Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2 : Gặp gỡ

2030 4 16 0

Về đến nhà, mở ra cánh cửa sắt nặng nề, ánh đèn sáng trưng chiếu tới, Đinh Nghệ mới nhẹ nhàng thở ra.

“Sao thế?”

Chung Kỳ ngủ rồi, nhưng bị ảnh hưởng bởi ánh sáng do Đinh Nghệ bật đèn, lại nghe được âm thanh mở cửa liền từ phòng ngủ đi ra, xoa đôi mắt hỏi.

“À…… Không có gì.” Đinh Nghệ thay đổi giày, do dự một chút, vẫn là ấp a ấp úng mà kể lại chuyện vừa nhìn thấy lúc nảy.

“Ừm, mình còn cho rằng có chuyện gì"

Chung Kỳ xua tay, cầm lấy ly nước trên bàn uống ừng ực một hớp lớn, sau đó liếm nhẹ cánh môi, hướng Đinh Nghệ chớp mắt:

“Bên này có các tiệm mát xa , cắt tóc, thật ra đều là âm thầm làm cái này. Cậu lần sau nếu lại về trễ, kêu mình nha, mình sẽ ra ngoài đón cậu.”

Đinh Nghệ cúi đầu, ánh mắt có chút phiêu diêu. Chung Kỳ so với cô càng giống như người phương bắc hơn, phi thường hào phóng, về đến nhà kéo xuống bức màn, cơ bản chính là lỏa lồ tiết tấu.

Tóc dài rối tung ở trên ngực trần trụi, bỏng mắt Đinh Nghệ. Chung Kỳ sớm đã quen với sự thẹn thùng của Đinh Nghệ, duỗi cái eo biếng nhát:

“Mình muốn ngủ tiếp, cậu tắm rửa xong cũng chạy nhanh đi vào ngủ đi.”

“Ừm……”

Đinh Nghệ hoang mang rối loạn mà trốn vào phòng tắm.

Trước kia tuy rằng cùng Chung Kỳ ở chung ký túc xá, nhưng chưa từng ngủ chung một cái giường như vậy. Lúc Đinh Nghệ tay chân nhẹ nhàng mà bò lên trên giường, Chung Kỳ đã ngủ say, máy tính bảng vẫn còn ánh đèn, bị nàng úp lên trước ngực, biểu tình trên mặt Đinh Nghệ lúc này không khác gì mấy so với tiểu sinh đang hot mới đóng phim truyền hình nhưng lại không biết phải biểu hiện như thế nào.

Thời tiết thật nóng, Đinh Nghệ khe khẽ yên lặng mà nằm xuống, cảm giác sống lưng của chính mình đổ một tầng mồ hôi nóng. Xoay người, ánh mắt bao phủ lên ngực Chung Kỳ. Rất trắng, theo tần suất hô hấp lúc lên lúc xuống.

Đinh Nghệ duỗi tay, nhẹ nhàng mà đem máy tính bảng cầm lên, tắt đi, sau đó kéo chăn bên cạnh bị Chung Kỳ đá xuống, che chắn qua khuôn ngực của nàng

Ngày hôm sau, Đinh Nghệ rất không có tinh thần. Không ngủ ngon. Cũng không biết vì cái gì, nằm ở trên giường, nghe thấy thanh âm Chung Kỳ ngủ say, tổng cảm thấy nóng. Hoàn thành một phần cuối cùng của công tác , cô đóng lại máy tính, nghĩ thầm, xem ra vẫn phải gắn thêm cái máy điều hòa, cho dù tốn thêm tiền điện cũng phải mở.

Nhìn thời gian một chút, đã hơn 10 giờ tối.

Xuống xe ở trạm Châu Thôn, đầu ngõ vẫn cứ rất náo nhiệt. Càng đi vào, lại càng yên tĩnh. Lúc gần đến nơi xảy ra sự việc ngày hôm qua Đinh Nghệ cúi đầu, ngón tay nắm chặt.

Dưới đèn đường tăm tối, một nữ nhân tóc dài tựa ở đằng kia, trong tay cầm di động, có ánh sáng. Nhưng nữ nhân lại không phải đang xem di động, mà đang nhìn chằm chằm mặt đất. Không biết có phải là nữ nhân ngày hôm qua hay không. Đinh Nghệ không dám nhìn xem, cúi đầu đi qua, tận lực để bước chân trở nên nhẹ nhàng. Nhưng mà giày xăng- đan đi ở mặt đất xi măng thô kệch, vẫn tránh không được mà phát ra tiếng vang lẹp xẹp. Nữ nhân kia ngẩng đầu.

Đinh Nghệ cảm giác được nữ nhân kia đang nhìn mình, trong lòng khẩn trương một chút, bắt lấy balo, nỗ lực vẫn duy trì mặt ngoài bình tĩnh cùng mắt nhìn thẳng. Thời điểm lúc cô đi qua mặt nữ nhân kia, nữ nhân lại cúi mặt.

Nhưng Đinh Nghệ vẫn thoáng nhìn gương mặt nàng. Trang điểm có chút đậm, nhìn không ra tuổi tác.

Trong lòng vẫn có chút tò mò. Các nàng tồn tại trong tiểu thuyết, điện ảnh phim truyền hình, với Đinh Nghệ mà nói, các nàng mơ hồ xa lạ, giá rẻ mà lại thần bí, cuộc sống khiến người khác khinh bỉ hoặc là thèm nhỏ dãi. Thậm chí rất nhiều nam nhân quê ở huyện thành, cũng đem khoái cảm này trở thành câu chuyện khoác lác của bản thân.

Thoạt nhìn, các nàng cùng người thường tựa hồ cũng không có gì khác biệt. Bước chân Đinh Nghệ nhanh hơn, ngõ nhỏ có âm thanh huýt sáo thô bỉ.

Hai bên tường đen tối cùng một vài cánh cửa lụp xụp của những người sống tạm bợ quanh đó, cánh cửa che đậy sự khó khăn, dơ bẩn, dục vọng, ngẫu nhiên ánh nắng mặt trời chiếu vào ngõ nhỏ, bọn họ cũng không màng đến việc kéo ra cánh cửa, giải phóng một chút mùi vị khó nghe.

Vừa đến buổi tối, nơi này sẽ vang lên tiếng đóng cửa hết đợt này đến đợt khác. Lại một tiếng đột ngột vang lên. Đinh Nghệ bỗng dưng quay đầu lại, nhìn nữ nhân sau lưng ngẩn ra.

Váy màu đỏ tươi, ở trong đêm đen tối giống như máu tươi. Não bộ Đinh Nghệ liền nghĩ đến bầu không khí phim kinh dị, càng sợ tới mức run rẩy.

“Đừng sợ……”

Nữ nhân phục hồi tinh thần lại, giống như một thói quen, lộ ra một nụ cười duyên dáng

“Tôi cũng về nhà.”

Đại khái là khẩu âm của tỉnh này. Người ngoài như Đinh Nghệ, đối với người xa lạ có khẩu âm tỉnh thì luôn xuất hiện sự sợ hãi vô hình. Cô không đáp lời, xoay người liền đi. Hai bóng dáng, một trước một sau, một cao một thấp. Người phía trước thấp thỏm, chợt nhanh chợt chậm, người phía sau kiên nhẫn, từng bước theo sát.

Đinh Nghệ quay đầu lại, né thân mình:

“Cô đi trước đi.”

Ngõ nhỏ liền trở nên rộng lớn, cô cho rằng nữ nhân kia muốn lướt qua đi trước. Nhưng nữ nhân lại xua tay, vẫn chậm rãi đi.

Đinh Nghệ sửng sốt một chút, cảm thấy thần kinh chính mình đại khái là có chút quá nhạy cảm.

Lại đi vài bước, liền đến nhà. Đinh Nghệ cảnh giác mà liếc mắt nhìn nữ nhân một cái, lấy thẻ phòng ra. Nữ nhân cũng dừng, còn đối với cô mỉm cười. Đinh Nghệ cảm thấy không thể hiểu được.

Mở cửa, Đinh Nghệ đi vào. Thông qua lỗ hỏng của cánh cửa, từ khe hở cô nhìn thấy nữ nhân kia còn hướng vào trong nhìn xung quanh vài lần, sau đó mới chậm rì mà xoay người rời đi.

Đinh Nghệ nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi cô thiếu chút nữa liền buột miệng thốt ra “Hẹn gặp lại”.

Chắc là gặp quỷ rồi.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: