"Chúng ta mua cái máy điều hòa đi." - Đinh Nghệ mặc váy ngủ trở về phòng nói.
Thân thể của Chung Kỳ trần trụi, đôi chân bắt chéo ở trên giường xem kịch, quay đầu liếc nhìn cô một chút :
"Mua máy điều hòa làm gì, không phải đã có quạt rồi sao?"
"Quạt không dùng được." - Đinh Nghệ ngồi ở trên giường, nới lỏng chiếc khăn lông đang trùm trên đầu. Mái tóc ướt sũng rũ lên đầu vai.
"Cậu nha." - Chung Kỳ cười khúc khích, đặt máy tính bảng sang một bên, bộ ngực trắng nõn vểnh cao run lên theo động tác của cô.
"Cậu ngủ lõa thể như mình không được sao? Ở nơi đây đều dùng điện công nghiệp, nếu sử dụng máy điều hòa thì tiền điện còn đắt hơn so với tiền thuê nhà."
"Nhưng mà..." - Đinh Nghệ không biết nên nói như thế nào. Kỳ thật còn một nguyên nhân khiến cho cô muốn mua máy điều hòa... đó là hy vọng Chung Kỳ không ngủ lõa thể. Chung Kỳ thấy cô nghẹn đỏ mặt, nhịn không được mà bật cười, lại gần túm lấy cổ áo của Đinh Nghệ:
"Cậu nha...cậu nha... chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, còn thẹn thùng gì hả? Mặc nhiều như vậy muốn làm bản thân bị nóng chết à...."
Chung Kỳ luôn thích trêu chọc Đinh Nghệ, nhưng vì lúc trước hai người không có ngủ chung một cái giường, Đinh Nghệ không ngờ Chung Kỳ sẽ ra tay với mình. Nhiệt độ của ngón tay chạm đến ngực làm cho cô nhẫn không được kêu lên :"A!" . Rồi sau đó đẩy Chung Kỳ ra.
Khi đẩy Chung Kỳ ra, bàn tay cô chạm vào da thịt trơn bóng của cô gái trẻ, điều này làm cho Đinh Nghệ có chút rùng mình, có chút mới lạ, lại có chút kinh tởm. Từ trước đến nay cô đều không thích tiếp xúc như vậy đối với bất luận kẻ nào.
"Làm gì... làm gì vậy, mình chỉ đùa với cậu thôi mà." - Chung Kỳ lầm bầm bò dậy.
Khi Đinh Nghệ khẩn trương, môi mím thành một đường, thoạt nhìn giống như cô đang tức giận.
"Đừng tức giận nha?" - Chung Kỳ cẩn thận quan sát sắc mặt của Đinh Nghệ :"Mình không có cố ý."
Đinh Nghệ cảm thấy bản thân có chút quá đáng. Cô không biết mình bị làm sao nữa, sao lại có phản ứng lớn như vậy. Nhìn thấy Chung Kỳ cẩn thận nhận lỗi như vậy càng làm cho cô cảm thấy hổ thẹn.
"Mình làm cậu sợ hả?" - Đinh Nghệ bình tĩnh lại và nói.
"Không có." - Chung Kỳ nhẹ nhàng thở ra :" Cậu không tức giận thì tốt rồi."
Nhìn thấy Chung Kỳ chớp mắt, Đinh Nghệ duỗi tay muốn cởi váy ngủ của mình xuống. Tư thế này giống như đang anh dũng hy sinh vậy.
"Trời ạ" - Đôi mắt Chung Kỳ trừng lớn, " Cậu muốn... ngủ lõa thể sao?"
"Ừm." - Đinh Nghệ vẫn có chút ngượng ngùng, giống như Chung Kỳ đem váy ngủ cởi xuống. "Tiền điện thực sự rất mắc."
Trên cơ thể trẻ trung xinh đẹp chỉ còn sót lại một chiếc quần lót mỏng manh. Cổ thon dài, ngực tròn trịa, lưng ưu mỹ, mông đầy đặn, chân mảnh khảnh.
"Dáng người của cậu thật tốt."
Khi lên giường, Chung Kỳ nằm một bên nhìn cô và nói, xem ra có chút hâm mộ:
"Bốn năm đại học, cũng chưa từng thấy cậu lộ ra như thế này, làn da trắng nõn, ghen tị quá đi."
"Thật sao?" - Đinh Nghệ đỏ mặt, nhìn Chung Kỳ nói : " Dáng người của cậu còn tốt hơn mình nhiều."
"Hả?" - Vẻ mặt Chung Kỳ không tin, "Mình mập như vậy..."
"Không có, ngực rất lớn." - Đinh Nghệ rất tự nhiên mà nói. Kỳ thật cô vẫn luôn cảm thấy dáng người của Chung Kỳ rất tốt, khung xương nhỏ vừa vặn, nhìn tinh tế lại mềm mại.
Suy cho cùng thì hai người cũng là bạn cùng phòng ở với nhau hơn bốn năm đại học, cho dù là có cãi nhau thì cũng sẽ không thật sự hận thù nhau. Hai người trò chuyện một chút, thì Chung Kỳ đã đi vào giấc ngủ. Chung Kỳ luôn luôn ngủ trước Đinh Nghệ, hơn nữa còn ngủ không thành thật, tay chân luôn không an phận. Khi đang nửa tỉnh nửa mê, Đinh Nghệ bị một loại cảm giác lạ thường đánh thức.
Mở mắt ra, cô thấy cánh tay của Chung Kỳ đang đặt trên ngực của mình, đùi của Chung Kỳ cũng đang đặt ở trên đùi của cô.
Cánh tay đặt ở trên ngực khiến cho cô có chút phản ứng kỳ quái. Vị trí ở trước ngực hơi trướng, mang theo cảm giác tê ngứa. Đinh Nghệ hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu lại cảm giác khó chịu trong cơ thể cùng với nhịp tim đang đập loạn xạ.
Nếu sớm biết được ở chung một chỗ với Chung Kỳ sẽ " kì quái " như vậy, cô đã không đến Nam Châu rồi. Cô chán nản mà suy nghĩ tới xa xăm, sau đó nhẹ nhàng nâng cánh tay của Chung Kỳ lên.
"Ưm ..." Chung Kỳ bất giác mở miệng nói mớ, đầu cũng nhích lại gần, Đinh Nghệ đành phải thu tay về, theo thối quen mà lựa chọn thỏa hiệp.
Cũng không biết qua bao lâu mới mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi. Ngày thứ hai tỉnh lại, Chung Kỳ đã đổi một tư thế ngủ, Đinh Nghệ thở phào nhẹ nhõm. Lúc đi làm, Đinh Nghệ có chút tâm thần không yên.
Ăn sáng liền nhớ tới giấc mộng hôm qua. Chỉ là một vài đoạn vỡ vụn, nhưng cũng đủ để cô kinh sợ và xấu hổ giận dữ-- Trong giấc mơ cô nắm lấy bộ vị vừa trắng vừa mềm đó. Cô cùng với một cơ thể đang quấn lấy nhau. Điều quan trọng nhất chính là, cơ thể đó, rõ ràng là có cấu tạo giống như cô.
Tại sao lại mơ loại giấc mơ này.
Đinh Nghệ bóp dẹp hộp sữa đậu nành, ném vào thùng rác, đồng nghiệp ngồi bên cạnh cô cười nói: "Ngủ không ngon à? Tuổi còn nhỏ mà đã có quầng thâm mắt rồi."
Đinh Nghệ quay đầu, nhưng ánh mắt lại vô tình rơi vào cổ áo sơ mi đang mở rộng của đối phương, cô bối rối "ừm" một tiếng, rồi dời ánh mắt.
Ban đêm, Đinh NGhệ vẫn là quấn váy ngủ, hôm nay lại mua một chiếc quạt về, hai chiếc quạt cùng thổi, chắc có thể giảm bớt chút khô nóng ban đêm.
Chung Kỳ chống đỡ thân thể, nhìn Đinh NGhệ: "Cậu thật sự không nóng sao? Hay là bật điều hòa đi?" Đinh Nghệ nhắm mắt nói: "Không nóng,ngủ đi."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)