“Được rồi, người ta nhớ kỹ rồi mà. Muội muội, ngươi không cần nói nữa.” Đồ Cửu Mị cảm thấy muội muội chưa bao giờ nói nhiều như thế. Trước kia, dù có chuyện quan trọng, nàng cũng chỉ nói qua một lần, lần này nói tới ba lượt, lại còn chuẩn bị nói thêm lần nữa.
“Ngươi nhắc lại cho ta nghe.” Đồ Thập Mị vẫn có chút lo lắng. Trí nhớ của Cửu Mị mang tính lựa chọn, chuyện nào nàng cảm thấy hứng thú thì sẽ nhớ kỹ, còn không hứng thú thì lời vào tai trái, đi ra tai phải.
“Ngươi nói vào Hầu gia phủ, phải cố gắng lấy lòng phu nhân, bởi vì phu nhân kia là hoàng thân quốc thích, khẳng định địa vị so với Hầu gia cao hơn.” Đồ Cửu Mị đem những gì Thập Mị vừa căn dặn nói lại một lần. Nàng hiểu muội muội đối với chuyện mình phải gả vào Hầu gia phủ làm thiếp rất không yên lòng.
“Ngàn vạn lần phải nhớ cho kỹ.” Đồ Thập Mị không quên dặn dò thêm lần nữa.
“Người ta nhớ rồi mà.” Đồ Cửu Mị nhu thuận nói để muội muội yên tâm.
“Cửu Mị, sau này nương và ta không ở bên cạnh, ngươi phải tự chiếu cố bản thân cho tốt, không thể giống như tiểu hài tử, vừa tham ăn vừa tùy hứng, còn hay khóc nhè…”. Nếu có thể, Đồ Thập Mị thật sự muốn dùng dây thừng đem Cửu Mị trói chặt bên người, người này thật đúng là không thể làm cho người ta yên tâm được.
“Chuyện này nương cũng nói qua rồi. Người ta mới là tỷ tỷ mà, ta không ở bên cạnh, muội muội phải tự chiếu cố chính mình mới đúng. Ngươi đừng đọc sách quá muộn, đừng tranh cãi với nương, đừng có chuyện gì cũng giấu trong lòng, phải sống thật vui vẻ, cũng không nên lúc nào cũng làm ra vẻ mặt lạnh lùng kia…” Đồ Cửu Mị cảm thấy mình càng không yên tâm muội muội hơn. Chỉ sợ lúc không có mình bên cạnh, bên cạnh không có người hiểu muội muội, không có người đùa giỡn làm muội muội vui. Nghĩ đến cảnh phải rời xa muội muội, Đồ Cửu Mị nói xong nước mắt liền chảy xuống.
“Ngươi đừng khóc…” Đồ Thập Mị chưa bao giờ cảm thấy bối rối như lúc này. Nàng cùng tỷ tỷ song sinh hơn mười năm làm bạn giờ phải chia lìa, trong lòng bây giờ phiền muộn, lo lắng cùng áy náy. Khi nhìn thấy nước mắt của Đồ Cửu Mị, nàng tựa như bị đá nặng đè lên, trong lòng cuồn cuộn sóng trào, nhất thời cũng rối loạn, chỉ biết ôm lấy Đồ Cửu Mị.
“Ta không muốn xa muội muội, chỉ muốn cả đời không bao giờ phải cùng muội muội chia lìa…” Đồ Thập Mị vừa khóc vừa nghẹn ngào nói, càng nói trong lòng nàng càng thêm bi thương.
“Ngươi chờ ta một thời gian, nếu sau này ta có thể công thành danh toại, ta sẽ mang ngươi rời đi.” Đồ Thập Mị nói xong hốc mắt cũng có chút ửng đỏ. Nàng không biết mình có thể có được ngày thành công đó không. Nhưng nàng biết, vì lý tưởng cùng mục tiêu của chính mình, nàng đã hy sinh hạnh phúc của tỷ tỷ, nàng không cho phép mình thất bại, bây giờ nàng đã không còn đường lui nữa rồi.
“Muội muội nhất định có thể.” Đồ Cửu Mị thấy ánh mắt luôn luôn kiên cường của muội muội giờ phút này có chút hồng, nàng biết do mình phải xuất giá, trong lòng muội muội khó chịu hơn bất cứ ai. Đồ Cửu Mị lau nước mắt, nàng không muốn mình trở thành gánh nặng trong lòng muội muội, muội muội thông minh như vậy, sẽ giống phượng hoàng giương cánh bay cao.
“Cửu Mị, ngươi là đồ ngốc!” Đồ Thập Mị khẽ cười, nụ cười tỏa nắng thật xinh đẹp. Tỷ tỷ thật là ngu ngốc, bản thân nàng còn không dám chắc mình có thể làm được không, nàng cũng tự cảm thấy ý nghĩ của mình quá mức cuồng vọng và không thực tế. Thế nhưng Cửu Mị lại có lòng tin vững chắc như vậy, không một lần hoài nghi mình, mù quáng tin tưởng mình.
“Thập Mị, ngươi đáp ứng ta một việc được không?” Trong lòng Đồ Cửu Mị vẫn cảm thấy còn một tâm nguyện chưa hoàn thành, nàng thấy lúc này yêu cầu muội muội cái gì nàng cũng đều đồng ý, cho nên Đồ Cửu Mị tranh thủ thời cơ đề xuất.
“Chuyện gì?”
“Sau này không cho ngươi gọi ta bằng tên, phải gọi ta là tỷ tỷ.” Từ nhỏ đến giờ Thập Mị rất ít kêu mình là tỷ tỷ, rất là ai oán nha. Người ta lúc nào cũng muốn được Thập Mị ngọt ngào gọi mình một tiếng tỷ tỷ, để mình cảm thụ được một chút uy nghiêm của tỷ tỷ, tuy rằng nàng đó giờ đều không phải là một tỷ tỷ uy nghiêm.
Đồ Thập Mị nhẹ nhàng gật đầu, xem như đồng ý yêu cầu của Đồ Cửu Mị, nàng thực không hiểu rõ ràng tính tình Đồ Cửu Mị trẻ con như vậy, thật không thích hợp làm tỷ tỷ.
“Muội muội, ngươi gọi một tiếng tỷ tỷ cho ta nghe liền đi.” Đồ Cửu Mị rất vui vẻ nói, đem ưu sầu vừa rồi tung hết ra sau đầu, nàng vốn là người dễ dàng tìm được niềm vui.
“Tỷ tỷ”, giờ phút này Đồ Thập Mị vô cùng dung túng Cửu Mị, nhẹ giọng gọi.
Một tiếng "tỷ tỷ" này khiến tâm Đồ Cửu Mị như nở hoa. Thanh âm muội muội thật dễ nghe, sau này lúc nào cũng được muội muội gọi như vậy, cảm giác phi thường tốt a.
“Vậy đêm nay ta có thể ôm muội muội ngủ không?” Đồ Cửu Mị được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi. Từ nhỏ nàng đã thích ôm muội muội ngủ, nhưng muội muội không thích bị người khác ôm, rất ít lần mới chịu ôm lấy mình cùng ngủ.
“Được thôi.” Đồ Thập Mị nghĩ đến sau này không còn được thấy Cửu Mị đáng ghét này nữa, đành không tình nguyện mà đáp ứng yêu cầu.
“Chúng ta đi ngủ đi.” Đồ Cửu Mị tựa như đứa nhỏ muốn ăn kẹo đường, có chút gấp gáp muốn ôm muội muội nhanh đi vào giấc ngủ.
Đồ Thập Mị vừa nằm xuống giường, nàng liền bị Đồ Cửu Mị từ phía sau ôm chặt lấy thắt lưng. Đồ Thập Mị trước giờ không thích người khác ôm ngủ, thân thể hơi cứng ngắt.
“Người muội muội thật mềm, thơm quá!” Đồ Cửu Mị đem mũi ghé vào cổ Thập Mị ngửi một chút, còn dùng cái mũi cọ cọ cổ muội muội, thỏa mãn nói, nếu có thể mãi ôm muội muội ngủ thì tốt rồi.
Đồ Thập Mị chỉ cảm thấy nổi cả da gà, sau lưng bị chỗ đầy đặn mềm mại trước ngực Cửu Mị cọ vào, thậm chí còn có thể cảm giác được nơi mềm mại kia bị đè ép đến biến dạng, nhiệt độ cơ thể ấm áp nơi đó truyền sang mình. Tỷ tỷ thật đúng là thân cận mình có chút quá mức rồi, nàng cảm thấy mình đêm nay đừng mong có thể ngủ an ổn.
“Đau!” Đồ Thập Mị cảm giác được cần cổ nhói đau, Đồ Cửu Mị cư nhiên dám cắn mình.
Đồ Cửu Mị cũng không biết sao mình lại làm vậy, nhìn cái cổ trắng noãn phấn nộn của muội muội, cảm thấy thực mê người, ma xui quỷ khiến thế nào nàng ở trên cổ muội muội cắn một ngụm.
“Đồ Cửu Mị, ngươi làm cái gì vậy?” Đồ Thập Mị vừa mới bị ăn đau, xấu hổ gầm nhẹ, sau đó đẩy Đồ Cửu Mị ra.
“Ta cũng không hiểu vì sao lại cắn ngươi, chỉ cảm thấy nhìn ngươi rất đẹp.” Đồ Cửu Mị mang bộ dáng nhận sai, lại không biết giải thích lý do phạm sai lầm, đành làm ra vẻ mặt ngây thơ.
“Đêm nay ngươi ngủ một mình đi, không được ôm ta nữa!” Sắc mặt Đồ Thập Mị không tốt ra lệnh.Tỷ tỷ nàng nếu là nam, tuyệt đối là sắc quỷ. Chẳng hạn lúc mình cùng nàng tắm chung, chính mình vừa lúng túng vừa xấu hổ, cái người này trái lại chưa bao giờ biết xấu hổ là gì, sờ tới sờ lui ngực mình, còn kéo tay mình đặt trước ngực nàng, một bộ dáng ta sờ soạng ngươi xong rồi, ngươi sờ lại ta mới công bằng. Có trời biết, nàng đối với việc sờ ngực không hề có nửa điểm hứng thú. Thế nhưngnhững việc như thế lại nhiều lần vô số kể. Đồ Thập Mị đọc sách nhiều, kiến thức thập phần rộng lớn, tỷ tỷ thường chiếm tiện nghi mình như vậy, làm cho Đồ Thập Mị có chút hoài nghi có phải tỷ tỷ yêu thích nữ sắc hay không. Tỷ tỷ còn cố tình bày ra bộ dáng cái gì cũng không biết, vẻ mặt trong sáng, làm cho Đồ Thập Mị lại cảm thấy có phải mình suy nghĩ quá nhiều hay không. Có lẽ tỷ tỷ chỉ đơn giản thích thân cận mình, dù sao các nàng là song sinh, dĩ nhiên tình cảm so với tỷ muội bình thường phải thân thiết hơn một chút.
“Ta không cắn ngươi nữa, ngươi để ta ôm ngủ được không?” Vẻ mặt Đồ Cửu Mị đáng thương nhìn muội muội. Phỏng chừng sau này không còn cơ hội ôm muội muội ngủ nữa, nghĩ đến đó trong lòng Đồ Cửu Mị có chút u oán. Sớm biết vậy, vừa rồi nàng đã kiềm chế không cắn muội muội. Nhưng nhìn muội muội bị mình cắn, cổ còn đang đỏ, lại có chút chột dạ.
“Không được!” Đồ Thập Mị không hề nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt.
“Ừ…” Đồ Cửu Mị kéo dài giọng, bộ dáng ủ rủ, mất mát. Đồ Thập Mị thấy vậy có chút không đành lòng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Đồ Cửu Mị nằm đối mặt với Đồ Thập Mị, không được bao lâu, Đồ Cửu Mị đã ngủ say.
Đồ Thập Mị ngắm Đồ Cửu Mị ngủ, rất ít người có thể giống tỷ tỷ sống đơn giản như vậy, ăn thịt no xong ngủ, giống như nàng chưa bao giờ có chuyện phiền não, lúc đầu mày còn hơi nhíu lại, ngủ một lát đã giãn ra. Nàng đăm chiêu suy nghĩ có thể giống tỷ tỷ sống đơn giản như vậy, cũng là một loại hạnh phúc. Nàng nguyện ý giữ lại phần hồn nhiên đơn giản còn có vui vẻ này cho tỷ tỷ, điều này tỷ tỷ có, lại là điều bản thân nàng không có.
“Tỷ tỷ, hãy chờ ta một thời gian. Nếu ta có ngày vinh hiển, nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng của ngươi. Nếu ta không làm được, kiếp này nợ ngươi, kiếp sau ta sẽ trả.” Đồ Thập Mị nghiêm túc hứa hẹn với Đồ Cửu Mị đang ngủ.
Khi đó, nguyện vọng của Đồ Cửu Mị vô cùng đơn giản. Đó là có thể ăn thịt mỗi ngày, cùng muội muội gả cho một phu quân, có thể cả đời làm bạn với muội muội. Nhưng điều duy nhất mà Đồ Thập Mị không nghĩ tới, chính là sau này, lúc nàng có thể thực hiện nguyện vọng của tỷ tỷ, bên cạnh tỷ tỷ đã có người quan trọng hơn rồi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)