Đinh Nghệ phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng. Hải Linh đi ở trước mặt cô. Nàng dường như cũng không cố ý vặn eo, nhưng dây cài của chiếc váy đỏ đó lại phác họa ra đường viền của vòng eo nhỏ, mắt cá chân trắng như tuyết thoắt ẩn thoắt hiện theo từng bước chân.
Đinh Nghệ nhếch miệng, cúi đầu. Lòng bàn tay trong túi bắt đầu đổ mồ hôi.
Cô phát hiện bản thân không cách nào từ chối yêu cầu của Hải Linh. Dù là nhờ cô giúp "làm điện thoại", hay là kéo cô vào trong phòng để lấy thẻ ngân hàng, cô đều không từ chối được.
Đi qua sảnh trước của tiệm mát xa, phía sau là dãy phòng riêng nhỏ ngăn cách nhau, Đinh Nghệ liếc mắt nhìn vài cái, các ngăn đều sạch sẽ không giống như trong tưởng tượng của cô, khăn trải giường có chút trắng đến chói mắt. Ánh đèn mờ ảo, soi rõ lớp bụi bậm bay lơ lửng trong không khí.
“Túi của chị ở trong này.” Đi đến cửa ngăn cuối cùng, Hải Linh đột nhiên dừng lại, Đinh Nghệ không cẩn thận, liền va vào người của nàng.
Vóc dáng Hải Linh thấp hơn cô, chóp mũi của Đinh Nghệ vừa khéo đập vào đầu của nàng.
Hương thơm của tóc thanh tịnh và đẹp đẽ vậy mà lại xâm nhập vào khứu giác của Đinh Nghệ trước, sau đó là sự chua xót trong khoang mũi. Đinh Nghệ cau mày, che mũi lại.
“Nị mụ ỵe ha ma?” Hải Linh ló đầu ra nhìn cô, nhẹ nhàng lại vội vàng hỏi. Đinh Nghệ đoán đoán nàng là hỏi cô có chuyện sao, khoát tay mơ hồ nói: "Không sao..."
"Ùm hủ dia xia la ..." (Xin lỗi nha) hình như nàng vừa lo lắng, liền không biết nói tiếng phổ thông cho lắm.
“Mụ xìa.” (Không sao) Đinh Nghệ học được câu này từ Chung Kỳ, cách phát âm có hơi kỳ quái, mang giọng điệu tròn vành rõ chữ của một người phương Bắc, Hải Linh sững sốt, không khỏi nhếch môi cười, ánh mắt lấp lánh.
Hai má Đinh Nghệ hơi đỏ. Cô ít khi nói đùa với người khác.
"Vào đi," Hải Linh nhìn cô, vỗ vỗ giường mát xa trong phòng, "Rất sạch sẽ."
Khi Hải Linh không cười, đôi mắt cũng như đang cười, đôi môi cong cong là đôi môi chữ "M" chuẩn, môi trên có môi châu; mũi của nàng không tính là cao, nhưng hình dáng tinh tế; khuôn mặt của nàng rất nhỏ, nhưng cằm lại mượt mà, chắc hẳn là khuôn mặt trứng ngỗng; da của nàng rất trắng, cổ thon dài........
Đinh Nghệ ngồi đó, thừa dịp nàng đang tìm thể ngân hàng, quan sát mỗi chi tiết trên người nàng.
Nàng khác với mọi người xung quanh Đinh Nghệ. Đinh Nghệ cũng không nói được là không giống chỗ nào.
“Cái này.” Hải Linh ngồi ở bên cạnh Đinh Nghệ, hai tay cầm thẻ ngân hàng đưa qua, “Chị muốn liên kết nó với zhangshangbao.(*)”
(*) Một dạng hình thức thanh toán online
“Ừm, để tôi xem thử.” Đinh Nghệ nói chuyện mang theo giọng mũi.
“Chờ một chút” ,Hải Linh lại lấy trong túi ra một cái bình nhỏ, “Chỗ chị có thuốc mỡ.” Đinh Nghệ nghe theo mà ngẩng mặt lên, mặc cho nàng dùng khăn giấy bôi thuốc mỡ lên mũi.
“Người phụ nữ ở bên ngoài, em không cần để ý cô ấy” ,Giọng nói của Hải Linh rất nhẹ, “Chị sợ cô ấy sẽ thịt em. Cô ấy không kị nam nữ". Đinh Nghệ nhìn Hải Linh gần ngay trước mắt, môi có chút khô khốc mà giật giật: "Vậy chị thì sao? Chị cũng vậy sao?"
Hải Linh sửng sốt, sau đó nở nụ cười, môi châu tại hàm răng trắng nõn cười: "Ý em là chị cũng sẽ thịt em?"
"Hả ... không phải ..." Đinh Nghệ bối rối liếc mắt sang một bên.
“Được rồi.” Hải Linh thổi vào mũi của cô một cái. Đinh Nghệ nhắm mắt lại, cảm giác tim của mình sắp nhảy ra ngoài rồi. Liên kết thẻ ngân hàng không phải chuyện phức tạp gì, nhưng Đinh Nghệ lại cúi đầu làm nửa ngày.
“Có phải là khó làm lắm không?” Hải Linh đến gần. Âm thanh của máy điều hòa trong phòng có hơi lớn, Hải Linh nói chuyện nhẹ nhàng mơ hồ, nhưng vẫn lọt vào tai Đinh Nghệ rất rõ ràng, thậm chí đến cả một chút hơi thở cũng không bỏ qua.
"Sắp xong rồi," Đinh Nghệ ngẩng đầu, đưa điện thoại cho nàng, "Đặt mật khẩu thanh toán đi."
"Mật khẩu ..." Hải Linh cắn môi, ngón tay mảnh khảnh cọ cọ vào điện thoại, Đinh Nghệ cho rằng nàng sợ mình nhìn thấy, liền quay đầu đi.
“Cứ lấy ngày hôm nay đi.” Đinh Nghệ nghe Hải Linh nói nhỏ. Nàng nói ra như vậy, dáng vẻ quay đầu của Đinh Nghệ có chút xấu hổ. Cô sờ lỗ tai của mình một cái, quay đầu nhìn Hải Linh.
“Cảm ơn.” Hải Linh cười nói.
“Vậy thì tôi đi trước đây.” Đinh Nghệ thu hồi ánh mắt từ bờ môi đỏ mọng trơn bóng của nàng, liền muốn ra ngoài. Quá nóng rồi, nơi này. Phía sau lưng đồ thể thao của cô đã ướt đẫm.
"Chờ một chút" ,Hải Linh nắm lấy cổ tay của cô, "Hay là để chị giúp em ấn một chút?"
Đinh Nghệ thoát khỏi tay của nàng theo bản năng. Hải Linh vẫn cười nhìn cô: "Tay nghề của chị không tồi đâu."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)