Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5: Khu nhà ký túc xá giáo viên cũ bị ma ám?

538 0 1 0

Vào buổi tối, Dương Thông từ bên ngoài quay trở lại cục cảnh sát và tìm thấy Lâm Hinh ở trong phòng hồ sơ, cô và Mai Hoa đang thảo luận về vụ án.

"Như thế nào rồi, có phát hiện gì mới không?"

Lâm Hinh vừa viết lên trên giấy vừa ngẩng đầu lên hỏi cậu ấy, nhưng tay cô vẫn không dừng lại chút nào cả.

Dương Thông đưa một cuốn sách nhỏ ra trước mặt cô và nói: "Trước mắt là có thể xác định được ba giáo viên đã từng cùng giảng dạy với Lục Hồng Vân, nhưng tất cả họ đều đã nghỉ hưu rồi."

"Cậu vất vả rồi."

Lâm Hinh mỉm cười chỉ vào chiếc ghế bên cạnh cô và ra hiệu cho cậu ấy ngồi xuống, đẩy chai nước khoáng ,à cô mua ở bên ngoài đến trước mặt cậu ấy

Dương Thông nói: "Cám ơn chị Lâm."

Sau đó, cậu ấy mở nắp chai nước khoáng rồi uống một mạch.

Lâm Hinh nhìn lướt qua những thông tin trong sổ ghi chép rồi hỏi: "Tạ Hàn Ngọc là ai vậy?"

Dương Thông đặt chai nước khoáng xuống và nói: "Bà ấy là bạn thân nhất của Lục Hồng Vân khi cô ấy còn dạy ở trường trung học Công Giáo, bà ấy dạy môn vật lý."

Lâm Hinh gật đầu nói: "Ừ, không có xung đột gì giữa môn học và việc giảng dạy, không có gì ngạc nhiên khi họ có thể trở thành bạn bè, tiếp tục đi."

Dương Thông nói: "Bà ấy nói rằng khi bà ấy mới tới trường trung học Công Giáo, người đầu tiên bà ấy tiếp xúc là Lục Hồng Vân. Nói ra thì thật là xấu hổ nhưng bà ấy đến đúng vào ngày mà người phụ nữ đều có hàng tháng, và bà ấy không chuẩn bị được băng vệ sinh, Lục Hồng Vân đã cứu cánh cho bà ấy trong lúc khó khăn đó. Sau đó, vì là người mới đến nên Lục Hồng Vân đã giúp đỡ bà ấy trong nhiều phương diện khác nhau, cô ấy giúp bà ấy làm quen với tất cả mọi người trong trường." 

"Lúc đó, hai người họ nhanh chóng trở thành bạn bè. Lục Hồng Vân rất nghiêm túc trong công việc và không để xảy ra bất kỳ sai sót nào. Ngay cả khi đối xử với học sinh cô ấy cũng là tròn trách nhiệm của một giáo viên. Khi scandal tình yêu cô trò bị bại lộ, nhất thời bà ấy cũng không tin Lục Hồng Vân mà bà ấy biết lại là người như vậy, nhưng thấy cô ấy không hề biện hộ cho bản thân nên chỉ có thể tin vào điều đó thôi."

"Cũng từng có một vài giáo viên có quan hệ tốt với Lục Hồng Vân, họ đã khuyên cô ấy nên cao chạy xa bay đi và bắt đầu lại ở một nơi không ai biết đi. Và với thành tích học tập của mình, cô ấy nhất định có thể phát triển ra nước ngoài được. Hơn nữa, từ nhỏ Lục Hồng Vân đã mất cha rồi, cô ấy và mẹ sống nương tựa vào nhau, sau này sau khi cô ấy học đại học thì mẹ cô ấy cũng đã rời xa cô ấy cho nên có thể coi cô ấy là trẻ mồ côi không cha không mẹ."

Khi Dương Thông nói đến điều này, cậu ấy liếc nhìn Lâm Hinh và nói: "Xuất thân của Lục Hồng Vân thật đáng thương."

Lâm Hinh thản nhiên nói: "Thật sự đáng thương nhưng chúng ta cần phải khách quan hơn, có thể ở giữa có manh mối nào đó. Còn hai vị giáo viên khác thì sao?"

Dương Thông nói: "Hai người còn lại cũng nói tương tự như vậy, cả hai đều nói rằng Lục Hồng Vân là một người phụ nữ có trách nhiệm, cẩn thận và dịu dàng. Mặc dù cô ấy luôn yêu cầu cao với học sinh và chính bản thân mình nhưng cô ấy vẫn luôn nhẹ nhàng dịu dàng và không bao giờ cáu gắt gì, chỉ cần là học sinh của cô ấy thì tất cả đều tôn trọng cô ấy. Hơn nữa, họ đều nói rằng Lục Hồng Vân là nữ thần, ngay cả hiệu trưởng lúc đó cũng đã che dấu chuyện của cô ấy vì cô ấy, có vẻ như hiệu trưởng cũng rất bảo vệ cô ấy."

"Có phải là hiệu trưởng Thương Đông Hải không?" Lâm Hinh hỏi.

"Đúng, chính là Thương Đông Hải." Dương Thông nói.

"Thông, cậu cảm thấy Lục Hồng Vân có xinh đẹp không?" Lâm Hinh đột nhiên hỏi.

"Chị Lâm, chị hỏi câu này có ý gì vậy?"

Dương Thông đỏ mặt, khá xấu hổ.

Lâm Hinh cười nhẹ nói: "Không có ý gì, tôi chỉ muốn hỏi ý kiến của cậu thôi."

"Nhìn ảnh thì tất nhiên là rất đẹp rồi."

Dương Thông lắp bắp, liếc nhìn Mai Hoa, chỉ thấy cô ấy đang mím môi cố gắng để không bật cười.

"Cậu không cần lo lắng, tôi vừa hỏi Mai Hoa câu hỏi tương tự như vậy rồi." Lâm Hinh nói.

"Mai Hoa, cô cảm thấy Lục Hồng Vân có xinh đẹp không?" Lâm Hinh quay lại nhìn cô ấy.

"Rất xinh đẹp mà." Mai Hoa trả lời.

"Ừ, tôi cũng nghĩ cô ấy rất xinh đẹp." Lâm Hinh nói.

Dương Thông vò đầu bứt tóc, không hiểu ý của hai người phụ nữ rốt cuộc là như thế nào cả.

Lâm Hình nhìn Dương Thông rồi nói tiếp: "Tôi đang nghĩ rằng cô ấy xinh đẹp như vậy, và như cậu nói thì cô ấy rất dịu dàng với đồng nghiệp và học sinh như vậy, ngay cả tôi và Mai Hoa là phụ nữ cũng không thể làm hại cô ấy được, huống hồ là đàn ông. Nhưng, rốt cuộc ai là người lại có thể phát rồ mà giết chết cô ấy chứ, thậm chí là rốt cuộc đã có thâm thù lớn như thế nào mới cuồng sát cô ấy như vậy, tôi thực sự là không hiểu nổi. Động cơ giết người của hung thủ là gì? Tại sao sau khi cô ấy bị sa thải lại còn làm hại cô ấy nữa?"

Lâm Hinh đứng lên, đi vòng quanh phòng hồ sơ, chắp tay sau lưng và cúi đầu suy nghĩ.

Sau khi nghe xong câu nói cuối cùng của Lâm Hinh, Dương Thông hỏi: "Chị Lâm, chị nói sau khi cô ấy bị sa thải, vẫn muốn làm hại cô ấy có nghĩa là mối quan hệ cô trò của cô ấy với học sinh là do người khác cố tình vu khống để hủy hoại danh tiếng của cô ấy sao? Hay là có ai đó cố tình tung tin đồn thất thiệt? Và sau khi cô ấy bị sa thải vẫn không cam tâm mà giết chết cô ấy sao?"

Lâm Hinh quay đầu lại nói: "Tôi không chắc chắn liệu cô ấy có thực sự có quan hệ cô trò với cậu bé đó hay không, nhưng tôi nghĩ chắc chắn có điều gì đó kỳ lạ về chuyện này, chỉ là tôi không thể nghĩ ra là tại sao, tôi luôn cảm thấy đoạn tình cảm cô trò này không hề đơn giản như vậy."

Cả ba im lặng trong phòng hồ sơ một lúc lâu, Lâm Hinh đột nhiên nghĩ đến Lãnh Du và tự hỏi nàng sẽ nghĩ như thế nào về vụ án này.

Không, không đúng, tại sao lại muốn biết ý kiến của nàng chứ? Hẳn là bởi vì vụ án này mà mấy ngày này cô không thể ngủ ngon được, nên để tâm đến những chuyện vụn vặt rồi, cô nhất định có thể phá án được, không cần tham khảo ý kiến của nàng làm gì cả.

Lãnh Du là một người phụ nữ vô cảm, nhưng vì tính cách cứng cỏi nên nàng không dễ bị ảnh hưởng bởi nạn nhân hay thủ phạm của vụ án, đây luôn là thế mạnh của nàng.

"Đúng rồi chị Lâm, có một khu nhà ký túc xá cũ dành cho giáo viên trong trường trung học Công Giáo, trước đây các giáo viên từ những nơi khác tới sẽ sống ở đó, mặc dù Lục Hồng Vân là người thành phố nhưng cô ấy không có cha mẹ và cũng chưa từng nghe nói đến người thân nào nên cô ấy cũng sống ở đó." Dương Thông nói.

"Tòa nhà ký túc xá cũ sao?"

"Đúng vậy, nhưng tôi nghe nói là chỗ đó đã bị niêm phong rồi, không có ai ở cả." Dương Thông nói.

"Tại sao chứ?" Lâm Hinh và Mai Hoa đồng thanh hỏi lại.

"Nghe nói là bị ma ám." Dương Thông nói.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, cả ba người run lên.

"Trên đời này làm gì có ma chứ? Tôi không tin đâu." Lâm Hinh nói.

"Tại sao lại nói bị ma ám vậy?" Mai Hoa tò mò hỏi.

"Tôi vừa hỏi những giáo viên đó, họ đều nói rằng không lâu sau khi Lục Hồng Vân bị sa thải, có tin đồn rằng cô ấy đã tự tử vì sự nghiệp xuống dốc, hồn ma của cô ấy đã quay lại trường để tìm người thay thế, cho nên trong ký túc xá có lúc sẽ nhìn thấy đèn ở trong phòng mà Lục Hồng Vân đã từng ở sáng lên, rõ ràng là đã tắt đèn rồi, nhưng lại đột nhiên sáng lên." Dương Thông nói.

"Vậy thì do mạch điện có vấn đề rồi? Dù sao ký túc xá cũng đã rất cũ rồi." Lâm Hinh nói.

"Sau đó, họ còn nói rằng sau khi tin đồn về cái chết của cô ấy lan ra, đôi khi nhân viên bảo vệ đi tuần vào nửa đêm sẽ nghe thấy một số tiếng động phát ra từ trong phòng đó." Dương Thông tiếp tục nói.

"Dù sao trong phòng cũng không còn ai ở nữa, có thể là chuột và gián thôi?" Lâm Hinh nói.

"Cho nên, các giáo viên đã yêu cầu xây một tòa nhà khác, và cũng không ai dám sống ở tòa nhà cũ đó nữa. Sau đó, tôi mới nói với họ rằng bộ xương của Lục Hồng Vân đã được tìm thấy ở trong sân thể dục." Dương Thông nói.

"Ừ, nếu cục liên bang đã hạ lệnh điều tra vụ án thì chúng ta cũng không cần phải giấu giếm nữa. Nhưng, bây giờ nghĩ lại Lục Hồng Vân thực sự đã chết rồi, những giáo viên năm đó đã nghe thấy tin đồn chắc chắn sẽ càng sốc hơn rồi, hơn nữa càng chắc chắn rằng lúc đó hồn ma của Lục Hồng Vân thực sự đã quay trở lại trường rồi."

Khi Lâm Hinh nói những câu cuối cùng, giọng nói của cô rất buồn.

"Chị Lâm, tại sao chị lại dọa mọi người chứ?" Mai Hoa nói.

"Cô nghĩ tôi đang dọa người sao?"

Lâm Hinh nhếch môi phải, để hở ra chiếc răng nanh trắng ở bên phải, ánh mắt thâm sâu nhìn vào bọn họ.

Dương Thông và Mai Hoa: "….."

"Được rồi, đừng nói linh tinh nữa. Thông, cậu đi kiểm tra tung tích của hiệu trưởng Thương Đông Hải đi. Mai Hoa, tối nay chúng ta cùng đi khám phá ngôi nhà ma đi."

Lâm Hinh thu hồi ánh mắt, sắp xếp công việc nói.

"Cái gì? Tại sao lại chọn đến đó vào ban đêm chứ?" Mai Hoa ngạc nhiên hỏi.

"Bởi vì ma chỉ xuất hiện vào ban đêm thôi, không chọn đêm chẳng lẽ lại chọn ban ngày sao? Đi thôi, có tôi ở đây sợ cái gì chứ." Lâm Hinh nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Dương Thông nhìn Mai Hoa có chút thương hại, chắp tay nói.

Lão đại đã sắp xếp công việc rồi, ai dám phản kháng chứ, hơn nữa cô đã định là tối nay thì chắc chắn là có mục đích rồi.

Hai người đi đến cổng trường trung học Công Giáo và nói với nhân viên bảo vệ phụ trách trường ở trước cổng: "Chúng tôi là cảnh sát do Dương Thành cử tới để điều tra chuyện phát hiện bộ xương ở đây nên cần tới kiểm tra khu nhà ký túc xá cũ của giáo viên."

Nói rồi, cô lấy thẻ cảnh sát ra đưa cho nhân viên bảo vệ xem.

Nhân viên bảo vệ là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ông ấy cầm đèn pin trên tay và không chắc chắn mà hỏi: "Các cô phải vào đó vào lúc này sao?"

Lâm Hinh gật đầu nói: "Đúng vậy."

Bảo vệ không còn cách nào khác là mang theo đèn pin, cầm lấy một chùm chìa khóa cũ và rỉ sét rồi không nói gì mà dẫn đường cho họ.

Cả ba đi ngang qua một khu đất rộng của sân chơi, đến trước một tòa nhà cũ, Lâm Hình nhìn thì thấy tòa nhà có tám tầng, đã đổ nát và sơn cũng đã bong gần hết rồi.

"Đây có phải là ký túc xá cũ của giáo viên trong trường không?" Lâm Hinh hỏi người bảo vệ.

Nhân viên bảo vệ trả lời: "Đúng vậy."

"Trước đây Lục Hồng Vân sống ở tầng nào? Phòng bao nhiêu, ông có biết không?" Lâm Hinh hỏi.

"Tôi biết." Nhân viên bảo vệ nói.

"Được rồi, vậy ông dẫn đường đi, chúng ta lên đó kiểm tra xem." Lâm Hinh nói.

Dường như nhân viên bảo vệ có vẻ hơi sợ hãi, ông ấy hỏi: "Cô thực sự muốn đi lên đó sao?"

Lâm Hinh nhìn lên bầu trời tối đen, thấy một vầng trăng sáng treo trên bầu trời cao.

"Đúng, đi lên đi, dù sao cũng có ánh trăng, và đèn pin của ông nữa, chúng ta sẽ không lạc đường đâu."

Ngữ khí của cô cực kỳ kiên định, không có nghi ngờ gì.

Nhân viên bảo vệ bất lực, cầm đèn pin đi lên tầng trước, Mai Hoa đi ở giữa, Lâm Hinh đi phía sau cùng.

Ba người đi đến tầng thứ tư, nhân viên bảo vệ đi trước, chỉ thấy một hành lang dài ở giữa tầng bốn, hai bên có các phòng ở, dưới ánh trang chúng thật hoang vắng tiêu điều.

Hơn nữa, một số cánh cửa đã bị dột nát, một số khác thậm chí còn bị sơn bậy bạ lên, một số cánh cửa bị viết lên những lời nói thô tục, vừa nhìn đã thấy là bị bỏ hoang từ lâu rồi.

Nhân viên bảo vệ chỉ vào một căn phòng được đánh số bốn không năm nói: "Đây là phòng của Lục Hồng Vân lúc đó."

Lâm Tín gật đầu, thấy nhân viên bảo vệ không có động tĩnh gì, cô hỏi: "Sao còn không vào trong đi?"

Nhân viên bảo vệ nói: "Nói thật với các cô, tôi thực sự không dám vào, chỗ này có ma, mọi người đều biết mà. Trước đây tôi từng nghe các nhân viên bảo vệ khác nói rằng họ đã nhìn thấy hồn ma của Lục Hồng Vân ở đây."

"Phi! Nói bậy bạ gì vậy, ông vào nhanh đi, nếu có ma, tôi sẽ gọi người đến cứu ông." Lâm Hinh nói.

"Cảnh sát, cô tha cho tôi đi." Nhân viên bảo vệ nói.

"Được thôi, vậy đưa đèn pin cho tôi, tôi với cô ấy cùng vào, ông đứng một mình dưới ánh trăng đi."

Lâm Hinh nói rồi, giả như muốn lấy đèn pin trong tay ông ấy.

Nhân viên bảo vệ ngay lập tức thu tay lại và nói: "Vậy tôi ở ngoài một mình nếu xảy ra chuyện lại không có đèn pin thì tôi phải làm thế nào?"

"Ông cứ gọi tôi, tôi nghe thấy tiếng động thì sẽ ra ngoài ngay." Lâm Hinh nói.

"Sợ cô rồi đấy!" Nhân viên bảo vệ bất lực nói.

Cả ba người cùng bước vào trong phòng.

Lâm Hinh giật lấy đèn pin của nhân viên bảo vệ, chiếu vào bên trong, thấy mọi thứ ở bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, bên trong không còn thứ gì khác ngoài bụi bặm cả, ngay cả bàn ghế cũng đã bị mang đi rồi, chỉ còn lại khung giường thôi, chăn ga gối đệm cũng không còn gì cả, tất cả đều trống rỗng.

Cô kiểm tra tỉ mỉ từng ngóc ngách nhưng cũng không thấy gì cả, ngay cả trên tường cũng rất sạch sẽ, không có chút vẽ bậy nào, dường như không có manh mối nào ở đây rồi.

Nghĩ đến lúc hung thủ giết hại cô ấy, chính là ngày Lục Hồng Vân dự định dọn ra khỏi trường học, nếu không thì đã không thể được dọn dẹp sạch sẽ như vậy.

Lâm Hinh cầm đèn pin chiếu vào mặt nhân viên bảo vệ, nhẹ giọng nói: "Chúng ta có thể đi được rồi."

Nhân viên bảo vệ thở phào nhẹ nhõm, ngay cả Mai Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm luôn, ba người bước ra khỏi khu nhà ký túc xá cũ, rồi lại đi qua sân thể dục một lần nữa.

Lâm Hinh đột nhiên chỉ vào hố chôn xương mấy ngày trước nói: "Cách đây không lâu, chúng tôi đã tìm thấy thi thể ở đây, cách khu nhà ký túc xá cũ không xa mấy."

Sau đó, cô chỉ vào một tòa nhà phía trước và hỏi nhân viên bảo vệ: "Phía trước có phải là căng tin không?"

"Đúng vậy, chỗ đó chính là căng tin." Nhân viên bảo vệ đáp.

"Xem ra căng tin cách sân thể dục cũng không xa lắm." Lâm Hinh trầm ngâm nói

Cả ba bước ra khỏi trường học, Lâm Hinh chào tạm biệt nhân viên bảo vệ rồi xoay người đi cùng với Mai Hoa.

"Mai Hoa, vừa rồi ở ký túc xá cũ cô có nghe thấy gì không? Có nhìn thấy gì không? Ví dụ như là ma chẳng hạn?"

Lâm Hinh quay đầu nhìn về phía Mai Hoa, rồi lại nở nụ cười nham hiểm lúc chiều.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đó dưới ánh trăng, Mai Hoa đặc biệt kinh hãi, hét lớn: "Chị Lâm!!"

Lâm Hinh cười nói: "Nói đi, cô có nghe thấy hay nhìn thấy gì không?"

Mai Hoa cúi đầu và nói: "Không… tôi không nhìn thấy hay nghe thấy gì cả."

Lâm Hinh gật đầu nói: "Chính là như vậy. Cho nên, tới điều tra buổi tối quả thực có thể chứng minh được một số chuyện không đúng như lời đồn đại."

"Nếu cảnh sát mà còn không có gan thì sau này cần đối mặt với hung thủ đáng sợ hơn thì phải làm như thế nào? Trên đời này ma không đáng sợ mà thứ đáng sợ chính là con người đó."

Lâm Hinh vừa lái xe vừa nói với Mai Hoa.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: