Ánh sáng lóe lên xé tan màn đêm tăm tối, từng tia nắng ấp áp lóe lên từ mặt biển như chiếu rọi quang cảnh thuyền bè nơi đây tạo nên một cảnh sắc yên bình đến lạ thường.
Trong căn phòng lúc này Hồng Điệp đã mở mắt có lẽ do sống trong giang hồ lâu khiến giờ giấc của nàng luôn có sự cố định, tuy nhiên vừa mở mắt thì nàng mới phát hiện ra Lạc Ly bên cạnh vẫn còn đang ngủ, điều này khiến nàng có chút không quen.
Nhìn vào bộ dáng thừa sống thiếu chết này của Lạc Ly, Hồng Điệp chỉ biết thở dài, nhưng vì chuyện hôm qua có lẽ đã khiến cho cô bé mệt mỏi vì vậy nàng cũng không đánh thức Lạc Ly mà một mình xuống giường rửa mặt cho tỉnh ngủ.
Bước ra bên ngoài nhìn ngắm cảnh bình minh vùng biển khiến cho tâm trạng của Hồng Điệp thật sự rất thoải mái, tâm trạng của nàng cũng trở nên tốt hơn, nhìn quang cảnh bình yên chốn làng chài khiến nàng cảm giác được tâm linh như được tẩy lễ thoát khỏi hồng trần.
*két két*
Âm thanh mở cửa khiến Hồng Điệp thoát khỏi cảm giác bình yên đó.
Từ trong cánh của bước ra là một bạch y nam tử khoảng hai mươi tuổi, người này anh tuấn tiêu sái, phong thái thoát tụ, trên tay cầm một cây quạt giấy, ngay khi mở cửa hắn đã phát hiện ra Hồng Điệp bị giật mình do tiếng mở cửa vì vậy định mở lời thứ lỗi.
Tuy nhiên khi Hồng Điệp quay người lại thì nam tử này lập tức ngây ngốc ra.
Rơi vào mắt nam tử này chính là một nữ tử khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, đôi con ngươi như ẩn chứa một loại mị lực khó nói thành lời, bờ môi đỏ mọng cùng với má lúm đồng tiền càng tôn lên vẻ đẹp làm ngây ngất lòng người, vẻ đẹp này có thể khiến những bông hoa đẹp nhất phải thất sắc khiến cho bất kì nam tử nào khi nhìn vào sẽ bị ngây ngất, linh hồn như hòa vào tiên cảnh ngắm nhìn tiên cảnh mà không thoát ra được.
Hồng Điệp không thích bị nam tử nhìn chằm chằm vào vì vậy hai mắt nhíu lại, cái nhíu mắt này trong mắt nam tử cũng không khác gì một phong thái động lòng người chạm thẳng vào tâm can hắn, nhưng rất nhanh nam tử cũng phát hiện ra bản thân không đúng vì vậy vội vàng ôm quyền cúi người.
"Tiểu thư, là tại hạ đã thất lễ xin tiểu thư lượng thứ!"
Từ cầu thang lên tầng ba này một người hầu đang cầm ít đồ ăn mang lên, sau khi nhìn thấy nam tử đang cúi người làm lễ trước một nữ tử thì không khỏi sửng sốt, nhưng ngay khi định mở miệng thì hắn đã bị một ánh mắt của nam tử này làm cho im bặt.
Hồng Điệp dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn qua nam tử này một cái sau đó không nói gì quy người bước vào trong phòng.
Nam tử thấy vậy vội vàng lên tiếng.
"Tại hạ Vân Phong, hôm nay mạo muội..."
*Rầm*
Tiếng đóng cửa mạnh khiến cho nam tử này không kịp trở tay, cả người giật bắn lên, nhưng sau đó chỉ có thể thở dài, bộ dáng có chút lúng túng.
Người hầu kia thấy vậy thì vội vàng chạy tới.
"Công tử người..."
Nam tử tên Vân Phong này vội vàng dơ tay chặn lại.
"Không sao là do ta mạo phạm người ta trước"
Nói xong hắn mới bước vào phòng, đồng thời còn thở dài.
"Lần đầu gặp chuyện này đúng là không ổn, nhưng thế gian thật sự có mĩ nhân đep đến như vậy, hôm nay tận mắt thấy cũng không uổng một đời nam nhân"
Hồng Điệp đóng cửa bước vào trong phòng, do tiếng đóng cửa quá mạnh khiến cho Lạc Ly đang ngủ trên giường cũng lập tức giật mình theo vội vàng mở mắt nhưng vì chưa tỉnh ngủ khiến cả người nàng lảo đảo sau đó...
*bụp*
"a...a"
Tiếng thét của Lạc Ly vang lên, lúc này cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang trao nụ hôn đầu tiên cho tấm sàn gỗ ngay cạnh giường.
Hồng Điệp thấy vậy giật mình khuôn mặt lạnh lùng biến mất, khóe miệng giật giật nhưng lại không đến đỡ Lạc Ly dậy.
Lạc Ly sau một lúc cố gắng mới có thể đứng dậy được sau khi nhìn ngó xung quanh thì nàng mới phát hiện bản thân không còn ở nhà nữa vì vậy chỉ biết nhịn đau đi tới cạnh bàn.
Nhưng nàng lập tức cảm thấy một cảm giác ấm nóng trên mũi vì vậy vội vàng dơ tay lên chạm vào, một chất lỏng màu đỏ dính vào tay đây chính là máu của nàng.
Thấy vậy nàng vội vàng ngẩng đầu để ngăn chặn máu chảy ra.
Hồng Điệp đang ngồi trên bàn uống trà thì phát hiện không đúng sau khi quay lại nhìn thì khuôn mặt sửng sốt.
"Cúi mặt xuống"
Âm thanh của Hồng Điệp vang lên, nghe vậy Lạc Ly giật mình nhưng cũng làm theo, nhìn giọt máu không ngừng chảy xuống khiến cho ánh mắt nàng có chút hồng vì tủi thân.
"Đây là cảm giác xa nhà không có ai chăm sóc hay sao?"
Nhưng chỉ dừng lại ở ánh mắt có chút hồng chứ nước mắt nàng vẫn không chảy xuống, vì trước khi đi ra khỏi nhà hay trong bức thư gửi cha mẹ mình nàng đã từng hứa sẽ phải mạnh mẽ để ra nhìn ngắm thế giới.
Hồng Điệp nhìn Lạc Ly, nhìn vào khuôn mặt có chút not nớt, ánh mắt thuần khiết không dính chút khói vụi nhân gian nào điều này lại khiến nàng bất ngờ nổi lên lòng thương xót.
"Muội vẫn ổn chứ"
Vừa nói nàng vừa đi tới lấy khắn ướt sau đó lau đi vết máu sau đó lấy bông nhét vào mũi nàng để ngăn máu lại.
"Cảm ơn tỷ tỷ muội không sao"
Giọng nói có chút khàn của Lạc Ly vang lên, điều này khiến Hồng Điệp thở dài trong lòng.
"Sau này gặp chuyện này thì không được ngẩng đầu lên nhớ chứa nó rất nguy hiểm, muội như thế này mà một mình ra ngoài thì định sống như thế nào?"
Giọng điệu của Hồng Điệp có chút hỏi han nhưng cũng có chút bất lực nhìn thiếu nữ trước mắt, vốn định vô tình bỏ nàng lại một mình nhưng khi nhìn bộ dáng này nàng lại không nỡ, cuối cùng chỉ có thể thầm thì "Làm người tốt cũng không dễ dàng gì".
Thời gian cứ thế trôi đi, ba ngày nhanh chóng trôi qua, khoảng cách đến ngày khởi hành cũng không còn bao lâu nữa, trong khoảng thời gian này nam tử tên Vân Phong có vài lần đến thỉnh giáo nhưng nhanh chóng vị Hồng Điệp cự tuyệt không tiếp.
Lạc Ly nhìn thấy mọi chuyện thì chỉ dám cười trộm chứ cũng không giám làm gì quá lố lăng trước mặt vị tỷ tỷ lạnh lùng này.
*leng keng"
Tiếng gõ mõ vang lên lập tức khiến mọi người trên con thuyền này đi ra ngoài mìn về phía mạn thuyền.
Số lượng người đi lên con thuyền này đã đông hơn rất nhiều so với ba ngày trước đây.
Đứng trên mạn thuyền là một người đàn ông trung niên khuôn mặt đã in đậm dấu vết của năm tháng, của người đi biển lâu năm.
Đây chính là thuyền trưởng điều khiển con thuyền này, sau khi mọi người xuất hiện người đàn ông cố nở ra một nụ cười cứng nhắc, giọng ồm ồm lên tiếng.
"Các vị thuyền của chúng ta chính thức khởi hành đi tới kinh thành, rất hân hạnh được phục vụ mọi người có mặt hôm nay"
Nói xong người đàn ông chắp tay lên ngực cúi người một cái, sau đó bước đi, dưới lệnh chi huy của người đàn ông, con thuyền nhanh chóng nhổ neo, bắt đầu cuộc hành trình ngược biển tiến tới kinh thành.
Trong căn phòng của hai người.
Lạc Ly tay cầm một cái bánh bao cắn một miếng, sau đó nhìn về phía Hồng Điệp mở miệng, trong suốt ba ngày hôm nay nàng đã có chút thoải mái hơn so với mấy ngày trước.
"Tỷ tỷ, ngươi đã từng đi đến kinh thành lần nào hay chưa?".
Hồng Điệp nghe vậy thì chỉ lắc đầu không nói, thấy vậy Lạc Ly cũng không biết nói gì thêm, vị tỷ tỷ này mặc dù có chút thoải mái hơn so với mấy ngày trước nhưng cái vẻ ít nói vẫn khiến cho nàng có chút bất đắc dĩ, lâu lâu lại cảm giác có chút lạc lõng.
"Ta ra ngoài một chút, muội ở trong này đi đừng có đi lung tung, trên thuyền này có rất nhiều loại người không an toàn đâu!"
Hồng Điệp mở miệng nói.
Điều này khiến Lạc Ly mở to mắt, miếng bánh trên miệng vội nuốt suống suýt nghẹn, hai mắt sáng lên.
"Tỷ tỷ cho ta đi cùng với, ta suốt này chỉ quanh quẩn trong phòng bên ngoài cũng chỉ toàn là biển, vì vậy ta cũng muốn đi ra ngoài thăm quan một chút"
Hồng Điệp không trả lời mà ánh mắt đảo qua Lạc Ly một cái, sau đó đứng dậy bước đi ra khỏi cửa.
Lạc Ly thấy vậy vội vàng cầm theo cái bánh bao chạy theo.
"Tỷ tỷ đợi ta với"
Hai người bước ra khỏi phòng rồi cùng bước lên phía trên tầng cao nhất của con thuyền ngay phía trên, con thuyền này cực kì lớn, nơi đây không khác gì một tầng thượng của những ngôi nhà bên đất liền.
Vì ở nơi cao nhất nên nơi đây gió thổi khá mạnh khiến cho một người thân thân thể nhỏ nhắn như Lạc Ly có chút không chịu được.
Hồng Điệp đi phía trước thấy vậy thì nắm tay trực tiếp kéo nàng lên, mọi chuyện lúc này mới rõ ràng một chút.
Đứng ở đây tầm nhìn của hai người rất xa, Lạc Ly lần đầu tiên được nhìn thấy cảnh biển ca bao la thì không khỏi thích thú, mọi cảm giác nhớ nhung nhà cửa lập tức bị nàng để sang một bên.
Bàn tay nắm chặt cánh tay của Hồng Điệp hai người không nói mà cùng hướng mắt về đất liền ngày càng nhỏ dần theo thời gian, cuối cùng mờ ảo rồi biến mất trong tầm mắt.
"Cha mẹ, con gái nhất định sẽ trở về sớm rồi phụng dưỡng hai người".
Lạc Ly tự lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt có chút cảm xúc như người mới xa quê hương đi tới nơi phồn hoa náo nhiệt, mọi chuyện từ này sẽ chỉ còn một mình nàng phải tự lo liệu,tự chăm sóc cho bản thân, gặp nguy hiểm cũng sẽ chỉ có mình nàng phải tự vượt qua mà không còn cha mẹ bên cạnh để giúp đỡ nàng, nhưng nàng không hối hận.
Để nhìn ngắm thế giới xung quanh cần có đánh đổi nhưng nó cũng sẽ giúp cho con người nàng trưởng thành hơn, nhân sinh không có va chạm không có gian truân làm sao có thể thành người.
Con thuyền đi xa, hình ảnh hai nữ tử đang đứng cạnh nhau mái tóc và y phục bay phấp phới trong gió, hình ảnh càng ngày càng nhỏ cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Một hành trình đầy thử thách phía trước đã bắt đầu mở ra.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)