"Em ra ngoài mua sắm à?" Hải Linh hỏi. "Ừm ..." Đinh Nghệ cúi đầu, nhìn Hải Linh, "Tôi trở lại có thể tìm chị không?"
Hải Linh sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh hỉ: "Đương nhiên là được rồi. Hiện tại em, đi mua đồ một mình sao?"
"Ừm." Đinh Nghệ gật đầu, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên.
" Vậy em có muốn chị đi cùng ...." Hải Linh còn chưa nói hết lời, Đinh Nghệ đã lấy điện thoại từ trong túi ra:
"Alo?...Chỉ cần cổ vịt? Được. Vậy có muốn thêm bánh ngọt không ?.....Được, vậy thì pudding? "
Giọng điệu của Đinh Nghệ rất dịu dàng, đôi mắt cũng ôn hòa cong lên, chắc hẳn cô đang nói chuyện với bạn? Hải Linh đứng lùi về sau một bước, nhưng vẫn nhìn cô không chớp mắt.
Đinh Nghệ cúp điện thoại, bỏ điện thoại vào túi, cười nói với Hải Linh:
"Vậy tôi đi trước đây? Quay lại sẽ tìm chị."
Một cơn gió thổi qua, mắt của Hải Linh hình như bị bụi bay vào. Nàng chớp chớp mắt, mím môi cười: "Được."
Đinh Nghệ xoay người đi được hai bước, dường như nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nói:
"Vừa rồi chị nói cái gì? Chính là trước lúc tôi nghe điện thoại?"
Hải Linh ôm khuỷu tay bị phơi nắng, cười nói: "Chị cũng quên rồi, em mau đi đi."
Nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Đinh Nghệ đã biến mất, Hải Linh mới xoay người, cúi đầu trở về. Cơn gió nóng ẩm vẫn thổi như cũ, nàng nâng tay, lau lau khóe mắt.
Chu Mân và một vài người đã ở cửa chuẩn bị ăn tối. Thấy Hải Linh chậm rãi quay lại, Chu Mân gọi nàng một tiếng: "Nị sik chỏ fan2 mì a?" (Ăn cơm chưa?)
Hải Linh đang cúi đầu sững sờ, nghe thấy Chu Mân gọi mình một cách kỳ lạ, mới ngẩng đầu lên cười cười nói: "Mì."(Chưa) người đàn ông thợ mát xa đang hút thuốc bên cạnh quái thanh quái khí mà cười lên.
Chu Mân độc miệng, bình thường cũng sẽ làm một số việc trái pháp luật, nhưng đối với những người phụ nữ xung quanh, vẫn đủ tốt. Nhất là đối với Hải Linh. Ăn cơm xong, Chu Mân đi đến cửa hàng bên cạnh, tìm Hải Linh nửa ngày, phát hiện nàng đang tẩy trang trong nhà vệ sinh.
Chu Mân rất kỳ lạ: "Tiểm cải cá ché lọt choong1 a?" (Sao lại tẩy trang bây giờ?) Màn đêm sắp buông xuống, thời gian bận rộn nhất của họ cũng sắp đến rồi.
Hải Linh quay đầu cười cười: "Cắm dạch ùm xuểng pha choong." (Hôm nay không muốn trang điểm.)
Chu Mân ôm cánh tay, cau mày nhìn nàng: "Ne kỉ dạch, nị hủ ùm tuy lù." (Mấy ngày nay, em rất không thích hợp.)
Động tác rửa mặt của Hải Linh dừng lại một chút, sau đó nói bằng tiếng phổ thông: "Chu tỷ, sau này em, không muốn làm việc này nữa."
Chu Mân thở dài: "Cũng đúng, em vẫn còn trẻ. Cửa hàng chính quy không làm cái này, em có thể tìm thử xem. Chẳng qua a, vừa mệt, tiền lại không nhiều."
Ở phòng bên cạnh, chiếc giường mát xa kêu cót két. Một lúc sau, liền truyền đến tiếng rên rỉ kiềm nén của phụ nữ.
Chu Mân vẫy tay, xoay người rời đi.
Đinh Nghệ tùy ý đi dạo một vòng, mua một vài bộ quần áo phù hợp mặc đi làm, sau đó lại giúp Chung Kỳ mua đồ ăn vặt, rồi ngồi xe trở về. Đi đến cửa thôn Chu, lấy điện thoại ra xem, vậy mà đã hơn tám giờ rồi.
Cô nói sẽ đi tìm Hải Linh.
Về phần tại sao lại đi tìm nàng, Đinh Nghệ cũng không thể nói rõ. Trò chuyện sao? Nói cái gì? Cô suy nghĩ một lúc, vẫn là nên về nhà cất đồ đạc trước.
Đèn hoa mới lên, Đinh Nghệ tận lực đi lách qua con hẻm đó. Chung Kỳ thức dậy, mắt lờ mờ đi rửa tay, ngồi trong phòng khách ăn cơm. Thấy Đinh Nghệ tắm rửa lại đi ra thay quần áo, cô lấy làm lạ hỏi: "Cậu còn phải ra ngoài à?"
"Ừm." Đinh Nghệ gật đầu, rồi vào phòng ngủ thay quần áo. Mở tủ ra, nhìn thấy khăn trải giường được xếp ngay ngắn ở tầng dưới. Ngón tay mảnh mai do dự quẩn quanh một chỗ trên ga giường, cuối cùng nắm lấy ga trải giường, nhét vào túi.
"Hôm nay mình, phải đi gặp một người bạn trên mạng....." Đinh Nghệ đeo túi, nói với Chung Kỳ.
Chung Kỳ trừng lớn hai mắt: "Cái gì?" Cô ném cổ vịt trong tay, quan sát Đinh Nghệ từ trên xuống dưới, thấy bạn cùng phòng bình thường lôi thôi lếch thếch thường ngày chỉnh lý có chút đẹp đẽ. Không trang điểm, đầu tóc lại rất ổn thỏa đâu vào đấy; Ăn mặc đơn giản, nhưng lại vô cùng trơn tru.
Lúc Chung kỳ xông đến, ngửi thấy một mùi thơm như có như không. Đinh Nghệ bình thường đâu có xịt nước hoa? Đây tám phần là Đinh Nghệ giả?
"Tình huống gì vậy? Cậu có bạn trên mạng sao mình lại không biết? Nam hay nữ?" Chung Kỳ mở to hai mắt, kích động đến mức có chút phát run.
"Nữ." Đinh Nghệ rũ mắt, né tránh dưới cái nhìn của Chung kỳ.
Sự hứng thú vừa mới châm của Chung Kỳ thoáng cái liền khô: "Nữ à?" Cô lại liếc nhìn Đinh Nghệ một cái, "Mình nói này, cậu phải cẩn thận chút a, rất nhiều nữ sinh bị bạn trên mạng lừa đó, cẩn thận cũng bị lấy mất......"
"Ừm, mình biết rồi. Nếu hôm nay không quay lại, sẽ gọi điện cho cậu."
"Được rồi ..." Chung Kỳ nhìn bóng lưng của Đinh Nghệ, sờ sờ cái cổ vịt đã được gậm phân nửa trên bàn, qua nửa ngày mới ngơ ngác mà phun từ trong miệng ra một câu.
"Chết tiệt. Kỳ diệu thật."
Đinh Nghệ cúi đầu đi trong hẻm. Trời đã tối, thỉnh thoảng có người đi lướt qua bên cạnh cô. Cô không dám ngẩng đầu, nhìn giống như kẻ trộm.
Đi tới con hẻm đó, Đinh Nghệ từ xa nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài đang dựa vào cửa, lộ ra đôi vai trần trắng nõn, đâm thẳng vào mắt Đinh Nghệ. Người phụ nữ cúi đầu nhìn xuống đất, điện thoại đang bật, cầm trên tay nhưng lại không chơi.
"Hi." Đinh Nghệ bước tới, nhẹ nhàng nói.
Hải Linh mãnh liệt ngẩng đầu. Nàng không trang điểm, đôi mắt cong cong do kinh hỉ có hơi trợn to, mím môi cười: "Em đến thật à?"
"Không phải tôi đã nói sẽ đến tìm chị sao?" Đinh Nghệ cũng cười.
"Vào không?" Giọng nói của Hải Linh rất nhẹ, ánh mắt không nhìn Đinh Nghệ, giống như lời mời của nàng rất vô lễ, như sợ bị từ chối.
"Ừm." Đinh Nghệ gật đầu.
Hai mắt Hải Linh lại cong lên, hàng mi dài phủ bóng dưới mi mắt. Nàng đi phía trước, dẫn Đinh Nghệ vào bên trong. Đinh Nghệ nhìn bóng lưng duyên dáng của nàng, ngón tay nắm chặt lấy dây đeo.
Hải Linh mở ra căn phòng phía trong cùng , quay đầu cười nói: "Vào đi."
Đinh Nghệ bước vào, chẳng nói câu nào mà cởi giày, nằm xuống giường.
Hải Linh rửa tay, lấy khăn bịt mắt ra, đeo lên cho Đinh Nghệ. Nàng nhìn thấy cặp lông mày thanh tú của Đinh Nghệ khẽ cau lại, liền nói: "Cái này là dùng một lần, rất sạch sẽ."
Đinh Nghệ "ừm" một tiếng, cảm thấy những ngón tay mềm mại đang móc nhẹ vào tai cuả cô, trước mắt một mảng mờ tối.
"Quần áo... cần phải cởi." Hải Linh khom lưng, hơi thở phả lên trán của Đinh Nghệ. Trong phòng, vẫn là có chút nóng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)