Lạc Ly mất tích khiến cho cả Lạc Phủ nháo nhào lên, tất cả mọi người đều bị gọi thức trong đêm đi tìm nàng.
Ban đầu cha mẹ Lạc Ly chỉ nghĩ rằng đây chỉ là trò vặt do nàng nghĩ ra nhưng sau một đêm không có tung tích cả hai đều trở nên lo lắng và cuối cùng là suy sụp, mãi cho tới ngày hôm sau hai người mới thấy được bức thư mà con gái để lại.
"Cha mẹ, hai người đừng lo lắng cho con, con đã lớn rồi nên con muốn đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới, chậm là một năm lâu là ba năm con nhất định sẽ trở về ngon ngoãn phụng dưỡng hai người. Lạc Ly".
Phía bên ngoài cách Lạc Phủ hơn mười dặm về phía tây nam.
Trên một con đường đất xuyên qua rừng trúc, một thiếu nữ khoảng mười sáu tuổi, trên người bộ bộ bạch y đắt tiền, cùng với một chiếc túi vải khoác trên vai đang bước đi, nàng chính là Lạc Ly.
Từ ngày nàng chốn ra khỏi nhà tới hôm này cũng đã qua hai ngày hai đêm, trong suốt thời gian này nàng cũng phần nào tìm hiểu được hướng đi nơi này.
Dựa theo đường mà nàng hỏi được thì đi về phía trước hơn bốn dặm chính là bến đò trở người đi tới kinh thành, đây cũng chính là nơi mà nàng muốn tới.
Cảm giác được tự do khiến cho Lạc Ly không khỏi hiện lên vẻ hưng phấn, đôi chân không ngừng tung tăng bước đi, nhưng đột nhiên nàng dừng lại, đầu cúi xuống hai tay xoa xoa bụng.
Tiếng oán trách của cái bụng đói lại vang lên khiến nàng có chút lúng túng, ánh mắt đảo qua xung quanh, nhưng xung quanh căn bản là không có người nào sinh sống vì vậy tìm chút đồ ăn lấp đầy bụng là không thể.
Thở dài một hơi, nàng lại chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, nhưng rất may khi nàng đi được hơn hai dặm thì gặp một quán nghỉ chân nhỏ ngay ven đường, quán này chỉ có bốn bàn gỗ nhỏ, mỗi bàn bốn chỗ, nơi phục vụ cũng chỉ được lợp bằng mái tranh trông rất đơn sơ.
Khuôn mặt hớn hở vội vàng đi tới sau đó đặt mông xuống một cái bàn trống, người phục vụ thấy nàng thì hớn hở chạy tới hỏi thăm.
"Tiểu thư, người muốn dùng gì...?"
(...)
Lạc Ly gọi hơn hai tô mì cay ăn hết sau đó không chút khách khí mà một hơi giải quyết sạch sẽ, sau khi cảm thấy được cái bụng đói đã được giải quyết thì nàng mới đứng dậy tính tiền rồi rời đi, khoảng cách của từ nơi của nàng cho tới bến đò còn hơn hai dặm vì vậy nàng phải đi cho kịp trời tối.
Vì là một thiếu nữ độ tuổi trăng tròn, hơn nữa nhan sắc của nàng thật sự phải nói là hiếm có khó tìm tại vùng đất khỉ ho co gày này vì vậy rất nhanh một vài ánh mắt bất thiện từ một số người đàn ông nơi đây đã đặt lên bóng lưng của nàng, ánh mắt hiện lên vẻ dâm đãng.
Trong mắt những người này Lạc Ly không khác nào một con nai con lạc bầy, chính là sơn hào hải vị trong mắt những con sói đói như họ, vì vậy ngay khi nàng bước đi không lâu thì ba tên đàn ông đang ngồi trong quán cũng đứng dậy đi theo hướng mà nàng vừa biến mất.
Những người này bước đi, khiến chủ quán là một người đàn ông trung niên không khỏi thở dài.
"Haizz, lại một vị cô nương nữa trở thành đồ chơi của đám súc sinh này".
Ba người đàn ông rời đi lúc này trong quán cũng chỉ còn lại một hồng y nữ tử, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh tanh đang cầm một chén trà đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Về phía Lạc Ly.
Lạc Ly vẫn đang ung dung bước đi trên đường mà không biết rằng bản thân đang sắp gặp nguy hiểm.
Nhưng đi được một lúc nàng cũng cảm giác được có gì đó không đúng vì vậy vôi xoay đầu nhìn về phía sau nhưng lại không phát hiện ra ai, nhíu đôi mi thanh tú nàng chỉ cho rằng bản thân quá căng thẳng nên gặp ảo giác vì vậy lắc lắc đầu vài cái sau đó lại bước đi.
Đi được khoảng hơn trăm thước nữa thì bỗng nhiên một tiếng cười bỗng nhiên vang lên khiến cho Lạc Ly giật nảy mình vội vàng quay đầu lại.
"Vị tiểu thư này, nơi đây con đường hoang vắng một mình đi lại không sợ gặp phải thổ phỉ hay sao?"
Một người đàn ông ăn mặc giông như là một nông dân, khuôn mặt vài phần hiền hậu đang đứng cách xa Lạc Ly hơn mười thước mỉm cười lên tiếng.
Vốn đang giật mình sợ hãi nhưng khi nhìn thấy nụ cười chất phác của người đàn ông này thì trong lòng Lạc Ly giảm đi vài phần cảnh giác vội vàng lên tiếng.
"Đa tạ đại ca quan tâm, tiểu muội cũng không phải đi một mình chỉ là phía trước có người đang đợi cho nên lúc này mới vội đi trùng phùng, xin cáo từ"
Mặc dù cảm thấy người trước mắt không xấu nhưng lời nói của nàng vẫn rất cẩn trọng, điều này khác hẳn với mội tiểu thư suốt ngày bị cha mẹ nhốt ở trong nhà có lẽ những thứ này cũng là do việc suốt ngày trốn nhà đi chơi của nàng mà có được.
Vừa nói xong Lạc Ly vội vàng xoay người sau đó nhanh chóng bước đi, nhưng chỉ vừa đi được vài bước thì nàng giống như đâm phải thứ gì đó.
"A"
Tiếng kêu của nàng vang lên, sau đó vội vàng ngẩng đầu lên, trước mắt chính là một vị đại hán, tuổi khoảng ba mười, trên mặt có một vết sẹo dài, trên người khoác da thú đang dùng ánh mắt không có thiện chí nhìn nàng.
"Tiểu muội xinh đẹp, nơi đây nguy hiểm hay để chúng ta hộ tống muội một đoạn, muội thấy thế nào?"
Tiếp tục là một lời nói của một nam tử từ phía xa tới, người này khác với hai người đầu tiên, trong mắt hắn hiện ra dục vọng không chút che dấu, vừa tiến tới gần Lạc Ly ánh mắt vừa đảo qua vài lần cơ thể đang phát triển của nàng.
Lạc Ly thấy vậy vội vàng lui lại, sau đó định quay đầu chạy đi nhưng trược mặt ba tên ác đồ thì một thiếu nữ mười sáu có thế làm gì được cơ chứ.
Vừa chạy đi được vài bước thì Lạc Ly đã cảm thấy được thân thể của nàng như nhẹ đi trong thấy, một bàn tay thô ráp đã đặt lên miệng nàng sau đó ép chặt không cho nàng lên tiếng.
"Ưm,...ưm"
Nàng không ngừng vùng vẫy nhưng sức lực có hạn nên căn bản không tạo ra chút tổn thương, đồng thời đẩy cánh tay kia ra được.
Đại hán mặt sẹo thấy vậy thì lập tức dùng một cánh tay luồn qua eo nàng sau đó nhấc bổng nàng đi.
Lúc này trong lòng Lạc Ly hỗn loạn và sợ hãi, dưới sự vũng vẫy trong bất lực hai hàng nước mắt không ngừng lăn xuống.
Cách xa con đường vừa rồi tiến vào sâu trong rừng trúc hơn hai mươi trượng, lúc này Lạc Ly đang bị ba tên này trói tay buộc vào gốc tre, trên miệng nàng đã bị chính một mảnh phục nhét vào khiến cho nàng không thể thét lên.
Ba tên nam tử lúc này bắt đầu hiện rõ ra sự bỉ ổi của họ, bàn tay không ngừng sờ soạng khuôn mặt của nàng, còn tên mà nàng cho rằng là người tốt lúc này cũng hạ thấp khuôn mặt xuống hít lấy hít để hương thơm trên người nàng.
"Thơm quá, đây đúng là hương vị của nữ nhân mới lớn rồi"
"Tiểu muội muộn, đừng khóc chúng ta sẽ nhẹ nhàng chỉ cần một lần thôi nhất định sau này muội sẽ thích"
Âm thanh từng người vang lên bên tai Lạc Ly, đáp lại nó chỉ là những tiếng "ưm ưm" vang lên từ trong miệng của nàng, hòa vào âm thanh đó chính là những giọt nước mắt không ngừng lăn dài trên hai gò má.
"Xoẹt"
Bỗng nhiên tiếng xé rách quần áo vang lên.
"Ưm, ưm"
Cùng với đó là sự vùng vẫy trong tuyệt vọng của Lạc Ly, xen lẫn cùng sự sợ hãi cả người nàng cứng đờ, đây chính là biểu hiện của sự sỡ hãi đễn cực hạn.
Bỗng nhiên một bàn tay chạm thân thể nàng khiến cho nàng giật mình, đôi chân bất giác đá mạnh ra, lập tức tiếng quát mắng vang lên.
"Tiện nhân"
"Bốp"
Nam tử mặt hiền hậu lúc trước vung tay đập thẳng vào mặt khiến cho Lạc Ly rơi vào choáng váng trời đất quay cuồng, trong mắt nàng lúc này đã không thể nhìn rõ xung quanh.
Nam tử kia bị đạp một cái cảm thấy vẫn không thỏa mãn được sự tức giân vị vậy lúc này trực tiếp cởi y phục ra.
"Tiện nhân, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết hậu quả khi không ngoan ngoãn trước mặt bổn đại gia"
"haha, haha"
"Ngươi nhẹ nhàng thôi để phần chúng ta với, haha"
Tiếng cười của hai người bên cạnh cũng vang lên, sau đó ánh mắt đều nhìn lên thân thể non nớt gần như đã không còn mảnh vải che thây phía dưới, bàn tay sờ soạng lung tung.
(...)
Nhưng đúng lúc tên kia sắp hành sự thì nơi đây tiếng xào xạc của trúc vang lên, từ phía xa xa trong những chiếc lá trúc đang rơi bỗng nhiên hiện ra một thanh kiếm sắc nhọn hòa cùng ánh hoàng hôn len theo từng kẽ hở của khu rừng trúc bỗng nhiên lao ra.
Thanh kiếm sắc nhọn lao tới, ngay khi tên kia đang chuẩn bị lấy đi sự trong trắng của Lạc Ly thì thanh kiếm theo một quỹ tích kì diệu lướt qua cổ của tên kia khiến cho hai mắt người đàn ông này mở to ra, nhưng không dừng lại ở đó dựa theo quán tính thanh kiếm xoay trong thêm một vòng đảo qua cổ của từng người.
Lạc Ly đang tuyệt vọng bỗng nhiên khuôn mặt và cơ thể trần chuồng của nàng cảm nhận được hơi ấm bắn lên người, nơi đây rơi vào yên tĩnh kì lạ.
"Bụp, bụp, bụp"
Cả ba người lúc này đều bỏ cánh tay trên người nàng ra sau đó ngã lăn quay xuống đất, từ cổ họ từng giọt máu tươi không ngừng phun ra, một số rơi hết lên người Lạc Ly, khuôn mặt nàng trong sự sợ hãi lại hiện ra vẻ ngơ ngác như không hiểu chuyện gì.
Sau đó ánh mắt Lạc Ly nhìn ra phía trước chỉ thấy có một thanh kiếm sắc bén đang cắm vào mặt đất, trên đó từng giọt máu không ngừng theo lưỡi kiếm mà chảy xuống.
Lúc này từ phía trên ngọn trúc một hồng y nữ tử nhan sắc mĩ miều, nhưng khuôn mặt lại có vài nét lạnh lùng hai tay chắp sau lưng đang nhìn tất cả sự việc xảy ra, sau khi ba tên kia bị hạ gục thì nàng mới đạp bước bay xuống.
Nhìn thấy Lạc Ly đang chật vật bị trói ở gốc trúc già hồng y nữ tử này vội vàng cởi trói cho nàng.
Nhìn thấy Lạc Ly hai tay rung rẩy co quắp tại một chỗ, khuôn mặt tái nhợt, một bên khuôn mặt đã sưng tấy lên, cùng với từng giọt máu không ngừng từ mũi nàng chảy xuống khiến cho hồng y nữ tử không khỏi thương xót, nhưng nàng lại không biết nên an ủi như nào.
Nữ tử này vội vàng lấy khăn trên người lau máu trên mặt nàng đi, sau đó cởi chiếc áo khoác trên người nàng khoác lên người Lạc Ly, nhưng lúc này Lạc Ly lại không có chút nào phản kháng, chỉ là nước mắt của nàng không nhịn được mà chảy xuống.
Làm xong mọi chuyện nữ tử này mới cố nở ra một nụ cười nhìn về phía Lạc Ly, giọng nói dịu dàng khác hẳn với vẻ mặt lạnh lùng của nàng.
"Tiểu muội, đừng sợ mọi chuyện đã qua rồi"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)