Hôm nay hiếm khi tan làm đúng giờ. Đinh Nghệ khoác tà dương, cước bộ nhẹ nhàng. Mặt đất đang hấp thụ lại nhiệt lượng vào ban ngày, đi được một lát mồ hôi của cô đã ra như mưa.
Đinh Nghệ vén những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi, lấy một cọng dây chun từ trong túi ra, buộc đơn giản tóc thành đuôi ngựa. Vóc dáng của cô vốn cau gầy, khí chất ngời ngời, cho dù là mặt mộc nhìn lên, vẫn rất bắt mắt.
Đúng giờ ăn tối, các đền thờ lân cận thôn Châu rất náo nhiệt, thỉnh thoảng có một số thành phần tri thức đi lại vội vã, nam thanh niên chải tóc bóng loáng ra phía sau quay đầu nhìn trộm cô.
Đinh Nghệ không hề phát hiện, nhàn nhã mà đi dạo, phân vân không biết buổi tối nên ăn hủ tiếu Trung Hoa hay là bánh ướt cuộn.
"Ùm cói diu phằnh jzhaor phảnh, diu duỳn súi, ùm cá lạat." (Tôi muốn một phần hủ tiếu, bỏ thêm rau thơm, không cay.)
Một âm thanh quen thuộc, khẩu âm kéo dài mềm mại, cảm giác mềm mại khó tả. Đinh Nghệ ngẩng đầu, nhìn sườn mặt của người phụ nữ.
Có lẽ một từ “Nhu”, không thể diễn tả hết được khí chất của người phụ nữ này. Hàng mi dài dày che giấu một đôi mắt rạng rỡ -- thực ra dựa theo phán đoán lý trí của Đinh Nghệ, nàng không cười, ít nhất là khóe môi cũng không nhếch lên -- nhưng đôi mắt đó ẩn chứa ý cười bẩm sinh, nhìn mặt sườn, tựa như hơi híp mắt.
Gió đêm ôn nhu mà lướt qua sợi tóc, sợi tóc ôn nhu mà lướt qua đuôi lông mày, người phụ nữ vén mái tóc ra sau tai, lộ ra vầng trán đầy đặn trắng nõn. Váy trắng, dáng người mảnh khảnh nhưng có chút gồ ghề thích thú, ngón tay dài nhỏ cầm điện thoại và một trăm tệ.
Đinh Nghệ thu hồi ánh mắt khỏi người phụ nữ, di chuyển nó đến bảng hiệu của cửa hàng. Vẫn là ăn hủ tiếu đi. Cô nghĩ.
“Hỏ ùm hỏ dìa dùng quay xuynh bỉ jzienp?!” (Có thể dùng Wechat trả tiền không ?!) Chủ tiệm tức giận rống lên một câu, ném tấm thẻ mã QR qua.
Người phụ nữ hơi sững sờ một lúc, sau đó vẫn đưa tiền mặt ra: "Bỉ xiền cắm laa, ngọ ùm chía."(Dùng tiền mặt đi, tôi không biết.)
Chủ tiệm cúi đầu lấy một lồng bánh ướt cuốn ra: "Gú mé a, ngọ dìa cá ùm hày hủ phón biền, lỏ jzien jquyts lì! " ( Làm cái quái gì vậy, hiện tại tôi không tiện thối tiền!)
Người phụ nữ khẽ cau mày, hạ đầu, ngón tay nhấn vào giao diện WeChat.
Máy làm bánh ướt cuốn đang mãnh liệt chuyển động, hơi nóng toát ra xông vào mắt Đinh Nghệ. Đinh NGhệ tránh làn khói, trốn đến bên cạnh người phụ nữ.
Cô không hiểu ngôn ngữ Nam Châu, nhưng nhìn tình hình, hẳn là chủ tiệm không muốn mệnh giá tiền mặt lớn như vậy, thối tiền phiến toái không noism còn dễ thu vào tiền giả.
Đinh NGhệ liếc nhìn người phụ nữ một cái. Người phụ nữ trẻ như vậy, vậy mà không biết dùng Wechat trả tiền, nhấn lung tung trên giao diện WeChat. Đinh NGhệ cắn cắn môi, cúi đầu nói: "Để tôi giúp cô?"
Người phụ nữ ngẩng đầy nhìn cô một cái, đưa điện thoại cho cô.
Máy thông minh thông thường sản xuất trong nước, vận hành vẫn có chút chậm. Đinh Nghệ kiên nhẫn đợi một lúc, nhấp vào giao diện quét mã, quét mã QR.
Người phụ nữ nhìn theo động tác của cô không chớp mắt.
"Ting--" một tiếng, thanh toán thành công. Đinh Nghệ sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ, "Được rồi."
“Cảm ơn.” Khi người phụ nữ nhận điện thoại, đầu ngón tay chạm vào cô môt cái. Đinh NGhệ rút ngón tay lại.
“Một phần hủ tiếu mang về.” Cô quay đầu nói với ông chủ, sau đó cúi đầu mở điện thoại ra đọc tiểu thuyết. Có lẽ vì thời tiết quá nóng, nên cô có chút tâm thần không yên. Trong lúc vô tình ngẩng đầu, người phụ nữ đó giống như đang chờ đợi, thản nhiên cười với cô một cái.
Đinh Nghệ bối rối thu lại ánh mắt. Tiểu thuyết dừng lại trên trang đó, thật lâu không thay đổi. Ông chủ đưa hur tiếu ra ngoài, người phụ nữ cầm trong tay, rì rì xoay người rời đi.
Đinh Nghệ lúc này mới dám ngẩng đầu, liếc nhìn bóng lưng người phụ nữ vài cái.
Con ngõ hẹp nhất định phải đi qua để về nhà, là nói tụ tập " loại làm ăn đó", lộ vẻ bảng hiệu mát xa dưỡng sinh, nhìn vào bên trong còn có tranh vẽ huyệt vị trên cơ thể người, bao gồm làm loại bỏ bớt. Người bán hàng đứng trước cửa, ăn mặc có chút gợi cảm hở hang.
Đinh Nghệ mang theo phần hủ tiếu xào, ánh mắt liếc qua nhân viên bán hàng đang đứng ngồi không yên ở cửa. Trong đầu hiện lên hình ảnh của người phụ nữ vừa nãy, cùng với thân ảnh của người phụ nữ mặt đầm đỏ đêm hôm đó trùng khít với nhau. Nàng có vẻ rất thích mặc váy, không hề có ý phơi bày, nhưng sự đẩy đà của bộ ngực cùng với vòng eo xnh đẹp lại không thể che được. Đinh Nghệ lặng lẽ thu hồi ánh mắt. Cô không muốn nhìn chằm chằm vào những nhân viên cửa hàng, cũng như cô không thể nhìn thẳng vào người phụ nữ đó.
Ăn hủ tiếu, Đinh Nghệ mở Tieba ra. lướt một chút trong Tieba, có chút chán. Cô cúi đầu gạt gạt hành lá xắt nhỏ trong hủ tiếu, nhớ đến phần hủ tiếu mà người phụ nữ đó yêu cầu, trên đó bỏ rất nhiều rau thơm. Cô liếm liếm môi, thong thả mà gõ ba chữ "đồng tính luyến ái" vào ô tìm kiếm. Trời khô nóng, hủ tiếu cũng nóng hổi, khiến mặt cô có chút hồng. Đinh Nghệ nhớ tới lúc cô lên đại học, hai học tỷ vì ở bên nhau, thiếu chút nữa đều tự sát rồi, cha mẹ tìm đến trường, ầm ĩ rất lớn. Đó là lần đầu tiên cô tiếp xúc với cái gọi là "Đồng tính luyến ái". Lúc đó chỉ cảm thấy, có chút kì quái. Phụ nữ tại sao lại thích phụ nữ chứ?
Hiện tại cũng cảm thấy kì quái, phụ nữ sao có thể thích phụ nữ? Nhưng sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ quen thuộc, nội y ẩm ướt một mảnh lạnh lẽo làm cô sợ đến mức đổ rất nhiều mồ hôi .
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)