Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6

347 1 1 0

Đồ Tam ca rất nhanh đã được thả về, Đồ Cửu Mị rưng rưng nước mắt, bị khiêng vào Hầu gia phủ. Trong lòng Đồ Thập Mị khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Đồ Cửu Mị rời đi. Từ nay về sau, mọi chuyện nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Đồ Thập Mị biết một khi tỷ tỷ đã xuất giá, hôn sự của mình cũng sẽ không thể tránh được. Quả nhiên, Cửu Mị mới xuất môn hơn một tháng, Lý gia kia lại cho người đến cầu thân, hơn nữa so với ba năm trước, hiện tại nàng đã không còn lý do gì để trì hoãn.

Ba năm trước, Đồ gia thấy nữ nhi còn nhỏ, muốn giữ lại nuôi dưỡng thêm vài năm, đành phải cự tuyệt Lý gia, nào biết tiểu tử Lý gia kia lại quyết tâm muốn cưới Thập Mị như vậy.  Khi đó Thập Mị không gả, hắn cũng chấp nhận chờ, chờ một lần tới ba năm, si mê tới cỡ này, hơn nữa với gia thế của Lý gia, Đồ đại nương rất vừa lòng, bà không còn lý do gì để từ chối nữa.

Hôm nay lúc bà mối đến, tiểu nhi tử Lý Tuấn Sinh nhà tú tài cũng đi theo đến đây, có thể thấy được hắn đối với hôn sự này vô cùng dụng tâm. Lý Tuấn Sinh ở một bên trầm mặc không nói chuyện, bà mối lại thao thao bất tuyệt, nói rằng hôn sự này là do ông trời tác hợp, Đồ đại nương nghe cũng gật gù.

“Con không lấy chồng!” Đồ Thập Mị ở nhà trong đi ra. Nàng biết mình ra mặt lúc này thực không hợp quy củ, nhưng lỡ như nương chấp nhận hôn sự này, kế hoạch của nàng bấy lâu nay sẽ bị hủy hết.

Đồ đại nương thấy nữ nhi cứ đi ra như thế, thật không hợp quy củ chút nào, có chút xấu hổ, truyền ra ngoài ai còn dám lấy nữ nhi mình.

“Ngươi hồ nháo cái gì, trở về phòng ngay!”, nét mặt Đồ đại nương trầm xuống, khiển trách Đồ Thập Mị.

“Con không có làm loạn. Con nói lại lần nữa, con không lấy chồng!” Nét mặt Đồ Thập Mị  bình tĩnh, ngữ khí rất kiên định.

“Người đó là lương phối của ngươi, không cho ngươi hồ nháo nữa!” Đồ đại nương chỉ vào Lý Tuấn Sinh tàn khốc nói với Đồ Thập Mị.

“Ta muốn biết vì sao nàng không chịu gả cho ta?” Lý Tuấn Sinh vẫn im lặng từ khi vào cửa đến giờ,đột nhiên mở miệng hỏi Đồ Thập Mị.

Đồ Thập Mị lúc này mới cẩn thận đánh giá Lý Tuấn Sinh, người gầy tong teo, bộ dáng yếu đuối, dáng dấp có chút giống nữ nhân, thoạt nhìn rất thanh thuần trong sáng, một chút dương khí đều không có. Trước giờ, nàng ghét nhất loại nam tử ẻo lã như vậy, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh.

“Tả truyện, ngươi đọc qua chưa?” Đồ Thập Mị nhướng mày hỏi.

“Có đọc sơ qua.” Lý Tuấn Sinh ngượng ngùng nói.

“Vậy phiền ngươi đọc Văn công thập tứ niên, một chữ cũng không sót cho ta nghe.” Ngữ khí Đồ Thập Mị nói chuyện không hề có độ ấm.

Lý Tuấn Sinh lộ ra vẻ mặt khó xử, hắn chỉ là xem sơ qua, không thể nào đọc được.

Đồ Thập Mị liền đọc một đoạn cho Lý Tuấn Sinh nghe, rất trôi chảy cùng lưu loát.

“Nàng có thể đọc hết sao?”, Lý Tuấn Sinh không thể tin hỏi. Trước kia, nghe Đồ Lục ca nói Thập Mị vô cùng thông minh, so với tất cả nam tử lợi hại hắn gặp qua, nàng giỏi hơn rất nhiều lần. Nay được thấy tận mắt, không thể làm cho hắn không nể phục.

“Ngươi đọc nhiều sách, ta hẳn là còn đọc nhiều hơn ngươi. Mặc dù không thể xem một lần đã nhớ, nhưng nếu xem ba lần, bảo ta đọc từ đầu đến cuối cũng không có vấn đề gì.” Đồ Thập Mị không hề nói khoác, đều là sự thật.

“Ta hiểu rồi, là Tu Kiệt không xứng với Thập cô nương.”, Lý Tuấn Sinh tự xưng Tu Kiệt. Hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, nữ tử trí tuệ cỡ này tất nhiên là thấy mình chướng mắt, ở đây lâu sẽ tự rước lấy nhục nhã.

Đồ Thập Mị không đáp, Lý Tuấn Sinh thức thời như vậy, nàng rất hài lòng.

“Thập cô nương, hôn phu tương lai cần phải có yêu cầu gì?” Lý Tuấn Sinh vẫn còn chưa từ bỏ ý định, hỏi lại lần nữa.

“Phải nhân trung long phượng, ít nhất phải đỗ tam giáp mới được.” Đồ Thập Mị biết tam giáp đối với tên này là vô cùng khó khăn, phải chặt đứt tâm tư của hắn.

Lý Tuấn Sinh vừa nghe, mặt biến thành màu đất, thập phần thất bại.

“Chu bà mối, chúng ta đi thôi.” Lý Tuấn Sinh có ngốc cũng biết không nên tiếp tục ở lại, biết không thể lấy được nàng, liền cùng Chu bà mối rời đi.

“Đồ đại nương, ngươi dạy nữ nhi tốt lắm, ta sợ khắp thiên hạ này cũng không có nam tử nào có thể xứng đôi với nàng. Muốn làm Trạng Nguyên phu nhân à, thật không biết tự nhìn lại bản thân có được mệnh tốt vậy hay không!”, Chu bà mối gặp được hôn sự tốt thế này lại để thất bại rất không cam lòng, châm chọc nói.

Nữ tử không tài đó là đức, Đồ gia khuê nữ này thật đúng là mắt cao hơn đầu. Nữ nhân lợi hại thế này sợ là phạm vi trăm dặm cũng không ai dám cưới, thử hỏi nam nhân nào dám lấy đại phật sống về nhà cung phụng đây?

Đồ đại nương bị châm chọc, cực kì xấu hổ. Thập Mị vừa bước ra đã làm hỏng hết mọi chuyện, thanh danh nữ nhi đều bị hủy, muốn tìm được lương phối cho nàng khó càng thêm khó.

“Ta tự biết mình tài sơ học thiển không xứng với Thập cô nương, nhưng Thập cô nương nếu cảm thấy chịu thiệt thòi, ta lúc nào cũng có thể cho người đến dặm hỏi nàng.” Lý Tuấn Sinh lúc bước tới cửa, hơi dừng cước bộ, lòng mong chờ một tia may mắn nói với Đồ Thập Mị.

“Tuyệt đối không được!” Vẻ mặt Đồ Thập Mị lạnh lùng, ngữ khí kiên định nói, hiện tại nàng đã muốn qua được nửa sông, chỉ có thể bước tiếp, không thể lùi. Dù sau này không  được như mong muốn, có chết nàng cũng không muốn ngay tại lúc này mà khuất phục.

Lý Tuấn Sinh nhìn Đồ Thập Mị kiêu ngạo trả lời, một người xinh đẹp lại ngạo kiều như vậy, không thể chỉ làm một nữ tử bình thường bị trói buộc ở một nơi không xứng với nàng. Nàng giống như ánh trăng cao cao tại thượng trên bầu trời đêm, phàm phu tục tử nào có thể hái được. Lý Tuấn Sinh nắm chặt đấm tay, chỉ mong hiện tại mình cố gắng còn kịp, hắn nghĩ không có được nữ tử trước mắt chính là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời hắn.

Lý Tuấn Sinh cùng Chu bà mối ly khai, chỉ còn lại Đồ đại nương và Đồ Thập Mị, Đồ Thập Mị đã đoán được trong lòng nương nàng tức giận đến cỡ nào.

“Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không? Ngươi cho dù đối với Lý gia không hài lòng, cũng không nên như thế. Không chừa một chút mặt mũi nào cho Lý gia còn không nói, ngươi cảm thấy việc này truyền ra ngoài, còn có người dám đến cầu hôn  ngươi sao? Ngươi mười tám tuổi, đã trưởng thành rồi. Trước kia, ta cảm thấy Cửu Mị làm cho ta phải quan tâm nhiều hơn, nay ngươi còn làm ta phải lo lắng hơn nàng. Ta nghĩ ngươi thông minh, hào phóng, nhưng cũng biết đúng mực. Nay ta đã thấy, ngươi quả thực lại bị chính cái thông minh của mình hại. Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, cho dù ngươi đọc sách nhiều cũng không dùng được. Nếu là nam tử còn có thể đi thi tiến sĩ, nhưng ngươi là thân nữ nhi, nữ tử không tài đó là đức. Tốt lắm, chuyện này truyền ra, thanh danh cái gì đều bị hủy.” Đồ đại nương buồn bực nói, bà nghĩ tuyết đối là do Thập Mị cố ý.

“Nam nhân như vậy không thể làm cho con cảm phục, gả cho hắn cũng không có ý nghĩa gì.” Đồ Thập Mị thản nhiên nói, mặt không đổi sắc, tìm lý do thoái thác.

“Nam cưới nữ gả là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi không lấy chồng thì làm gì, chẳng lẽ muốn vào chùa làm ni cô?” Đồ đại nương nhìn Đồ Thập Mị, khó thở nói. Tiểu nữ nhi có bao nhiêu mạnh mẽ và cố chấp, bà rõ hơn bất cứ ai. Chuyện gì nàng đã quyết định, cho dù là mười con trâu cũng cản không được.

“Con nghĩ năm nay đi tuyển tú nữ, con muốn vào cung.”, ngữ khí Đồ Thập Mị chính là thông báo cho nương biết, không hề thương lượng.

“Vài năm trước, Hoàng thượng khai ân cho một vài lão cung nữ  được xuất cung. Nhưng xuất cung thì có ích lợi gì, người thân sớm đã không biết đi nơi nào, cả đời cũng không gả được, không có ai để dựa vào, thật là đáng thương. Lại nói vài năm trước nữa, Trương gia ở trấn trên cũng thấy nữ nhi có vài phần tư sắc, đem nữ nhi đưa đi tuyển tú nữ, vào cung cũng chỉ được làm cung nữ, nghe nói hai năm trước ở trong cung vi phạm cung quy, được nương nương ban tối chết. Ai cũng nói Hoàng cung là nơi hiểm ác, người bình thường tránh còn không kịp, ngươi lại tự mình đi tới cửa. Ngươi cho là ngươi có vài phần tư sắc thì vào cung có thể được sủng ái sao? Thiên hạ mỹ nữ có bao nhiêu người, ngươi nghĩ ngươi đấu lại sao? Gia đình quyền thế đều đem nữ nhi dâng lên Hoàng thượng, có thể tới phiên ngươi xuất hiện trước mặt Hoàng thượng à? Ngươi đừng nghĩ dựa vào vài phần tư sắc cùng chút thông minh thì tự cho mình là giỏi, Hoàng cung không phải nơi dân chúng tầm thường chúng ta muốn vào thì vào. Ngươi phải chặt đứt ý niệm hoang đường này ngay cho ta!” Đồ đại nương càng nói càng kiên định, tuyệt đối không thể để nữ nhi như con thiêu thân lao đầu vào lửa, tự tìm đường chết.

“Nương, là tự con chọn đi con đường này, sinh tử phú quý tùy mệnh mỗi người, con tuyệt đối sẽ không hối hận.” Đồ Thập Mị nói nhẹ nhàng.

“Nào có người làm nương nào để mặc nữ nhi nhảy vào hố lửa? Ta mặc kệ ngươi có chịu hay không, ngươi phải gả vào Lý gia! Lý gia phú quý không kể hết, bên người ngươi ít nhất sẽ có một hai nha hoàn hầu hạ, còn được phu quân yêu thương, đây là điều nữ tử bình thường có cầu cũng không được.”, ngữ khí Đồ đại nương cực kì kiên định. Bà sợ bây giờ ngay cả Lý gia cũng không dám cưới tiểu nữ nhi của mình, nhưng Lý Tuấn Sinh kia thật ra rất có lập trường riêng, nhìn ra được hắn thật sự thích Thập Mị.

“Nương, người biết tính tình của con, chuyện con không muốn làm, vô luận như thế nào, con cũng sẽ không thỏa hiệp. Con sẽ không gả cho Lý gia, nếu ép con xuất giá, thứ mà Lý gia nhận được sẽ chỉ là một cái xác mà thôi. Đến lúc đó, không biết Đồ gia ta sẽ ăn nói thế nào với Lý gia!”, Đồ Thập Mị thản nhiên nói. Nàng biết mình nói cái gì cũng không thể thuyết phục được nương, cũng giống như nương nàng không có cách nào làm mình nghe lời.

“Ngươi...” Đồ đại nương nghe vậy cảm thấy khó thở, cho Đồ Thập Mị một cái tát, bất hiếu nữ này rất biết cách uy hiếp mẫu thân phải thỏa hiệp. Đại nữ nhi gả cho người ta làm thiếp đã làm cho Đồ đại nương lúc nào cũng canh cánh trong lòng, nay tiểu nữ nhi còn ngỗ nghịch với mình thế này, tự tìm đường chết. Sớm biết thế, bà đã không để ý đến ý nguyện của các nàng, đem Thập Mị gả cho Hầu gia phủ, ít nhất còn có thể bảo vệ được hạnh phúc của đại nữ nhi!

Đồ Thập Mị chỉ cảm thấy trên mặt rất đau đớn, nương nàng đã dùng hết sức lực vào cái tát này, một chút cũng không nương tay.

“Con nghĩ nếu là tỷ tỷ nói những lời này, nương sẽ rất buồn bực, nhưng cũng không nỡ hạ thủ nặng tay như vậy.”, Đồ Thập Mị nói xong còn mỉm cười. Nàng chính là cố ý. Tuy rằng sẽ làm nương đau lòng, nhưng ít nhất có thể giảm bớt một phần tội lỗi của mình.

Đồ đại nương không thể tin nổi nhìn tiểu nữ nhi. Tuy rằng bà cưng Cửu Mị nhiều hơn chút, nhưng đây là tiểu nữ nhi, bà cũng rất mực thương yêu. Nay bà đánh nàng tất cả đều là vì suy nghĩ cho nàng, nhưng nữ nhi nửa điểm cũng không cảm nhận được, còn nói lời tổn thương mình!

“Đồ Thập Mị, uổng công ta nuôi dưỡng ngươi, ngươi là bạch nhãn lang, là đồ vong ân bội nghĩa!”, ngữ khí Đồ đại nương thập phần thất vọng nói.

“Không phải lúc nào nương cũng nghĩ như vậy sao? Đã như vậy chỉ cần đuổi con đi là được, coi như người chưa từng sinh ra nữ nhi này!”, Đồ Thập Mị biết rằng nàng nói lời này, chính là thập phần bất hiếu. Nhưng nếu nàng không nói như vậy, ngày sau nàng bị người ta đánh bại đến chết đi, nương sẽ vì nàng mà đau lòng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: