Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 20

313 0 1 0

Đồ Thập Mị tiến cung không còn là mộng tưởng nữa, dung mạo nàng hơn người, còn biết cách làm Lý Lăng Húc vui vẻ. Mà Lý Lăng Húc lại là người phong nhã, Đồ Thập Mị cầm kỳ thi họa đều có học qua, thi và họa là hai thứ nàng vô cùng tinh thông. Lý Lăng Húc thập phần vui sướng, như tìm được hồng nhan tri kỷ, hết mực yêu chiều sủng ái, kìm lòng không đậu nói với hạ nhân trong cung: “Trẫm có được Thập Mị, chính là có được báu vật, là thập toàn thập mỹ, thật là may mắn.”

Đồ Thập Mị được sủng ái, tựa hồ cũng cũng không ngoài ý muốn, chỉ ngắn ngủn nửa tháng, từ Tài nhân thăng cấp lên Mỹ nhân. Lý Lăng Húc trấn an Đồ Thập Mị nói: “Ủy khuất cho Thập Mị rồi, chờ thêm vài ngày nữa, trẫm nhất định phải phong Thập Mị thành Quý phi.” Khi đó Lý Lăng Húc cũng chưa nghĩ tới phong Thập Mị làm Hoàng hậu, nhưng chỉ mới ngắn ngủn mấy ngày vào cung, tốn một chút công phu đã khiến Lý Lăng Húc có tâm tư như thế, Đồ Thập Mị quá lợi hại rồi.

“Thần thiếp không ham hư danh, chỉ mong được bầu bạn bên cạnh Hoàng thượng.”, Đồ Thập Mị thành tâm thành ý nói, nhưng trong lòng lại nhắm thẳng vào ngôi vị Nhất Quốc Chi Hậu. Nếu không muốn thì thôi, đã muốn thì phải là thứ tốt nhất.

Lý Lăng Húc thấy Đồ Thập Mị thành tâm như vậy, trong lòng thập phần cảm động. Người không ham danh lợi, quả thật hiếm thấy, trong lòng càng thêm yêu thương Đồ Thập Mị.

* * *

Đồ Thập Mị thật giống như người từ trên trời rơi xuống, đột nhiên được đế vương sủng ái, mỹ nhân này nháy mắt đã được bàn tán khắp trong cung.

Họa sư kia vừa nghe tin Đồ Thập Mị được sủng ái, âm thầm cảm thấy may mắn, lúc trước bởi vì hắn vẽ cho Đồ Thập Mị mà bị Tam công chúa hung hăng trách phạt một phen. Cứ tưởng rằng nàng bị Tam công chúa trục xuất khỏi cung sẽ không còn cơ hội trở về, tuy nàng là dựa vào Ngũ công chúa để tiến cung, lại có thể đạt được tâm nguyện dễ dàng đoạt lấy thánh sủng, người như vậy không thể đắc tội được.

Thái giám Trịnh Lễ là người đưa Đồ Thập Mị vào cung, nghe nói nàng bị Tam công chúa trục xuất khỏi cung, hắn thăm dò một chút tin tức, lại nghe được nàng được Ngũ công chúa mang đi, trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng lại có chút nhẹ nhõm thở dài một hơi. Hắn vẫn cảm thấy cô gái tâm trí kiên định kia nhất định có thể tiến cung một lần nữa, sự thật chứng minh mình quả nhiên không nhìn lầm người. Giờ phút này, Trịnh Lễ có chút chờ mong, nhưng ngay cả hắn cũng không biết mình đang trông mong cái gì.

* * *

Có người vui mừng, dĩ nhiên sẽ có người bất mãn, khó chịu nhất e là Hoàng hậu và  Lý Lăng Nguyệt. Tam công chúa vừa nghe nói Lý Lăng Húc mang Đồ Thập Mị từ phủ của Lý Minh Nguyệt vào cung, lúc đó nàng đang viết chữ, nắm chặt cây bút trong tay đến gãy làm đôi. Nàng không nghĩ tới Lý Minh Nguyệt bỏ được mỹ sắc như vậy, lợi dụng người khác để tiến cung, Đồ Thập Mị thật đúng là không đơn giản.

Lý Lăng Nguyệt vừa vào cung đã được Trần hoàng hậu triệu kiến, Trần hoàng hậu rất nhanh đã tố khổ với Lý Lăng Nguyệt.

“Hoàng thượng gần đây hàng đêm chỉ độc sủng Đồ Thập Mị, bản cung cũng không thèm để ý, nhưng các phi tần trong cung phi thường bất mãn, người người đều đến tố khổ với bản cung. Hiện tại, bản cung là Bồ Tát chuyển thế cũng khó bảo toàn cho bản thân thì làm sao nói được Hoàng thượng chứ? Cũng không biết làm sao Ngũ công chúa tìm được Đồ Thập Mị. Trước khi gặp nàng, Hoàng thượng luôn luôn đối xử bình đẳng với chúng phi tần, ân huệ mọi người cùng hưởng, không biết nàng ta dùng yêu thuật gì, làm Hoàng thượng chỉ triệu nàng thị tẩm. Mới nửa tháng đã từ Tài nhân thăng lên Mỹ nhân, ý tứ của Hoàng Thượng tựa hồ còn muốn phong nàng cao hơn nữa, bản cung cũng nên thoái vị nhường cho người…”, Trần hoàng hậu nói những lời này, một chút cũng không giống người làm mẫu nghi thiên hạ nên nói, trong lời nói toàn là giấm chua và oán giận.

Tuy trong lòng Lý Lăng Nguyệt cũng thập phần chán ghét Đồ Thập Mị, nhưng từ trước đến giờ nàng rất chán ghét loại nữ nhân cứ như oán phụ trách cứ thế này. Nữ nhân như vậy, nếu mình là nam nhân cũng thấy chướng mắt, nhưng Lý Lăng Nguyệt vẫn bất động thanh sắc, chừa chút mặt mũi cho Hoàng hậu.

“Hoàng huynh không phải người dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc đến mất đi lý trí, Hoàng tẩu không cần để tâm.”, Lý Lăng Nguyệt thản nhiên nói.

Trần hoàng hậu nghe ngữ khí lãnh đạm của Lý Lăng Nguyệt, trong lòng không khỏi lo lắng, người trong cung có tiếng nói, có thể khuyên bảo Hoàng thượng, chỉ có Tam công chúa cùng mẫu thân với Hoàng thượng. Nếu nàng cũng mặc kệ, thì mình chỉ có thể ngồi chờ chết, trơ mắt nhìn nàng kia từng bước được phong sủng, uy hiếp địa vị của mình, phải biết rằng Hoàng Thượng chưa bao giờ sủng hạnh ai nhiều như nàng ta.

“Lăng Nguyệt, không phải bản cung nói quá đâu, Hoàng thượng đối với Đồ Thập Mị dị thường ân sủng, sắc đẹp làm nước mất nhà tan không phải là chưa từng có. Năm đó Tiên hoàng cũng độc sủng Thái phi, nếu không phải do Thái hậu tài đức sáng suốt thế nhân đều biết, sợ ngôi vị đã bị người khác chiếm từ lâu. Tất nhiên bản cung lại không thể so với Thái Hậu Hiếu Hiền năm ấy…”, Trần hoàng hậu biết rõ lời này sẽ làm Lăng Nguyệt không vui nhưng vẫn phải nói, ai chẳng biết, Lý Lăng Nguyệt nhất nhất hiếu thuận với Thái hậu Hiếu Hiền. Năm đó Tiên hoàng cũng thuận miệng nói với mấy cận thần, muốn lập Thục phi thành Tây Cung Hoàng hậu. Nhưng lời này vừa truyền ra liền bị tất cả đại thần đồng loạt phản đối, đều nói Hoàng hậu tài đức sáng suốt, không hợp lễ chế, tuyệt đối không thể sủng thiếp bỏ thê. Tiên hoàng gặp lực cản quá lớn mới thu hồi lời nói, nói đó chỉ là lời nói đùa, chưa bao giờ có ý nghĩ này, nhưng có ai lại không biết Tiên hoàng muốn lập Thủy Nguyệt Lam làm Hoàng hậu là thật tâm.

Lời này quả nhiên làm tâm Lý Lăng Nguyệt nhói lên một chút, sắc mặt nàng lạnh xuống. Lý Lăng Nguyệt thật không hiểu nam nhân rốt cuộc suy nghĩ cái gì, luận mỹ mạo, mẫu hậu không thua Thủy Nguyệt Lam, có thể nói mỗi người một vẻ, luận nhu tình, làm gì có ai có thể so sánh với mẫu hậu ôn nhu, luận hiền lành, Thủy Nguyệt Lam lại càng không bằng mẫu hậu. Đối với Lý Lăng Nguyệtmà nói, xem ra Thủy Nguyệt Lam không có một chút gì có thể so sánh với mẫu hậu nàng, nữ tử tốt đẹp vĩ đại như vậy lại không được phu quân yêu thương. Phụ hoàng đối với mẫu hậu chỉ có kính, không có yêu, nhiều nhất là xa cách khách khí, hắn đem tất cả tình yêu dành cho Thủy Nguyệt Lam. Có thể dạy dỗ Lý Minh Nguyệt phong tao, phóng đãng, không hề biết lễ giáo là gì thì thử hỏi Thủy Nguyệt Lam có chỗ nào tốt. Có một lần Lý Lăng Nguyệt nhìn thấy mẫu hậu ở nơi vắng vẻ, yên lặng rơi lệ vì phụ hoàng, mẫu hậu là người như vậy, cũng không nguyện ý để người khác vì nàng mà lo lắng. Nhưng mà Lý Lăng Nguyệt biết, mẫu hậu thật sự rất khổ tâm mới bệnh nặng qua đời sớm, cho nên nàng có chút hận phụ hoàng và Thủy Nguyệt Lam, chán ghét sang cả người có bộ dáng cực giống Thủy Nguyệt Lam là Lý Minh Nguyệt, điều này là bí mật nàng chôn sâu tận đáy lòng.

Lý Lăng Nguyệt lạnh lùng nhìn Hoàng hậu một cái. Nói thật, Trần hậu trước mắt này thua xa mẫu hậu nàng, dung mạo cũng không tính quá xuất chúng, tính tình cùng từ hiền lương thục đức không hề liên quan. Nhưng làm nữ tử, tất sẽ không muốn phu quân bị người khác cướp đi, điều này Lý Lăng Nguyệt có thể thông cảm.

“Hoàng hậu cũng nên học hỏi mẫu hậu, có đôi khi không nên làm lớn chuyện, lưu lại mỹ danh mới là chuyện nên làm.”, Lý Lăng Nguyệt có thiện ý mới nói ra những lời này.

Nhưng nghe vào tai Hoàng hậu lại có chút chói tai, thật giống như Lý Lăng Nguyệt chỉ trích mình ghen tuông vớ vẩn. Tam công chúa tâm cao khí ngạo, đúng là không đem ai để vào mắt, nhưng mà giờ phút này Trần hoàng hậu chỉ có thể áp chế bất mãn trong lòng.

“Bản cung tất nhiên là ở khắp nơi học tập hành vi lễ độ của Thái hậu Hiếu Hiền mà xử sự. Chỉ là bản cung lo cho xã tắc, hậu cung rối loạn, Hoàng thượng sao có thể chuyên tâm trị quốc đây?”, Trần hậu nói rất nghiêm túc.

“Tất nhiên Lăng Nguyệt sẽ khuyên can Hoàng huynh.”, Lý Lăng Nguyệt lãnh đạm nói, sau đó liền rời khỏi tẩm cung Hoàng hậu.

* * *

Lý Lăng Nguyệt cũng muốn xác định địa vị của Đồ Thập Mị trong lòng Hoàng huynh, vì thế liền đến ngự thư phòng của Hoàng đế.

Vào ngự thư phòng, Lý Lăng Nguyệt đã nhìn thấy ca ca mình đang vẽ tranh, mỹ nhân đồ chính là họa Đồ Thập Mị, bên cạnh còn thật nhiều tấu chương chưa phê. Lý Lăng Nguyệt hơi nhíu mày, kỳ thật trong lòng nàng, đại ca Lý Lăng Huy thích hợp làm Hoàng đế hơn, sát phạt quyết đoán, hơn nữa từ nhỏ đã có tài trị quốc. Tuy rằng tính tình Lý Lăng Húc nhân hậu, nhưng không thích hợp làm Hoàng đế, đối với chuyện quốc sự cũng không mấy để tâm, thiếu quyết đoán, chỉ thích hợp làm một Thân vương tiêu dao tự tại, về phương diện làm thơ vẽ tranh lại rất có hứng thú. Hết thảy chỉ thoáng qua tựa mây trời, cảnh còn người mất.

“Lăng Nguyệt, sao muội lại tới đây?”, Lý Lăng Húc nhanh tay thu hồi họa bút. Lý Lăng Nguyệt từ nhỏ đã thiên tư thông tuệ, cầm kỳ thi họa không gì không biết. Trước khi Lý Lăng Húc lên làm Hoàng đế, hắn thích nhất là cùng Lý Lăng Nguyệt so tài tranh luận, nhưng sau khi lên làm Hoàng đế, hai người không còn thân thiết như trước nữa. Lý Lăng Nguyệt luôn khuyên hắn không nên mê muội mất đi lý trí, lấy quốc sự làm trọng, bị nói nhiều như thế, Lý Lăng Húc tự thấy mất mặt, không muốn cùng Lý Lăng Nguyệt thảo luận nữa. Nay có Đồ Thập Mị, Lý Lăng Húc cảm thấy như hắn đã tìm được tri âm tri kỷ.

“Nghe nói Hoàng huynh tìm được tâm can bảo bối, cảm thấy tò mò quyết phải vào cung tìm hiểu thực hư thế nào.” Lý Minh Nguyệt thản nhiên cười nói.

“Người Lăng Nguyệt nói chính là Thập Mị, có người dám ở trước mặt muội nói lung tung sao?”, Lý Lăng Húc không thèm để ý hỏi. Gần đây hắn cảm thấy thế giới tươi sáng hơn nhiều, rất có một loại cảm giác đắc ý, vừa được giang sơn vừa được mỹ nhân.

“Không có, ngược lại thần muội và mỹ nhân của Hoàng huynh đã biết nhau từ trước. Nàng vốn là tú nữ của Hoàng huynh, nhưng bị thần muội trục xuất khỏi cung, không nghĩ tới hơn nửa năm sau, nàng lại có thể vào cung lần nữa, nhất định rất có bản lĩnh.”, Lý Lăng Nguyệt che giấu sát khí.

“Ân, việc này ta có nghe Thập Mị nói qua. Nàng vì đụng phải muội mà tự trách mãi, trẫm nghĩ nhất định là có hiểu lầm.”, Lý Lăng Húc theo bản năng nói tốt cho Đồ Thập Mị, dĩ nhiên hắn không muốn thân muội muội của mình và người mình yêu có xung đột.

“Được, nàng nói như thế nào về việc này?” Lý Lăng Nguyệt cũng lường trước được Đồ Thập Mị sẽ nói trước chuyện này.

“Thập Mị đối với việc này áy náy tự trách không dứt, muốn vào cung tạ lỗi với Lăng Nguyệt.”, Lý Lăng Húc thật ra có phái người tìm hiểu việc này, cảm thấy sự tình không nghiêm trọng. Lăng Nguyệt trục xuất Thập Mị khỏi cung có chút không giống với tác phong bình thường của Lăng Nguyệt, khó có lúc Thập Mị chưa bao giờ chịu ủy khuất phải biện bạch như thế, đều nói do nàng không tốt, phẩm chất như vậy làm cho Lý Lăng Húc càng yêu thương nàng nhiều hơn.

“Sự tình vốn không nghiêm trọng, chính xác là lúc ấy thần muội chuyện bé xé ra to.”, Lý Lăng Nguyệt nghe Lý Lăng Húc nói vậy, trong lòng càng chắc chắn Đồ Thập Mị tâm tư thâm sâu khó lường, đối với Đồ Thập Mị càng chán ghét thêm một chút.

“Nào có, đụng phải Hoàng tộc vốn là là tử tội, trục xuất nàng ra khỏi cung cũng không quá đáng. Chẳng qua nể tình nàng là do vô tình mới đụng phải muội, nàng cũng đã chịu  phạt, chuyện này cho qua đi”. Từ trước đến giờ Lý Lăng Húc là người hai mặt rất có năng lực lấy lòng, tất nhiên muốn hóa giải mâu thuẫn giữa hai người.

“Hoàng huynh đã nói như vậy, muội sao còn không hiểu đạo lý mà tiếp tục truy cứu chứ?”, Lý Lăng Nguyệt cười nói, kỳ thật là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: