Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Hinh lại dẫn theo Mai Hoa đến trước cổng trường trung học Công Giáo một lần nữa, lần này nhân viên bảo vệ phụ trách trường học đã được đổi thành một người đàn ông khác, cũng lớn tuổi hơn nhân viên bảo vệ tối hôm trước.
Sau khi Lâm Hinh giải thích ý định của mình với nhân viên bảo vệ, cô mẫn cảm nhận thấy là rõ ràng biểu hiện của nhân viên bảo vệ đã thay đổi.
Cả ba người lại đến khu nhà ký túc xá giáo viên cũ một lần nữa.
"Bộ xương đó thực sự là của cô Lục Hồng Vân sao?" Nhân viên bảo vệ hỏi.
"Đúng vậy, báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi đã được đưa ra, người đó được xác nhận chính là cô ấy." Lâm Hinh nói.
"Ồ, thật là đáng thương, thật đáng thương mà." Nhân viên bảo vệ lắc đầu nói.
"Chú ơi, chú có biết cô Lục Hồng Vân không?" Lâm Hinh hỏi.
"Tất nhiên là biết rồi, năm đó cô bé rất hiền lành tốt bụng và cũng đối xử với nhân viên bảo vệ chúng tôi rất tốt nữa, thỉnh thoảng cô ấy còn mang đồ ăn cho chúng tôi nữa."
Khi nhân viên bảo vệ nói đến Lục Hồng Vân, trên khuôn mặt ông ấy hiện lên một sự tiếc nuối.
Sau khi quan sát biểu hiện của ông ta một lúc, Lâm Hinh lại hỏi: "Vậy các chú đều biết chuyện Lục Hồng Vân có mối quan hệ yêu đương với học sinh của mình sao?"
Nhân viên bảo vệ gật đầu nói: "Ừm, chúng tôi đều biết chuyện đó, năm đó trên báo chí cũng đưa tin mà."
Nói tới đây, hai người đều im lặng ngầm hiểu rồi lặng lẽ đi về phía khu nhà ký túc xá.
Không lâu sau, cả ba cùng đến tầng trệt của khu nhà ký túc xá, Lâm Hinh nhìn lên lần nữa thấy tòa nhà ký túc xá mà cô nhìn thấy vào ban ngày khác hoàn toàn với tòa nhà ký túc xá mà cô nhìn thấy đêm hôm qua.
Dưới ánh mặt trời, mặc dù tòa nhà ký túc xá trông đổ nát nhưng nó không còn vẻ ảm đạm như lời hồn đại nữa, chỉ là quá lâu rồi không có ai ở nên mới không có hơi người thôi.
Cả ba bước lên cầu thang lên tầng bốn rồi lại đi vào trong phòng bốn không năm một lần nữa.
Sau khi Lâm Hinh đi vào phòng, cô mở cửa sổ trong phòng để đón ánh sáng mặt trời vào. Cô và Mai Hoa cẩn thận kiểm tra căn phòng nhỏ, ngay cả tường, sàn nhà và thậm chí là cả khung giường nữa nhưng họ không tìm thấy gì cả.
"Đúng rồi, trước đây tôi cũng từng thấy hiệu trưởng cũ Thương Đông Hải cũng thường xuyên tới đây." Nhân viên bảo vệ đột nhiên nói.
Lâm Hinh quay đầu lại chỗ ông ấy và hỏi: "Ông ấy thường xuyên tới đây sao? Ông ấy cũng ở trong ký túc xá sao?"
Nhân viên bảo vệ cười nói: "Không phải như vậy, ông ấy có nhà riêng và cũng chưa từng sống ở đây."
Lâm Hinh suy nghĩ một chút, nghi ngờ hỏi: "Chú thấy lúc ông ấy đến là ban ngày hay ban đêm vậy?"
Nhân viên bảo vệ nói: "Lúc nửa đêm, năm đó khi tôi đi tuần vào ca trực ban đêm tôi đã nhìn thấy ông ấy một lần, lúc đó tôi còn đi lên trước chào hỏi ông ấy nữa."
Lâm Hinh hỏi: "Vậy ông ấy đã nói gì vậy?"
Nhân viên bảo vệ nói: "Ông ấy nói có một giáo viên ở ký túc xá nói với ông ấy rằng đèn trong nhà vệ sinh ở ký túc xã bị hỏng nên nhờ ông ấy tới kiểm tra lại."
Lâm Hinh hỏi: "Đây không phải là việc của những nhân viên tạp vụ khác ở trong trường nên làm sao? Tại sao lại đến lượt hiệu trưởng như ông ấy lo chứ?"
Sau khi nghe Lâm Hinh hỏi, nhân viên bảo vệ dừng lại một chút, gãi đầu nói: "Chuyện này…. Lúc đó tôi cũng không có suy nghĩ gì nhiều ấy."
Lâm Hinh gật đầu cười nói: "Được rồi, tôi biết rồi, cám ơn chú."
Lâm Hinh quay đầu nhìn Mai Hoa nói: "Mai Hoa, nhớ nhé, Thương Đông Hải từng ra vào ký túc xá vào lúc nửa đêm, đây có thể là một manh mối. Chúng ta đợi thông tin báo của của Thông xem có tin tức gì của Thương Đông Hải không, xem rốt cuộc có liên quan gì tới vụ án này không."
"Vâng, chị Lâm."
Mai Hoa lấy một cuốn sổ nhỏ mang theo và ghi lại trên đó.
"Được rồi, xem ra ở đây thực sự không còn manh mối gì rồi, chúng ta đi thôi." Lâm Hinh nói.
Sau khi Mai Hoa và nhân viên bảo vệ đi ra ngoài trước, cô liền dùng tay trái đóng của lại, trong nháy mắt cô chợ nhận ra có thứ gì đó lóe lên dưới khung giường. Cô lập tức cúi xuống gầm giường và nhặt món đồ đó lên.
Chỉ nhìn thấy đó là một chiếc vòng thép rất nhỏ, có một chùm tóc nhỏ buộc ở giữa vòng thép, Lâm Hinh tỉ mỉ quan sát những sợi tóc, dường như những sợi tóc này không thuộc về cùng một người mà là hai người, bởi vì chất lượng tóc xem ra là rất khác nhau.
Hơn nữa, hai loại tóc khác nhau quấn vào như và bị buộc bởi vòng thép nhỏ kia, nhìn thoáng qua có thể thấy đây rõ ràng là do người ta cố tình buộc chặt lại. Nếu không phải vừa rồi do có ánh mặt trời phản chiếu thì chắc chắn cô không thể phát hiện ra được.
Lâm Hinh lấy từ trong túi quần ra một chiếc túi giấy trong suốt, cho tóc vào trong đó gói cẩn thận lại rồi cất đi.
Mai Hoa nhìn thấy liền hỏi: "Chị Lâm, đây là tóc của ai vậy?"
"Tôi không chắc, hãy mang nó đi hóa nghiệm đi, tôi cũng không biết rốt cuộc là tóc của ai nữa, tại sao lại quấn tóc lại như vậy." Lâm Hinh nói.
Vào lúc một giờ chiều, Lâm Hinh và Mai Hoa trở về cục cảnh sát và giao số tóc vừa tìm được cho bộ phận pháp y để họ làm hóa nghiệm, rồi cô và Mai Hoa lại đi đến phòng hồ sơ, khi họ mở cửa ra thì thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang đứng quay lưng ra cửa. Mái tóc dài của nàng được buộn cao lên, lộ ra chiếc cổ trắng ngần trong nền áo sơ mi đen, chỉ thấy nàng ngồi bất động ở đó, động tác duy nhất khiến người ta cảm thấy nàng vẫn còn sống chính là động tác lật giở các trang của văn kiện hồ sơ vụ án.
Nếu không biết danh tính của người này, có thể Lâm Hinh đã vô cùng thắc mắc người phụ nữ có tấm lưng đẹp như vậy là ai, nhưng khi luồng khí lạnh mãnh liệt đó lướt qua mặt, cô cau mày lại.
"Chậc, oan hồn bất tán."
Lâm Hinh đảo mắt và lẩm bẩm.
Lãnh Du dừng lại động tác lật giở tài liệu lại, nhưng không nói gì, rồi lại tiếp tục đọc tiếp trang đọc giở.
Mai Hoa đi đến trước mặt nàng, nói nhỏ: "Xin chào cảnh sát Lãnh."
Lãnh Du ngẩng đầu nhìn Mai Hoa, thấy trong ánh mắt cô ấy lộ ra vẻ kinh ngạc liền mỉm cười: "Chào cô."
Sau đó, Mai Hoa đi theo Lâm Hinh đến một góc khác, vừa ngồi xuống thì nhìn thấy Dương Thông đi từ ngoài cửa vào, vì căng thẳng nên cậu ấy không chú ý đến Lãnh Du, cậu ấy nói: "Chị Lâm, ở chỗ Thương Đông Hải có phát hiện mới."
Lâm Hinh liếc nhìn Lãnh Du sau đó nói với Dương Thông: "Chúng ta sẽ nói chuyện đó khi đi ăn đi."
Nói rồi, cô bước ra cửa, khi đi ngang qua Lãnh Du, cô dừng lại hỏi: "Cảnh sát Lãnh, cô có muốn đi cùng chúng tôi không?"
Lâm Hinh cho rằng cô và Lãnh Du không được thân thiết lắm, dù sao cũng là đồng nghiệp và là bạn học cũ cấp ba, nên lịch sự một chút thì hơn.
Không ngờ rằng, đối phương lại nói: "Được thôi."
Sau đó, Lãnh Du thu dọn tài liệu vụ án, đi đến bên cạnh Lâm Hinh và nói: "Đi thôi."
Vẫn là giọng nói lạnh lùng như vậy.
Lâm Hinh không mong đợi rằng nàng sẽ đi cùng mình, nhưng bất quá bốn người họ cũng cùng nhau đi đến nhà ăn trong cục cảnh sát.
Sau khi bốn người đã ngồi vào chỗ ngồi, Lâm Hinh nói với Dương Thông: "Thông, có phát hiện gì mới vậy?"
Dương Thông liếc nhìn Lãnh Du, do dự không nói.
Lâm Hinh nói: "Không sao, cậu nói đi."
Lãnh Du không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đối diện với Lâm Hinh ăn bữa trưa của nàng, như thể tất cả những chuyện này không liên quan gì tới nàng vậy.
"Chị Lâm, Thương Đông Hải cũng là trẻ mồ côi." Dương Thông nói.
Lâm Hinh dừng lại rồi nói: "Ừm, nói tiếp đi."
"Ông ấy lớn lên ở trại trẻ mồ côi Huyền Thành ở cạnh Long Thành. Sáng nay tôi đã hỏi viện trưởng ở đó, bà ấy nói rằng năm đó mỗi năm hiệu trưởng Thương đều quay lại trại trẻ mồ côi thăm bọn họ, và mỗi năm ông ấy cũng quyên góp rất nhiều tiền cho trại trẻ mồ côi nữa."
"Sau đó, không có ai biết cha mẹ của hiệu trưởng Thương. Viện trưởng nói rằng vào một buổi sáng nọ, vị viện trưởng cũ đã nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ ở trước cửa cô nhi viện nên đã ra ngoài kiểm tra. Kết quả là ông ấy đã thấy một cậu bé đang khóc rất to ở trước cửa, trên người cậu bé dán một tờ giấy trắng trên đó có viết tên và ngày tháng năm sinh của cậu bé, sau đó thì không có cái gì nữa, cậu bé đó chính là Thương Đông Hải."
"Khi phát hiện ra cậu bé thì xung quanh không có ai cả nên không ai biết rốt cuộc là người cha mẹ tàn nhẫn nào đã sinh ra đứa trẻ mà không muốn chăm sóc mà lại bỏ nó lại trại trẻ mồ côi như vậy. Chính là như vậy, hiệu trưởng Thương đã lớn lên ở đây cho đến khi ra ngoài xã hội làm việc thì mới rời khỏi đây."
"Cứ như vậy, ngày tháng trôi qua không có chút biến cố nào. Sau đó cho đến ngày vụ bê bối tình ái giữa cô trò của Lục Hồng Vân ở trường trung học Công Giáo nổ ra, hiệu trưởng Thương buộc phải nghỉ hưu sớm, thì cũng không còn ai biết tung tích của ông ấy nữa, sau đó các khoản quyên góp cũng dừng lại vì sự biến mất của ông ấy."
Lâm Hinh vừa gắp rau cần tay vừa hỏi: "Vậy, không ai biết thông tin gì của hiệu trưởng Thương sao?"
"Tôi đã tìm cả một buổi sáng và cũng hỏi mọi người ở Huyền Thành rồi nhưng không ai thấy ông ấy cả, ngay cả những trưởng bối ở Huyền Thành cũng chưa bao giờ gặp lại ông ấy, dường như ông ấy đã bốc hơi khỏi thế giới này rồi vậy." Dương Thông nói.
Lâm Hinh đang muốn nói thì đột nhiên cô nhìn thấy một bàn tay trắng nõn ở phía đối diện đang thò vào đĩa của cô gắp lấy rau cần tây mà cô vừa chọn ra. Cô dương mắt nhìn người phụ nữ đối diện đang làm như không có chuyện gì mà gắp rau cần tây cho vào miệng mà không nói năng gì.
Lâm Hinh trừng mắt nhìn nàng, thấy đối phương không quan tâm tới cô, vẫn cúi đầu ăn thức ăn của mình.
Lâm Hinh tự nghĩ: Cô nàng này dường như vẫn giống như hồi học cấp ba vậy, khi cha mẹ cô mời nàng và chị gái tới ăn cơm trưa, họ đã ăn rau cần tây thứ mà cô không thích ăn, rõ ràng là cô không quen nàng ấy mà.
Lâm Hinh cũng không quan tâm tới nàng, tiếp tục nói chuyện với Dương Thông và Mai Hoa: "Tin tức mà Tiểu Anh và Tiểu Kiệt ở Dương Thành cung cấp cho tôi cũng không có tiến triển gì nhiều, cho dù là phóng viên hay tòa soạn thì đều nói giống như những tin tức ở trên mạng vậy, đó chỉ là những thông tin về mối quan hệ cô trò và không có gì khác cả."
"Suy nghĩ của hung thủ cũng thật cẩn thận, cho đến bây giờ cũng không để lại manh mối nào." Dương Thông nói.
"Thông, cho dù người thực hiện vụ án có tỉ mỉ như thế nào thì cũng sẽ luôn để lại manh mối, chỉ có thể trách chúng ta đến bây giờ vẫn chưa thể tìm ra được thôi." Lâm Hinh nói.
"Nhưng, hôm nay tôi với Mai Hoa cũng có như có được chút thu nhập, bởi vì chúng tôi đã tìm thấy một mớ tóc quấn lấy nhau trong phòng của Lục Hồng Vân, chất lượng tóc khác nhau và có vẻ như không phải là tóc của riêng một người." Lâm Hinh tiếp tục nói.
Lâm Hinh nói xong, không hiểu sau lại ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Du, thấy đối phương vẫn không thản nhiên như cũ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng và đang từ từ nhai thức ăn, cũng không biết là không nghe thấy hay là đang cảm thấy manh mối này sẽ không có tác dụng gì.
Sau khi bốn người ăn xong, Lâm Hinh nói: "Mai Hoa, Thông, ở đây cũng không có việc gì nữa, hai người về nghỉ ngơi trước đi, sau khi có kết quả hóa nghiệm thì tôi sẽ thông báo cho hai người."
Mai Hoa và Dương Thông gật đầu, quay người rời đi.
"Cô không định nghỉ ngơi sao?" Lãnh Du đột nhiên hỏi.
"Không, tôi vẫn cần sắp xếp một số dữ liệu đã thu thập được trong ngày hôm nay, tôi muốn tổng hợp lại để xem có thể có được gì mới không." Lâm Hinh vừa đi vưa nói.
"Ừ." Lạnh Du nhẹ nhàng đáp.
Hai người sánh bước đi cùng nhau.
Lâm Hinh trở lại phòng hồ sợ, Lãnh Du cũng đi vào đó, hai người lại trở lại thành hai người xa lạ, một người xem tiếp tài liệu đang xem giở, người kia đang tổng hợp lại những dữ liệu đã thu thập được trong mấy ngày qua. Cả hai đều không nói thêm câu gì.
Cho đến bảy giờ tối, Lâm Hinh vươn eo, nhìn thấy tư thế của Lãnh Du vẫn như trước.
"Cô không mệt sao?" Lâm Hinh hỏi.
"Không."
Một câu trả lời ngắn gọn.
Lâm Hinh âm thầm quan sát và cũng không nói gì thêm nữa.
Một lúc lâu sau, một giọng nói lạnh lùng từ phía đối diện lại vang lên.
"Cô có bao giờ thắc mắc chỗ tóc rối kia thuộc về ai không?"
Lâm Hinh dừng lại, nói: "Hóa ra cô đã nghe thấy tất cả sao?"
Lãnh Du chế nhạo nói: "Cô nói to như vậy, không muốn nghe cũng không được ấy."
Trong khi họ đang nói chuyện, nhân viên bộ phận pháp y đã gửi tin nhắn tới.
Khi Lâm Hinh nhìn vào tin nhắn trên điện thoại của mình, cô đã vô cùng sửng sốt.
Chỗ tóc đó thuộc về hai người khác nhau, một người là Lục Hồng Vân đã chết, và người kia là Thương Đông Hải.
"Lãnh Du, chỗ tóc đó là của Lục Hồng Vân và Thương Đông Hải." Lâm Hinh ngẩng đầu lên.
Lãnh Du đặt tập hồ sợ vụ án trên tay xuống, không trả lời cô, mà hỏi ngược lại: "Cô có biết Thương Đông Hải bao nhiêu tuổi không?"
"Bị cưỡng chế nghỉ hưu, chắc cũng ngoài năm mươi tuổi rồi. Tại sao đột nhiên cô lại hỏi câu hỏi này chứ?" Lâm Hinh nói.
Lãnh Du vẫn không trả lời cô, nói: "Thời cổ đại có câu nói là vợ chồng mới cưới đó?"
Lâm Hinh giật mình nói: "Chẳng lẽ hai người họ là…..nhưng chênh lệch tuổi tác của hai người họ quá lớn…."
Lãnh Du nói: "Không chắc chắn lắm, nhưng mối quan hệ của họ có lẽ là từ lâu rồi… Có chuyện gì vậy? Trước đây không phải là cô đã từng nói hai người yêu thương nhau là được rồi mà?"
Lâm Hinh nói: "Tôi…"
Nếu thật sự là như vậy….
Vậy mối quan hệ cô trò năm đó có thực sự có thật không?
Mối quan hệ của Lục Hồng Vân và Thương Đông Hải có thực sự là như vậy không?
Mối liên hệ giữa bộ xương được phát hiện và thứ này là gì chứ?
Lâm Hinh chìm đắm vào một lớp sương mờ mịt.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)