Đồ Thập Mị cảm thấy mình còn quá non, bị một phen càn rỡ và mấy lời nói trêu chọc mà luống cuống, lại có chút sợ hãi bất an. Tay Lý Minh Nguyệt vòng qua người mình như có than lửa thiêu đốt, nóng đến cả người khó chịu.
Lý Minh Nguyệt cảm thấy Đồ Thập Mị đang bài xích nàng, liền quan tâm buông Đồ Thập Mị ra. Tính nhẫn nại của nàng đối với mỹ nhân cũng khá tốt, càng khó chinh phục, nàng càng dụng tâm. Lý Minh Nguyệt thích đem ranh giới cuối cùng là trinh tiết phụ nữ nhất nhất phá hủy, chưa bao giờ nàng cảm thấy giới tính là vấn đề, quan trọng là tiền tài và thủ đoạn. Mình có mỹ mạo tuyệt thế xuất chúng, có quyền thế, còn đối với tâm tư của nữ nhân nắm rõ như lòng bàn tay, trước giờ nữ nhân vào công chúa phủ chưa có ai không cam tâm tình nguyện leo lên giường nàng. Vì thế Lý Minh Nguyệt không vội, Đồ Thập Mị đáng giá cho nàng hao tổn tâm tư chinh phục.
“Ngươi biết chữ?”, Lý Minh Nguyệt liếc thấy trên bàn đang để mấy quyển sách, sợ là Đồ Thập Mị không chỉ biết chữ đơn giản như vậy. Từ xưa tới nay rất ít nữ nhân đối với sách sử cảm thấy hứng thú, ngay cả mình cũng không thường xem, Đồ Thập Mị lại có cùng sở thích với Lý Lăng Nguyệt.
“Có học qua.”, Đồ Thập Mị thản nhiên nói, vừa nhìn sách nàng đọc đã biết nàng không phải người chỉ biết sơ sơ vài chữ.
“Nếu nữ nhân không xem nữ tắc giới, thì sẽ trộm lén xem chút diễm thư, rất hiếm thấy người xem sách sử, ngươi không thấy như vậy rất nhàm chán sao?”,Lý Minh Nguyệt mở miệng hỏi. Nàng biết, các nữ nhân chưa xuất giá thuộc gia đình trung lưu quý tộc ở kinh thành đều thích xem một vài sách tình yêu, diễm thư, không dám đọc công khai thì vụng trộm xem. Những thứ ấy đối với Lý Minh Nguyệt chỉ là trò trẻ con, xuẩn nữ nhân càng xem thì càng ngu ngốc. Tỷ như quyển lưu hành gần đây nhất, một đôi nam nữ bỏ trốn, nhìn như vì tình yêu mà buông bỏ tất cả, rất là dũng cảm. Kì thực là dại dột, ngu xuẩn đến không thể ngu xuẩn hơn. Đang êm đẹp làm chính thê không chịu, chạy đi làm thiếp người ta. Suy nghĩ không thực tế, người liều lĩnh, không để tâm tất cả là ngu xuẩn nhất. Diễm thư đều là kịch bản cũ rích như vậy, làm cho những tiểu cô nương chưa xuất giá cả ngày ảo tưởng, ngày sau mình cùng phu quân cử án tề mi như thế nào.
“Không đâu, ta cảm thấy rất thú vị, diễm thư mới là vô cùng nhàm chán.”. Đồ Thập Mị nhớ rõ một lần Lục ca vì lấy lòng nàng mà trộm lấy mấy quyển diễm thư tình yêu kinh thế hãi tục cho nàng xem. Nàng chỉ cảm thấy chán ghét, nữ nhân trong sách lấy chuyện đoạt được nam nhân coi như mục tiêu sống cả đời. Tầm mắt của nam nhân cao hơn rất nhiều, phần lớn cũng không giới hạn trong chuyện khuê phòng.
“Ngươi và nữ tử bình thường thật là khác biệt!”, Lý Minh Nguyệt nghe nàng nói, cảm thấy thập phần thú vị. Nàng cho rằng ý nghĩ của mình đã kinh thế hãi tục rồi, e là Đồ Thập Mị còn muốn kinh thế hãi tục hơn nàng.
“Tất nhiên ta khác với các nàng.”, ngữ khí Đồ Thập Mị có chút cao ngạo. Từ rất nhỏ, nàng đã hay đăm chiêu suy nghĩ nàng khác với nữ tử tầm thường.
“Ha ha, quả nhiên thú vị.”. Bộ dáng tự phụ của Đồ Thập Mị còn hơn Lý Lăng Nguyệt, nhưng thân phận Lý Lăng Nguyệt tôn quý, tự phụ là chuyện đương nhiên, đồ tể nữ nhi tự phụ thế này thập phần đặc biệt. Chỉ có người khác biệt mới có thể trở nên đặc biệt, khác biệt mới có thể trổ hết tài năng. Quả thật là Đồ Thập Mị vô cùng đáng để tâm.
“Đáng tiếc.” Lý Minh Nguyệt cười xong, ngữ khí tiếc nuối nhìn Đồ Thập Mị nói.
“Đáng tiếc cái gì?” Đồ Thập Mị nhướng mày hỏi.
“Đáng tiếc ngươi là nữ tử. Nếu là nam tử, có thể thi tiến sĩ, vào triều làm quan, có lẽ có thể thực hiện được hoài bão của ngươi. Với thân phận nữ tử, ngươi có nhiều khát vọng to lớn hơn cũng đều uổng công.”. Tuy rằng Lý Minh Nguyệt hiểu được thế gian này đối với nữ tử là thập phần bất công, nhưng thế gian này đã như thế, ngươi không thể không tuân theo. Tựa như một vòng tuần hoàn hướng tới một đích, ngươi đi theo hướng ngược lại, căn bản là không thể được. Nếu mình không phải là Công chúa được sủng ái, bị người ta tròng lồng heo thả trôi sông một trăm lần cũng không phải nói quá.
Đồ Thập Mị không đáp, tất nhiên nàng hiểu được đạo lý này. Tại thế gian này,nàng không tỏ ra quá khác biệt là được rồi. Có lẽ những người khác cảm thấy nàng khác người, ngay cả mẫu thân cũng nghĩ nàng như vậy. Nhưng nàng không cam lòng, nàng chỉ cảm thấy với năng lực của mình, nàng có thể không cần sống cuộc sống như những nữ tử bình thường khác.
“Khó trách ngươi muốn vào cung. Nhưng ta thấy ngươi kiên cường như vậy,hẳn sẽ không cam lòng chỉ làm một nữ nhân trong Hậu cung đông đảo của Hoàng đế. Không phải là ngươi muốn làm Hoàng hậu đó chứ?”, Lý Minh Nguyệt nhướng mày hỏi. Mẫu nghi thiên hạ, quốc gia chi mẫu, khẩu vị lớn thật. Khắp thiên hạ chỉ có một nữ nhân mới có được vinh quang như thế.
Đồ Thập Mị vẫn không đáp, nàng sợ Lý Minh Nguyệt cho là nàng vọng tưởng. Thật sự thì ý nghĩ của nàng đối với mọi người xung quanh chính là vọng tưởng. Nếu tương lai không thực hiện được, thì đó là vọng tưởng thật.
Ánh mắt Lý Minh Nguyệt thâm thúy nhìn Đồ Thập Mị, đột nhiên nàng cảm thấy bị ảo giác. Nàng thấy lòng người trước mắt này là một cái hố, cái hố kia sâu không thể tưởng. Lý Minh Nguyệt cảm thấy như nàng muốn đem những người xung quanh nuốt hết vào cái hố đó. Đột nhiên, nàng hiểu được vì sao Lý Lăng Nguyệt chán ghét Đồ Thập Mị như thế. Trên người Đồ Thập Mị tản mát ra một loại hơi thở nguy hiểm, ý chí cường đại, dã tâm to lớn, còn ẩn ẩn lộ ra hơi thở cường giả, khiến người ta không thể không e sợ.
Nhưng Lý Minh Nguyệt không phải Lý Lăng Nguyệt. Lý Lăng Nguyệt theo khuôn phép cũ, mà Lý Minh Nguyệt luôn đi tìm kiếm những điều mới mẻ, cho nên nàng rất nhanh đã chấp nhận được cảm giác do Đồ Thập Mị mang đến. Hơn nữa, hứng thú Lý Minh Nguyệt đối với Đồ Thập Mị cũng không vì e sợ mà giảm bớt, ngược lại càng nhiều hơn. Lúc chim non chưa trưởng thành hóa diều hâu, không ức hiếp nàng lúc này, còn đợi tới khi nào? Đôi cánh của chim non sau này sẽ càng cứng rắn, càng cường giả, mình sẽ trở thành ấn ký mà nàng không thể xóa nhòa được. Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Minh Nguyệt nảy sinh loại khoái cảm xấu xa. Ép nàng nhân nhượng lấy lòng mình vì lợi ích toàn cục,trong lòng nàng sẽ lưu lại một vết nhơ, nghĩ như vậy Lý Minh Nguyệt liền có cảm giác nóng lòng muốn thử.
“Ta sẽ cho ngươi tiến cung.”. Thân thể Lý Minh Nguyệt dán sát lên người Đồ Thập Mị, xem như đây là lần đầu tiên nàng biểu đạt rõ ràng ý đồ đưa Đồ Thập Mị vào cung.
Đồ Thập Mị nghe vậy, trong lòng gợn sóng mãnh liệt. Nàng sợ nhất là Lý Minh Nguyệt không giữ lời hứa. Cách hành xử của nữ nhân này làm nàng rất bất an, nàng không dám chắc Lý Minh Nguyệt sẽ có quyết tâm đối phó Lý Lăng Nguyệt. Nếu để Lý Minh Nguyệt chiếm hết tiện nghi rồi phản mình, mình cũng không làm gì được nàng.
“Ta sẽ dạy ngươi nhiều thứ hơn, cách giúp ngươi có thể sinh tồn ở trong cung, không ai hiểu rõ hơn ta.” Lý Minh Nguyệt không ngại giúp Đồ Thập Mị hổ mọc thêm cánh, đối với người có khả năng ngày càng cường đại hơn. Nàng nguyện dành ra một chút thiện ý, đồng minh có chỗ đứng vững chắc cũng có lợi cho mình. Đây là nguyên tắc làm người của Lý Minh Nguyệt. Vì vậy, nhân duyên của nàng tốt hơn nhiều so với Lý Lăng Nguyệt cao ngạo bất cận nhân tình.
“Điều kiện là gì?”, Đồ Thập Mị biết chuyện tốt sẽ không từ trên trời rơi xuống.Lý Minh Nguyệt đột nhiên nói như thế, nhất định phải có yêu cầu.
“Hầu hạ ta thư thái.”, Lý Minh Nguyệt muốn nói chuyện nghiêm túc, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại trở thành không đứng đắn.
“Được!”, Đồ Thập Mị thập phần sảng khoái đáp ứng. Hiện tại đi đến bước này, nàng tuyệt không có khả năng lui lại, vì mục đích chính, đành phải tạm thời ủy khuất bản thân.
“Rõ ràng dứt khoác, ta thích tính cách này của ngươi. Thật ra ta hy vọng ngày sau chúng ta không chỉ là tình nhân, mà còn là đồng minh.”, Lý Minh Nguyệt nở nụ cười cực kỳ xinh đẹp nói với Đồ Thập Mị.
Đồ Thập Mị quan sát kỹ Lý Minh Nguyệt lần nữa, nàng cảm thấy Lý Minh Nguyệt không chỉ xem mình là đồ chơi, nhưng tính háo sắc của nàng tuyệt sẽ không bỏ qua sắc đẹp của mình.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)