Chương 6:
Con thuyền lênh đênh trên biển hơn nửa tháng cuối cùng cũng cập bến.
Địa điểm con thuyền đổ neo là một vùng ven biển của Thương Thành, một trong hai thành lớn của Kinh Đô, cũng là nơi sầm uất và xa hoa nhất mà bất kì ai cũng ao ước đi tới để ngắm nhìn một lần trong đời.
Trên thuyền khách hứa nhao nhao xuống xe, mất đến hơn nửa ngày lượng người mới giảm đi đáng kể, đa số những người trên thuyền đều là những người con xa xứ đi tới mảnh đất phồn hoa để tìm con đường đổi đời.
Khi lượng người đã ít đi, Hồng Điệp và Lạc Ly từ trên thuyền mới chậm rãi đi xuống, đáng ngạc nhiên là phía sau còn có một người đàn ông trẻ tuổi và hai tùy tùng ở bên cạnh đi sau.
Hai người Hồng Điệp và Lạc Ly đi phía trước vốn không quá quan tâm tới mấy người phía sau, đặc biệt nhất là Hồng Điệp, thậm chí trên mặt cô còn có chút cảm giác không được thoải mái.
Nửa tháng này mặc nàng với Lạc Ly ở chung, quan hệ hai người cũng có thể coi là có chút hòa hợp, nhưng trong suốt thời gian này người đàn ông phía sau đều liên tục đi tới tìm hai người với những lí do khác nhau.
Cô cũng không phải kẻ ngốc, nhìn đối phương như vậy và hành động suốt thời gian này hẳn là có ý với mình, nhưng trong lòng nàng luôn có một sự bài xích với các công tử thế gia vì vậy luôn làm ngơ trước đối phương.
Người đi theo sau không ai khác ngoài Vân Phong, người mà hai người vô tình gặp khi ở trên thuyền.
"Tỷ tỷ, đây là đâu, chúng ta sẽ đi tới nơi nào ? ", Lạc Ly có chút nghi hoặc hỏi.
"Không phải chúng ta, mà chỉ có ta đi nơi nào, còn muội thích làm gì thì làm đừng làm phiền tới ta là được, hơn nữa chúng ta cũng đã nói rõ sau khi thuyền cập bến sẽ tách ra, bây giờ cứ như thế mà làm thôi". Hồng Điệp lạnh lùng không chút lưu tình bước đi.
"huhu, huhu, tỷ tỷ, tỷ tỷ người bỏ mặc muội, tỷ thật xấu xa".
Tiếng khóc của Lạc Ly khiến cho Hồng Điệp sửng sốt, không chỉ có nàng mà những người xung quanh nghe vậy cũng hướng mắt nhìn theo.
Còn Vân Phong đi theo sau thì lấy quạt che miệng, bộ dáng có chút hài hước, định tiến lên để hỏi thăm, nửa tháng nay hắn luôn chú ý đối phương vì vậy cũng có chút hiểu được tính cách của cô, bộ đôi này giống như một tỷ tỷ lạnh lùng mang theo muội muội ra ngoài chơi.
Hồng Điệp thật sự có chút bất đắc dĩ, nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh đều tập chung vào mình khiến nàng có chút không được thoải mái, vì vậy xoay bước quay lại.
Nhìn đôi mắt Lạc Ly đỏ hoe, bỗng chốc cô cảm thấy bản thân có chút tội lỗi, hai người dù không thân nhưng cũng gọi là quen biết, hơn nữa đồng hành hơn nửa tháng trời cô cũng biết được đối phương mặc dù có chút tinh quái nhưng cũng rất thuần khiết, nếu thật sự để cô bé trước mắt đi một mình hẳn là sẽ khiến đóa hoa mới nở này bị vấy bẩn bởi hồng trần.
Đúng lúc này Vân Phong từ phía sau cũng tiến tới.
"Hai vị tiểu thư, nơi đây là Thương Thành một trong hai thành lớn của Nam Vân quốc, vừa vặn nhà ta cũng ở trong thành này, nếu hai người không chê..."
"Chê... vì vậy không cần nói nữa".
Hồng Điệp không chút khách khí đáp, điều này khiến Vân Phong lộ ra vẻ lúng túng và xấu hổ.
Đường đường là một thiếu gia, tài sản vô số cùng với vẻ bề ngoài có thể nói là phong khinh vân đạm thì có rất nhiều mỹ nữ hằng khao khát, đã từng nghe những lời như này bao giờ.
Nhưng hắn lại không tức giận mà ngược lại trong lòng lại có chút mong chờ và cảm giác muốn chinh phục được cô gái lạnh lùng này.
Đang lúc Vân Phong không biết nói gì thì Hồng Điệp lạnh lùng liếc mắt nhìn Lạc Ly:
"Người ta mở lời rồi, chọn như nào thì tùy muội".
Nói xong cô xoay người mà bước tiếp đi, đầu không ngoảnh lại.
Từ đầu Lạc Ly vốn chỉ định giả vờ, nhưng không hiểu sao cảm xúc tự nhiên dâng trào khiến cô không kìm được nước mắt cho nên mới có tình cảnh này, bây giờ nghe được lời nói của Hồng Điệp thì nàng không chút do dự và vui vẻ chạy theo.
Bàn tay nhỏ bé của nàng rất tự nhiên khoác lên cánh tay của Hồng Điệp.
"Tỷ tỷ xinh đẹp, muội biết là tỷ tốt với muội nhất mà".
Vừa nói nàng vừa cọ cọ đầu vào tay của Hồng Điệp, vì khoảng cách quá gần nên trong chốc lát nàng cảm nhận được một nơi khá mềm mại áp thẳng vào mặt nhưng chưa kịp hưởng thụ thì...
"A...a... huhu..."
Một cái cốc thật mạnh rơi ngay vào chán khiến Lạc Ly ôm đầu đẩy ủy khuất, khuôn mặt có chút giận dỗi nhìn vị tỷ tỷ trước mặt.
"Đứng đắn một chút". Hồng Điệp giọng nói như mệnh lệnh.
"Ò"
Lạc Ly cũng chỉ có thể bĩu môi gật đầu, nhưng lập tức ánh mắt nàng sáng lên, giống như cái cốc này khiến đầu óc cô được lưu thông thêm máu huyết.
Nàng vội xoay đầu nhìn Vân Phong ở đằng sau, đang nhìn bọn họ bước đi, đôi mắt nhanh chóng lộ ra vẻ tinh quái.
"Vân Phong đại ca, huynh mời chúng ta tới nhà nhưng muội cùng tỷ tỷ không tới được, như vậy không được chi bằng huynh chi một ít tiền cho muội và tỷ tỷ, cứ lấy đó coi như chúng ta đã nhận ý tốt của huynh đi".
Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức yên tĩnh, bất kì ai nghe được lời này đều hiện vẻ cổ quái trên mặt.
Vân Phong cũng có chút sững người, còn khóe miệng của hai tùy tùng phía sau thì giật giật, trong đầu không nhịn được mà cũng hiện lên câu nói:
"Như vậy cũng được nữa hả?".
Hồng Điệp lập tức lấy tay che miệng, lúc này cô bỗng cảm thấy nghi ngờ bản thân, liệu rằng đem theo tiểu muội mười phần khả ái trong tưởng tượng này theo có phải là quyết định sai lầm.
Lạc Ly vốn không quan tâm tới mấy người xung quanh, mà nói đúng hơn là cô không hiểu tại sao mọi người lại có thái độ kì lạ như vậy, đặc biệt cô cảm thấy lời nói của mình rất hợp tình hợp lý cho nên vẫn dương dương đắc ý, bộ dáng mọi chuyện ta đều có thể giải quyết ổn thỏa.
Vân Phong sau một chút ngẩn người thì cũng bừng tỉnh, ánh mắt hắn sáng lên, sau đó cười to:
"Haha, ý hay ý hắn, tại sao chuyện này ta lại không nghĩ ra sớm hơn chứ, được tất cả nghe theo ý muội".
"Có vấn đề...."
"Hai người này có vấn đề..."( suy nghĩ của mọi người xung quanh).
Vừa nói hắn vừa bảo tùy tùng mang theo một túi tiền lớn đưa cho Lạc Ly, đồng thời cũng kèm theo câu nói:
"Vân gia sơn trang là nơi ta ở, nếu rảnh hãy cùng tỷ tỷ muội tới chỗ ta chơi, trong nhà ta có rất nhiều thứ hay ho, lúc đó sẽ tùy muội lựa chọn".
Lời nói của Vân Phong cứ mang theo cảm giác đang lừa trẻ con, nhưng hiển nhiên đã thật sự kích thích được sự hiếu kì của Lạc Ly, bất quá khi nhìn sang bên cạnh thì cả người nàng phát run khi bị một ánh mắt lạnh lẽo lướt qua.
Sau đó một lực mạnh trực tiếp kéo nàng đi, thấy vậy cô vội vàng dơ tay ra đón lấy túi tiền nhưng không đến.
"Túi tiền của muội, tỷ tỷ đừng..."
Khuôn mặt Lạc Ly đầy sự ủy khuất và tiếc nuối, đúng lúc cô định gào lên thì cũng may người tùy tùng nhanh ý trực tiếp quang túi tiền ra cho cô.
Nhìn túi tiền bay ra nhưng xung quanh không ai dám tham gia vào, vì tất cả bọn họ đều nghe được lời của Vân Phong nói trước đó, mà trong Thương Thành này thì không ai dám đắc tội với Vân gia.
Nhận được túi tiền lúc này Lạc Ly lại bắt đầu ra chiêu làm nũng để Hồng Điệp không có cơ hội để trách móc cô, cứ thế bóng dáng hai người dần khuất xa dưới tầm mắt của những người nơi đây.
"Thiếu gia, ngài..."
"Không cần nói nữa, đi về trước, đúng rồi tường thuật lại đầy đủ những chuyện phát sinh ở nhà trong thời gian ta đi vắng lại cho ta nghe".
"Vâng, thiếu gia".
(...)
Hồng Điệp và Lạc Ly sau khi rời khỏi vùng ven biển thì đi tới một thị trấn nhỏ, nơi đây có mùi tanh khá nồng, do vùng này chính là nơi giao dịch chính của những ngư dân ở đây, khắp mọi nơi đều là hải sản.
Hồng Điệp thì không quá quan tâm tới mấy thứ này, nhưng Lạc Ly bên cạnh thì khác.
Cô từ một nơi khác tới, mặc dù trong Lạc Phủ cô cũng được ăn không ít mĩ vị nhưng những hải sản ở đây với cô phải nói là khá tươi mới, vì vậy cô lại trở nên hào hứng.
Lạc Ly kéo kéo tay Hồng Điệp.
"Tỷ tỷ, muội đói rồi".
Hồng Điệp có vẻ không quá quan tâm tới lời nói của Lạc Ly mà vẫn tiếp tục bước đi.
Thấy vậy Lạc Ly rất bất đắc dĩ chạy theo.
Vừa đuổi kịp nàng lập tức lấy ra túi tiền mà Vân Phong mới đưa ra đưa cho Hồng Điệp.
Hồng Điệp thấy vậy thì nhíu mày vội vàng lấy tay ra che đi túi tiền lớn, sau đó quay đầu lại nhìn Lạc Ly.
"Đưa ta làm gì?"
"Muội cầm cái này lỡ mà làm rơi thì sao, vì vậy tốt nhất là để tỷ tỷ cầm là tốt nhất".
Lạc Ly dường như đã chuẩn bị từ trước.
Hồng Điệp thở dài vội kéo nàng đi sau một lúc thì tấp vào một quán ăn khá lớn trên đường.
Bước vào quán, ông chủ trực tiếp đến tiếp đón nồng nhiệt, sau cùng hai người lên lầu hai và ngồi ở một chỗ khá yên tĩnh.
"Tiền bạc của muội thì muội tự giữ, làm mất tự chịu, hơn nữa lần sau không được tùy tiện lấy tiền tài của bản thân ra trước mắt người khác nhớ chưa?". Hồng Điệp nghiêm túc dặn dò.
Lạc Ly nghe vậy thì gật đầu, chuyện này cô cũng hiểu được, nhưng không biết tại sao ở bên cạnh vị tỷ tỷ lạnh lùng này cô cảm thấy rất an toàn, vì vậy trong bất giác nàng lại không để ý tới những thứ này.
"Muội biết rồi tỷ tỷ, nhưng cái này..."
Vừa nói cô lại định lôi túi tiền ra thì lúc này có tiếng bước chân đi tới.
Người tới chính là tiểu nhị của quán ăn này, trên tay người này là một bàn hải sản gồm tôm, cua, cá và một vài loài hải sản khác, kích thước đều rất lớn so với những thực phẩm mặn ở đất liền.
Cất lại túi tiền, hai mắt Lạc Ly sáng lên, ngay khi tiểu nhị rời khỏi thì cô trực tiếp cầm một con tôm hùm lớn đưa đến trước mắt, sau đó không do dự mà cắn một miếng.
"a"
Rất nhanh sau đó hành động của cô dừng lại vì da cứng qua khiến răng nàng có chút đau nhức.
Nàng liếc mắt nhìn Hồng Điệp một cái, thấy đối phương đang nhìn mình khó hiểu thì một dạng mây hồng nổi lên trên khuôn mặt, bất quá lúc này nàng lại không mở miệng hỏi mà cúi xuống loay hoay tìm cách để xử lí con tôm hùm này.
Thấy Lạc Ly không hỏi Hồng Điệp cũng không nói mà bắt đầu cầm đũa, chỉ là ánh mắt có chút chêu chọc, đặc biệt trên môi nàng lộ ra một nụ cười hiếm thấy nhưng nhìn thế nào cũng có chút giảo hoạt.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)