Sau khi Dương Thông và Mai Hoa nhận được cuộc gọi của Lâm Hinh, họ ngay lập tức chạy đến căng tin và thấy Lâm Hinh đang ngồi nhìn màn hình điện thoại với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Mà ánh mắt Lãnh Du đnag ngồi trong góc kia cũng vẫn bình tĩnh như cũ, không thể đoán được suy nghĩ thật của nàng là gì.
Dương Thông chạy đến bên cạnh Lâm Hinh, thở dốc hỏi: "Chị Lâm, có chuyện gì thế?"
Lâm Hinh đẩy điện thoại tới trước mặt họ và nói: "Các cậu xem đi."
Chỉ thấy trên màn hình điện thoại di động có một đoạn tin tức: "Năm một chín chín năm, hai năm học sinh nghi ngờ ngộ độc thực phẩm trong căng tin của trường trung học Công Giáo Long Thành đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu."
Lâm Hinh nói: "Nội dung tin tức nói rằng sự cố ngộ độc thực phẩm trong căng tin xảy ra sau một tuần khi mối quan hệ cô trò của Lục Hồng Vân bị phanh phui. Đồng thời, hiệu trưởng Thương Đông Hải cũng buộc phải nghỉ hưu sớm, ba sự việc đều xảy ra trong khoảng thời gian này, tôi cảm thấy đây có thể là một bước ngoặt mới của vụ án này."
"Hơn nữa báo cáo này còn nói rằng vụ án ngộ độc thực phẩm này xảy ra sau khi nhà trường nghỉ hai ngày. Cho nên, Lục Hồng Vân có thể đã bị giết vài ngày trước khi nhà trường nghỉ học hai ngày, hoặc là vào ngày học cuối cùng của trường, hoặc là vào ngày cuối cùng mà Lục Hồng Vân chính thức rời khỏi nhà trường."
"Khi hung thủ ra tay nhất định sẽ chọn thời điểm mà không có ai ở trong trường, thời điểm này đúng vào ngày học cuối cùng của trường, tối hôm đó thầy trò trong trường sẽ tan trường về nhà. Điều khiến tôi cảm thấy tò mò là tại sao ngộ độc thực phẩm lại xảy ra vào thời điểm này? Có lẽ nào lại có nhiều sự trùng hợp như vậy trên đời này sao?"
Lâm Hinh đã phân tích những kết luận mà cô rút ra từ tin tức cho hai người họ hiểu.
"Chị Lâm, có lẽ chúng ta có thể đi tìm dì làm việc ở căng tin vào hai mươi năm trước để hỏi xem." Mai Hoa nói.
"Ừ, có thể bà ấy sẽ biết một số chuyện." Dương Thông đồng ý.
"Thật tiếc là, người dì làm việc ở căng tin này đã bị trục xuất khỏi trường Công Giáo rồi." Lâm Hinh nói.
"Đúng vậy, bản báo cáo dường như cũng không tiết lộ tên của bà ấy." Mai Hoa nói.
"Vụ ngộ độc thực phẩm tại căng tin xảy ra sau kỳ nghỉ học. Vào thời điểm đó, hai mươi năm học sinh cấp hai của trường ra sân thể dục của trường để tập luyện bóng đá, buổi trưa họ đến căng tin ăn trưa, sau đó hai mươi mấy học sinh đều bị ngộ độc, đây là một tin lớn trong thành phố vào lúc đó." Lâm Hinh nói.
"Nếu đã là một tin tức lớn, chắc chắn nó sẽ được lan truyền đi, tôi tin rằng chắc chắn có người biết tên của dì trong căng tin này." Dương Thông nói.
"Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy. Hơn nữa, hàng loạt sự việc xảy ra ở trường trung học Công Giáo, tôi tin rằng chắc chắn ai cũng biết chuyện, nhưng tiếc là khi tôi chuyển tới thì mọi thứ đã nhạt nhòa đi rất nhiều rồi, hầu như không còn ai nhắc đến nữa." Lâm Hinh lại nói.
"Chị Lâm, chị Lãnh liệu có biết chuyện này không?" Dương Thông liếc nhìn Lãnh Dung đang cúi đầu nhìn điện thoại nói.
Lâm Hinh quay đầu lại nhìn về hướng Lãnh Du rồi nói: "Cô ấy sao? Cô ấy chắc cũng không biết đâu, cô ấy chuyển đến Long Thành sau tôi một năm mà."
Dương Thông chỉ "Ừm' một tiếng.
"Được rồi, quay lại vấn đề chính, chúng ta phải tìm ra được tung tích của người dì ở căng tin này, tìm hiểu về chuyện ngộ độc thức ăn này. Dương Thông, cậu đến hỏi bảo vệ của trường, tôi sẽ đến phòng hiệu trưởng, Mai Hoa, đi với tôi." Lâm Hinh ra lệnh.
Dương Thông gật đầu nhận lệnh.
Lâm Hinh bước đến gần Lãnh Du và nói: "Chúng tôi đã tìm ra một số manh mối rồi, lát nữa sẽ không về cục cảnh sát nữa, vì vậy cô không cần đợi tôi nữa."
Lãnh Du nhìn cô, lạnh lùng nói: "Tôi có từng nói tôi đợi cô sao?"
Sau khi Lâm Hinh tìm được chút manh mối, tâm trạng của cô không còn u ám như mấy ngày trước nữa, mà cô cười hỏi: "Vậy cô còn ở đây để làm gì? Không phải đợi tôi thì là đợi gì?"
Nhìn nụ cười hiếm hoi của cô, Lãnh Du cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng gương mặt nàng vẫn vô cảm, không nói một lời nào.
Lâm Hinh nói: "Chà, lại bắt đầu rồi, không có phản ứng gì. Tôi đi trước đây."
Lãnh Du gật đầu, nhìn cô bước ra ngoài mà không quay đầu lại, sau khi không còn nhìn thấy bóng dáng cô nữa, nàng mới đi theo cô.
Lâm Hinh và Mai Hoa đến phòng hiệu trưởng, khi thấy cửa đóng, họ liền gõ cửa.
Hai người đợi rất lâu vẫn không có ai ra mở cửa, Lâm Hinh cúi đầu liếc nhìn khe dưới cảnh cửa, thấy không còn ánh sáng nữa, có lẽ Ngô Thân đã rời khỏi trường học rồi.
Lâm Hinh lại gõ cửa, bên trong vẫn im lặng, cô quay sang Mai Hoa nói: "Có thể hiệu trưởng Ngô đã rời đi rồi, chúng ra đến chỗ Thông đi."
Mai Hoa gật đầu, cả hai cùng đi bộ đến phòng bảo vệ.
Hai người bước tới phòng bảo vệ, thấy Dương Thông vừa đi ra, vừa nhìn thấy họ thì sắc mặt rặng rỡ lên, vội vàng chạy tới nói: "Tôi tìm được rồi, tên người dì ở trong căng tin là Tạ Dung."
Sau đó, cậu ấy liền đưa cho Lâm Hinh cái tên và địa chỉ mà cậu ấy vừa hỏi được xem.
Lâm Hình nhìn địa chỉ thấy là ở Long Thành liền nói: "Được rồi, vậy bây giờ chúng ta đi tìm bà ấy."
Cả ba lên xe riêng mà Dương Thông đã mượn của cục cảnh sát đi đến nhà của Tạ Dung.
Họ đi đến một tiểu khu nghèo rồi lần theo địa chỉ đến nhà của Tạ Dung. Chỉ thầy nhà bà ấy tuy đơn sơ, nhưng bên ngoài nhà có trồng một số loại rau và hoa, có vẻ bà ấy là một người chăm chỉ và tiết kiệm.
Lâm Hinh bước đến cửa nhà và gõ cửa.
Không lâu sau, cánh cửa được mở ra, một bà lão chừng sáu mươi tuổi nhìn thấy họ thì rất ngạc nhiên, bà ấy hỏi: "Các cô tìm ai vậy?"
Trong giọng nói của bà ấy có một chút cảnh giác.
Lâm Hinh lấy thẻ cảnh sát ra và nói: "Chúng tôi đến từ cục cảnh sát liên bang Dương Thành, tôi tên là Lâm Hinh, hai người họ là đồng nghiệp của tôi. Mục đích hôm nay chúng tôi đến đây là để điều tra vụ án bộ xương được phát hiện ở trường trung học Công Giáo, chúng tôi muốn tìm một người là Tạ Dung."
Sau khi bà lão nghe được cái tên trường trung học Công Giáo, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, sau đó liền núp sau cánh cửa chuẩn bị chặn cửa lại, trong miệng nói: "Tôi không biết, không biết."
Lâm Hinh chặn cửa lại hỏi: "Dì à, dì có phải Tạ Dung không?"
Bà lão không đóng được cửa liền nói: "Bà ấy mất rồi, các cô về đi."
Lâm Hinh nói: "Dì, người chết là cô Lục Hồng Vân, dì có biết cô ấy không?"
Bà lão dừng lại, hỏi: "Cô nói gì cơ?"
Lâm Hinh nhìn thấy sự ngạc nhiên trên khuôn mặt bà ấy liền nói: "Bộ xương của người chết chính là cô Lục Hồng Vân."
Bà lão nói: "Không thể nào, cô đừng nói dối tôi, hai mươi năm trước cô ấy đã rời khỏi trường trung học Công Giáo rồi."
Mai Hoa nói: "Dì à, dì cho chúng tôi vào nhà trước đi, nói chuyện ở bên ngoài không tiện ạ."
Bà lão liếc mắt rồi ló đầu ra nhìn hàng xóm, thở dài bất lực rồi cho cả ba người vào trong nhà, bà ấy đi vào trong bếp rót cho họ một cốc nước.
Lâm Hinh âm thầm quan sát căn nhà của bà lão, thấy trong nhà không có nhiều đồ đạc, trong phòng khách không có gì ngoại trừ ghế sô pha, bàn và ti vi, còn lại không có gì nữa.
Lâm Hinh bước tới trước ti vi và nhìn thấy một bức ảnh được treo trên tivi, đó là một bức ảnh chụp một người phụ nữ và một đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi.
Cô gái trẻ trong bức ảnh đó trông rất giống bà lão, Lâm Hinh cảm thấy cậu bé trong bức ảnh có chút quen thuộc, nốt ruồi đen trên khóe miệng, nhưng cô không thể nhớ là đã gặp cậu ta ở đâu.
Thấy Lâm Hinh đang chăm chú nhìn vào bức ảnh, bà lão đặt cốc nước xuống và nói: "Mời ba cảnh sát ngồi uống nước."
Lâm Hinh quay lại và ngồi trên ghế sô pha với Mai Hoa và Dương Thông.
Lâm Hinh hỏi: "Dì à người trong bức ảnh có phải là dì không?"
Bà lão nhìn lên bức ảnh và nói: "Đúng vậy, người trong bức ảnh chính là tôi, cô nói đúng rồi, tôi là Tạ Dung, còn cậu bé đó là con trai tôi."
Mai Hoa hỏi: "Con trai của dì bây giờ đang ở đâu vậy?"
Tạ Dung nói: "Con trai tôi vẫn ở Long Thành, nhưng nó đã ra ngoài đi làm từ sáng sớm rồi, tối muộn nó mới về cơ."
Tạ Dung dừng lại, hỏi: "Ba vị cảnh sát, những gì các cô nói ở cửa lúc nãy là thật sao?"
Lâm Hinh gật đầu nói: "Đúng, là thật vậy."
Tạ Dung thở dài nói: "Thật đáng thương. Cô gái Lục Hồng Vân đó là một đứa trẻ ngoan và cũng là một giáo viên tốt. Chỉ là rõ ràng là cô ấy đã rời khỏi trường trung học công giáo rồi mà, tại sao bộ xương của cô ấy lại xuất hiện trong trường học chứ? Các cô đã tìm được hung thủ chưa?"
Lâm Hinh lắc đầu nói: "Vẫn chưa đâu. Chúng tôi đến tìm bà cũng vì liên quan đến vụ án này đó."
Dương Thông nói: "Tất cả mọi người ở Long Thành chắc chắn cũng đã nghe qua chuyện này rồi. Tuy rằng chúng tôi đã cố gắng phong tỏa tin tức nhưng vẫn còn lưu truyền một số tin đồn. Dì vẫn chưa nghe nói qua sao?"
Tạ Dung cười nói: "Cả đời này của tôi đều dành cho gia đình và con trai, tôi thực sự không quan tâm lắm đến những gì xảy ra ở bên ngoài."
"Nhưng cái chết của cô Lục Hồng Vân quả thực khiến người ta cảm thấy đáng tiếc mà?" Lâm Hinh nói.
Tạ Dung cụp mắt xuống nói: "Đúng vậy, cô ấy rất tốt với mọi người. Cô ấy đã từng cho tôi mượn tiền nữa, mặc dù lúc đó tôi làm việc ở căng tin nhưng tôi cũng không kiếm được nhiều tiền lắm, cô ấy thường xuyên giúp đỡ tôi, là cô gái tốt bụng nhất mà tôi từng gặp."
"Sau đó, scandal quan hệ cô trò của cô ấy bị phanh phui ra, không lâu sau dì cũng bị ngộ độc thực phẩm trong căng tin của trường đúng không?" Lâm Hinh hỏi.
Nói đến vấn đề này, khuôn mặt Tạ Dung lộ ra vẻ tức giận, nói: "Thật ra, tôi cũng không hiểu tại sao lại có thể bị ngộ độc được, rõ ràng là sau khi tôi chuẩn bị đồ ăn xong, tôi còn để lại một phần cho con trai của tôi mà. Nhưng tại sao hai mươi mấy học sinh đó lại bị ngộ độc mà con trai tôi lại không sao chứ."
"Dì à, ý của dì là lúc đó con trai của dì cũng ở trường học sao?" Lâm Hinh hỏi.
"Đúng vậy, hai mươi năm trước chúng tôi không phải sống ở đây, chúng tôi đều ở trong ký túc xá dành cho công nhân ở trong trường học." Tạ Dung nói.
"Dì à, cô có nghi ngờ ai đã động tay động chân vào đồ ăn trong căng tin không?" Lâm Hinh hỏi.
Tạ Dung nhớ lại chuyện quá khứ, càng nghĩ lại càng không can tâm, bà ấy gật đầu nói: "Đúng, tôi nghi ngờ có người trong trường đã cố tình gài bẫy tôi. Cho nên trong lúc tôi không chú ý mới bỏ thứ không sạch sẽ vào đồ ăn của tôi."
"Dì, dì có đặc tối với ai không?" Lâm Hinh hỏi.\
"Tôi đã suy nghĩ về điều này suốt hai mươi năm nay rồi, nhưng tôi vẫn không thể hiểu được rốt cuộc là tại sao, hay tôi đã đặc tội với ai. Năm đó con trai tôi mới năm tuổi, tôi cảm thấy nó không thể đắc tội với ai được, một đứa trẻ thì có thể đắc tội với ai chứ." Tạ Dung nói.
"Dì à, chuyện gì đã xảy ra sau vụ ngộ độc ở trường vậy?" Mai Hoa hỏi.
"Sau này, một số cán bộ y tế đã đến căng tin của trường để điều tra, đồng thời kiểm tra dự lượng thức ăn, đồ dùng ăn uống và đũa mà học sinh đã ăn và sử dụng, rồi còn tiến hành đưa đến bệnh viện để kiểm tra, kết luận là đồ ăn tôi chuẩn bị không được sạch sẽ nên vài ngày sau tôi đã bị sa thải."
"Tôi và con trai tôi không được ở trong trường nữa nên đã về ở nhờ nhà họ hàng một thời gian, tôi không có nguồn thu nhập trong khoảng thời gian đó. Lúc đó không hiểu vì sao mà con trai tôi trở nên quái gở và khó chịu, nó cũng dần trở nên ít nói hơn. Sau đó, sau khi được đồng nghiệp cũ giới thiệu, tôi đã xin được công việc khác, vì danh tiếng của tôi bị hủy hoại bởi vụ ngộ độc thực phẩm nên tôi không còn làm trong ngành dịch vụ ăn uống nữa."
"Sau khi công việc ổn định, tôi bắt đầu nhận công việc thứ hai và từ từ dành dụm được một số tiền để mua căn nhà nhỏ này. Bằng cách này, tôi đã sống với con trai hơn mười năm qua."
Lâm Hinh hỏi: "Dì à chồng của dì đâu?"
Tạ Dung nói: "Chồng tôi chết bất đắc kỳ tử tại công trường khi con trai mới được một tuổi."
Lâm Hinh nói: "Xin lỗi dì, tôi không cố ý nhắc đến nỗi buồn của dì."
Tạ Dung cười nói: "Không sao, đã qua nhiều năm như vậy rồi, tôi đã quên từ lâu rồi."
Dường như nhớ ra điều gì đó, Lâm Hinh hỏi: "Đúng rồi, lúc nãy dì vừa nói con trai dì đột nhiên trở nên ít nói hơn, chuyện đó xảy ra vào thời gian nào thế?"
Tạ Dung nói: "Đó là vào đêm cuối cùng chúng tôi rời khỏi trường học. Tôi vẫn luôn hỏi nó bị làm sao, nhưng nó không nói gì cả. Sau này, qua một thời gian, đối với trí nhớ khi còn nhỏ nó cũng đã dần quên đi rồi, không còn nhớ nó đã trải qua chuyện gì ở trường nữa rồi.
Lâm Hinh hỏi: "Vậy các dì có bao giờ gặp bác sĩ chưa?"
Tạ Dung nói: "Chúng tôi đã hỏi bác sĩ rồi, nhưng bác sĩ nói rằng có thể đứa trẻ đã sợ hại hoặc gặp phải thứ gì đó nên có thể kích thích não thần kinh của nó nên hành vi của nó sẽ trở nên kỳ quặc, trong trường học nghiêm trọng có thể do không muốn nhớ lại những chuyện gì xảy ra nên dần dần bị mất trí nhớ."
"Sau đó, bác sĩ nói rằng con trai tôi vẫn còn nhỏ, vì vậy nếu đứa trẻ không muốn nhớ lại, thì đừng ép nó, vì vậy chúng tôi cũng không cố ý đề cập đến chuyện đó nữa."
Lâm Hinh gật đầu đăm chiêu suy nghĩ.
Tạ Dung nói: "Cảnh sát Lâm, mặc dù tôi nghi ngờ vụ ngộ độc thực phẩm là do ai đó cố gắng hãm hại tôi nhưng sự việc này có liên quan gì đên việc phát hiện ra bộ xương của Lục Hồng Vân chứ?"
Lâm Hinh cau mày nói: "Cho đến lúc này, chúng tôi cũng chưa dám đưa ra kết luận. Nhưng, những lời giải thích vừa rồi của dì, cảnh sát chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra theo manh mối này."
Lâm Hinh nhìn đồng hồ đeo tay và nói: "Dì à, chúng tôi cũng không còn câu hỏi nào nữa, làm phiền dì lâu như vậy rồi, tôi nghĩ chúng tôi cũng nên đi rồi, cám ơn dì."
Nói rồi, cả ba người đứng dậy đi về phía cửa.
Tạ Dung đã mở cửa cho họ và nói: "Chúc các cô sớm ngày phá được án, và tìm được ra hung thủ đã giết hại cô gái tội nghiệp đó."
Ba người gật đầu đi về phía xe, Lâm Hinh đột nhiên quay đầu bước nhanh về phía Tạ Dung, hỏi: "Đúng rồi dì à, dì có tin vào tin đồn tình yêu cô trò của Lục Hồng Vân không?"
Tạ Dung lắc đầu nói: "Tôi không tin. Lúc đó Lục Hồng Vân đã có người yêu rồi, nhưng người này không phải là nam học sinh đó."
Hai mắt Lâm Hinh sáng ngời, nói: "Được rồi, cám ơn dì ạ."
Lúc ba người vừa rời đi, Lâm Hinh nhìn thấy một thanh niên gần nhà Tạ Dung, hình như là vừa từ bên ngoài trở về, sau khi gặp họ lền bước nhanh đến trước cửa nhà của Tạ Dung, có lẽ đó là con trai của Tạ Dung.
Lâm Hinh cảm thấy người con trai này trông rất quen, nhưng cô không thể nhớ được mình đã gặp anh ta ở đâu.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)