Chương 7:
Hồng Điệp rất tự nhiên, giống như không thấy vẻ lúng túng của Lạc Ly mà tiện tay cầm đũa lên gắp một chút thức ăn trên bàn, bộ dáng thưởng thức đến say mê.
"Thức ăn ở đây thật sự rất không tệ, mùi vị quả nhiên khác lạ".
Vừa nói nàng vừa quét mắt nhìn Lạc Ly:
"Tiểu muội muội, sao muội không ăn đi, hay là cảm thấy thức ăn nơi đây không hợp với khẩu vị".
Lạc Ly nghe vậy thì ngẩn người, trong nhất thời không biết nên làm cái gì, bất quá sau một lúc nàng quyết định bỏ con tôm hùm trên tay xuống rồi cầm đũa bắt đầu thưởng thức món ăn.
"Không phải đâu tỷ tỷ, chỉ là muội cảm thấy con cua này có chút lạ nên quan sát một chút thôi, nhìn qua là biết mùi vị không ra gì rồi ".
Bộ dáng Lạc Ly đầy cảm thán nói, giống như cảm xúc vừa rồi không hề tồn tại.
Nghe vậy một nụ cười quỷ dị lại hiện lên trên khuôn mặt của Hồng Điệp, nàng cầm ngay con tôm hùm mà Lạc Ly mới đặt xuống lên, sau đó bắt đầu bóc lấy phần thịt phía trong ra.
Hành động của nàng khiến cho cô gái nhỏ đối diện mở to mắt, ngay khi những miếng thịt tôm tươi ngon xuất hiện, Hồng Điệp có thể nghe được tiếng nuốt nước bọt, chỉ là nàng giả bộ không biết không nghe thấy.
Nếm thử hương vị tươi ngon của miếng thịt trên tay Hồng Điệp cảm thán vài phần:
"Ta thấy hương vị này cũng rất không tệ, vậy hẳn là khẩu vị của muội rất cao rồi".
Mấy lời này vừa nói ra trực tiếp khiến cảm xúc trong lòng Lạc Ly sắp bùng nổ, bất quá cô vẫn nhịn được.
"Cứ như vậy đi".
Giọng nói của nàng có chút nhỏ, bộ dáng trông rất ủy khuất cúi đầu ăn lấy ăn để.
"Vậy thì những con vật kì lạ này cứ để ta đi, hơn nữa đây là con tôm hùm chứ không phải là cua".
Hồng Điệp nói một chút, sau đó còn không quên chêu chọc Lạc Ly, khiến nàng càng thêm xấu hổ, hiện tại nàng hận không có một cái lỗ để chui vào vì thật sự quá mất mặt.
Đã bao giờ nàng phải chịu cảm giác như này, trước đây không có, mà hiện tại chính là lần đầu tiên.
Nàng cúi đầu sau đó gật đầu vài cái biểu thị như đã hiểu, sau đó bĩu môi tay lại cầm đôi đũa chọc chọc vào bát tạo ra một chút âm thanh đinh đang.
Đúng lúc này một mùi hương thơm phức xộc thẳng vào mũi khiến Lạc Ly giật mình bất giác ngẩng mặt lên.
Một miếng thịt tôm thơm phức được Hồng Điệp đưa tới.
Vốn đang uất ức nên cô trực tiếp từ chối:
"Không ăn".
"Nếu vậy thì ta ăn hết đó".
Hồng Điệp lại mỉm cười, có lẽ chính cô cũng không nhận ra thời gian này cô đã cười rất nhiều, thậm chí còn rất vui vẻ.
"Không, muội không, muội...".
Lời nói còn chưa dứt thì Hồng Điệp đã trực tiếp nhét miếng thịt vào cái miệng nhỏ của nàng, cám dỗ tới mức này khiến nàng không nhịn được nữa mà ăn một cách ngấu nghiến.
"Từ từ thôi, kẻo nghẹn".
Hồng Điệp quan tâm nhắc nhở, nhưng đổi lấy lại là một tâm thế cao ngạo, thản nhiên đáp.
"Mùi vị cũng không tệ, tỷ tỷ đút cho muội một miếng nữa".
Vừa nói xong Lạc Ly liền phát hiện có gì đó không đúng, quả nhiên chỉ chốc lát sau một cái cái búng tay thật mạnh đã giáng xuống trán của nàng.
"a, huhu, tỷ tỷ muội sai rồi".
Lạc Ly ôm đầu ủy khuất nhưng cũng không dám nói gì quá đáng, bởi vì trong suốt thời gian tiếp xúc với vị tỷ tỷ lạnh lùng này khiến nàng hiểu rõ một chuyện, đó là vị tỷ tỷ lạnh lúng trước mắt rất thích búng chán nàng, mà mỗi lần như vậy nàng đều có cảm giác như cả đầu bị tổn thương, điều này thật đáng sợ.
Hồng Điệp không nói, nhưng vẫn bóc hết vỏ tôm lại cho nàng, sau đó mới hướng dẫn nàng cách ăn từng loại thức ăn trên bàn.
Sau bữa ăn hai người bắt đầu đi dạo một vòng ở trấn nhỏ này, Lạc Ly vì lần đầu được đi xa nhà thì rất hứng thú, trên suốt dọc đường đi nàng không ngừng kéo Hồng Điệp đi chỗ này chỗ nọ, Hồng Điệp trong thời gian đi dạo này cũng không ít lần đau đầu vì những lần cô tiểu thư bên cạnh nài nỉ, cuối cùng cô bất lực cũng chỉ có thể đi theo sở thích của đối phương.
Đi dạo hơn nửa ngày, hai người cũng không mua quá nhiều đồ, cùng lắm cũng chỉ là vài đồ vật linh tinh trên đường mà Lạc Ly thích, và vài bộ quần áo.
Mà mất nhiều thời giạn nhất chính là việc đi mua vài bộ quần áo, vì trong tiệm buôn Lạc Ly thử hết lần này đến lần khác cũng không chọn được một bộ ưng ý, cuối cùng Hồng Điệp cũng không nhịn được phải ra tay lấy bừa vài bộ sau đó mới kéo Lạc Ly quay về.
Trên đường đi Lạc Ly cũng cảm thấy bản thân hơi quá đáng cho nên nàng không dám mở miệng nói chuyện, chỉ sợ vị tỷ tỷ trước mắt tức giận lại hành hạ cái chán của mình, cứ nghĩ tới cảnh tượng đó nàng lại không nhịn được mà run một cái.
Cảm thấy trời cũng sắp tối cho nên hai người quyết định tìm một nơi nghỉ ngơi trước.
Tối đến, trong căn phòng của một quán trọ.
Hai cô gái bộ dáng có chút ươn ướt đang thay quần áo, nhìn qua là biết mới tắm rửa xong, một cảnh tượng hoa lệ như vậy nếu như để bất kì đàn ông nào nhìn thấy chắc hẳn đều hộc cả máu mũi, dục hỏa trùng trùng.
Sau khi lau khô tóc, hai người mới lên giường nghỉ ngơi, vốn ban đầu Hồng Điệp định thuê hai phòng, bất quá Lạc Ly cứ khăng khăng muốn ngủ với nàng vì cô ấy luôn có cảm giác không được an toàn, sau một lúc bị Lạc Ly thuyết phục Hồng Điệp cũng cảm thấy không có gì là không ổn cho nên cũng không từ chối.
Nằm trên giường, Lạc Ly ngáp ngắn ngáp dài, hiển nhiên là mệt mỏi sau một ngày chạy nhảy khắp nơi.
Còn Hồng Điệp vẫn còn rất tỉnh táo, dù sao cô cũng là người trong giang hồ, mấy chuyện đi lại như này đã sớm quen thuộc nên cũng không quá ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi.
Thấy Hồng Điệp vẫn còn thức Lạc Ly không nhịn được mà quay người nhìn cô.
Ánh mắt nàng không chớp nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của vị tỷ tỷ trước mắt, trên đó còn hiển hiện đôi chút thành thục và lạnh lùng khiến cho giờ phút này linh hồn của nàng bị say đắm trong đó.
"Tỷ tỷ thật đẹp".
Vừa nói Lạc Ly vừa giơ tay ra định vuốt ve khuôn mặt của Hồng Điệp thì bất giác đối phương cũng xoay người nhìn chằm chằm vào nàng, việc này khiến nàng giật mình, vội lấy tay che trán, sợ nếu như chậm một chút là tràn nàng lại nổi cục lên.
"Ngủ đi, mai còn lên đường".
Thấy đối phương nhẹ nhàng như vậy Lạc Ly mới an tâm thở phào nhẹ nhõm một cái.
"Tỷ tỷ, sao tỷ nhà tỷ ở đâu, sao lại đi tới nơi này vậy?"
Lạc Ly chỉ xuất phát từ lòng hiếu kì nên mới hỏi, nhưng câu nói vừa dứt thì cô cảm giác được cả người lạnh lẽo đi, khuôn mặt nàng nhanh chóng thay đổi.
Nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng đối diện, cùng với ánh mắt sắc bén Lạc Ly bỗng nhiên cảm thấy bất an.
Cả người nàng run lên sau đó vội bật dậy, khuôn mặt ẩn chứa sát khí của Hồng Điệp khiến Lạc Ly sợ hãi, quen biết được đối phương trong một thời gian không phải quá dài nhưng cũng không ngắn, nàng chưa từng thấy một mặt tức giận như vậy của vị tỷ tỷ này.
Ánh mắt đó như muốn trực tiếp triệt tiêu nàng, cảm giác này đối với một thiếu nữ mới lớn quả thật là đáng sợ.
"Tỷ tỷ, muội xin lỗi, muội không cố ý đâu".
Giọng nói run rẩy của Lạc Ly rơi vào tai Hồng Điệp khiến cô nhận ra cảm xúc bản thân vừa mất khống chế.
Hít thở sâu một hơi nàng mới hạ giọng:
"Chuyện này muội không biết sẽ tốt hơn, được rồi đi ngủ đi".
Vừa nói nàng vừa liếc mắt qua thì thấy khuôn mặt của Lạc Ly tái nhợt lúc này cũng cảm thấy một chút áy náy vì vậy kéo tay Lạc Ly, ý bảo nàng nằm xuống.
Lạc Ly lúc này cũng không dám kháng cự mà ngoan ngoãn nằm xuống.
Nhìn thấy vậy Hồng Điệp cũng không biết nói gì cho phải, hơn nữa cô cũng không giỏi trong việc an ủi người khác.
Nàng xoay người, ôm Lạc Ly vào trong lòng.
Lúc này Lạc Ly cũng không kiềm chế được cảm xúc của bản thân nữa.
"Huhu, tỷ tỷ muội thật sự không cố ý như vậy mà, hu hu...".
"huhu, tỷ tỷ muội rất nhớ mẹ..."
Hồng Điệp vốn đang áy náy thì trực tiệp ngẩn người, sau đó là lúng túng.
"Được rồi, tỷ không trách muội, cũng là tỷ không tốt, được rồi, được rồi đi ngủ đi".
Vì cảm xúc dâng trào nên Lạc Ly có vẻ không nghe được mấy lời này, tiếng thút thít cứ vang lên, nước mắt làm ướt cả một bên áo của nàng.
Mãi cho tới hơn nửa giờ sau, tiếng thút thít mới nhỏ dần rồi nín bặt.
Vì quá mệt mỏi cho nên Lạc Ly trực tiếp ngủ thiếp đi.
Hồng Điệp nhìn khuôn mặt ngây thơ đang vùi cào ngực mình ánh mắt có chút nhu hòa, nhưng ẩn chứa trong đó lại là một sự đau thương mất mát và một chút ngưỡng mộ.
Nghĩ tới câu hỏi của Lạc Ly kí ức trong đầu nàng lại bắt đầu xoay chuyển.
"Nhà ta...".
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)