Đinh Nghệ đưa tay sờ một cái, có chút ẩm ướt dính dính. Cô không dám bật đèn, mở điện thoại lần mò xuống thay quần lót. Ngồi trên bồn cầu, Đinh Nghệ chống cằm.
Đoạn thời gian này cứ luôn thấy loại giấc mơ này.
22 năm trong cuộc đời của cô, vẫn luôn hoàn thành từng bước: thi cử, lên lớp, tốt nghiệp, tìm việc làm..... Cho đến hiện tại, cô vẫn chưa thể thoát khỏi thân phận học sinh của mình.
Trước kia luôn có người nói với cô cần làm cái gì, nên làm cái gì. Nhưng hiện tại không còn nữa.
Tự nhiên cũng không thể đi hỏi Chung Kỳ. Một người phụ nữ, luôn mộng xuân về một người phụ nữ, đã không còn bình thường rồi?
... Người phụ nữ trong mộng kia không phải là Chung Kỳ chứ? Chỉ nhớ cơ thể trắng nõn, khuôn mặt mơ hồ, trong giấc mơ thị lực của cô bị yếu đi, xúc giác được tăng cường, cơ thể trôi nổi như thể đặt trong nước, một người đang kề sát cô, tình ý lên xuống khó xa rời cùng cô, vui sướng giống như hai con cá.
Trong lòng Đinh Nghệ cảm thấy khó chịu. Vừa nghĩ tới mối quan hệ bạn cùng phòng đơn thuần với Chung Kỳ, càng cảm thấy khó chịu. Bạn cùng phòng và bạn bè bình thường không giống nhau, mang theo chút tính chất của người thân. Nghĩ đến việc bản thân mơ ước cơ thể của "người thân", Đinh Nghệ không khỏi phát lạnh.
Nằm lại trên giường nhắm mắt lại, nhưng lại khó đi vào giấc ngủ. Sáu giờ sáng, thôn trong thành phố đã thức tỉnh. Các cửa hàng ăn sáng phục vụ những người bên ngoài bắt đầu ầm ầm hấp bánh bao, làm sữa đậu nành. Trong một căn phòng về cơ bản không có hiệu quả cách âm, có thể nghe rõ tiếng hàng xóm thức dậy đánh răng.
Cũng không biết đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Lúc bị Chung Kỳ đánh thức, vừa đúng tám giờ.
“Cậu muốn ra ngoài à?” Đinh Nghệ dụi dụi mắt hỏi.
“Ừm.” Chung Kỳ chớp chớp mắt, mặc nội y vào. Vào những ngày thứ bảy trước kia, Chung Kỳ luôn ngủ đến trưa mới thức dậy.
“Hẹn hò sao?” Đinh Nghệ không biết vì sao thở phào nhẹ nhõm. “Với Tiểu Tưởng?” Chung Kỳ làm bộ “ngượng ngùng” một chút: “Ai nha, chuyện chưa đâu vào đâu, vẫn chưa quyết định.”
Tiểu Tưởng là đồng hương của Chung Kỳ. Khi Chung Kỳ vừa mới đến đây chính là anh đã giúp đỡ chiếu cố. Đinh Nghệ cũng đã gặp vị Tiểu Tưởng này một lần, lớn hơn họ vài tuổi, dáng vẻ khá đẹp trai, cũng học cơ điện giống bọn họ. Nghe nói người này bị một số công ty lớn tranh giành, cuối cùng bị một công ty niêm yết đạo tạo thành một kỹ sư cơ giới rồi.
Đinh Nghệ gật gật đầu: “Được rồi.” Ở thời đại này, đừng nói vẫn chưa quyết định, có phẩy có nét thế nào thì vào buổi tối chuyện đó cũng được giải quyết ổn thỏa.
“Hôm nay cậu có về không?” Đinh Nghệ nằm ở trên giường, nhìn giống như một oán phụ cô đơn. Chung Kỳ vừa nhìn vào gương mặc quần áo, vừa nhìn Đinh Nghệ trong gương: "Nói gì vậy chứ, đương nhiên là về rồi."
Kết quả, lúc hơn bảy giờ tối, Chung Kỳ gọi điện cho Đinh Nghệ, nói rằng Tiểu Tưởng sẽ đưa cô và một vài đồng hương đến bờ biển ăn đồ nướng. Đinh Nghệ vừa nghe thấy giọng điệu cực kỳ thích thú của cô, liền biết khuyên không được.
“Vậy cậu cẩn thận một chút, nhớ gửi vị trí cho mình." Đinh Nghệ nói.
"Được, hôm nay cậu đừng tự ý ra ngoài một mình, ngày mai cùng đi mua sắm! Hì hì cúp máy đây."
Đinh Nghệ cúp điện thoại, lúc này mới nhớ ra mình còn chưa ăn cơm tối. Làm ổ ở nhà một ngày, cũng lười ăn đồ ăn bên ngoài vừa mắc lại vừa nhiều dầu rồi, thay một bộ đồ thể thao đơn giản, định ra ngoài chạy bộ, thuận tiện mua cơm về.
Trong ngõ nhỏ có hơi oi bức. Sau khi đi qua con hẻm nhỏ đó, Đinh Nghệ không nhịn được liếc nhìn vào một cái.
“Người đẹp à, có muốn mát xa không?” Một người phụ nữ gầy gò, ngồi trên ghế trước cửa hàng, mỉm cười dùng tiếng phổ thông kém chất lượng hỏi.
Đinh Nghệ nghiêng mặt đi, dự định không để ý cô ta. Bên cạnh có một cửa hàng khác, dường như cũng là nghe thấy bên ngoài có tiếng người, mới có người ra ngoài kéo khách, chiếc váy màu đỏ được trải ra trong tầm mắt của Đinh Nghệ. Người phụ nữ hơi sững sốt một lúc, lập tức cười duyên nói: "Chù mé , xay lùu luỹu tú ùm phon co?"( làm gì đó, tiểu cô nương cũng không bỏ qua?) Đinh Nghệ sững sốt một chút, khi tiếng cười "khanh khách" của người phụ nữ gầy phía sau truyền đến cô mới ý thức được, lời của người phụ nữ váy đỏ nói với người phụ nữ gầy phía sau. Tiếng cười của hai người phụ nữ, khiến Đinh Nghệ cảm thấy bản thân thật ngốc. Cô trầm mặc, quay đầu muốn bỏ đi.
“Chờ một chút!” Người phụ nữ mặc váy đỏ nắm lấy cổ tay cô. Đinh Nghệ quay đầu, phát hiện bản thân hiện tại cách nàng rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ trên mặt.
“Có thể giúp chị một tý được không?” Người phụ nữ vẫn đang cười, khóe mắt trái của nàng có một nốt ruồi.
“Cái gì?” Đinh Nghệ chỉ bất động thanh sắc mà né tránh nàng một chút, gia giáo tốt đẹp, khiến cô không làm được việc mặc kệ mà bỏ đi. Người phụ nữ giơ chiếc điện thoại trong tay lên, giọng nói có chút mềm mại, mang theo khẩu âm dầy đặc: "Chiếc điện thoại này của chị, không biết dùng thế nào."
Người phụ nữ gầy vẫn cười khúc khích, như thể cô ta vừa nghe thấy một điều gì đó buồn cười.
“Người đẹp à, tay nghề của Hải Linh rất tuyệt đó.” Chu Mân “khúc khích” cười, châm một điếu thuốc, bày dáng vẻ như đang xem kịch hay.
Vừa nhìn Đinh Nghệ, Chu Mân liền biết, cô gái này khẳng định là một sinh viên vừa tốt nghiệp đến Nam Châu kiếm sống. Chu Mân ngày thường rất chướng mắt sinh viên. Đại học Nam Châu ở gần đây, một số nam sinh sẽ mò đến đây, bỏ ra một hai trăm tệ để hôn hôn sờ sờ tìm thú vui, rồi cắn răng một cái, cũng chỉ vài trăm tệ, lên giường, ngược lại có một số người bắt tay nhau dạy dỗ bọn họ, rất mệt. Còn không bằng những người đàn ông làm thuê xung quanh, khí lực lớn, bản thân Chu Mân cũng cảm thấy sướng, cho dù có người muốn quỵt nợ cũng chịu. Các nữ sinh viên đại học thì ngẩng cằm khinh thường nhìn bọn họ, như thể bọn họ là giòi bò ra từ cống rãnh, nhìn tới sẽ làm dơ mắt của mình. Chu Mân ngược lại muốn hỏi thử xem, các người giỏi như vậy, tại sao các người vẫn đến con hẻm nhỏ này, tìm quần áo rẻ tiền để mua, tìm một tiệm cắt tóc giá rẻ để làm tóc? Hừ.
Đinh Nghệ khẽ cau mày: "Chỗ nào không biết?"
“Thẻ ngân hàng, không liên kết được.” Hải Linh vén tóc ra sau tai, phong tình vạn chủng mà cười một cái.
Đinh Nghệ cảm thấy người phụ nữ này cũng thật kỳ quái, hôm đó mua hủ tiếu, nhìn nàng cũng không có..........nói thế nào nhỉ, gây khó chịu?
“Cầm lại đây, tôi xem giúp chị.” Đinh Nghệ vẫn là rút bàn tay đang đút trong túi quần áo thể thao ra.
“Thẻ ngân hàng của chị ở bên trong.” Hải Linh đưa điện thoại cho cô, mỉm cười, nốt ruồi trên khóe mắt cũng trở nên sinh động.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)