Thời tiết quá nóng. Đinh Nghệ lau mồ hôi trên thái dương.
Quay đầu lại nói: “Không cần đâu.” Cô đi vào nơi thế này đã rất kỳ quái rồi, còn làm mát xa gì nữa........
Hải Linh cũng không miễn cưỡng cô. Đinh Nghệ đi phía trước, nàng đi theo phía sau, tiễn Đinh Nghệ ra ngoài. “Sau này chị còn có thể tìm em giúp đỡ không?” Hải Linh dựa vào tường, cười hỏi.
Tư thế dựa vào tường của nàng, lời nói mập mờ trong miệng, khiến Đinh Nghệ nhớ đến đêm hôm đó, cô và người đàn ông đó giao dịch không tiếng động. Có chút khó chịu kỳ quặc.
“Ừm.” Đinh Nghệ quay đầu bỏ đi.
Đinh Nghệ đợi đến nửa đêm, Chung Kỳ cuối cùng cũng không trở về. Đinh Nghệ gọi cho cô, cô nói muốn ở bờ biển ngắm mặt trời mọc. Đinh Nghệ nói: "Cẩn thận chút," cô dừng một chút, "Cẩn thận đừng để bị chiếm tiện nghi."
“Mình biết rồi, cậu mau ngủ đi, bái bai~” Giọng điệu phấn khích như vậy, vừa nghe là muốn trằn trọc suốt đêm. Đinh Nghệ tước khi ngủ chuyển điện thoại sang chế độ chuông.
Cả đêm không mơ, ngủ rất ngon. Buổi sáng cô duỗi thắt lưng lười biếng rời giường, rửa mặt đánh răng, sau đó hâm nóng bữa sáng đã mua hôm qua. KHi Chung Kỳ trở lại vẻ mặt xanh xao, lên giường ngủ say sưa. Phỏng chừng hôm qua giaiyf vò không nhẹ.
“Cậu với Tiểu Tưởng đã phát triển đến đâu rồi?” Lúc Chung Kỳ tỉnh lại đã sắp tối rồi, Đinh Nghệ bưng hai hộp cháo đi vào, hỏi. Chung Kỳ dụi mắt: "Ai nha, cái này sao mình nói được chứ."
Đinh Nghệ mở nắp hộp cháo ra: “Chẳng lẽ cậu đã thành người đầu tiên thoát đơn thân trong kí túc xá của chúng ta sao?” Chung Kỳ ngượng ngùng gật đầu: “Ừm, xem là vậy đi.”
Động tác của Đinh Nghệ dừng lại, cười nhẹ nói: "Cái gì gọi là " xem là vậy"?"
Chung Kỳ đứng dậy rửa tay, không khách khí lấy một hộp cháo đến trước mặt mình: “Tưởng Lễ người này, có chút gian xảo, .” Đinh Nghệ đút một thìa cháo vào miệng, liếm liếm khóe miệng môi: "Chung Kỳ, cậu đừng để bị lừa."
“Mình bị anh ấy lừa?” Chung Kỳ giống như nghe thấy truyện cười, “Cha mẹ anh ấy sống gần nhà của mình, nếu anh ta dám lừa mình, cha mẹ mình sẽ xé xác cha mẹ của anh ấy.”
Đinh Nghệ cúi đầu nói: "Chính là muốn cậu cẩn thận một chút."
"Hôm qua anh ấy.....hôn mình" Chung Kỳ thấp giọng nói. "Ồ....." Đinh Nghệ sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, bản thân có phải nên đừa bỡn một chút, "Kính bạo*."
*Kính bạo :Thuật ngữ này thường là một cái gì đó vừa mát mẻ vừa rực rỡ, vừa phong cách và tiên phong, thường được sử dụng để mô tả nhạc dance điện tử.
"Kính bạo cái gì chứ......" Chung Kỳ hiếm khi đỏ mặt, "anh ấy còn chưa tỏ tình đó."
"Ồ ..." Đinh Nghệ cắn thìa, cũng không biết nói gì mới tốt. Chung Kỳ là người hoạt bát nhất trong kí túc xá bọn họ, cao trung đã bắt đầu có bạn trai rồi.
Đinh Nghệ người có lịch sử tình yêu trống rỗng, ngoại trừ kêu cô "cẩn thận chút", chỉ có thể kêu cô "cẩn thận chút". Cuối tuần này cứ như vậy mà trôi qua.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Chung Kỳ mới nhớ tới: "Hôm nay cậu không ra ngoài mua quần áo đúng không?"
"Không."
"Vậy thì tuần sau mình đi cùng cậu."
"Được."
Tuần này, Đinh Nghệ mỗi ngày đều đi đường vòng về nhà, tránh con hẻm đó. Hôm đó đầu óc choáng váng, bước vào tiệm mát xa, cảm giác khá kì ảo. Cảm giác kì lạ mà Hải Linh mang đến cho cô, cũng tạm thời bị vứt ra phía sau.
Lại đến thứ sáu, Chung Kỳ hai tay chắp trước ngực nói: “Tiểu Đinh Đinh, ngày mai mình lại không thể cùng cậu đi mua sắm được rồi.... Chủ nhật chúng ta đi có được không?” Đinh Nghệ cười cười, “Không sao, chủ nhật cậu nên nghỉ ngơi đi. Mình tự đi cũng được."
Nói thì nói như vậy, Chủ Nhật Chung Kỳ ngủ ngáy khò khò, lúc Đinh Nghệ tự mình ra ngoài, vẫn còn cảm thấy hơi "thê lương". Khi đến gần con hẻm đó, Đinh Nghệ nghĩ một lúc, vẫn là cất bước đi đến đó.
Dù sao đi ngang qua mà thôi.
Lúc ra khỏi nhà đã không còn sớm rồi, ánh nắng lúc bốn giờ len lỏi vào ngõ, còn có thể ngửi thấy mùi của nắng gắt thiêu đốt mặt đất lúc hai giờ. Hải Linh không ngờ lại gặp được Đinh Nghệ vào lúc này.
Đôi chân thon dài kèm theo chiếc quần jean màu xanh nhạt, áo phông trắng, lộ ra hai cánh tay trắng đến chói mắt, không bung dù, đội nón lưỡi trai, .
“Này!” Đinh Nghệ từng bước đi lướt qua, vành nón he khuất tầm mắt, Hải Linh ở sau lưng cô gọi một tiếng, sau đó nhanh chóng đi theo.
Chu Mân đang ăn dưa hấu trong phòng, nghe thấy giọng nói của Hải Linh, thò đầu ra, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của Hải Linh lao ra ngoài. Chu Mân rụt lại tiếp tục gặm dưa hấu, thì thầm một câu: "chi1sin3."(bệnh thần kinh)
Đinh Nghệ giả vờ như không nghe thấy Hải Linh gọi mình, buồn bực cúi đầu bước về phía trước. Nhưng tiếng gót giày chạm đất phía sau nói với cô, Hải Linh vẫn đang đi theo phía sau cô. Vẫn là một trước một sau, một cao một thấp, người phía trước khó chịu, người phía sau nhẫn nại.
“Mấy ngày của tháng trước, có phải chị cố ý đi theo tôi không?” Đinh Nghệ đột nhiên dừng lại.
Hải Linh cuối cùng cũng bắt kịp. Nàng đi rất gấp, sau khi đứng lại dựa vào tường thở hổn hển, nguyên do không bung dù, mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng.
Nàng vừa dựa vào tường. Đinh Nghệ càng khó chịu. Cô cảm thấy bản thân giống như người đàn ông dung tục đó.
“Ngày đó......người đàn ông đó đi theo em........" Hải Linh vén mái tóc xõa đến mặt ra sau tai, hít một hơi, nhẹ giọng nói: “Chị biết, em coi thường người như chị...."
Đinh Nghệ không cách nào nói "không có". Thái độ của cô, hành vi, không phải là "xem thường" nàng sao? Nhưng điều mâu thuẫn là, khi cô cảm thấy tịch mịch, lại không tự chủ được mà đi đến chỗ này.
Chỉ là không ngờ tới, hôm đó là Hải Linh đã chặn người đàn ông đi theo cô lại. Nhìn thấy vành tai trắng nõn của Hải Linh, Đinh Nghệ cắn môi nói: “Cảm ơn.” Vì câu nói này của cô, Hải Linh có vẻ rất vui vẻ, mím môi cười. Hình môi của nàng rất đẹp, cười lên càng tôn lên hai bờ má phúng phính của nàng.
"Thường ngày chị…" Đinh Nghệ liếm đôi môi khô khốc, "Cũng thường sẽ mát xa cho phụ nữ sao?"
Hải Linh hơi sững sốt, sau đó vuốt tóc bị gió thổi loạn một chút, thản nhiên cười nói: “Phải.” Đinh Nghệ nhìn nàng nghĩ, bản thân cũng chẳng khác gì nam nhân kia.
Đều giống nhau.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)