“Đứng lên, đi theo ta.” Lý Minh Nguyệt vươn tay ra, bàn tay và dung mạo của nàng đều xinh đẹp như nhau, ngón tay trắng nõn thon dài, màu son móng tay cũng thực yêu mị.
Đồ Thập Mị nhìn bàn tay Lý Minh Nguyệt một chút, không chần chờ lâu liền nắm lấy tay Lý Minh Nguyệt. Móng tay Đồ Thập Mị được cắt tỉa sạch sẽ, mỗi một ngón đều thon dài trắng nõn, đôi tay nàng cực kỳ đẹp, một chút cũng không kém hơn dung mạo của chủ nhân đôi tay này.
Bàn tay nóng hổi nắm lấy tay nàng, sợ hãi, bất an, không yên, những cảm thụ trong giờ khắc này Đồ Thập Mị vĩnh viễn nhớ rõ, nhưng nàng tuyệt không cho phép mình biểu hiện khiếp nhược ra ngoài.
Lý Minh Nguyệt nắm tay Đồ Thập Mị, nàng cảm nhận được lòng bàn tay Đồ Thập Mị hơi ướt. Có lẽ trong lòng nàng không như biểu hiện bên ngoài, trấn định tự nhiên, nhưng tình huống như vậy mới khiến mỹ nhân này nằm trong phạm vi khống chế của mình.
Lý Minh Nguyệt kéo Đồ Thập Mị đứng lên, ôm Đồ Thập Mị vào lòng, sau đó đem mặt vùi vào cổ Đồ Thập Mị nhẹ nhàng cọ một chút. Hương vị thật là tươi mát, còn có thoang thoảng mùi giấy, nhưng rất dễ ngửi. Hẳn là nữ nhân thích đọc sách, lòng dạ nữ tử đọc sách so với người bình thường thâm trầm hơn rất nhiều.
Đồ Thập Mị chỉ cảm thấy lỗ chân lông giãn ra, nổi hết cả da gà. Chóp mũi nàng tràn ngập mùi hương của Lý Minh Nguyệt, nồng đậm mà xinh đẹp, làm cho người ta hoa mắt, không tính là khó ngửi, nhưng làm cho Đồ Thập Mị cảm thấy chán ghét. Quả nhiên, trừ Cửu Mị ra, nàng bài xích bất luận kẻ nào thân cận, tuy nhiên nàng cũng không keo kiệt mà tươi cười với Lý Minh Nguyệt, mặc dù có hơi gượng gạo.
“Ngươi khẩn trương cũng được, nhưng sao lại giống như con mèo xù lông lên như thế. Ta đối với ngươi mà nói, không có nguy hiểm, không cần đề phòng, ngươi nên thả lỏng một chút.”, ngữ khí Lý Minh Nguyệt mềm nhẹ dụ dỗ. Vừa nói xong, tay đã chầm chậm vòng ra sau lưng Đồ Thập Mị, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đồ Thập Mị kinh ngạc, Lý Minh Nguyệt đối với cảm xúc của mình mẫn cảm như vậy. Nàng chán ghét cảm xúc mình bị người khác nắm bắt, việc này có nghĩa là mình đối với cảm xúc của chính bảnthân cũng không khống chế được, không thể làm ra vẻ bình thản tự nhiên. "Không được!", Đồ Thập Mị tự trấn an mình, bình phục lại tâm tình. Người này thân mật như vậy, hành động ái muội, nếu hiện tại không chấp nhận được nữ nhân này, tương lai còn một đoạn đường dài phải đi. Vậy phải làm sao bây giờ? Nàng tuyệt không cho phép mình dễ dàng lùi bước.
Lý Minh Nguyệt cảm thấy Đồ Thập Mị không bài xích hành động thân mật của mình như lúc nãy, còn tưởng rằng mình trấn an nàng có hiệu quả. Nàng chỉ biết, không có chuyện không làm bẩn được trinh tiết thiếu nữ. Nếu có, chỉ là do gặp phải người không có mị lực hoặc không đủ dụ hoặc mà thôi, huống chi người trước mắt, nửa điểm cũng không hề giống thiếu nữ quan trọng trinh tiết, lễ nghi.
Lý Minh Nguyệt không kiêng nể gì. Nàng cảm giác thái độ Đồ Thập Mị đối với mình đã mềm mỏng hơn. Được một tấc lại muốn tiến một thước, nàng đem bàn tay đang đặt ở lưng Đồ Thập Mị theo eo nhỏ đi xuống, dừng ở hai cánh mông xinh đẹp của Đồ Thập Mị, như có như không hết sức khiêu khích, chậm rãi vuốt ve.
Thân thể Đồ Thập Mị cứng đờ, nhưng nàng không đẩy Lý Minh Nguyệt ra. Trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác khuất nhục, nàng liền đè ép cảm giác này xuống.
Lý Minh Nguyệt cảm thấy thân thể Đồ Thập Mị cứng ngắc, xem ra vẫn bài xích nàng. Bất quá Lý Minh Nguyệt không để ý, nàng đối với mỹ nhân chưa bao giờ có đủ kiên nhẫn.
“Đi thôi.” Lý Minh Nguyệt buông thân thể Đồ Thập Mị ra, đưa Đồ Thập Mị theo mình hồi Phủ công chúa.
* * *
“Lệnh trục xuất khỏi cung sao rồi?”, Lý Lăng Nguyệt hỏi tên nô tài vừa đi do thám trở về.
“Tú nữ kia đã sắp rời khỏi cung, chẳng qua…”, nô tài kia muốn nói lại thôi.
“Chẳng qua cái gì?”, Lý Lăng Nguyệt hơi nhíu mày hỏi.
“Nàng bị Ngũ công chúa mang đi, phỏng chừng là mang vào phủ công chúa của nàng.”, nô tài đem những hình ảnh mình thấy được bẩm báo lại cho Lý Lăng Nguyệt.
Lý Lăng Nguyệt nghe vậy, trên mặt chợt lóe qua một tia chán ghét, quả nhiên là cá mè một lứa. Sao nàng lại quên Lý Minh Nguyệt trời sinh phóng đãng, nam nữ gì cũng ăn, há có thể bỏ qua sắc đẹp như vậy. Sớm biết thế, nàng nên ban chết cho tú nữ đó! Lý Lăng Nguyệt đối với ý niệm trong đầu nàng cũng có chút kinh ngạc. Nàng chưa bao giờ là người tâm địa ác độc, tú nữ kia còn chưa làm gì nguy hại, lại khiến cho mình sinh ra cảm giác mãnh liệt như thế. Bất quá, dựa vào mức độ háo sắc phóng đãng của Lý Minh Nguyệt, đại khái sẽ không để cho tú nữ kia vào cung lần nữa. Lý Lăng Nguyệt cũng không tin Lý Minh Nguyệt không ăn miệng thịt béo ngậy này. Nghĩ như vậy, Lý Lăng Nguyệt mới cảm thấy hơi hơi an tâm.
* * *
Đồ Thập Mị theo Lý Minh Nguyệt vào công chúa phủ. Cuối cùng nàng cũng được chứng kiến cái gì gọi là vừa sinh ra đã phú quý, xa xỉ phóng đãng, trang sức phồn hoa, vô cùng xa hoa lãng phí. Phủ công chúa chật kín người, dáng vẻ nam nữ ở nơi đây đều là thượng thừa, người người cẩm y ngọc thực, son bột nước khí nồng đậm, có thể biết được Ngũ công chúa háo sắc cỡ nào. Đột nhiên Đồ Thập Mị cảm thấy bất an, Ngũ công chúa như vậy thật sự có thể giúp mình trở mình sao?
Ngũ công chúa đem người trở về đã sớm tập mãi thành thói quen, những trai lơ nữ sủng này, trừ bỏ tranh giành sủng ái thì không có việc gì làm. Cho nên khi Ngũ công chúa đem người trở về, tất cả sẽ cùng nhau đánh giá một phen, đoán xem người mới có thể được sủng ái bao lâu.
Nhìn thấy dung mạo Đồ Thập Mị, những người này không khỏi đỏ mắt ghen tị. Ngũ công chúa tuy rằng lãng danh bên ngoài, nhưng ở kinh đô quả thật là một đại mỹ nhân, nay thấy Đồ Thập Mị còn muốn xinh đẹp hơn Ngũ công chúa, không khỏi có chút lo lắng. Mỹ nhân như vậy, được sủng ái là chuyện tất nhiên, nhưng có thể được sủng bao lâu, hoàn toàn không biết được.
Đồ Thập Mị đối với việc bị những người phía dưới quan sát, lại rất bình tĩnh. Có lẽ vì nàng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, ngược lại bây giờ nàng có chút thoải mái như vò mẻ chẳng sợ nứt.
“Lý Khả, ngươi đưa nàng đến Túy Nguyệt Lâu đi.”, Lý Minh Nguyệt nói với tổng quản trong phủ.
Túy Nguyệt Lâu gần viện của Lý Minh Nguyệt nhất, nàng luôn đem mỹ nhân nàng sủng ái nhất vào ở nơi đó, chủ nhân bên trong cũng không biết thay đổi bao nhiêu người rồi.
Đồ Thập Mị nhìn Lý Khả, tuổi gần bốn mươi, thân hình cao lớn, nét mặt lạnh lẽo cứng rắn, đôi mắt lạnh lùng ngạo mạn, trên mặt có sẹo, có thể xem là người xấu nhất trong phủ.
Lý Minh Nguyệt đem nàng giao cho Lý Khả xong liền ly khai, Đồ Thập Mị đi theo Lý Khả đến Túy Nguyệt Lâu.
Từng hơi thở của Túy Nguyệt Lâu đều toát lên nét dâm mỹ, Đồ Thập Mị theo bản năng liền sinh ra phản cảm. Nhìn sang một bên thấy Lý Khả lãnh khốc đuổi chủ nhân hiện tại của Túy Nguyệt lâu ra ngoài, chủ nhân bị đuổi ra kia căm giận, bất bình trừng mắt nhìn nàng, bộ dạng muốn ăn thịt người, đại khái nàng cảm thấy ngày sau sẽ không được an lành.
“Ngày hôm nay của nàng ta cũng chính là ngày sau của ngươi.”, Lý Khả không biết mang tâm trạng gì mà nói ra những lời này.
Đồ Thập Mị nghe vậy cũng không quá để ý, chỉ khẽ cười.
“Bất quá, lấy tư sắc của ngươi, có thể ở lâu hơn nàng ta một chút.”, Lý Khả liếc mắt nhìn Đồ Thập Mị một cái.
“Hạ nhân nơi này, ngươi đều có thể sai bảo, ở Túy Nguyệt Lâu hết thảy đều do ngươi làm chủ.” Lý Khả nói.
“Cám ơn tổng quản nhắc nhở.”, Đồ Thập Mị khách khí nói với Lý Khả.
Lý Khả không để ý nàng, chỉ căn dặn hạ nhân ở Túy Nguyệt Lâu, hảo hảo hầu hạ Đồ Thập Mị.
Đồ Thập Mị nhìn bóng dáng cao ngạo của Lý Khả, hơi nheo mắt lại.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)