Hồng Điệp đi đến trước cầu thang bước lên thuyền thì đứng đó đợi một lát, lúc này Lạc Ly từ phía xa mới nhanh chân đuổi kịp, hơi thở của nàng có chút gấp gáp kèm theo đó là một chút sợ hãi.
Vốn Hồng Điệp còn muốn giáo huấn Lạc Ly một trận nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt có chút bất an của nàng thì lời vừa đến miệng lập tức bị nuốt trở lại.
Từ phía trên bong thuyền một người đàn ông trung niên đã phát hiện ra hai người, sau khi nhìn thấy bộ dáng của Hồng Điệp thì khuôn mặt lập tức hiện vẻ tươi cười bước xuống.
"Haha, hai vị nữ hiệp hẳn là muốn tìm nơi nghỉ chân, vừa hay chỗ chúng ta còn thừa chỗ, hai ngày sau là cất neo bắt đầu đi tới kinh thành"
Người đàn ông trung niên này chỉ một lời nói đã có thể bao quát toàn bộ nội dung mà những người cần lên thuyền cần biết, quả nhiên là cách chào hàng của người có kinh nghiệm đi biển lâu năm.
"Ta cần nơi nghỉ chân, đồng thời cũng muốn tới kinh thành"
Âm thanh lạnh lùng của Hồng Điệp vang lên.
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì mỉm cười.
"Nếu vậy chi phí của hai vị tổng là mười hai đồng, mười đồng cho chuyến đi và hai đồng cho thuê phòng và ăn uống"
Tiền đồng chính là phương thức thanh toán và là đồng tiền lớn nhất lưu thông rộng rãi trên thị trường ở nơi đây, một đồng bằng mười hào và bằng một trăm xu.
Nghe vậy Hồng Điệp có chút bối rối, hiển nhiên nàng cũng không ngờ một chuyến thuyền lại đắt đến như vậy.
Người đàn ông trung niên với kinh nghiệm lâu năm lập tức nhìn ra suy nghĩ của Hồng Điệp vì vậy vội vàng giải thích.
"Hai vị chuyến đi lần này của chúng ta kéo dài hơn một tháng, trong suốt một tháng này rủi ro là rất nhiều cùng với chi phí ăn uống sinh hoạt của mọi người thì mười đồng này chính là một cái giá hợp lí, nếu không hai vị cũng có thể chọn một căn phòng với ưu đãi ít hơn kha khá để tiết kiệm, như vậy chỉ cần đưa cho chúng ta mười đồng là đủ".
"Tên gian xảo, lão hồ ly"
Cả Hồng Điệp và Lạc Ly không nhịn được mà cùng nổi lên suy nghĩ này.
Sau đó Lạc Ly phía bên cạnh lập tức móc từ tay nải ra từng cắc bạc trắng sau đó đong đếm cuối cùng đưa cho người đàn ông trung niên.
"Cái này đủ cho dịch vụ tốt nhất ở đây chứ?"
Người đàn ông trung niên sáng mắt sau đó khuôn mặt hiện ra vẻ tươi cười thân thiện, hắn đếm đi đếm lại cuối cùng xác định những cắc bạc này phải khoảng mười bốn đồng, như vậy hắn cũng đã có tiền lời không ít vì vậy sự nhiệt tình lại càng tăng lên.
"haha, đương nhiên đủ, xin mời nữ hiệp và tiểu thư đi theo ta, ta sẽ đích thân chọn nơi tốt nhất cho hai vị"
Người đàn ông trung niên hưng phấn, sau đó vội vàng nhường đường.
Hồng Điệp thấy vậy thì khuôn mặt vẫn không có chút thay đổi mà bước đi, Lạc Ly thấy vậy cũng vội vàng chạy theo, ngay khi đi ngang qua người đàn ông thì nàng vội vàng lên tiếng.
"Thúc thúc chúng ta chỉ cần một phòng vì vậy phòng nhất định phải rộng rãi thoáng mát một chút"
Người đàn ông nghe vậy thì khuôn mặt lại càng tươi cười đầy vui vẻ.
"Đó là đương nhiên, tất cả sẽ như tiểu thư mong muốn".
Không mất bao lâu hai người đã được đưa tới trước một căn phòng nằm ở tầng thứ hai cũng là tầng cao nhất của con thuyền.
"kẹt, kẹt"
Âm thanh từ tiếng mở cửa vang lên, lập tức toàn bộ nội thất trong căn phòng rơi vào trong mắt hai người, căn phòng này có một cái bàn uống trà cho bốn người, có một chiếc giường khá lớn và một căn phòng cho phục vụ cho việc tắm rửa, nói chung trong căn phòng mọi thứ gần như khá thoải mái cho một chuyến đi dài.
"hai vị tiểu thư, xin mời"
Người đàn ông sảng khoái lên tiếng, đồng thời cả người cũng cúi thấp xuống ra thế mời khách.
Lạc Ly nghe vậy thì hớn hở, nhưng nàng lại không dám đi vào trước, mãi cho tới khi Hồng Điệp bước vào nàng mới dám đi theo.
Sau khi quan sát từ bên ngoài một lượt thì khi vừa bước vào trong Hồng Điệp lại nhìn xung quanh thêm một lần nữa rồi mới ngồi xuống bàn, Lạc Ly cũng vội học theo.
Đây dường như chính là tính cách cẩn thận của nàng trong suốt bao nhiêu năm bôn ba giang hồ, đương nhiên đi ra ngoài thì việc này thật sự rất thiết yếu và tránh được những phiền phức không đáng có.
"Thúc thúc có thức ăn hay không?"
Bỗng nhiên âm thanh Lạc Ly vang lên, tiếng nói của nàng nhanh chóng xóa tan đi không khí có chút âm trầm từ khi hai người bước vào phòng.
"Haha, là ta đã không chu toàn, xin hai vị đợi một lát"
Người đàn ông nghe vậy thì không khỏi có chút xấu hổ, sau đó cười xòa cho qua chuyện, sau đó hắn rời đi, cùng lúc này chính là tiếng gọi cho một vài người hầu mang thức ăn lên.
Hai người đợi khoảng một nén hương thời gian thì thức ăn được đem lên, nhìn vào từng dĩa thức ăn trong đó đa số là thực phẩm dưới nước khiến Lạc Ly nuốt nước bọt ừng ực, nhưng trước mắt nhiều người nàng vẫn cố nhịn xuống.
Mãi cho tới khi trong phòng chỉ còn hai người thì nàng đã vội lao tới cạnh bàn ngồi xuống nhai ngấu nghiến, mãi đến một lúc sau nàng mới nhớ ra bên cạnh còn có người vì vậy mới quay sang.
Sau khi nhìn thấy vị tỷ tỷ đang nhìn mình với ánh mắt có chút cổ quái thì nàng có chút ngại ngùng sau đó lắp ba lắp bắp lên tiếng.
"Tỷ tỷ người không ăn hay sao"
Nói xong nàng nhìn vào trên bàn, nơi đây có một con gà đã bị nàng bóc ra một nửa thịt sạch.
Bàn tay nhỏ nhắn dính chút dầu mỡ của nàng lập tức túm lấy cái đù xẻ ra sau đó dơ ra trước mặt Hồng Điệp.
"Tỷ tỷ nó ngon lắm đó, tỷ ăn một miếng đi!".
Mọi tác phong của Lạc Ly dường như rất tư nhiên hoàn toàn không giống với tình cảnh và thời gian hai người quen biết, cùng với bộ dáng sợ sệt lúc trước thì lúc này tính cách của nàng thật sự khác biệt một trời một vưc.
Hồng Điệp nhìn vào bộ dáng có chút non nớt của nàng thì cũng không đành lòng từ chối vì vậy cũng cầm lấy miếng đùi gà ăn cùng nàng, rất nhanh đống thức ăn còn lại trên bàn đã hoàn toàn biến mất.
"ự , ự"
Từng tiếng ợ hơi từ phía Lạc Ly vang lên, hai tay nàng xoa bụng với khuôn mặt thật sự rất thoải mái và hưởng thụ.
Hồng Điệp bên cạnh lúc này thì có chút không hình dung được sức ăn của Lạc Ly lại điên cuồng đến như vậy, trong mắt nàng đây vốn không phải thưởng thức mỹ vị mà là dùng cả tính mạng để ăn.
Lạc Ly sau một lúc hưởng thụ thì quay mặt lại nhìn Hồng Điệp đôi môi nở nụ cười ngây ngô.
"hì hì, tỷ tỷ ban nãy ta thật sự rất đói vì vậy có chút không kiềm chế được bản thân, để ta gọi thêm món"
Nhìn vào nụ cười này Hồng Điệp bất giác như lâm vào một cảm xúc không nói nên lời, sự hồi ức bỗng nhiên hiên lên trong con mắt, bất giác nụ cười hiện lên trên khuôn mặt nàng, dường như những hình ảnh vừa xuất hiện trong cảm xúc nhất thời đó khiến nàng rất vui vẻ hoặc là rất bi thương khiến cho nàng khi nhớ lại bất giác mà cảm thán về quá khứ đã qua.
"Phục vụ, phục vụ!"
Dòng suy nghĩ của Hồng Điệp lập tức bị ngắt quãng vi tiếng gọi phục vụ của Lạc Ly.
"Không cần đâu, ta no rồi"
Âm thanh của nàng vang lên khiến câu nói sắp ra khỏi miệng của Lạc Ly bỗng nhiên bị nuốt trở lại, sau đó Lạc Ly quay lại khuôn mặt có chút xấu hổ, gióng nói ấp a, ấp úng.
"Tỷ tỷ, muội muội..."
Hồng Điệp thấy vậy thì bật cười, chính nàng cũng không nhận ra rằng ở với vị tiểu thư có chút non nớt này dường như khiến cho tâm tính của nàng thay đổi, cười nhiều hơn cũng như thoải mái hơn rất nhiều.
Nhìn dáng vể ấp a ấp úng của Lạc Ly, cùng với khuôn mặt còn dính chút dầu mỡ, bất giác Hồng Điệp lấy ra một cái khăn tự tay lau đi vết mỡ trên mặt nàng, điều này khiến cho Lạc Ly bất ngờ không kịp phản ứng, mãi cho tới một lúc lâu sau Lạc Ly mới vội vàng mở lời.
"Cảm ơn tỷ tỷ"
Nghe mấy lời này kết hợp với bộ dáng vừa rồi lập tức khiến Hồng Điệp phát giác ra điều không đúng, khuôn mặt lập tức trầm xuống giọng nói mang theo chút giáo huấn vang lên.
"Đi ra ngoài phải tự biết lo cho bản thân, nhớ chưa".
Nhìn thấy bộ dáng của Hồng Điệp thay đổi nhanh như vậy khiến Lạc Ly có chút giật mình, khuôn mặt tươi cười lập tức im bặt, cái đầu không ngừng gật lia lịa như hoàn toàn đồng tính với lời nói của Hồng Điệp.
Hồng Điệp thấy vậy thì khuôn mặt đang lạnh lùng cũng dịu đi, nhưng hai nàng lập tức lạnh đi, cả người trở nên cảnh giác.
"Là ai?"
Từ ngoài cửa có tiếng bước chân đang bước về phía họ, sau đó là tiếng nói của một người đàn ông trung niên vang lên.
"Ta là phục vụ của thuyền không biết hai vị có gì sai bảo"
Nghe vậy khuôn mặt nàng mới dịu đi, sau đó mở cửa khi cho người bước vào.
Đi vào trong là hai thanh niên khoảng mười tám tuổi, khuôn mặt có chút dễ nhìn, nhưng cả hai lập tức ngốc trệ khi nhìn thấy đống xương trên bàn, có thể nói đống xương này sạch bong không dính một chút thịt.
Hai người lộ vẻ cổ quái nhưng rất nhanh bộ dáng lại trở về bình thường như chuyện này căn bản không có gì để nói tới, thái độ phục vụ như vậy cũng có thể coi là có chút chuyên nghiệp.
Hai thanh niên này nhanh chóng dọn dẹp bàn sau đó rời đi, bầu trời lúc này cũng đã bắt đầu về đêm, trên vùng biển này cũng bắt đầu lạnh dần người đi lại bên ngoài cũng đã thưa thớt đi, cùng lắm chỉ có những người đi biển về muộn hay một số người có nhiệm vụ gác đêm tránh trộm cướp là còn ở lại.
Trong căn phòng với ánh đèn mờ ảo Lạc Ly đã chìm vào giấc ngủ, dù sao ngày hôm nay nàng cũng đã rất mệt, bên cạnh chính là Hồng Điệp cũng đã chìm vào giấc ngủ nhưng trên tay vẫn cầm thanh kiếm của mình đặt trên ngực, với tư thế này có thể thấy được rằng nàng sẵn sàng ra tay nếu có kịch biến phát sinh.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)