Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7: Gặp lại Ngô Thân.

524 0 1 0

Sau khi Lâm Hinh nói với Dương Thông và Mai Hoa về thông tin này, thấy trời đã muộn rồi, cô lại nhấc điện thoại di động lên và gửi một tin nhắn cho họ bảo họ tạm thời không cần đến nữa.

Và cô tự ngồi trên ghế suy nghĩ về chuyện đó.

Lãnh Du liếc nhìn cô thấy cô đang nghiêm túc suy nghĩ lại rũ mắt xuống tiếp tục xem hồ sơ vụ án ở trước mặt, nhưng nàng không đọc chữ nào cả mà trong lòng lại có chút lo lắng.

Lo lắng cô ăn không ngon.

Lo lắng cô ngủ không ngon.

Lo lắng rằng cô không thể phá được án mà bản thân nàng lại không bất lực.

Nỗi lo lắng này dường như đã bắt đầu từ rất lâu rất lâu rồi.

Ha ha, ai bảo nàng là máu lạnh chứ.

Lâm Hinh vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cô có chút mất phương hướng.

"Cô ở đây cũng sắp hơn mười tiếng đồng hồ rồi phải không? Đầu óc của cô chắc chắn đã rỉ sét rồi, đừng nghĩ nữa, về nhà đi." Lãnh Du đột nhiên nói.

Lâm Hinh ngẩng đầu lên và lườm nàng, nói: "Miệng cô không thể nói được những lời dễ nghe một chút sao."

Lãnh Du đứng dậy, trả tập hồ sơ lại và đi tới trước cửa, nhướng mày hỏi: "Thật sự không về sao?"

Lâm Hinh biết rằng dù ngồi ở đây thêm mười tiếng đồng hồ nữa thì cô cũng sẽ không phân biệt được gì vì vậy cô cũng thu dọn đồ đạc và cùng Lãnh Du đi ra khỏi cục cảnh sát.

Lãnh Du liếc nhìn chiếc xe của Lâm Hinh đang đậu trước cục cảnh sát nói: "Dù sao ngày mai cô cũng phải lái xe tới, lái xe qua lại như vậy rất phiền phức, ngày mai tôi cũng cần tới đây chi bằng chúng ta đi chung một xe đi?"

Còn chưa đợi Lâm Hinh kịp trả lời, Lãnh Du đã lấy mũ bảo hiểm từ chiếc xe máy ở bên cạnh đưa cho cô rồi.

Lâm Hinh chán ghét liếc nhìn chiếc xe máy của nàng, hỏi: "Cô định đưa cô gái xinh đẹp này về nhà bằng xe máy sao?"

Lãnh Du nói: "Ừ, có chuyện gì sao? Hơn nữa, một mình tôi đến đây thì cần lái xe làm gì?"

Nói rồi, nàng ngồi lên xe dựng nó lên.

Lãnh Du nhìn cô, lạnh lùng hỏi: "Có lên hay không?"

Lâm Hinh nhíu mày lầm bầm nói: "Mời một mỹ nữ bằng cách này sao…"

Cô thầm nghĩ có người chở cô thì cũng tốt rồi, cô không cần phải tự lái xe nữa vì vậy cô đi tới bên cạnh chiếc xe máy rồi ngồi lên sau lưng của Lãnh Du.

"Giữ chặt nhé." Lãnh Du nói.\

"Không cần."

Lâm Hinh đội mũ bảo hiểm và ngồi ổn định ở trên đó.

Đột nhiên đầu xe máy nghiêng sang trái, Lâm Hinh sợ tới mức hét lên, cô duỗi cánh tay phải ra và ôm chặt lấy Lãnh Du: "Rốt cuộc cô có biết lái xe không vậy?"

Lãnh Du nhếch miệng lên, nhẹ nhàng nói: "Cô nặng quá đấy, tôi không giữ thăng bằng được."

Lâm Hinh tức giận nói: "Cô mới nặng đó."

Bởi vì vừa mới như vậy nên hai tay Lâm Hinh ôm chặt eo của Lãnh Du không dám buông ra, cứ ổn định như vậy cho đến khi về đến trước cửa nhà của họ.

Lâm Hinh xuống xe, chỉ nói một câu "tạm biệt" rồi đi thẳng vào nhà mà không thèm quay đầu lại.

Lãnh Du nhìn theo bóng lưng của cô, đợi đến khi cô đi vào đến trong phòng mới sờ sờ eo của mình ở đó vẫn còn nhiệt độ ấm áp, khuôn mặt lạnh lùng khác thường cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ.

Ngày hôm sau, sau khi cả hai cùng nhau ăn sáng xong, họ vẫn chạy xe máy đến cục cảnh sát như ngày hôm trước.

Đi được nửa chặng đường, Lâm Hinh người đang ngồi phía sau nàng đột nhiên nói: "Cô dừng lại trước sân thể dục của trường trung học Công Giáo đi, tôi đã hẹn Dương Thông và Mai Hoa gặp mặt ở đây rồi, tôi muốn điều tra ở trong trường."

Lãnh Du không nói gì, chỉ gật đầu.

Lãnh Du lái xe máy thẳng đến sân thể dục, mặc dù hiện trường vụ án ngày hôm đó đã phủ đầy bùn trở lại rồi, nhưng cảnh sát ở Long Thành đã bao quanh đó bằng những dây cảnh giới rồi. Nàng nhìn xung quanh không thấy ai nên hỏi: "Dương Thông và Mai Hoa đâu?"

"Tôi bảo họ đợi tôi ở trong căng tin trường rồi." Lâm Hinh nói.

Lãnh Du dừng xe máy lại, bỏ mũ bảo hiểm ra, đi theo Lâm Hinh đi vào sân chơi, đi về phía căng tin.

Hai người cùng đón ánh nắng mặt trời và bước đi thật chậm lại.

"Tại sao cô lại đến Long Thành thế?" Lâm Hinh hỏi.

"Dù sap tôi vẫn đang nghỉ phép và tôi cũng đang rất rảnh, tôi về thăm cha mẹ thôi." Lãnh Du nói.

"Vậy thì cô về nhà đi, tại sao lại đi theo tôi?" Lâm Hinh nói.

Lãnh Du khẽ liếc nhìn cô, nói: "Trường học cũng không phải là của cô, tại sao tôi lại không thể đến được chứ?"

Lâm Hinh nói: "Vậy cô cứ từ từ đi, tôi đi trước đây."

Nói xong, cô đi lên trước vài bước, Lãnh Du cười nhẹ, cũng không vội vàng đi theo sau cô.

Sau khi Lâm Hinh gặp mặt hai người kia, cô nói: "Tôi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, cho nên tôi hẹn các cậu tới trường học để xem liệu có thể tìm ra được manh mối nào hay không. Mặc dù đã qua hai mươi năm rồi, có thể rất nhiều manh mối đã không còn nữa, nhưng ai mà biết được chứ."

Dương Thông và Mai Hoa đồng ý, nên bắt đầu phân công làm việc.

Lâm Hinh bước đến khu nhà dạy học, cô nhìn xung quanh và thấy một phần tường của trường học đã được sơn trắng bằng một lớp sơn mới, lúc này chỉ có một công nhân sơn đang sơn tường trong tòa nhà dạy học. Người thợ sơn nhìn cô một cái rồi lại tiếp túc làm công việc của mình.

Lâm Hinh bước tới gần anh ta và hỏi: "Phòng hiệu trưởng trường ở đâu vậy?"

Người công nhân sơn chỉ bàn chải về một hướng rồi nói: "Chính là ở chỗ kia. Sáng sớm hôm nay hiệu trưởng đã đến đây rồi, cho đến bây giờ ông ấy cũng vẫn chưa ra ngoài nữa."

"Ồ? Đột nhiên ông ấy tới đây sao? Vậy được rồi, cám ơn anh." Lâm Hinh nói.

Cô chậm rãi đi đến trước cửa phòng hiệu trưởng, cẩn thận quan sát xung quanh thì thấy mọi thứ không có gì bất thường cả.

Lâm Hinh gõ cửa và đứng ở bên ngoài. Đợi một lúc lâu sau bên trong mới có tiếng động truyền đến, sau đó cửa mở ra, Ngô Thân đeo một cặp kính gọng vàng, vừa nhìn thấy cô liền cười nói: "Cảnh sát Lâm, tại sao cô lại tới đây?"

Lâm Hinh không trả lời ông ấy mà hỏi ngược lại: "Tôi có thể vào trong ngồi nói chuyện không?"

Ngô Thân cười cười, mở cửa và nói: "Mời cô vào."

Lâm Hinh ngồi đối diện với ông ấy.

Ngô Thân hỏi: "Cô tới đây có chuyện gì sao?"

Lâm Hinh nói: "Sự việc vẫn chưa có tiến triển gì cho nên chúng tôi muốn tới trường học để xem có manh mối mới gì không. Vốn dĩ trưa hôm nay tôi muốn tới chỗ ông để báo cho ông một số phát hiện mới, nếu đã gặp ở đây rồi thì tôi sẽ nói đại khái cho ông nghe luôn vậy."

Lâm Hinh dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Hôm qua, chúng tôi đã tìm thấy hai mẫu tóc ở trong ký túc xá nơi Lục Hồng Vân từng ở, theo kết quả hóa nghiệm thì một mẫu tóc thuộc về Lục Hồng Vân, mẫu còn lại thuộc về Thương Đông Hải hiệu trưởng cũ của trường trung học Công Giáo."

Khi nói tới đây, cô nhìn về phía Ngô Thân, thấy Ngô Thân rất ngạc nhiên, ông ấy hỏi: "Thương Đông Hải? Tại sao tóc của Thương Đông Hải lại ở chỗ của Lục Hồng Vân được? Ông ấy đã từng đến tòa ký túc xá sao?"

Lâm Hinh gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng tôi đã xác nhận điều này với nhân viên bảo vệ của trường rồi. Thương Đông Hải quả thực đã từng đến khu ký túc xá cũ."

Ngô Thân tò mò hỏi: "Tại sao một hiệu trưởng như ông ấy lại có thể đến ký túc xá chứ?"

Vì vậy, Lâm Hinh đã kể cho ông ấy nghe tất cả những gì mà cô đã hỏi được về ngày hôm đó.

Ngô Thân bần thần ngồi ở đó một lúc, nhất thời không nói nên lời.

Lâm Hinh cười nói: "Hiệu trưởng Ngô, khi chúng tôi điều tra ra chuyện này thực sự cũng rất kinh ngạc, bởi vì chúng tôi đang hướng đến vụ bê bối tình cảm cô trò của Lục Hồng Vân nhưng không ngờ Thương Đông Hải lại lọt vào tầm ngắm."

"Ừm." Ngô Thân gật đầu, nhíu chặt mày.

Lâm Hinh nói: "Đây là thông tin mà chúng tôi có được cho đến bây giờ. Đúng rồi, hiệu trưởng Ngô, tôi thấy tòa nhà của trường thực sự còn khá mới, tại sao lại phải sơn lại vậy?"

Ngô Thân nói: "À. Mặc dù trường học còn mới, nhưng mỗi năm chúng tôi đều sơn lại để phòng trừ sơn bị bong ra. Dù sao thì ngôi trường cũng đã có lịch sử cả trăm năm, nếu mỗi năm đều không sơn lại, nó sẽ rất khó để giữ được sự mới mẻ độc đáo được."

"Ồ, nhưng liệu nó có quá nhiều rồi không?" Lâm Hinh hỏi.

"Kinh phí của trường đều dành để sơn lại tường, cho nên tôi cảm thấy có thể để cho học sinh học tập trong môi trường tốt là điều quan trọng hơn cả. Hơn nữa, bàn ghế trong trường chúng tôi đều sẽ được thay mới hai năm một lần, điều này sẽ tốt hơn cho học sinh của trường."

"Nói vậy cũng đúng. Được rồi, vậy không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây." Lâm Hinh đứng lên.

Ngô Thân đi tới cửa, mở cửa cho cô rồi nói: "Cảnh sát Lâm, tạm biệt."

Lâm Hinh gật đầu, quay đầu rời đi.

Cô vẫn còn chưa đi được vài bước, Ngô Thân ở đằng sau đột nhiên nói: "Cảnh sát Lâm, chuyện đã xảy ra lâu rồi, người chết cũng chết rồi, dù sao Lục Hồng Vân cũng không có người thân, hơn nữa cũng không ảnh hưởng tới trường học, nếu như tiếp tục điều tra có phải đang làm phiền linh hồn người chết trên bầu trời không?"

Lâm Hinh quay đầu lại nói: "Hiệu trưởng Ngô, mặc dù Lục Hồng Vân không cha không mẹ, nhưng tôi nghĩ cô ấy vẫn cần phải đòi lại công bằng cho chính mình, đây là nhiệm vụ của cảnh sát, nếu chúng tôi đã biết rồi thì nhất định chúng tôi phải cho người chết một câu trả lời xứng đáng."

Ngô Thân gật đầu nói: "Ồ, cảnh sát Lâm nói đúng thật."

Sau khi dạo quanh tòa nhà dạy học, Lâm Hinh nhận thấy đây thực sự là một ngôi trường số một của thành phố, tất cả các trang thiết bị đều rất mới và tiên tiến, so với các trường ở các khu đô thị nhỏ khác thì đây thực sự là một sự khác biệt, cũng khó trách được cha mẹ học sinh đều muốn đưa học sinh vào học ở đây.

Hơn nữa, thành tích của trường luôn được duy trì ở trạng thái tốt nhất, tiêu chuẩn không bao giờ giảm xuống.

Lâm Hinh đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói vừa rồi của Ngô Thân, nếu tiếp tục điều tra kỹ lưỡng thì e rằng sẽ làm tổn hại đến thanh danh của trường học.

Ngô Thân thực sự đã đề cập đến chuyện này, ông ấy muốn che đậy sự việc trước khi trường học bắt đầu học lại, nhưng Lâm Hinh lại không cho phép ông ấy làm như vậy.

Lâm Hinh quan sát xung quanh và không thấy có gì bất thường nên cô đi đến căng tin.

Cô đã hẹn hai cấp dưới vừa rồi, dù có kết quả gì hay không thì mọi người nhất định phải quay lại căng tin để bàn bạc.

Do quy mô của trường học quá lớn, Dương Thông và Mai Hoa nhất thời vẫn chưa điều tra hết được, Lâm Hinh đến căng tinh lại gặp lại Lãnh Du đang ở đó rồi.

Tại sao cô gái này lại thích ở lại chỗ này chứ.

Lãnh Du thấy Lâm Hinh đến, cũng không nói gì với cô, chỉ ngồi yên ở đó và nghịch điện thoại thôi.

Lâm Hinh ngồi ở một góc khác của căng tin, lấy điện thoại di động ra, muốn kiểm tra lại sự việc của Lục Hồng Vân. Cô gõ từ "Lục Hồng Vân" trên google, những gì cô nhìn thấy không chỉ có tin tức về mối tình cô trò mà còn có cả những thành tích học tập của cô ấy, sau đó cũng không có thông tin gì khác nữa.

Cô lập tức gõ tên "Thương Đông Hải" tìm kiếm, chỉ thấy ngoại trừ tin tức ông ấy bị buộc phải nghỉ hưu sớm vì scandal tình cô trò ra thì không còn tin tức gì nữa, thậm chí thân thế bên ngoài của ông ấy cũng không có gì cả, dường như Thương Đông Hải đã che dấu thông tin của bản thân rất sâu đến nỗi mà ở trên mạng không có một thông tin nào về thân thế gia cảnh của ông ta cả.

Cô có chút tò mò không biết hai người này có sức hút với nhau như thế nào, tại sao không ai biết về mối quan hệ của họ?

Tại sao sau khi Lục Hồng Vân vướng vào scandal tình cô trò lại không lập tức phanh phui nó ra chứ?

Nếu như cô ấy phanh phui ngay lập tức chẳng phải sẽ không còn chuyện gì nữa rồi sao?

Lâm Hinh không hiểu được điều này, cô lại di chuyển ngón tay sang giao diện điện thoại và gõ dòng chữ "trường trung học công giáo", kết quả tìm kiếm khiến cô trợn tròn mắt.

Cô lập tức gọi điện thoại cho Dương Thông và Mai Hoa, nói: "Hãy quay lại căng tin ngay lập tức!"

Lãnh Du ở bên kia nghe vậy, nhếch khóe miệng, có lẽ cô cũng đã phát hiện ra rồi.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: