Chương 1:
Ánh bình minh ló rạng phía cuối chân trời, cảnh sắc rừng núi hoang sơ hiện lên trước mắt, một sức sống mới lại tràn đầy trên vùng đất hẻo lánh này.
Phía xa xa nằm giữa rừng núi trùng trùng điệp điệp, lại có một nơi sinh khí dồi dào, tiếng người huyên náo, dòng người tấp nập khắp mọi ngõ ngách, nơi đây là Vu thành, một thành thị phía bắc của Vân quốc.
Tại trong đoàn người đông đúc một thiếu nữ khoảng mười sáu tuổi đang hòa mình vào dòng người, đây là một thiếu nữ thân hình mảnh mai, khoác trên mình bộ lam y bạch ngọc, làn da nàng trắng muốt, mái tóc đen dài, hai mắt to tròn long lanh đang không ngừng nhìn ngó xung quanh với vẻ hiếu kì và thích thú.
Nhìn bộ dáng và y phục trên người thì có thể biết được nàng là một tiểu thư thế gia, những chuyện như thế này hẳn là lần đầu tiếp xúc vì vậy mới có bộ dáng như này.
Thiếu nữ này là Lạc Ly, con gái của Lạc Túy Thanh, có thể nói nàng chính là một tiểu tổ tông trong Lạc phủ khi nàng được cha mẹ nàng hết mực cưng chiều.
Sở dĩ hôm nay nàng có thể xuất hiện ở đây chính là do bao suy tính trong việc trốn ra khỏi nhà được nàng suy tính suốt bao năm nay, mặc dù đã rất nhiều lần thất bại tuy nhiên với tính cách không từ bỏ thì cuối cùng thì thành công cũng mỉm cười với nàng.
Xuất hiện nơi đông người như vậy tuy nhiên nàng vẫn rất nổi bật trong đám người, tất cả đến từ khuôn mặt và y phục của nàng, những người nơi đây đa số đều là nông dân nghèo, quanh năm dầm mưa dãi nắng cùng với việc họ không quá chú tâm vào y phục trên người khiến cho dù có hòa vào đám đông thì nàng vẫn rất khác biệt.
Đang bước đi bỗng nhiên một tiếng động khiến Lạc Ly dừng lại, ánh mắt nàng bất giác nhìn xuống hai tai không tự chủ mà xoa xoa lên cái bụng đói đang kêu cồn cào.
Đang ủ rũ thì ánh mắt Lạc Ly sáng lên vì một hương thơm khó cưỡng lại bỗng nhiên phả thẳng vào mũi, ánh mắt nàng lập tức ngó sang nhưng lập tức cả người sững lại, hai mắt mở to ra như không thể tin được nhìn về phía trước.
Nơi đó có một người đàn ông trung niên khuôn mặt hiện rõ vẻ giận dữ, y phục trên người này đều được dệt bằng tơ tằm nhìn qua là biết gia thế không tầm thường.
Sau giây phút ngạc nhiên Lạc Ly liền thay đổi sắc mặt, đôi môi chu lên, khuôn mặt mếu máo, hai giọt nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống đồng thời bước chân nàng nhanh chóng hướng về phía người đàn ông trung niên.
Người đàn ông thấy vậy khuôn mặt tức giận cũng dịu đi không ít nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra bản thân vẫn đang rất tức giận, sau khi Lạc Ly đi tới gần thì trực tiếp quay người bước đi, thấy vậy Lạc Ly cũng chỉ bĩu môi sau đó đi theo.
Giữa một nơi ồn ào như vậy thì chuyện vừa xảy ra căn bản không gây ảnh hưởng hay tạo được sự chú ý nào với người người xung quanh, mặc dù có một số người có liếc nhìn qua nhưng chỉ cần những việc này không ảnh hưởng tới miếng cơm manh áo của họ thì họ cũng chả có thời gian mà xen vào.
Trong Lạc Phủ.
Một thiếu nữ cũng khoảng mười sáu tuổi đang nhanh chân cầm một dĩa thức ăn chạy nhanh vào trong phòng, sau đó nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn, đang ngồi trên bàn lúc này đúng là Lạc Ly.
Thấy thiếu nữ đi tới Lạc Ly vội cầm tay thiếu nữ kia sau đó kéo nàng ngồi xuống.
"Như Nhi ngồi xuống ăn với ta"
Giọng nói của Lạc Ly thánh thót như chim sơn ca vang lên trên môi nở một nụ cười rất tươi, nhưng trái ngược với nàng thì Như Nhi lại không được tự nhiên như vậy, khuôn mặt nàng lại có chút lo lắng, cuối cùng nàng phải ghé sát tai Lạc Ly nói nhỏ.
"Tiểu thư, lão gia có lệnh bảo người sau khi ăn xong thì đi tới phòng khách, lần này người làm lão gia giận rồi"
"Yên tâm, cha rất thương ta vì vậy ta tự có cách, bây giờ nhất định phải ăn thật no thì mới có sức mà đối phó với cha"
Nói xong Lạc Ly tiện tay cầm một con gà trên bàn sau đó xé lấy một cái đùi gà đưa cho Như Nhi, sau đó hai người vừa ăn vừa tìm cách để qua ải của cha nàng trong căn phòng lâu lâu lại vang lên tiếng cười khúc khích.
Trong phòng khách Lạc Phủ.
Lạc Ly lúc này đang đứng ở giữa phòng, hai tay chắp lại bộ dáng có chút đáng thương.
Đang ngồi phía trên có một người phụ nữ cũng độ tuổi trung niên, nhan sắc mĩ miều nếu nhìn kĩ sẽ thấy Lạc Ly có rất nhiều điểm tương đồng với người phụ nữ này chỉ khác mỗi một chỗ đó là mọi cử chỉ và hành động của người phụ nữ đều hiện rõ vẻ thành thục chứ không như sự tùy ý của Lạc Ly.
Đây chính là mẫu thân của nàng, còn người đàn ông bên cạnh chính là cha nàng Lạc Túy Thanh, chính cha nàng đã tìm và đưa nàng về.
Ánh mắt của hai người âm trầm nhìn chằm chằm về phía Lạc Ly, điều này khiến nàng không được thoải mái, nhưng nàng cũng không muốn chịu yếu thế vì vậy cũng ngẩng mặt lên, chỉ là mắt sau đó lại ngó đông ngó tây tránh đi ánh mắt của hai người.
"Lạc Ly, con biết lỗi của mình hay chưa?". Tiếng nói của cha nàng vang lên.
Nghe vậy Lạc Ly mím chặt môi, cái đầu không ngừng lắc qua lắc lại bộ dạng trông có vẻ rất vô tội.
"Con..."
"Cha,con đã lớn rồi, người suốt ngày nhốt con ở nhà, người xem con sắp biến thành một cục thịt rồi đây"
Giọng nói của nàng rất đáng thương vang lên, điều này khiến cha nàng lập tức khó xử, đứa con gái này ông coi là bảo bối nuông chiều từ nhỏ chính vì vậy khi nhìn thấy bộ dáng của con gái thì ông lại không nở buông lời trách mắng.
Nhưng mẹ nàng bên cạnh, bà cũng là một nữ nhân sao không hiểu được tâm tính của con gái vì vậy lập tức mở miệng.
"Đúng rồi, đứa con của chúng ta cũng đã lớn rồi, cũng đến lúc phải gả đi thôi".
Nói xong mẹ nàng còn không quên dùng ánh mắt thâm thúy liếc nhìn nàng một cái.
"A, không được, mẹ con còn rất nhỏ, chuyện này... chuyện này...".
Giọng nói của Lạc Ly lập tức có chút ngắt quãng sau đó bàn tay nhỏ nhắn của nàng đưa lên đầu trong chốc lát trời đất tối sầm lại, hai chân ngã khụy xuống dưới ánh mắt lo lắng của cha mẹ nàng.
"Người đâu. đưa tiểu thư về phòng, mau gọi đại phu!"
(...)
Trong phòng ngủ của Lạc Ly, ánh mắt nàng dần dần mở ra, bầu trời lúc này đã bị màn đêm bao phủ.
Ánh mắt nàng nhìn ngó xung quanh bất giác dừng lại tại chiếc bàn giữa phòng, nơi đó mẹ nàng đang ngồi đó, dường như có phát giác lúc này cũng đảo ánh mắt hai người chạm nhau.
"Mẹ"
Nghe tiếng gọi của Lạc Ly mẹ nàng mỉm cười đi tới gồi ở cạnh giường, ánh mắt nhu hòa nhìn về nàng.
"Bảo bối, con cảm thấy trong người như thế nào rồi"
"Huhu, mẹ"
Nàng yếu ớt, vội vàng xà vào lòng mẹ, điều này khiến nàng cảm thấy rất ấm áp.
Lúc này tiếng lục tục vang lên, từ phía người cửa Như Nhi vội vàng cầm chén thuốc mới pha xong vào.
"Phu nhân, tiểu... tiểu thư người tỉnh rồi"
Như nhi hiện rõ vẻ vui mừng trên khuôn mặt sau đó vội đi tới hai mắt ngấn lệ, nắm lấy tay Lạc Ly.
"Tiểu thư, em rất ko cho người người tỉnh lại thật tốt quá"
Lạc Ly ánh mắt có chút cổ quái, đôi môi chu lên, ngón tay ấn đầu Như Nhi một cái.
"Em làm như ta sắp chết không bằng, quỷ sứ"
"Hìhi, em nói đùa tiểu thư đấy"
"Đây tiểu thư uống thuốc đi, thân thể người không khỏe nhất định phải chú ý tới việc uống thuốc"
Lạc Ly từ nhỏ rất sợ uống thuốc nhưng khi thấy bộ dáng lấm lem của Như Nhi thì nàng cảm thấy cũng không nên quá làm khó cô người thị nữ này của mình quá vì vậy nàng thoát khỏi vòng tay của mẹ nàng sau đó cầm hẳn chén thuốc đặt cạnh lên, một ngụm uống sạch.
Khuôn mặt Lạc Ly lập tức nhăn nheo lại, do thuốc quá đắng, Như Nhi thấy vậy hiểu ý liền lấy cho nàng một chén nước.
Cầm chén nước trên tay, hai giọt nước mắt đáng thương của Lạc Ly rơi xuống, khuôn mặt hiện rõ vẻ thống khổ nhìn vào mẹ nàng.
"Mẹ, bảo bối của mẹ đang suy nhược thân thể, chuyện cưới hỏi có thể đừng nhắc tới nữa được không?"
"Được,..."
Nghe vậy Lạc Ly vui vẻ lại, khác hắn với bộ dáng đáng thương vừa rồi.
"Đợi con khỏe lại chúng ta lại nói tiếp"
"Phụt"
Vốn đang vui vẻ vì yêu cầu của mình được chấp nhận, nhưng ngay khi nghe tới vế sau của câu nói Lạc Ly lập tức phun hết ngụm nước trong miệng ra, khuôn mặt đờ đẫn, cả người cứng đờ nằm bịch xuống dường.
"A, huhu"
Tiếng khóc của nàng vang lên, cả người cọ quậy như con sâu hai chân liên lục đập lên giường, bộ dáng này không khác gì một đứa trẻ đang làm nũng.
Như Nhi thấy vậy thì ngạc nhiên, còn về phía mẹ nàng thì dường như đã biết trước mọi chuyện, con gái mình sinh ra thì chút mãnh khóe này làm sao mà bà không nhận ra được, đó cũng là lí do bà không để cha con bé có mặt ở đây, vì với sự nuông chiều của cha nó với con bé chỉ sợ nó sẽ thoải mái làm theo ý mình.
"Như Nhi, chăm sóc tiểu thư cho tốt".
Nói xong vị phu nhân đầy tâm lí này đứng dậy nhanh chóng bước ra khỏi phòng biến mất khỏi tầm mắt hai người.
Như Nhi lúc này mới có thời gian để hỏi mọi chuyện, trạng thái của tiểu thư lúc này không giống với một người vừa trải qua suy nhược thân thể, cuối cùng sau khi hỏi dò thì nàng chỉ nhận được một câu trả lời "Muốn lừa địch thì nhất định phải lừa được phía ta trước".
Ngồi trong phòng Lạc Ly cảm thấy rất hậm hực khi mọi suy tính của bản thân bị mẹ nàng nhìn thấu, trong lòng có chút không phục, điều này khiến nàng chằn chọc đến đêm khuya, mãi không ngủ được.
Cuối cùng trong đầu nàng nảy ra một ý định táo bạo, lập tức kêu Như Nhi đang ngủ phía bên cạnh đi làm cho nàng một ít thức ăn.
Như Nhi nghe vậy thì không chút do dự mà làm theo lời của Lạc Ly, nhưng khi nàng cầm một ban thức ăn trên tay trở về phòng thì lập tức tá hỏa, bàn thức ăn trên tay rơi xuống, cả người sợ hãi.
Chạy nhanh ra khỏi phòng với một tờ giấy trên tay, Như Nhi vội hét lớn lên.
"Lão gia, phu nhân".
"Tiểu thư mất tích rồi".
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)