Ánh mắt Lạc Ly đỏ lên, khuôn mặt tái nhợt theo bản năng khi hồng y nữ tử chạm tay vào người nàng thì nàng vội vàng tránh đi, cho tới khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của hồng y nữ tử thì nàng mới ngẩng mặt lên.
Hai con ngươi của Lạc Ly đã đỏ lên, nước mắt giàn dụa cùng với khuôn mặt tái nhợt và lấm lem khiến người khác khi nhìn vào thì không khỏi thương sót.
Ánh mắt nàng đảo qua nữ tử trước mắt sau đó như sực nhớ ra chuyện gì vì vậy nhanh chóng nhìn khắp xung quanh một lượt, bộ dáng có chút sợ hãi và vội vàng nhưng lập tức cả người nàng cứng đờ nhìn về mấy thi thể đang nằm trên đất phía xa xa.
"huhu"
Cho tới lúc này nàng cũng đã phần nào hiểu được chuyện gì vừa xảy ra tuy nhiên trong đầu lại không thể có phán đoán gì tiếp mà tiếng khóc bất chợt vang lên, khuôn mặt mếu máo sau đó hướng về phía hồng y nữ tử mà nhào tới ôm trầm lấy, giống như đây chính là một gốc đại thụ che trở tinh thần cho nàng lúc này.
Hành động bất ngờ của Lạc Ly khiến cho cả người hồng y nữ tử lúng túng, nàng dù sao cũng là một nữ tử hành tẩu trong giang hồ từ nhỏ vì vậy khá là kiệm lời, trong tình cảnh nhìn một thiếu nữ khóc trong lồng ngực mình thì cũng không biết nên an ủi thế nào.
Mãi cho tới một lúc lâu sau lúc này bầu trời đã bắt đầu có bóng tối bao phủ thì tiếng khóc của Lạc Ly mới nhỏ dần sau đó biến mất, trong suốt thời gian này hồng y nữ tử vẫn ở đây bên cạnh nàng.
Có thể nhẫn lại với một người xa lạ trong một khoảng thời gian như vậy nếu như không phải là người có ý đồ bất chính thì hồng y nữ tử này chính là một người thiện lương tới một mức thái quá, điều này không ai biết vì đó chính là suy nghĩ của riêng nàng mà không ai có thể nhìn thấu được.
Lạc Ly cho tới lúc này mới có thể bình tĩnh được đôi chút, vì vậy nàng lập tức nhận ra trạng thái bản thân không đúng vì vậy vội vàng rời khỏi lồng ngực của hồng y nữ tử, bàn tay luống cuống lấy y phục đang khoác trên người che đi một vài bộ phận nhạy cảm trên người sau đó mới nhanh chóng lau nước mắt vội hướng sang phía hồng y nữ tử thi lễ.
"Tiểu nữ Lạc Ly đa tạ sự cứu giúp của tỷ tỷ đại hiệp, xin hỏi quý tính đại danh của tỷ tỷ nhất định sau này Lạc Ly sẽ có báo đáp"
Giọng nói có chút vội vàng, câu từ trong đó cũng có chút không rõ ràng của Lạc Ly vang lên.
Hồng y nữ tử nghe vậy dù khuôn mặt thường ngày lạnh lùng thì lúc này cũng không nhịn được mà bật cười.
"Tỷ tỷ đại hiệp?"
Hành tẩu giang hồ suốt bao nhiêu năm nay nhưng đây là lần đầu tiền có người gọi nàng là tỷ tỷ đại hiệp điều này khiến nàng có vài phần ngạc nhiên nhưng phần nhiều trong đó chính là không nói nên lời.
Nhìn thằng vào ánh mắt của thiếu nữ trước mắt, trong lòng hồng y nữ tử bỗng nhiên có vài phần cảm tình với nàng, ánh mắt của nàng rất ngây thơ và trong sáng dường như trong trong quá khứ chính nàng cũng đã từng có được ánh mắt như thế này, nhưng theo thời gian điều đó đã biến mất lúc nào không hay.
Lạc Ly bất chợt nhìn thấy vị tỷ tỷ trước mắt bật cười cùng với câu hỏi dò của nàng thì bất giác cảm thấy bản thân đã nói không đúng vì vậy lập tức lúng túng khuôn mặt bất chợt nổi lên dạng mây đỏ, sau đó nàng nhanh trí thay đổi chủ đề này.
"Tỷ tỷ đại hiệp, người cười thật đẹp"
Nụ cười của hồng y nữ tử bỗng chốc tắt ngấm, mặc dù như vậy nhưng khuôn mặt của nàng lại dịu đi thêm đôi chút vẻ lạnh lùng cũng gần như biến mất, không biết điều đó là do lời khen của Lạc Ly hay vì tính cách đơn thuần của nàng.
"Ta tên Hồng Điệp, chuyện này cũng do thuận đường ta đi nên tiện tay giúp đỡ mà thôi, không có gì to tát cả"
Hồng Điệp đáp lại câu hỏi của nàng nhưng chợt nhớ ra điều gì đó vì vậy nhanh chóng hỏi.
"Nhà muội ở đâu, tại sao đi ra ngoài lại chỉ có một mình? Xã hội bây giờ rất rối ren có biết ra ngoài như này là rất nguy hiểm hay không?"
Lạc Ly nghe vậy thì khuôn mặt cúi xuống, bỗng chốc im lặng điều này khiến Hồng Điệp phía bên ngạc nhiên nhưng cũng tỏ ra khó hiểu.
"Là gia đình muội xảy ra biến cố hay sao?"
Hồng Điệp không biết suy nghĩ gì mà lại hỏi ra câu này, nhưng cũng chính câu hỏi này lại khiến Lạc Ly thêm vài phần không dám mở lời.
Mãi cho tới một lúc sau ngay khi Hồng Điệp đã dần mất kiên nhẫn thì Lạc Ly mới có phản ứng.
Nàng lắc đầu lia lịa, giọng nói ấp a ấp úng vang lên.
"Không phải, là là muội tự ý bỏ nhà ra đi"
Hồng Điệp đang vài phần mất kiên nhẫn bên cạnh bỗng chốc im bặt, khóe miệng giật giật không nói nên lời, nhưng bất chợt nàng quát lên.
"Ngông cuồng"
Tiếng quát này khiến cho Lạc Ly giật nảy mình, tâm trạng nàng đang dần tốt lên thì tiếng quát này không khác gì một tiếng sấm khiến nàng một lần nữa rơi vào sợ hãi, hai giọt nước mắt bỗng chốc chảy xuống, khuôn mặt lại càng cúi gầm xuống không giám ngẩng lên.
Hồng Điệp lúc này cũng thấy được bản thân có chút thất thố vì vậy giọng nói cũng dịu đi.
"Nhà muội ở đâu? Để ta đưa muội về "
"Muội, muội không nhớ đường về nhà"
Nghe được câu hỏi của Hồng Điệp Lạc Ly bất đắc dĩ tiếp lời, chỉ là câu trả lời này lại càng khiến Hồng Điệp có vài phần ngao ngán, chính nàng cũng không biết vị tiểu thư trước mắt sẽ sống được bao lâu ở ngoài cái nơi hiểm ác trùng trùng này.
Thở dài một hơi sau đó hai người bắt đầu trò chuyện thêm một lúc thì biết được thân phận của Lạc Ly nhưng Lạc Ly lại cảm thấy không cam tâm khi nàng gần như không biết thêm chút gì về vị tỷ tỷ này.
Sau đó Hồng Điệp đưa cho nàng một bộ y phục trong tay nải của mình, rồi cuối cùng kéo nàng đi tới một góc sông hẹp để tắm rửa thay quần áo.
Trên đường đi Lạc Ly không khỏi lo lắng khi nhìn vị tỷ tỷ đã cứu nàng đưa nàng tới một chỗ vắng người bên cạnh bờ sông.
"Tỷ tỷ đại hiệp, người thật sự muốn ta lấy thân báo đáp hay sao?"
Câu hỏi bất chợt khiến Hồng Điệp sửng sốt, sau đó nàng không thể nhịn được mà vung tay lên sau đó gõ thẳng vào đầu của Lạc Ly khiến nàng kêu lên đau đớn.
"Ruốt cuộc muội đang nghĩ cái gì đấy hả? Thân thể muội thì có chỗ nào khiến ta hứng thú"
Hồng Điệp sau khi nói chuyện với Lạc Ly một thời gian thì nàng cũng hiểu được một vấn đề khá lên trên người cô thiếu nữ này đó là cô thiếu nữ này có vấn đề về thế giới quan của chính mình.
"Thật không biết gia đinh của ngươi đã dạy dỗ ngươi như thế nào nữa".. Suy nghĩ hiện ra trong đầu Hồng Điệp.
Sau khi tắm rửa thay quần áo hoàn tất bộ dáng của Lạc Ly lúc này cũng dễ coi hơn một chút, lúc này nàng mặc trên người một bộ y phục màu tím, chân váy dài qua đầu gối, cùng với thân hình mảnh khảnh cùng nhan sắc như hoa như ngọc khiến cho nàng lúc này có vài phần yêu mị.
Hồng Điệp nhìn thấy vậy thì mở miệng khen một câu.
"Bộ y phục này hợp với muội đó"
Lạc Ly được khen thì rất cao hứng, vội vàng cảm ơn.
"Cảm ơn tỷ tỷ đại hiệp, y phục của tỷ rất vừa vặn đối với ta"
Hồng Điệp nghe vậy thì lắc đầu.
"Đây là y phục ta tiện tay lấy khi hành tẩu mà thôi, chứ cũng không phải của ta"
Lạc Ly nghe vậy thì trố mắt nhưng cũng không nói gì thêm.
Tiếp sau đó Hồng Điệp sắp xếp một chút sau đó nói lời chia tay định rời đi, nhưng suy tính của nàng bất thành, tất cả là do Lạc Ly khi biết được nàng sắp đi tới kinh thành thì nhao nhao lên nửa bước cũng không rời.
Nếu như là một tên nam tử khác hay thậm chí là một nữ tử khác thì có lẽ Hồng Điệp đã trực tiếp ra tay đánh đuổi đi nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thuần khiết cùng với bộ dáng đáng thương mà Lạc Ly thể hiện ra khiến nàng lại không nở ra tay.
Đồng thời bầu trời lúc này cũng đã tối dần nếu để Lạc Ly đi một mình thì khả năng cao nàng sẽ lại gặp phải không ít phiền toái vì vậy Hồng Điệp quyết định đưa nàng đi theo hướng tới nơi neo thuyền.
Khoảng cách một dặm đối với Hồng Điệp là không quá xa vì vậy nàng trực tiếp tay nắm chặt eo của Lạc Ly sau đó vận dụng khinh công trực tiếp bay lên chỉ sau thời giản nửa nén hương cảnh thuyền bè đã hiện lên trước mắt hai người.
Lạc Ly do lần đầu được di chuyển chân không chạm đất khiến nàng có chút không quen vì vậy bàn tay nắm chặt vào vai của Hồng Điệp khiến nàng có chút không quen.
Cuối cùng Hồng Điệp đáp xuống mội cồn cát nhỏ bên cạnh bờ sông lúc này khắp nơi đã có ánh đèn thắp lên, người ra lại cũng đã ít dần, chỉ là lâu lâu từ phía xa bờ sông lại có những ánh đèn của những con thuyền nhỏ vừa đi đánh bắt về, tất cả những người trên đó đều hớn hở trở về sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Lần đầu nhìn thấy cảnh tượng khác lạ khiến Lạc Ly không khỏi hiếu kỳ tuy nhiên không để nàng kịp tiếp thu xung quanh thì tiếng nói của Hồng Điệp vang lên khiến cho nàng giật mình.
"Đi thôi".
Vừa nói Hồng Điệp vừa ném cho Lạc Ly hai cái tay nải sau đó bước đi. Lạc Ly thấy vậy thì vội cầm lấy tay nải, khuôn mặt hớn hở chạy theo, bộ dáng khác hẳn với thân phân tiểu thư khi nàng còn ở Lạc phủ.
"Tỷ tỷ, đợi muội với"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)