Sáng sớm Lâm Hinh đã đến cục cảnh sát Long Thành rồi, trước mặt cô đặt một ly cà phê nóng, mùi cà phê êm dịu lần lượt kéo theo suy nghĩ của cô.
Lúc này trong nhà ăn của cục cảnh sát chỉ có hai ba người cảnh sát, mọi người thất cô không nói gì cũng không ai dám tới gần bắt chuyện với cô cả.
Lâm Hinh quay lưng về phía mặt trời bên ngoài, ánh ban mai chiếu lên người cô hiện lên một cảnh tượng rất đẹp, một cảnh tượng đẹp như vậy chắc chắn sẽ khiến người họa sĩ mê vẽ chân dung muốn ngồi yên tĩnh ở bên cạnh để lặng lẽ vẽ lên một bức tranh xinh đẹp của cô.
Điều tàn nhẫn là đây là đồn cảnh sát không phải ở ngoài đường phố, và cũng không phải là địa điểm du lịch đẹp như tranh vẽ nào và càng không thể vẽ tranh ở đây được.
Lâm Hinh đang chờ báo cáo khám nghiệm tử thi.
"Chào buổi sáng chị Lâm."
Dương Thông bê tách cà phê trên tay và ngồi xuống đối diện với Lâm Hinh, cậu ấy phớt lờ những ánh nhìn từ những người cảnh sát khác.
Lâm Hinh hơi nghiêng đầu, liếc nhìn những người cảnh sát đang nhìn họ, ánh mắt thản nhiên khiến cho những người khác không còn dám quay lại nhìn nữa.
"Cậu nói chuyện với phía trường học như thế nào rồi?" Lâm Hinh hỏi.
"Hiệu trưởng Ngô Thân rõ ràng là vô cùng sốc trước sự việc này. Ông ấy đã giữ chức hiệu trưởng của trường được hai mươi năm rồi và chưa bao giờ biết rằng có một bộ xương được giấu ở trong trường như vậy." Dương Thông nói.
"Những bộ xương được chôn sâu dưới sân thể dục, ngày nào cũng có học sinh tập thể dục buổi sáng và đá bóng ở đây. Dù có những dấu vết khác thì sau bao nhiêu năm nước mưa rửa trôi và mỗi ngày đều bị các thầy trò giẫm đạp lên thì dấu vết cũng sớm bị mài mòn rồi. Cho nên, ông ấy không biết thì cũng là bình thường thôi." Lâm Hinh nói.
"Đúng vậy. Vì vậy hiệu trưởng Ngô nói rằng nếu cảnh sát có phát hiện ra bất cứ điều gì thì ông ấy và nhà trường sẽ cố gắng phối hợp hợp tác điều tra." Dương Thông nói.
"Một câu trả lời thuyết phục. Nếu như thực sự đi vào điều tra, sau này sẽ còn có nhiều hoạt động nữa, có lẽ hiệu trưởng Ngô sẽ không dễ dàng nói chuyện nữa rồi." Lâm Hinh nói nhỏ.
Dương Thông gật đầu nói: "Đúng vậy."
Vụ án mạng xảy ra ở một trường học rất nổi tiếng, hơn nữa lại là trường học đứng đầu thành phố, nếu kết quả điều tra chứng minh được rằng kẻ sát nhân là do ai đó ở trong trường gây ra thì chắc chắn sẽ gây ra một vụ rối ren lớn đây. Còn chưa kể đến sẽ gây xáo trộn cho học sinh và giáo viên trong trường học, khiến cho phụ huynh học sinh phải cân nhắc có nên cho con em mình chuyển trường hay không.
Một khi tất cả những điều này trở thành sự thật, cùng với sự cường điệu hóa của báo chí, một trường trung học cơ sở tốt có thể sẽ bị hủy hoại thật sự. Vì vậy, nếu trong trường xảy ra một vụ án mạng như vậy, có khi nhà trường sẽ dùng tiền để bưng bít chuyện này lại để nhằm giữ gìn thanh danh của nhà trường, như vậy cũng không giải quyết được điều gì.
"Vậy còn mấy người công nhân sơn ở trong trường học thì sao? Họ có biết chuyện này không?" Lâm Hinh hỏi.
"Tạm thời họ không biết, hiệu trưởng Ngô nói rằng chuyện này không liên quan gì đến họ vì vậy tạm thời không tiết lộ chuyện này với họ." Dương Thông nói.
"Bọn họ không biết là tốt nhất. Nếu không có một người nào đó vô tình làm rò rỉ tin tức và kẻ sát nhân nhận được tin tức và bỏ trốn thì mọi việc sẽ càng khó khăn hơn." Lâm Hinh nói.
Điện thoại di động của cô ở bên cạnh đột nhiên sáng lên, là tin nhắn của bộ phận pháp y gửi đến.
"Đi thôi, có báo cáo khám nghiệm tử thi rồi."
Lâm Hinh cầm cốc cà phê ở trên bàn lên, đi được vài bước rồi đột nhiên ném cốc cà phê vào thùng rác ở bên cạnh, sau đó cô quay đầu lại nhìn cốc cà phê trên tay của Dương Thông.
"Dường như bộ phận pháp y ở đây không cho phép bất kỳ ai mang đồ ăn thức uống vào đó đúng không?"
Nghe cô nói như vậy, Dương thông cũng tiện tay vứt cốc cà phê của mình đi.
Khi hai người đi đến bộ phận pháp y, từ xa họ đã nhìn thấy Lãnh Du đang ngồi trên ghế xem qua một số báo cáo trong phòng làm việc của bộ phận pháp y rồi, bác sĩ pháp y Bạch Hoa cũng đang ngồi đối diện với nàng.
Lâm Hinh cau mày, tại sao nàng luôn đi trước cô một bước chứ.
"Xin chào, cảnh sát Lâm."
Nhìn thấy Lâm Hinh đi đến, Bạch Hoa đứng dậy bắt tay với cô, cơ mặt dường như cả năm đều căng thẳng, thậm chí nở nụ cười cũng vô cùng miễn cưỡng, nụ cười này không khác gì thây ma cả, da của anh ấy rất trắng, cũng không biết có phải do thường xuyên tiếp xúc với tử thi hay không mà trông không khác gì tử thi cả.
Lâm Hinh ngồi xuống bên cạnh Lãnh Du, hơi nghiêng người qua một chút, nhìn nghiêng vào biên bản khám nghiệm tử thi mà nàng đang cầm ở trên tay.
Lãnh Du đỡ lấy cơ thể đang nghiêng sang của cô, nhẹ nhàng đẩy bản báo cáo về hướng của Lâm Hinh, và Dương Thông đứng ở đằng sau bọn họ.
"Nếu hai người đều đã ở đây rồi thì chúng ta bắt đầu đi?" Bạch Hoa nói.
Lâm Hinh và Lãnh Du đi theo Bạch Hoa vào phòng khám nghiệm tử thi, hai người họ mặc áo choàng trắng và đeo khẩu trang đi đến trước bàn mổ, nhìn những bộ xương được sắp xếp ngay ngắn, trong lòng dâng nên một nỗi buồn khó tả.
Bạch Hoa cẩn thận cầm cái đầu lâu lên, chỉ vào phía sau đầu rồi nói với ba người họ: "Đây là vết thương chỉ mạng của người đã khuất. Các cô có thể nhìn thấy hộp sọ sau đầu của cô ấy đã bị vỡ vụn, tin rằng cô ấy đã bị một vật nặng đập vào."
Dương Thông cầm máy ảnh chụp lại ảnh của đầu lâu.
"Sau đó, người chết có thể đã bị tấn công tình dục nghiêm trọng trước khi chết, phần sụn ở phần dưới cơ thể của cô ấy đã bị rách nghiêm trọng. Ban đầu nghi ngờ rằng kẻ sát nhân đã nhét một vật cứng như thanh gỗ vào phần dưới và đâm thẳng vào tử cung của người chết." Bạch Hoa chậm rãi nói.
"Chết tiệt!" Lâm Hinh nghiến răng hét lên.
Lãnh Du liếc nhìn cô và nói: "Theo kết quả xét nghiệm DNA, trước mắt đã xác nhận được danh tính của người chết, cô ất là Lục Hồng Vân, người thành phố, khi chết cô ấy khoảng hai mươi năm tuổi."
Sau khi ba người chào tạm biệt Bạch Hoa liền rời khỏi bộ phận pháp y.
"Chúng ta cùng đến gặp cảnh sát Nhan Hồng Liệt, báo cáo cho anh ta biết." Lãnh Du nói.
"Ừ. Mặc dù cục điều tra liên bang đã ra lệnh để cho lực lượng liên bang can thiệp vào vụ án mạng này, nhưng tốt hơn hết là vẫn nên cho anh ta biết." Lâm Hinh nói.
Đối với những vụ án mạng như vậy, và còn là vụ án mạng đã qua nhiều năm rồi nữa, có thể cảnh sát địa phương sẽ không đủ nguồn lực điều tra vụ án, vì vậy họ sẽ yêu cầu chính phủ liên bang can thiệp giúp đỡ. Lúc này, chính phủ liên bang đích thân ra lệnh, cảnh sát Nhan đã hào phóng giao phó vụ án này cho họ rồi.
Vì vậy, sáng sớm hôm sau, Lâm Hinh cùng với Vương Thông cùng bay về Dương Thành, Lãnh Du không đi cùng họ, cũng không biết nàng đã bay chuyến bay nào nữa.
Trong phòng họp của đội trọng án, giám đốc Vương của cục điều tra liên bang nghiêm mặt nhìn các cảnh sát đang ngồi ở bên dưới.
"Cảnh sát Lâm, cô và cảnh sát Lãnh đã nhìn thấy cái xác rồi, hãy nói cho mọi người biết về vụ án đi." Giọng nói hùng hậu của giám đốc Vương vang lên trong phòng họp.
Lâm Hinh đứng lên và nói: "Cám ơn giám đốc Vương. Thông qua báo cáo khám nghiệm tử thi của bộ phận pháp y đưa ra, những mảnh xương được tìm thấy ở trong trường trung học Công giác thuộc về cô Lục Hồng Vân, là người thành phố Long Thành, lúc chết cô ấy khoảng hai mươi năm tuổi. Trước khi chết không loại trừ việc cô ấy đã bị xâm hại tình dục nghiêm trọng, sau đầu bị một vật nặng đập vào sau đó dẫn đến tử vong. Sau khi chết, nghi ngờ rằng hung thủ đã kéo cô ấy đến sân thể dục của trường trung học Công giáo và chôn dấu cô ấy ở đây. Cho đến hai mươi năm sau, bộ xương mới được được một học sinh trung học phát hiện ra. Về hồ sơ của Lục Hồng Vân, chúng ta vẫn cần phải xác nhận thêm thì mới viết được động cơ của hung thủ là gì."
Sau khi Lâm Hinh nói xong, cô ngồi xuống, nhìn giám đốc Vương và chờ lệnh của anh ấy.
"Đây là kết quả của cuộc điều tra sơ bộ, nhưng cụ thể là như thế nào chúng ta vẫn còn chưa biết rõ. Vì đội trọng án đã được chỉ định làm nhiệm vụ này, cho nên, cảnh sát Lâm, vụ án này do đội của cô phụ trách. Hãy tuyển chọn tổ đội của mình đi rồi lập tức thực hiện nhiệm vụ."
Sau khi giám đốc Vương ra lệnh, anh ấy bước ra khỏi phòng họp.
Lâm Hình nhìn Lãnh Du với vẻ mặt đắc thắng, trong khi Lãnh Du người đang ngồi trong góc phòng họp nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng và không nói một lời nào.
Đội điều tra trọng án của cục điều tra liên bang chia thành hai nhóm, một nhóm do Lâm Hinh chỉ huy và nhóm còn laị là do Lãnh Du chỉ huy. Cả hai nhóm đều đã xử lý rất nhiều vụ án, tuy cùng bộ phận nhưng từ lâu hai nhóm đã đối đầu với nhau rồi, chỉ cần là thành viên của đội trọng án thì ai cũng biết cả.
Mặc dù tính cách Lâm Hinh cứng rắn, nhưng vẫn gần gũi với cấp dưới, còn tính khí Lãnh Du lại thất thường, mặc dù chưa bao giờ nghe thấy nàng nói nặng bao giờ nhưng mọi người đều rất sợ nàng, đó là lý do nàng bị đặt cho cái tên là ác quỷ.
Lãnh Du nhìn bóng lưng tự mãn của Lâm Hinh sau khi cô được giao phó vụ án, khóe môi giật giật.
Cô vẫn như trước đây, không có chút thay đổi nào, cái đuôi cũng sắp vểnh lên tận trời rồi.
Lâm Hinh ngồi trong phòng làm việc và cau chặt mày nhìn vào thông tin điều tra được trên máy tính.
Cô xem kết quả tìm kiếm, sau đó so sánh với ảnh của Lục Hồng Vân, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Trong ảnh, Lục Hồng Vân có ngoại hình ưa nhìn, đang ở độ tuổi tâm trạng khi yêu.
Với khuôn mặt, tuổi tác và bằng cấp như vậy chắc chắn không thiếu người theo đuổi, sự nghiệp đang thăng tiến từng ngày, nhưng tại sao cô ấy lại mê đắm học sinh của mình đến như vậy?
Theo thông tin và tin tức trên mạng, hai mươi năm trước, Lục Hồng Vân là giáo viên sinh học và chủ nhiệm bộ môn tại trường trung học Công Giáo. Vì tình yêu với sinh học và đạt được nhiều danh hiệu học thuật trong lĩnh vực này, cô ấy đã được trường trung học Công Giáo thuê làm chủ nhiệm bộ môn sinh học với mức lương cao. Còn trẻ tuổi mà đã là trưởng khoa, lẽ ra nên có một tương lai vô cùng tươi sáng nhưng cô ấy lại rơi vào vòng xoáy của tình yêu cô trò.
Nhưng, trên đời này có người phụ nữ nào lại không bị bình yêu làm cho choáng váng đầu óc đâu?
Dù Lục Hồng Vân đã đạt được những thành tựu mà các bạn cùng trang lứa chưa đạt được trong sự nghiệp nhưng sự xuất hiện của tình yêu đã hủy hoại cô ấy. Theo như báo cáo của nhiều năm trước, Lục Vân Hồng lập tức bị đuổi khỏi trường, và nam sinh mà cô ấy yêu đã bị cha mẹ cho chuyển trường khi vụ việc được đưa ra ánh sáng.
Ở đất nước này, chỉ cần chưa tròn hai mươi một tuổi, tin tức sẽ không tiết lộ tên thật và mọi thông tin liên quan đến đứa trẻ đó, vì vậy cho đến bây giờ, ngoại trừ giáo viên và học sinh của trường thì không ai biết được tên và nơi ở của đứa trẻ cả.
Nhưng, rốt cuộc khoảng thời gian yêu đương này có liên quan gì đến vụ án này hay không?
Tại sao bộ xương của cô ấy lại xuất hiện ở ngôi trường trung học nơi cô ấy đã từng dạy học sau khi bị đuổi khỏi trường chứ?
Lục Hồng Vân không phải là nên cao chạy xa bay rồi sao?
Lâm Hinh cảm thấy vụ án này còn khó hơn những vụ án cô đã gặp trước đây, cô rơi vào tình trạng đau đầu tột đột, chẳng lẽ đã đến lúc cô cần phải về nhà rồi sao? Bộ não cần phải tiêu hóa những thông tin vừa đọc được.
"Ở Anh Quốc, nếu bị phát hiện có quan hệ thầy trò với một học sinh kém tuổi thì chắc chắn cần phải ngồi tù rồi."
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng và quen thuộc vang lên từ bãi đậu xe.
Lâm Hinh quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Lãnh Du xẹt qua bên cạnh xe của cô, bấm chìa khóa, mở cửa nhưng không có ngồi vào trong, chỉ là đứng ở bên cửa nhìn cô, đường nét trên gương mặt không có thay đổi gì.
Lâm Hinh chỉ đơn giản là bước tới gần nàng, hai người phụ nữ có chiều cao tương đương nhau nên họ nhìn thẳng vào nhau.
"Theo cô nói, Lục Hồng Vân nên ngồi tù sao?" Lâm Hinh hỏi.
"Nghiêm khắc mà nói là đúng vậy." Lãnh Du nói nhẹ.
"Có lẽ là cô nói đúng, cô ấy không nên tiếp cận với học sinh của mình, nhưng cô ấy không nên chết." Lâm Hinh nói.
"Ừ, vậy thì sao? Cô muốn nói gì?" Lãnh Du hỏi ngược lại.
"Tình yêu rất thiêng liêng, nếu cô ấy yêu một người trưởng thành, có lẽ mọi thứ sẽ khác." Lâm Hinh nói.
Khóe miệng Lãnh Du nở một nụ cười nhẹ, rất lâu sau cũng không nói gì.
"Có lẽ là cô chưa bao giờ yêu đương nhỉ, nên cũng không cần phải nói với cô như vậy." Lâm Hinh nói.
"Vậy cô đã từng yêu chưa?"
Một câu nói nhẹ nhàng đã lấn át Lâm Hinh rồi, cô thực sự chưa từng yêu đương bao giờ.
"Tôi khác." Lâm Hinh nói.
"Tại sao lại khác chứ?" Lãnh Du hung hăng nói.
Lâm Hinh đột nhiên giơ ngón tay chỉ vào trái tim cô, cười cười nói: "Ít nhất khi trái tim tôi đập thì máu rất là nóng."
Lãnh Du liếc nhìn ngực trái của cô, lại ngẩng đầu nhìn cô rồi lên xe mà không nói lời nào.
Nàng nhấn chân ga, để lại một làn khói cho Lâm Hinh.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)