh nghe thấy những lời nàng nói, dường như có hình ảnh nào đó hiện lên trong đầu cô, cô quay đầu lại nhìn vào phòng thẩm vấn vài giây rồi lại nhìn Lãnh Du, đột nhiên mọi chuyện lại trở nên quá rõ ràng.
Lâm Hinh bị lời nói của nàng kích động đến mức quên mất người ở trước mặt mình chính là người mà cô rất ghét, cô tiến tới ôm lấy Lãnh Du kích động nói: "Cám ơn cô."
Sau đó, cô quay người chạy về phía phòng hồ sơ.
Còn Lãnh Du vẫn đứng yên ở đó nhìn vào bóng lưng của cô, nghĩ đến khoảnh khắc cô chủ động ôm mình vừa rồi, khóe miệng lại cong lên.
Lâm Hinh chạy nhanh vào phòng hồ sơ, Dương Thông và Mai Hoa ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của cô.
Lâm Hinh không có thời gian để giải thích với hai người, cô đi đến phòng hồ sơ tìm thông tin của các phạm nhân mới nhất và cô tìm thấy một tập tài liệu, đó là tài liệu mà vài ngày trước cô đã từng xem qua rồi, cô giở tập tài liệu ra và khuôn mặt quen thuộc đó lại đập vào mặt cô một lần nữa.
Người đàn ông trong bức ảnh có một nốt ruối ở trên khóe miệng, giống hệt nốt ruồi trên khóe miệng của cậu con trai nhà Tạ Dung, ngoại hình cũng có phần giống vậy. Chỉ là trong suốt quá trình cậu bé lớn lên thành người đàn ông trưởng thành, khuôn mặt sẽ có phần thay đổi nhưng một số nét đặc thù sẽ không thể thay đổi được.
Hơn nữa, ngoại hình của người đàn ông này cũng có nhiều phần giống với Tạ Dung nữa.
Lần này, Lâm Hinh xác định rằng con trai nhà Tạ Dung chính là người công nhân sơn mà cô đã gặp ở trong phòng thẩm vấn nhiều ngày trước đây, đó là Trương Quân, kẻ đã lấy trộm hơn mười triệu đồng của Lý Hàm.
Dương Thông và Mai Hoa bước đến chỗ Lâm Hinh, hỏi: "Chị Lâm, có chuyện gì thế?"
Lâm Hinh nhìn Dương Thông và chỉ vào người đàn ông trong bức ảnh nói: "Thông, cậu còn nhớ anh ta không?"
Dương Thông nhìn qua bức ảnh nói: "Đây không phải là tên trộm mà mấy ngày trước chúng ta đã nhìn thấy sao?"
Lâm Hinh gật đầu nói: "Chính là anh ta, người thanh niên tôi vừa nhìn thấy chính là anh ta."
Dương Thông sững sờ.
Mai Hoa nhìn bức ảnh và thốt lên: "Ồ, đây không phải là cậu bé trong bức ảnh gia đình nhà Tạ Dung sao?"
Lâm Hinh gật đầu nói: "Đúng, chính là anh ta."
Dương Thông vò đầu bứt tóc nói: "Tôi không để ý thấy bức ảnh chung nào cả. Nhưng những gì Trương Quân nói ngày hôm đó….."
Lâm Hinh không đợi cậu ấy nói xong liền nói tiếp: "Đúng vậy, những gì anh ta nói ngày hôm đó chính là mấu chốt. Hơn nữa, các cậu còn nhớ hôm nay Tạ Dung đã nói gì không? Cô ấy nói trí nhớ của con trai cô ấy rất mơ hồ, có thể là do anh ta đã nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn rồi không?"
Mai Hoa nói: "Đúng rồi, đúng vậy! Thời điểm đó họ đã sống ở trong ký túc xá công nhân ở trong trường học."
Lâm Hinh nói với hai người họ: "Việc này không thể chậm trễ nữa, chúng ta cần nhanh chóng đến nhà của Tạ Dung."
Vì vậy, ba người họ lái xe đến nhà Tạ Dung.
Không lâu sau, họ đã đến trước cửa nhà Tạ Dung, Lâm Hinh gõ cửa.
Lần này mở cửa không phải là Tạ Dung mà là một người thanh niên trẻ, chính là Trương Quân.
Trương Quân nhìn thấy ba người nam nữ lạ mặt ở bên ngoài, hỏi: "Các cô tìm ai vậy?"
Lâm Hinh lấy thẻ cảnh sát ra cho anh ta xem danh tính của cô và nói: "Anh Trương, chúng tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Trương Quân lập tức nghĩ đến vụ trộm hôm trước ở trường học, sắc mặt có chút thay đổi, bước ra khỏi nhà, đóng cửa lại và đứng trước mặt ba người hỏi: "Các cô tìm tôi có chuyện gì sao?"
Dương Thông bước đến trước mặt anh ta nói: "Hôm trước anh đã ăn trộm hơn mười triệu đồng."
Cậu ấy còn chưa kịp nói xong thì Trương Quân đã nói: "Tôi đã trả lại tiền cho người phụ nữ đó rồi và tôi cũng đã ở trong trại tạm giam một ngày rồi, các cô còn muốn như thế nào nữa?"
Lâm Hinh nói: "Anh Trương, chúng tôi sẽ không vì vụ trộm mà đến tận nhà tìm anh đâu, nhưng nếu anh không cho chúng tôi vào thì chuyện anh ăn trộm sẽ đến tai mẹ anh đó."
Trương Quân khẽ thở dài hỏi: "Rốt cuộc là các cô tìm tôi có chuyện gì?"
Lâm Hinh nói: "Hãy để chúng tôi vào nhà trước đã, ở bên ngoài quá phức tạp, anh cũng không muốn tai tiếng của mình lan tràn ra ngoài đúng không?"
Trương Quân miễn cưỡng cho họ đi vào nhà.
Tạ Dung nghe thấy tiếng mở cửa, bước từ phòng bếp ra hỏi: "Quân à, là ai đến thế?"
Lâm Hinh nhìn thấy Tạ Dung liền đi tới gần bà ấy và nói: "Dì à, là chúng tôi."
Tạ Dung thấy bọn họ lại quay trở lại thì hỏi: "Sao vậy? Có phát hiện gì rồi sao?"
Lâm Hinh nói: "Dì à, thực sự là đã có phát hiện rồi, điều đó liên quan đến con trai của dì, chúng tôi muốn hỏi anh ấy một vài câu hỏi."
Khi Tạ Dung nghe thấy vụ án này thực sự liên quan đến con trai mình bà ấy liền vội vàng hỏi: "Con trai tôi sao? Con trai tôi đã làm gì chứ?"
Mai Hoa vội càng đỡ Tạ Dung ngồi lên ghế sô pha nói: "Dì à, dì đừng lo lắng, con trai dì không làm gì cả, nhưng có thể anh ấy chính là nhân chứng mấu chốt cho vụ án của Lục Hồng Vân đó."
Dương Thông lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm lại tấm ảnh của Lục Hồng Vân và đưa tới trước mặt Trương Quân hỏi: "Anh Trương, anh có biết cô ấy không?"
Trương Quân nhìn tấm ảnh Lục Hồng Vân ở trên điện thoại, hai mắt nheo lại, trong đầu mơ hồ có cái gì đó quay cuồng, nhưng lại không thể nghĩ ra được điều gì.
Lâm Hinh cẩn thận quan sát phản ứng của Trương Quân và nói: "Người phụ nữ này đã chết rồi, thi thể của cô ấy được chôn ở trong sân thể dục của trường trung học Công Giáo."
Khi Trương Quân nghe đến trường trung học Công Giáo thì trong chí nhớ của anh ta lại hiện lên một số bóng đen tâm lý, anh ta càng cố gắng nhớ lại thì càng không nhớ được cái gì, đầu óc đau nhức.
Lâm Hinh biết rằng lúc này cô không thể ép anh ta quá nhiều, vì vậy cô đã nháy mắt với hai người kia và hai người họ cũng hiểu ý nên cũng không nói thêm gì nữa.
Năm người ngồi trong phòng khách.
Mai Hoa lấy ra một quyển sổ ghi chép nhỏ và một cây bút rồi ngồi sang một bên, cô ấy lật qua vài trang ghi chép sự việc của mấy ngày trước, dùng bút gõ nhẹ vào cuốn sổ ghi chép phát ra tiếng động nhỏ.
Một lúc lâu sau, Lâm Hinh nói trước: "Anh Trương, anh còn nhớ chuyện gì đã xảy ra vào năm anh năm tuổi không?"
Trương Quân lắc đầu nói: "Tôi chỉ nhớ rằng tôi đã từng ở nhà một người họ hàng, sau đó nhiều năm trước, tôi với mẹ tôi mới chuyển đến đây, chuyện quá khứ tôi đã không nhớ được rõ nữa rồi."
Lâm Hinh gật đầu hỏi: "Anh có biết anh đã từng sống ở trong trường trung học Công Giáo không?"
Trương Quân cau mày, sau đó lắc đầu: "Tôi không nhớ."
"Vậy anh có từng nhìn thấy Lục Hồng Vân không? Cũng chính là người phụ nữ trong bức ảnh mà anh vừa xem lúc nãy đó?" Lâm Hinh chỉ vào Dương Thông, hỏi.
"Trong ấn tượng của mình dường như là tôi đã từng nhìn thấy cô ấy, nhưng tôi không biết đã nhìn thấy ở đâu rồi." Trương Quân nói.
Lúc này, Tạ Dung mới nhìn về phía con trai mình, ánh mắt mong đợi anh ta sẽ nói được chút gì đó. Kể từ khi cậu con trai rời khỏi trường trung học Công Giáo, cậu ấy đã không thể nhớ được những chuyện từ trước năm năm tuổi rồi, và thậm chí cậu ta còn không biết rằng mình đã từng lớn lên ở đó nữa.
Trương Quân nhớ lịa hình dáng của Lục Hồng Vân trong đầu, những tiếng "tuk-tuk-tuk" vang lên bên tai anh ta, anh ta quay đầu lại nhìn thấy Mai Hoa đang dùng bút gõ vào mép cuốn sổ ghi chép nhỏ.
Không biết tại sao trong lòng anh ta thoáng hiện lên một tia sợ hại, ngay cả anh mắt của anh ta dường như đang nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đang sợ, anh ta lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó hét lên với Mai Hoa: "Đừng gõ nữa! Xin cô đấy, đừng gõ nữa!"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)