Trong phòng họp của đội trọng án ở Dương Thành, Lâm Hinh cẩn thận đặt xấp tài liệu về Lục Vân Hồng đã in lên trên bàn, thấy bốn người cảnh sát lần lượt đi vào phòng, cô liền phát tài liệu cho từng cảnh sát một.
"Đây là thông tin mà tôi đã tìm được từ các báo mạng. Tuy nhiên, các thông tin trên mạng cũng không phải hoàn toàn là sự thật, vì vậy tôi muốn hai người trong nhóm ở lại Dương Thành, hỗ trợ thu thập thông tin từ các tòa soạn báo và các phóng viên đã đưa tin hồi đó
Sau khi Lâm Hinh nói xong, ánh mắt sắc bén nhìn về phía mọi người.
"Cho nên vẫn là quy tắc cũ, Thông và Mai Hoa, hai người đi theo tôi. Còn Tiểu Anh và Tiểu Kiệt, hai người ở lại Dương Thành đi."
Mọi người làm theo sự phân công và ai làm việc nấy.
Đêm đó, Lâm Hinh cùng với Dương Thông bay về Long Thành.
"Nơi nhỏ bé này không có khách sạn nào cả, ở đây có một nhà nghỉ giá rẻ, các anh có thể ở lại đây, chi phí ăn ở thì lúc nào về Dương Thành thì báo giá với tôi." Lâm Hinh nói.
"Không sao, mấy ngày trước em cũng sống ở đây, môi trường ở đây cũng không tệ lắm." Dương Thông nói.
"Ừ, vậy còn Mai Hoa thì nhờ cậu rồi." Lâm Hinh vỗ vỗ vai Dương Thông.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Hinh tới nhà nghỉ nơi hai người họ ở, cô mượn xe của bố và đưa họ đến một quán mì nhỏ gần đó để ăn sáng. Vì có nhiều người trong cửa hàng, không tiện nói về vụ án nên ba người họ chỉ nói về các phong tục tập quán ở địa phương.
Long Thành cũng được coi là quê nhà của Lâm Hinh, cô đã sống ở đây ít nhất là mười một năm và rất quen thuộc với khu vực này, cho đến khi thi đỗ vào trường cảnh sát cô mới rời khỏi đây.
"Ở đây có rất nhiều người nhàn rỗi, đợi lát nữa khi về tới cục cảnh sát, tôi sẽ nói với các cậu về hoạt động điều tra ngày hôm nay."
Sau khi ăn xong, Lâm Hinh cầm tờ khăn giấy trên bàn lau miệng.
Ba người đi đến cục cảnh sát Long Thành, những người cảnh sát khác đều biết gốc gác của họ nên không dám lười biếng, ai cũng bận bịu cúi đầu làm việc, Lâm Hinh đưa Dương Thông và Mai Hoa đến phòng lưu trữ hồ sơ và đóng cửa lại.
"Nếu mỗi ngày họ đều có thái độ làm việc nghiêm túc như thế này thì có lẽ sẽ có ít tội ác hơn." Lâm Hinh đột nhiên nói.
Dương Thông và Mai Hoa đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Lâm Hinh, không biết cô có ý gì.
Lâm Hinh cười và hỏi: "Thông, cậu có thấy thái độ của nhân viên ở cục cảnh sát hôm nay khác với những gì mấy ngày trước cậu thấy không?"
Dương Thông chợt nhận ra rồi nói: "Quả thực là cần cù hơn nhiều."
Lâm Hinh nói: "Tôi nghĩ có lẽ các cậu đều hiểu lý do cảu sự thay đổi đột ngột này. Vì vậy tôi hy vọng thái độ này sẽ không bao giờ xuất hiện trong nhóm của chúng ta."
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cậu xem cảnh sát Nhan đó, có lẽ chỉ có Chúa mới biết khi nào anh ta thực sự tới cục nữa."
Lâm Hinh kéo chiếc ghế ở bên cạnh cô ra, ngồi xuống và nói: "Được rồi, chúng ta bắt đầu công việc thôi. Hoạt động hôm nay thực sự là về việc thẩm vấn và tìm hiểu quá khứ của Lục Hồng Vân, những thông tin cá nhân này chỉ có thể tìm hiểu từ chỗ những người giáo viên giảng dạy cùng cô ấy ở trường học thì mới có thể biết rõ được."
"Nhưng, đã qua hai mươi năm rồi, một số giáo viên này có thể đã nghỉ hưu rồi, một số thì đã bị điều chuyển đến các trường trung học khác rồi, hoặc cũng có thể có người đã chết rồi. Cho nên, chúng ta cần phải tìm hiểu xem cách đây hai mươi năm rốt cuộc giáo viên nào đã từng là đồng nghiệp của Lục Hồng Vân. Thông, chuyện này do cậu phụ trách điều tra, cậu nghĩ như thế nào?"
Dương Thông gật đầu nói: "Được, cứ giao cho em đi."
Lâm Hinh nói: "Khi cần thiết, cậu cũng có thể chất vấn họ."
Dương Thông hiểu ý, liền mượn xe của cục rồi đi làm việc của mình.
Lâm Hinh thấy cậu ấy đi xa rồi quay đầu về phía Mai Hoa nói: "Cô đi với tôi, chúng ta đến nhà Ngô Thân uống trà."
Mai Hoa gật đầu, xách túi lên và cũng với Lâm Hinh lái xe đến nhà Ngô Thân.
"Chị Lâm, làm sao chị biết được Ngô Thân sống ở đâu vậy?" Mai Hoa vừa lên xe vừa hỏi.
Lâm Hinh liếc nhìn cô ấy, cảm thấy câu hỏi mà cô gái nhỏ này hỏi rất dễ thương, cô ấy mới tham gia vào đội trọng án được một năm nên còn rất non nớt, nhưng cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ và cũng là một cô gái tích cực nữa.
"Tôi lớn lên ở đây. Hơn nữa, Ngô Thân còn là hiệu trưởng có tiếng của trường trung học Công Giáo nữa, cho nên chỉ cần tùy tiện hỏi một người đi đường, mọi người đều biết ông ấy sống ở đâu thôi." Lâm Hinh nói.
"Ồ…" Mai Hoa chợt hiểu ra.
Lâm Hinh cười nhẹ, sau đó lại nghe thấy Mai Hoa tiếp tục hỏi: "Chị Lâm, tôi thật là ngốc khi hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn như vậy."
Lâm Hinh nói: "Chỉ cần học hỏi thêm là được rồi."
Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu Mai Hoa gặp con quỷ mặt lạnh Lãnh Du đó, có lẽ cô ấy đã bị tiêu diệt từ lâu rồi, người phụ nữ đó sẽ không thể lọt hạt cát nào trong mắt đâu.
Xe chạy tới một ngôi biệt thự có cửa sắt dày, tường trắng và ngói đen khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy rất đáng sợ. Lâm Hinh và Mai Hoa ra khỏi xe và nhìn vào trong, chỉ nhìn thấy một bãi có xanh ở bên cạnh ngôi nhà, lối đi trên cỏ được làm bằng đá cuội, có một cái bàn gỗ nhỏ và một vài chiếc ghế gỗ ở bên cạnh đó, trên bàn còn có một ấm trà và vài cái cốc nhỏ nữa.
Lâm Hinh bấm chuông ngoài cửa, không bao lâu sau liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mở cửa ra, sau đó đi tới trước cánh cửa sắt, qua cửa sắt bà ấy hỏi: "Xin hỏi các cô tìm ai vậy?"
Giọng nói của bà ấy rất trong trẻo, không giống như những người phụ nữ cùng tuổi với bà ấy có.
Lâm Hinh lấy thẻ cảnh sát từ trong túi quần ra, giơ tay lên cho bà ấy xem và nói: "Tôi là cảnh sát Lâm, chúng tôi đến để hỏi về chuyện có người đã tìm thấy một bộ xương của người phụ nữ ở trong trường trung học Công Giáo, tôi muốn nói chuyện với hiệu trưởng Ngô."
"Ồ, ra là cảnh sát sao, vào đi. Hôm trước chồng tôi có nói với tôi về chuyện này rồi, ông ấy đã lớn tuổi nên khi gặp phải vụ án mạng quan trọng như thế này ông ấy rất lo lắng." Người phụ nữ trung niên trả lời.
Bà ấy mở cửa để cho Lâm Hinh và Mai Hoa đi vào. Khi Lâm Hinh đi ngang qua chiếc bàn nhỏ đặt ấm trà, cô nhìn thấy khói trắng bốc lên từ miệng ấm trà liền nghĩ rằng vừa mới có người ngồi ở đó xong.
Người phụ nữ đưa bọn họ đi tới ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, sau đó gọi vào phòng: "Ông nó ơi, có hai cảnh sát đi đến đây đang đợi ở bên ngoài này, họ muốn nói chuyện với ông về vụ án mạng ở trường học đó."
Lâm Hinh ngẩng đầu nhìn đồ đạc ở trong phòng, không có nhiều đồ đạc lắm, rất là đơn giản. Sau đó, trên tường có một vài bức tranh, tất cả đều được đóng khung lại.
Bức ảnh ở giữa là bức ảnh cưới của Ngô Thân và người phụ nữ trung niên vừa rồi, hai bức tiếp theo là hai ảnh tốt nghiệp đại học của hai người nam nữ, có lẽ là ảnh tốt nghiệp của con trai và con gái của Ngô Thân. Những bức tranh còn lại đều là tranh phong cảnh, có lẽ Ngô Thân rất thích tranh phong cảnh.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên từ trong phòng đi ra, nở nụ cười nhân hậu, phong thái nho nhã, trên mặt đeo một cặp kính gọng vàng, quần áo sạch sẽ, mang đến cho người khác một cảm giác rất tốt.
Ông ấy không nóng vội mà di chuyển rất chậm dãi, Lâm Hinh đột nhiên nghĩ đến bình trà cô nhìn thấy ở bên ngoài, nghĩ rằng chỉ có người như Ngô Thân mới biết các thưởng thức trà như vậy thôi.
"Chào ông, tôi là Lâm Hinh, cảnh sát Lâm thuộc đội trọng án của cục điều tra liên bang. Người bên cạnh này là trợ lý của tôi, Trần Mai Hoa."
Lâm Hinh lịch sự bắt tay đối phương một lúc, thấy tay ông ấy rất ấm, khi nắm cũng không dùng lực, không giống như một số người đàn ông mà cô đã gặp trước đó, thậm chí còn có người nắm lấy cơ hội đó mà chạm vào mu bàn tay của cô nữa.
Người đàn ông nói: "Chào các cô, cảnh sát Lâm và cảnh sát Trần, mời ngồi. Tôi là Ngô Thân."
Lâm Hinh vừa ngồi cuống liền thấy cánh cửa phía sau Ngô Thân mở ra, người phụ nữ trung niên bê một ấm trà và ba chiếc tách trà nhỏ đến, đặt chúng lên bàn và nói: "Mời hai vị uống trà."
"Cám ơn bà." Lâm Hinh và Trần Mai Hoa cùng nhau trả lời.
Lâm Hinh uống một ngụm trà và nói: "Dì, kỹ năng pha trà của bà thật là tốt, trà rất ngon ạ."
Người phụ nữ trung niên cười nói: "Đâu có đâu, không phải là do ông nhà tôi thích uống trà sao."
Lâm Hinh liếc nhìn bức tường bên trong, nói: "Dì, giấy dán tường trong phòng khách cũng rất đẹp đó, trên đó toàn là hoa, ngay cả giấy dán tường trên cửa cũng giống ở trên tường nữa."
"Ông nhà tôi thích nhất là những loại giấy dán tường này, đã qua nhiều năm rồi cũng chưa đổi bao giờ."
"Được rồi, đừng làm mất thời gian của cảnh sát Lâm nữa, chúng ta nói chuyện chính đi." Ngô Thân nói.
Trần Mai Hoa cầm một cuốn sổ nhỏ và một cây bút trên tay, ngồi bên cạnh cô đợi để ghi chép lại.\
"Hiệu trưởng Ngô, tôi nghĩ cục cảnh sát Long Thành đã cho ông biết danh tính thực sự của bộ xương sau khi có báo cáo khám nghiệm tử thi rồi đúng không. Nếu hiệu trưởng Ngô đã giữ chức hiệu trưởng của trường nhiều năm như vậy có lẽ ông cũng đã quen với những việc làm của Lục Hồng Vân rồi đúng không?" Lâm Hinh hỏi.
"Cảnh sát Lâm, nghe giọng của cô, có lẽ cô là người thành phố này đúng không?" Ngô Thân hỏi ngược lại.
"Đúng vậy, tôi là người thành phố này." Lâm Hinh lịch sự nói.
"Nếu cô đã là người thành phố này, cô chưa từng nghe nói về quá khứ của Lục Hồng Vân sao?" Ngô Thân tò mò hỏi.
"Hiệu trưởng Ngô, không dấu gì ông, khi gia đình tôi chuyển đến thành phố này, tôi mới bảy tuổi thôi. Sự việc này xảy ra trước khi tôi chuyển đến đây, và chuyện liên quan cũng bị cưỡng chế đè nén lại, hình như không được công khai trên mạng hoặc các phương tiện truyền thông khác, cho nên khi dính vào nó thì tôi mới lờ mờ biết được thôi." Lâm Hinh kiên nhẫn giải thích.
Ngô Thân gật đầu nói: "Nếu đã như vậy, chuyện này tôi sẽ nói cho cô biết vậy. Nghĩ lại, đó là hai mươi năm trước, Lục Hồng Vân là người nổi tiếng trong trường chúng tôi, cô ấy xinh như hoa, có dáng người xinh đẹp, học rộng hiểu nhiều, có thể nói là nữ thần của các thầy giáo khác. Lúc đó tôi hơn cô ấy hai ba tuổi gì đó, lại còn chưa có gia đình nên tôi cũng bị ám ảnh bới cô ấy. Trong rất nhiều thầy giáo nam thì tôi cũng đã từng thử cố gắng theo đuổi cô ấy, nhưng theo đuổi cô ấy nói thì dễ hơn làm vậy. Một nhân vật cấp nữ thần như vậy, nếu không có một sức hấp dẫn nhất định thì không cần phải suy nghĩ làm gì cả."
Khi Ngô Thân nhớ lại quá khứ, trong mắt hiện lên một tia sáng ngời, đó là việc làm của ông ấy khi còn trẻ, khi nghĩ đến Lục Hồng Vân người giống như nhân vật trong tranh kia ông ấy không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
"Thật đáng tiếc, lúc đó cô ấy không nhìn trúng bất kỳ thầy giáo nào, khi đó chúng tôi nghĩ rằng cô ấy đã có đối tượng rồi, nhưng sau đó cô lại lại nhìn chúng một cậu bé vị thành niên kém cô ấy gần mười tuổi, còn là một học sinh của cô ấy nữa, thật là đáng tiếc." Giọng nói Ngô Thần có chút tiếc nuối.
"Nam học sinh đó là học sinh lớp cô ấy sao? Hay là học sinh học lớp khác?" Lâm Hinh hỏi.
"Đó là một học sinh trong lớp cô ấy dạy. Cậu bé đó rất đẹp trai và trẻ trung, chúng tôi thường thấy cậu ấy và Lục Hồng Vân ăn trưa ở trong căng tin trường. Khi đó chúng tôi đều cảm thấy Lục Hồng Vân rất kiên nhẫn, sẵn lòng dành nhiều thời gian cùng với học sinh thảo luận về vấn đề học tập như vậy, nhưng không ai ngờ... hóa ra họ lại là một cặp." Ngô Thân lắc đầu.
"Sau này làm sao chuyện tình cảm cô trò này lại được đưa ra ánh sáng vậy?" Lâm Hinh hỏi.
"Giấy không gói được lửa. Chắc chắn là do nam sinh kia vô tình tiết lộp ra, sau đó cả trường bắt đầu có tin đồn rằng Lục Hồng Vân đã yêu học sinh của mình." Ngô Thân nói.
"Sau khi tin đồn lan ra, các ông đều tin vào nó sao?" Lâm Hinh hỏi.
"Có lẽ là bán tín bán nghi, dù sao cũng không biết đó có phải là sự thật hay không." Ngô Thân nói.
"Sau đó chuyện xảy ra như thế nào?"
"Sau đó một ngày nọ, cậu bé đó không biết vì sao lại rơi vào trạng thái suy sụp tinh thần, cậu ấy đi đến phòng tư vấn sau đó chia sẻ những bí mật này với chuyên gia tư vấn, cuối cùng tin đồn cũng lan truyền đến nhóm giáo viên và sự việc này mới được đưa ra ánh sáng. Hiệu trưởng của năm đó đã cố gắng che đậy chuyện này, nhưng sau đó cha mẹ của cậu bé đã đến trường tố cáo sự việc, không lâu sau đó, Lục Hồng Vân đã bị đuổi khỏi trường, hơn nữa lúc đó hiệu trưởng cũng gần tới tuổi nghỉ hưu nên đã bị buộc phải nghỉ hưu sớm. Nhưng tôi đã tận dụng lợi thế chuyện này để được thăng chức hiệu trưởng của trường." Ngô Thân chậm rãi nói.
Lâm Hinh gật đầu nói: "Vậy hiệu trưởng năm đó bị buộc nghỉ hưu đã không biến mất sao?"
Ngô Thân lắc đầu nói: "Không có, lúc đó mọi chuyện đã kết thúc, mọi người đều trở về cuộc sống thường ngày. Chuyện về mối tình năm đó của Lục Hồng Vân và về cựu hiệu trưởng của trường trung học Công Giáo cũng không còn nóng nữa, mọi chuyện đã dần dần bị lãng quên đi. Không ngờ hai mươi năm sau lại phát hiện được hài cốt của cô ấy, không biết ai đã giết hại cô ấy bằng cách dã man như vậy nữa, haizz...."
Ngô Thân thở dài.
"Vậy tôi có thể biết tên của hiệu trưởng cũ được không?" Lâm Hinh hỏi.
"Được, ông ấy tên là Thương Đông Hải." Ngô Thân nói.
Lâm Hinh thấy không còn gì để hỏi nữa liền cùng với Mai Hoa chào tạm biệt Ngô Thân.
"Theo những gì Ngô Thân nói, những gì ông ấy biết không khác với những thông tin trên mạng là bao cả, chúng ta cần đợi tin tức của Thông thôi. Bây giờ trở về cục cảnh sát đi, chúng ta cần phải sắp xếp lại khẩu cung trong những ghi chép này nữa." Lâm Hinh nói.
"Được ạ, chị Lâm." Mai Hoa trả lời.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)