Đồ Thập Mị cẩn thận đánh giá những tú nữ trúng tuyển lần này, dung mạo ít nhất cũng trên mức thanh tú, ở dân gian trăm dặm mới tìm được một. Bất quá, cũng may chưa thấy nữ tử nào xinh đẹp hơn mình, trong lòng Đồ Thập Mị nhẹ nhõm âm thầm thở dài một hơi, cho đến hiện tại, dung mạo của nàng vẫn chiếm được ưu thế.
Nhóm tú nữ trúng tuyển này, hơn phân nửa đều mang khuôn mặt u sầu, người âm thầm rơi lệ, còn vài người không tình nguyện vào cung nhưng cũng không dám biểu hiện ra quá lộ liễu, nửa còn lại là có chút không yên bất an. Duy chỉ mỗi Đồ Thập Mị, ở bên trong xe ngựa đang chạy đến kinh thành, nàng luôn nhắm mắt dưỡng thần, biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
“Tỷ tỷ thật xinh đẹp, hơn nữa tỷ tỷ rất khác với những người kia.” Đường xá xa xôi, rất nhiều tú nữ lúc đầu không cam lòng nhưng cũng đã chấp nhận số phận, liền mở miệng tán gẫu giới thiệu làm quen. Cô gái kia tựa hồ lấy hết dũng khí mới dám chủ động tiến lên thân cận với Đồ Thập Mị.
Đồ Thập Mị lúc này mới mở mắt ra, vài ngày trước nàng cũng có chú ý đến một cô gái thoạt nhìn nhỏ hơn mình một chút. Nàng ta giống mình, đối với việc vào cung không có bài xích, chỉ có chút không yên tâm với tương lai phía trước mà thôi. Cô gái này dung mạo so với phần đông tú nữ không tính quá nổi trội, dáng người gầy yếu, tóc hơi vàng, thoạt nhìn có chút thiếu dinh dưỡng, nhưng ngũ quan cũng tinh xảo, khá có tư chất. Quần áo khắp chỗ đều chấp vá, cho dù là đi tuyển tú nữ, trong nhà cũng lấy không ra được một bộ quần áo tốt, gia cảnh hẳn là cực kỳ nghèo khổ, cho nên không khó lý giải vì sao nàng lại không chán ghét việc vào cung.
Đồ Thập Mị mỉm cười với cô gái trước mắt. Tuy rằng nàng không có hứng thú muốn quen biết những người khác, nhưng nàng cũng biết không thể biểu hiện quá mức cao ngạo. Nàng không muốn trong lúc này lại vô tình gây thù hằn, hơn nữa từ rất lâu trước đây, nàng đã hiểu được cách áp chế tính tình của mình.
Cô gái nhìn Đồ Thập Mị đang tươi cười, thâm tâm cảm thấy nữ tử trước mắt này bộ dáng quá mức xinh đẹp. Tuy nói những tú nữ kia ai cũng mỹ mạo, nhưng nếu so với nữ tử này, tất cả đều phải ảm đạm thất sắc. Nàng nghĩ, nếu Hoàng thượng nhìn thấy nữ tử như vậy, hẳn cũng sẽ thích nàng ấy.
“Tỷ tỷ rời nhà đi không cảm thấy khó khăn, buồn chán sao?”, cô gái tò mò hỏi. Có lẽ do nữ nhân trước mắt dung mạo quá mức xuất chúng, cũng có thể là do tính tình quá lãnh đạm, cô cảm thấy nữ nhân này vô cùng đặc biệt, đặc biệt đến nỗi làm cho người ta cảm thấy nàng cùng tất cả nữ tử khác sẽ không hợp nhau.
“Chuyện gì đến thì sẽ đến, khổ sở lo lắng làm gì?”, Đồ Thập Mị thản nhiên nói.
“Tỷ tỷ nói thực có đạo lý, tỷ tỷ tên gọi là gì? Ta gọi là Chu Vân Vân, đến từ Tây Sơn trấn. Kỳ thật ta một chút cũng không chán ghét vào cung cho lắm. Cha ta tham tiền, suýt nữa đem ta bán vào thanh lâu, cho dù lần này không có người mua, lần sau cũng sẽ bị bán đi. Cho nên lúc đại nhân tới tuyển tú nữ, ta lập tức bỏ trốn đi báo danh, ta nghĩ cho dù chỉ được làm cung nữ, ta cũng có thể được ăn no mặc ấm.”, Chu Vân Vân không tự giác muốn được thân thiết với nữ tử trước mắt, nữ tử này so với mình có khả năng được Hoàng thượng sủng ái hơn. Nếu các nàng đều không thể được Hoàng thượng để mắt đến thì cùng nhiều người giao hảo, ở trong cung cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, chỉ có lợi chứ không có hại, là bản chất con người cả thôi.
Đồ Thập Mị đối với loại người một tiếng tỷ tỷ hai tiếng tỷ tỷ này thật là phản cảm, tỷ muội duy nhất của nàng chỉ có Đồ Cửu Mị mà thôi. Nhưng có câu "không giơ tay đánh người đang cười", nữ tử trước mắt vừa nhìn đã biết có tâm nhãn hơn so với nữ tử nông gia nhiều, Chu Vân Vân này hiện tại luôn luôn chủ động cùng người khác kết giao, cũng biết đối nhân xử thế. So với mục tiêu to lớn của Đồ Thập Mị, mục tiêu của Chu Vân Vân tựa như đơn giản hơn, chỉ cần sống sót là được.
“Ta gọi là Đồ Thập Mị, người Đông Lai trấn.” Đồ Thập Mị không nghĩ sẽ nói ra nhiều thông tin cho cô gái trước mắt, chỉ đơn giản hồi đáp, nhưng ngữ khí ôn hòa, chủ động bày ra thiện ý, nàng nghĩ những người này tuy rằng sẽ không giúp ích được gì cho nàng, nhưng nàng không ngại cùng các nàng giao hảo, ai biết ngày sau có thể hay không cần dùng đến. Đồ Thập Mị biết, không thể xem nhẹ giá trị của bất cứ kẻ nào, một cục đá lớn trên đỉnh núi có lẽ là vô dụng, nhưng nếu đặt ở giữa lòng sông, vẫn có thể làm cho thuyền bè gặp trở ngại.
Có Chu Vân Vân đi đầu, những người khác cũng chen vào nói, bởi vì lúc đầu tú nữ Đồ Thập Mị này cứ lẳng lặng một chỗ, bộ dáng không khóc không nháo, cũng không tố khổ, làm cho người ta không dám tới gần. Sau khi thấy nàng cùng Chu Vân Vân trò chuyện với nhau thật vui vẻ, họ liền cảm thấy nàng cũng không khó tiếp cận như trong tưởng tượng.
* * *
Lúc xuống xe ngựa nghỉ ngơi, Trịnh Lễ đem túi nước đưa cho Đồ Thập Mị uống, hắn đối với Đồ Thập Mị thật ra có vài phần kính trọng. Dọc trên đường đi, biểu hiện của nàng thong dong bình tĩnh không nói, còn rất nhanh khiến cho một đám tú nữ kính nể, xem nàng như tấm gương mà noi theo. Người biết thu phục lòng người như vậy không thể xem thường, nữ tử tâm cơ thế này tiến cung nếu có thể được sủng ái, tiền đồ không sao kể xiết.
“Cám ơn công công.” Đồ Thập Mị cung kính nói cảm tạ với Trịnh Lễ.
“Cô nương không cần khách sáo, vạn nhất ngày sau cô nương có thể được Hoàng thượng để mắt đến, thì người là chủ tử của ta, mong rằng cô nương đến lúc đó chiếu cố cho nô tài một chút.”, Trịnh Lễ cung kính nói. Hắn ở trong cung cũng muốn đi theo chủ tử tốt, dù sao vinh hoa phú quý của nô tài, tất cả đều do chủ tử. Hiện tại hắn dựa vào ngọn núi là cha nuôi hắn, nhưng Thái phi tuổi tác đã cao, sau này mình cũng phải đi tìm một con đường khác. Trong khoảng thời gian này, hắn đã trộmquan sát cô gái trước mắt được vài ngày, cảm thấy nữ tử này tâm tư thâm thúy, khí độ bất phàm, dung mạo hơn người, chỉ cần có thể xuất hiện ở trước mặt Hoàng thượng, nhất định có thể được thánh sủng, thật ra là hắn đang cược một phen.
“Thập Mị xuất thân hàn vi, đối với quy củ trong cung không biết gì cả, mong được công công chỉ điểm thêm.” Đồ Thập Mị thấy Trịnh Lễ chủ động thân thiết, trong lòng mừng thầm, nàng đang lo không có cơ hội tìm hiểu trước chuyện trong cung.
“Cả nước tuyển được rất nhiều tú nữ, khả năng Hoàng thượng xem hết không lớn, vì thế phải cho họa sư vẽ mỹ nhân đồ, sau đó trình lên cho Hoàng hậu nương nương xem qua. Hoàng hậu sẽ chọn lựa rồi mới hướng Hoàng thượng định đoạt. Cho nên họa sư vẽ mỹ nhân đồ rất quan trọng, với dung mạo của cô nương, ở trong cung cũng không hề thua kém, nếu có thể đem mỹ nhân đồ đưa đến tay Hoàng thượng, nhất định có thể đoạt được thiên sủng.” Trịnh Lễ quan sát xung quanh, đè thấp thanh âm lén lút nói với Đồ Thập Mị.
“Cám ơn công công chỉ điểm, đại ân này có cơ hội sẽ báo!” Đồ Thập Mị cũng mặc kệ người đối diện chỉ là một hoạn quan, cúi đầu hành lễ với Trịnh Lễ, Đồ Thập Mị hiểu hiện tại phải biết hạ mình.
“Ta nhận không nổi đại lễ của cô nương.” Trịnh Lễ nhanh tay nâng Đồ Thập Mị dậy, người này biết khi nào nên cương khi nào nên nhu, Trịnh Lễ cảm thấy mình không chọn lầm người.
* * *
Xe ngựa chở tú nữ, rốt cục cũng tới cửa ngoài của kinh thành, Đồ Thập Mị kéo tấm màn cửa trên xe ngựa, nhìn thấy cửa cung nguy nga cao vút, trong lòng nàng cảm thấy hồi hộp, không thể bình ổn được. Xe ngựa từ từ tiến vào cửa thành, vào đến cửa cung, càng nhiều kiến trúc lộng lẫy hùng vĩ, thủ vệ canh giữ Hoàng cung cực kì nghiêm ngặt. Đồ Thập Mị trầm tư suy nghĩ, một ngày nào đó mình có thể hay không đứng trên tòa cung điện cao nhất kia, kiêu ngạo nhìn xuống thiên hạ?
Xe ngựa cuối cùng cũng ngừng lại, Đồ Thập Mị từ trên mã xa bước xuống, đạp lên đất đai ở Hoàng cung. Nàng nhìn quan cảnh xung quanh, có chút cảm giác không đúng. So với những tú nữ không yên bất an kia, Đồ Thập Mị càng kích động hơn nhiều, nàng cảm thấy mình vốn là thuộc về nơi này.
Xuống xe ngựa, được an bài đến Tú nữ các, tại nơi này Đồ Thập Mị càng được nhìn thấy nhiều tú nữ đến từ khắp nơi trong thiên hạ, dung mạo xuất chúng không phải ít, tranh nhau khoe sắc, mỗi người một vẻ. Trong lòng Đồ Thập Mị mâu thuẫn một chút, nàng phát hiện dung mạo của mình vẫn trội hơn các tú nữ này mới hơi an tâm, lần đầu tiên nàng thấy may mắn vì mẫu thân cho nàng dung mạo xinh đẹp dường này.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)