Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 18

327 0 0 0

“Hoàng huynh, đêm rằm tháng này là sinh nhật muội, phiền Hoàng huynh hạ mình đến quý phủ mừng sinh thần với Minh Nguyệt.” Lý Minh Nguyệt làm nũng với Lý Lăng Húc.

“Trẫm còn rất nhiều tấu chương phải phê, muội muốn cái gì, cứ việc mở miệng, trẫm thưởng cho muội là được.” Lý Lăng Húc cực kì hào phóng với Lý Minh Nguyệt, hắn rất thương yêu vị muội muội này. Trong ấn tượng của hắn, Lý Minh Nguyệt là một muội muội xinh đẹp động lòng người, tuy rằng trong sinh hoạt ngày thường, tác phong của muội ấy cực tệ, nhưng làm công chúa của Lý gia, quả thật nàng không cần phải ủy khuất bản thân. Quan trọng nhất là trước đây, phụ hoàng thập phần do dự có nên lập mình làm thái tử không, đều là nhờ thái phi, cũng chính là mẫu phi của Lý Minh Nguyệt nói giúp mình một phen mình mới được lên làm Thái tử.

Tuy Lý Lăng Nguyệt là con Hoàng hậu, lại không hề làm nũng, là trưởng nữ, tự tôn tự ái của nàng rất cao, tự cho mình cao cao tại thượng. Hơn nữa so với Lý Lăng Húc, Lý Lăng Nguyệt và tiền phế thái tử Lý Lăng Huy thân thiết hơn. Lý Lăng Huy là trưởng tử của hoàng hậu, từ nhỏ đã thương yêu muội muội ruột Lý Lăng Nguyệt, đối với đệ đệ Lý Lăng Húc cũng cùng mẫu thân lại có chút xa cách, chỉ cần là hoàng tử thì đối với ngôi vị hoàng đế của hắn đều có uy hiếp.

Lý Minh Nguyệt từ nhỏ đã biết cách nịnh nọt, đối với hai trưởng tử có khả năng trở thành hoàng đế nhất tìm mọi cách lấy lòng. Tuy rằng Lý Minh Nguyệt biết mình ở trước mặt phụ hoàng so với một ít hoàng tử có trọng lượng hơn, nhưng nàng hiểu, không thể đắc tội với bất kỳ hoàng tử nào, ngôi vị hoàng đế phía trước còn chưa chắc chắn, mỗi hoàng tử đều có khả năng trở thành hoàng đế. Đối với con trai trưởng do hoàng hậu sinh ra, nàng rất tận lực lấy lòng làm nũng, xứng với câu hồng nhan họa thủy, nàng rất được các Hoàng tử quan tâm thương yêu. So với Tam công chúa cao ngạo, Lý Minh Nguyệt và đại bộ phận Hoàng tộc giao tình rất tốt. Nhưng tâm tư, ý chí của Lý Lăng Huy cũng cực kiêu ngạo, đối với nữ nhân và nữ nhi tiên hoàng sủng ái nhất ngoài mặt là khách khí nhưng xa cách, bên trong chính là khinh thường.

Mẫu phi Lý Minh Nguyệt là Thủy Nguyệt Lam có thể được tiên hoàng sủng ái lâu như vậy, dĩ nhiên không phải người hiền lành gì, tìm mọi cách lấy lòng Lý Lăng Huy, người ta cũng không thèm cảm kích, Thủy Nguyệt Lam đành từ bỏ. Bà không nắm chắc có thể hạ được Lý Lăng Huy khỏi ngôi vị thái tử, nên tuyệt đối không dám làm gì hắn. Thậm chí một câu nói xấu bà cũng không nói, chỉ sợ rơi vào tai Lý Lăng Huy làm hắn kết đại thù, ngày sau hắn đăng cơ, sẽ không đối xử tốt với bà. Bà đành phải chờ đợi cơ hội đánh gục hắn, bà là người rất giỏi nhẫn nại.

Lý Lăng Huy rất có năng lực lãnh đạo, rất nhanh đã thu phục được một đám tùy tùng trung thành, xưng là Thái tử đảng. Thái tử kết đảng là tối kỵ, tiên hoàng ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng thập phần không vui, cố ý làm như vô tình xa cách với Lý Lăng Huy, bắt đầu thân cận hoàng tử Lý Lăng Húc, cũng là con trai của hoàng hậu, thoạt nhìn ngoan hiền hơn nhiều.

Tiên hoàng lúc đầu không có ý lập thái tử khác, chẳng qua chỉ muốn cảnh cáo Lý Lăng Huy, để hắn an phận hơn. Lý Lăng Huy thấy phụ thân từ từ xa cách mình, ngược lại đi thân cận đệ đệ ruột của mình, nghĩ rằng phụ hoàng có ý lập thái tử mới. Người luôn luôn tự phụ như hắn, liền thực hiện kế hoạch bức cung, cướng chế tiên hoàng thoái vị, cuối cùng thất bại, Thái tử đảng bị liên lụy, tru diệt vô số, trong đó cũng bao gồm gia tộc của Thôi Loan Thúy, còn có cả mẫu tộc của phế thái tử.

Lý Lăng Huy bị phế, phải lập thái tử khác, tiên hoàng vốn tính lập Lý Lăng Húc thành thái tử.

“Nếu hoàng thượng thật sự yêu thương thần thiếp và Minh Nguyệt, xin người hãy suy nghĩ cho tương lai của thần thiếp và nữ nhi.”, Thủy Nguyệt Lam lén lút nói với Tiên hoàng.

“Sao lại nói vậy? Lăng Húc tính tình nhân hậu, không đến nỗi bạc đãi mẫu tử các nàng.”. Với tính tình của Lý Lăng Huy tất nhiên sẽ không đối xử tử tế với mẫu tử bà, nhưng Lăng Húc thì không cần phải lo.

“Thần thiếp không có ân nghĩa gì với hắn, tâm ý hoàng thượng, hắn có thể nhớ được bao lâu? Sao hoàng thượng không giúp mẹ con thần thiếp, tạm thời đừng lập Lăng Húc vào vị trí thái tử, vờ như người đang do dự, thiếp và Minh Nguyệt khuyên nhủ người lập hắn làm thái tử. Với tính tình của Lăng Húc, hắn mãi ghi nhớ ân tình của mẫu tử thần thiếp.”, Thủy Nguyệt Lam nói.

Tiên hoàng sủng ái bà, tất nhiên cũng thực hiện yêu cầu của Thủy Nguyệt Lam. Đến nỗi giờ Lý Lăng Húc vẫn nghĩ mình được lập thái tử, tất cả đều là do công lao của Thủy Nguyệt Lam và Lý Minh Nguyệt.

“Hoàng huynh, người thật sự không đến? Đừng hối hận a, người ta đã chuẩn bị kinh hỉ cho hoàng huynh.”, Lý Minh Nguyệt thần bí nói.

“Kinh hỉ gì?”, Lý Lăng Húc nhướng mày, đối với kinh hỉ mà Lý Minh Nguyệt nói cũng nổi lên một chút tò mò.

“Phương Bắc có giai nhân tuyệt thế. Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh quốc. Tò mò không biết người khuynh quốc khuynh thành này thế nào đúng không? Giai nhân khó gặp!”, Lý Minh Nguyệt lấy ra một bài thơ đưa cho hắn.

“Trên đời còn có người như vậy?” Lý Lăng Húc quả nhiên nổi lên hứng thú, bởi vì bài thơ này mà hăng hái hẳn lên. Nam tử nào chẳng ham thích sắc đẹp, Lý Lăng Húc gặp qua vô số mỹ nhân, không tin trên đời này thực sự có tuyệt thế giai nhân.

“Là do tự tay nàng viết, bây giờ hoàng thượng nghĩ thế nào?”, Lý Minh Nguyệt rất hiểu Lý Lăng Húc, hắn thích nữ tử tài hoa.

“Hay lắm, hôm đó ta sẽ đến.”, Lý Lăng Húc đối với người tự phụ làm bài thơ này, hưng trí càng nhiều hơn. Không biết nàng là nữ tử thế nào, lại có khẩu khí lớn như vậy, thật sự rất muốn gặp.

“Sau này hoàng huynh gặp sẽ biết, nàng rất xinh đẹp, tài giỏi.”. Lý Minh Nguyệt cảm thấy  mình một chút cũng không khoa trương, Đồ Thập Mị quả thật là người vô cùng hiếm thấy.

“Chỉ mong nàng đừng làm trẫm thất vọng.”, Lý Lăng Húc cũng không dám ôm hy vọng quá lớn. Có câu hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, nhưng hắn cũng đáp ứng đi dự tiệc.

“Nếu không phải như vậy, thần muội nguyện cho hoàng huynh trách phạt theo quân lệnh.”, Lý Minh Nguyệt cười khẽ nói.

Lý Lăng Húc nghe vậy, không khỏi mỉm cười, có đôi khi hắn vừa yêu vừa hận vị muội muội này. Hận nàng một chút là trêu chọc, đem những tấu chương đòi trách phạt nàng ra nói, yêu nàng vì có đôi khi nàng là một tri kỷ gần gũi. Tuy rằng Lăng Nguyệt khiến hắn an tâm hơn nhiều, nhưng nàng cũng thiếu đi một phần thú vị.

* * *

“Ta đã khoe khoang, khoác lác với hoàng thượng rồi, ngươi có thể hấp dẫn Hoàng thượng, để hắn mang ngươi vào cung, là do bản lĩnh của ngươi. Nếu không thể làm hoàng thượng coi trọng, người cũng đừng nói là ta thất tín.”. Sau khi Lý Minh Nguyệt hồi phủ, liền tiến thẳng vào Túy Nguyệt lâu, nói với Đồ Thập Mị đang ngồi bên cầm huyền, người này rất chịu khó luyện cầm.

Đồ Thập Mị ngưng gảy huyền cầm lại. Mặc dù tâm tình nàng kích động, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng, dường như không hề dao động. Suốt mấy tháng nay,nàng càng hiểu được cách kiềm chế cảm xúc. Xem ra cuối cùng Lý Minh Nguyệt cũng thực hiện lời hứa, không uổng công mình ở Phủ công chúa ngây ngốc hơn nửa năm, tính nhẫn nại của mình cũng gần như hết sạch.

“Cám ơn công chúa điện hạ, Thập Mị nhất định không phụ kỳ vọng.”, ngữ khí Đồ Thập Mị kiên định nói.

“Thập Mị a Thập Mị, thật đúng là thập toàn thập mỹ, ta thật không nỡ để ngươi rời đi.”, Lý Minh Nguyệt cảm thán nói.

Đồ Thập Mị không đáp, nếu nàng nói luyến tiếc Lý Minh Nguyệt thì chính là nói dối, nàng nói không được. Lý Minh Nguyệt biết tính tình của nàng, Đồ Thập Mị cũng lười giả bộ.

“Không đáp. Quả thật là người máu lạnh, thực làm cho người ta thương tâm.”, Lý Minh Nguyệt thổi phồng tâm tư, làm như thực sự đau khổ.

Đồ Thập Mị dời tầm mắt qua một bên. Nếu nói mình vô tình, Lý Minh Nguyệt so với mình cũng không kém bao nhiêu, có thể nói nàng còn lãnh tình hơn mình

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: