Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10: Tiệc tối

3099 0 38 0

Trên đường đi đến tiệc tối, Điền Tâm nhớ lại vẻ mặt của Lại Tiểu Dung lúc đó, không nhịn được bật cười.

Nàng cũng không biết vẻ mặt của một người trong thoáng chốc có thể có nhiều biến hóa như vậy, kinh ngạc, không dám tin tưởng, hối hận, ghen t.......

Lại Tiểu Dung đã xấu rồi thì thôi đi, cô ta còn ngu xuẩn, với chỉ số thông minh này, còn từ sáng đến nghĩ coi làm sao bắt nạt người khác.

Cô ta là chưa gặp Từ Nhiên của kiếp trước, dưới sự công thêm của thân phận và tài phú, nàng nhất định sẽ dạy Lại Tiểu Dung học cách trở thành một con người mới.

Tô Diệc Vũ ngồi gần Điền Tâm ở ghế sau của xe hơi, thấy Điền Tâm cười ngây ngô một mình ở đó, cũng không nhịn được mà cười theo. Vốn tưởng rằng loại xuất thân giống Điền Tâm, đối với phẩm vị ăn mặc mà nói, vẫn cần phải không ngừng thử lỗi, nhưng nhìn thấy hai bộ quần áo nàng mua ngày hôm nay đều rất phù hợp với nàng bất kể phong cách và kiểu dáng, thực sự là làm Tô Diệc Vũ nhìn bằng con mắt khác. Đặc biệt là đôi giày cao gót mà Điền Tâm mua, thiết kế miệng nông và mũi nhọn nhỏ lộ rõ đôi chân dài, phần trên là màu trắng gạo, phần gót nhỏ là màu tím nhạt, hoàn toàn phù hợp với bộ lễ phục nàng đang mặc trên người.

Điền Tâm thấy Tô Diệc Vũ đang nhìn mình cười, mặt thoát cái liền đỏ rồi, để che dấu sự bối rối của mình, nàng vội vàng cuối đầu lục lọi trong túi xách của mình giả vờ đang tìm thứ gì đó.

“Đang tìm cái gì vậy?” Tô Diệc Vũ hỏi.

Điền Tâm lục lọi nửa ngày, chỉ đành phải lấy tấm thẻ ngân hàng đã bị mình quét sạch ra, đưa cho Tô Diệc Vũ nói: "Tìm cái này, trả lại tấm thẻ này cho Tô tổng."

"Sao vậy? Sao lại trả cho tôi?" Không phải nói số tiền còn lại cho nàng làm tiền thưởng của tháng này sao? Tô Diệc Vũ có chút khó hiểu.

Điền Tâm ngượng ngùng nói: "Tiền trong thẻ đều dùng để mua quần áo, hết tiền rồi. Sợ Tô tổng vẫn còn dùng tấm thẻ này, cho nên trả lại cho Tô tổng".

Tô Diệc Vũ có chút buồn cười nhìn tấm thẻ trống trơn, tuy rằng dùng mười vạn mua hai bộ quần áo cũng không tính đắt, tiểu cô nương cũng quá không biết cách sống rồi! Theo như cô biết, hiện tại trên người Điền Tâm chỉ còn chưa đến hai ngàn nhân dân tệ, nàng đùng hết tiền rồi lấy cái gì để ăn cơm chứ? Cô không hi vọng thư ký nhỏ của mình đói ngất lúc làm việc.

Tô Diệc Vũ nhận lấy thẻ, suy nghĩ một chút, thử thăm dò hỏi Điền Tâm: "Hiện tại em đang ở phòng cho thuê đúng không?"

Điền Tâm gật gật đầu. Đối mặt với Tô Diệc Vũ của hiện tại nàng có chút không biết phải làm sao, bởi vì Tô Diệc Vũ hôm nay quá đẹp rồi, tuy rằng cô gầy, nhưng nơi cần nhỏ thì nhỏ, chẳng hạn như eo. Nơi cần đầy đặn thì đầy đặn, chẳng hạn như ngực. Hôm nay lại mặc một bộ váy dạ hội thấp ngực, Điền Tâm chỉ cần vừa đối mặt với cô liền nhịn không được muốn nhìn ngực của cô.

Chỉ nghe Tô Diệc Vũ nói: "Kỳ thực công ty là có ký túc xá nhân viên, nằm ở Gia Hoa Thế Kỷ ở đối diện công ty, em có thể chuyển đến ký túc xá nhân viên ở, cách công ty gần, mỗi ngày có thể ngủ nhiều hơn một chút, lúc làm việc cũng sẽ có tinh thần hơn."

"Gia Hoa Thế Kỷ? Đó không phải là khu dân cư đắt đỏ nhất thành phố b sao? Nhân viên của công ty được đãi ngộ tốt như vậy à!"

Xem ra Tô Diệc Vũ thực sự là một ông chủ rất hào phóng, Điền Tâm nhớ lại kiếp trước khi bản thân khi làm phó tổng, chưa bao giờ quan tâm về vấn đề chỗ ăn ở của nhân viên.

Tô Diệc Vũ cười khổ: "Chỉ có thư ký tổng tài mới có đãi ngộ này."

Cô chẳng phải là sợ Điền Tâm ngủ ngoài đường vì không có tiền trả tiền nhà sao? Nếu như bị người khác biết được thư ký của tổng tài tập đoàn Diệc Vũ thảm như vậy, chỉ sợ sẽ nghi ngờ có phải công ty bởi vì tài vụ có vấn đề không phát lương cho nhân viên.

Nào biết Điền Tâm lại hỏi một câu: "Công ty đều bao ở rồi, vậy có bao cơm hay không a!"

Ban đầu nàng vốn dĩ muốn dựa vào Huabei để tiết kiệm tiền trong tháng này cũng sẽ không bị đối chết, nhưng nếu như công ty bao cơm, hạn mức của Huabei có thể dùng để mua một bộ sản phẩm chăm sóc da tốt hơn. Việc bảo dưỡng nên bắt đầu từ khi còn nhỏ, Điền Tâm có căn nguyên tốt như vậy càng phải cần chăm sóc nhiều hơn.

Tô Diệc Vũ rốt cục không nhịn được cười ra tiếng: "Bao, từ nay về sau mỗi ngày em đều có thể cùng tôi ăn cơm!"

Điền Tâm lập tức vui vẻ mà nói: "Vậy thức ăn hẳn là không tồi."

Chú Mã đang lái xe phía trước nghe xong lời này nhịn không được bật cười: "Tô tổng của chúng tôi chỉ ăn đồ chay."

Nụ cười trên mặt của Điền Tâm từ từ cứng lại, rau cải tuy ngon, nhưng nếu ngày nào cũng ăn cũng không thể chịu được a.

Nang đang định nói chuyện, thì đến nơi rồi, chú Mã dừng xe ở một bên, đỡ Tô Diệc Vũ và Điền Tâm ra ngoài.

Địa điểm tổ chức tiệc tối là ở tầng ba của một hội sở cao cấp, sớm đã có một người phục vụ đến nghênh đón Tô Diệc Vũ.

Chú Mã ở lại lầu một đợi, Tô Diệc Vũ và Điền Tâm được người phục vụ dẫn vào thang máy.

"Chờ một chút đi vào, cứ đi theo tôi là được. Hôm nay không cần em làm gì cả, chỉ là để em đến mở mang kiến thức một chút, tiệc tối là một công cụ xã giao quan trọng trong xã hội thượng lưu. Em nếu đã là thư ký của tôi, tất nhiên sẽ thường xuyên phải tham gia loại tiệc tối này, vì vậy hôm nay hãy nhìn nhiều học nhiều, nhưng đừng biểu hiện quá mức thận trọng, tự nhiên một chút. "

Nói xong những lời này Tô Diệc Vũ lại cúi người xuống ghé vào tai Điền Tâm nói: "Đừng sợ, cứ đi theo tôi là được rồi."

Điền Tâm ngây người, sau khi hồi tưởng lại, một dòng nước ấm trong lòng dâng trào. Thì ra Tô Diệc Vũ tưởng rằng nàng chưa bao giờ tham gia tiệc tối kiểu này, lo lắng nàng căng thẳng sợ hãi.

Nàng gật gật đầu nói với Tô Diệc Vũ: "Tô tổng yên tâm, em một chút cũng không sợ."

Nang kiếp trước cũng là một bạch phú mỹ chân chính, việc tham gia tiệc tối trong giới thượng lưu cũng giống như ăn cơm thường. Làm sao nàng có thể sợ được!

Cửa thang máy mở ra, hai người đàn ông trung niên mặc vest mang giày da lập tức vẻ mặt tươi cười đến đón họ.

Người đi đầu kia Điền Tâm cảm thấy có chút quen mặt, Tô Diệc Vũ thấp giọng nói: "Quen mặt đúng không! Người lên hotsearch rất lâu trước đo Chu Kiện Đông, tiệc tối hôm nay là do ông ta chuẩn bị."

Điền Tâm gật đầu, chính là người đã cưới một nữ diễn viên nổi tiếng về làm vợ còn không biết đủ, Chu Kiện Đông ông chủ của một công ty bán hàng trên mạng chạy đến nước y bị tình nghi phạm tội hiếp dâm . Lần trước xem tin tức nói ông ta bị bắt rồi, thật sự có tiền là có thể sai khiến ma quỷ, vậy mà nhanh như vậy đã được thả ra ngoài rồi. Trong thời gian ngắn cổ phiểu của công ty giảm hàm trăm triệu, thoạt nhìn ông ta vẫn là hồng quang tỏa sáng, tố chất trong người quả thực là tốt.

“Tô tổng, hoan nghênh hoan nghênh!” Châu KIện Đông duỗi tay bắt tay Tô Diệc Vũ, chỉ vào Điền Tâm hỏi: “Vị tiểu thư bên cạnh này là ?

"Thư ký mới của tôi, tên là Điền Tâm"

Đôi mắt của Chu Kiện Đông đem Điền Tâm quan sát từ trên xuông dưới, mỉm cười bắt tay với Điền Tâm.

"Tô tổng vốn đã là một mỹ nhân khó gặp rồi, không ngờ thư ký nhỏ tìm được cũng đẹp như vậy. Có một tiểu cô nương xinh đẹp xinh đẹp như vậy bên cạnh cho dù không làm việc, để nhìn cũng khiến người khác vui tai vui mắt a."

Sắc lang! Điền Tâm chửi thầm trong lòng.

Nụ cười của Tô Diệc Vũ nhạt dần: "Châu tổng quá khen rồi, không biết gần đây cổ phiếu của công ty ông có tăng hay không?"

Điền tâm cho Tô Diệc Vũ một lời khen thật lớn.

Cái gọi là đánh rắn đánh giập đầu*, Tô Diệc Vũ đây không phải là đang đánh vào nơi hiểm yếu của Chu Kiện Đông sao?

 

*Đánh rắn đánh giập dầu có nghĩa là trong đấu tranh phải đánh vào nơi hiểm yếu của đối phương.

 

Quả nhiên vẻ mặt của Chu Kiện Đông lập tức trở nên mất tự nhiên, vội vàng đem Tô Diệc Vũ và Điền Tâm vào trong tiệc rượu chào hỏi .

"Tôi đưa Tô tổng đi gặp tổng tài mới của Phương thị! Hôm nay cậu ấy cũng đến, nói rằng vẫn luôn ngưỡng mộ Tô tổng, muốn tôi giúp cậu ấy tiến cử một chút!"

Người giàu có có cuộc sống của người giàu có, người nghèo có cuộc sống của người nghèo. Đặc biệt giống như loạ phú hào đỉnh cấp số lượng không nhiều này, hầu như mỗi người đều đã từng hợp tác kinh doanh.

Tô Diệc Vũ vừa xuất hiện, lập tức đủ các loại đại lão thường xuất hiện trên TV đến chào hỏi cô.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dạ hội màu đen xẻ thấp ngực, vóc người vốn đã cao và mảnh mai, màu đen lại càng biểu hiện rõ vóc người gầy và trắng, đứng trong đám đông là người bắt mắt nhất. Điền Tâm không tìm được từ ngữ nào để miêu tả vẻ đẹp của Tô Diệc Vũ, một số mỹ nhân đẹp hơn khi di chuyển, một số đẹp hơn khi không di chuyển, nhưng Tô Diệc Vũ bất luận và động hay không động đều đẹp. Cô giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo, không tìm thấy một chút khuyết điểm nào.

Nhìn thấy Tô Diệc Vũ được bao quanh bởi những người đàn ông nhã nhặn, trong lòng Điền Tâm cảm thấy chua xót.

Nàng thậm chí tưởng tượng cảnh buổi tiệc tối đột nhiên mất điện, nàng có nắm lấy Tô Diệc Vũ chạy nhanh ra khỏi bóng tối.

Tô Diệc Vũ cùng một đám đại lão hoàn huyên xong, tranh thủ thời gian liếc nhìn Điền Tâm một cái, chỉ thấy cô gái nhỏ đang ngây ngốc mà nhìn mình.

Cô cho rằng Điền Tâm đang rất căng thẳng, quay người lại vỗ vỗ vai của Điền Tâm: "Thả lỏng một chút, tham gia vài lần nữa là được rồi."

Điền Tâm đang định trả lời, lại có vài đại lão bưng rượu đến.

Tô Diệc Vũ mỉm cười cụng ly với bọn họ, nói về một số vấn đề kinh doanh, cử chỉ của cô vừa cao quý lại vừa tao nhã, lúc nói trò chuyện với người khác tự tin ung dung, như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của cô ấy.

Hầu hết những phú hầu đứng đầu đại bộ phận đều là đàn ông, nhưng Tô Diệc Vũ trong mỗi trò chuyện đều chiếm vị trí chủ đạo.

Tô Diệc Vũ đang nói chuyện, trước mắt có một người đàn ông cao lớn anh tuấn đi đến, Chu Kiện Đông vội vàng giới thiệu với Tô Diệc Vũ: "Đây là tổng tài mới của Phương thị Giang Dư Tuấn, thanh niên tài tuấn a."

"Tô Diệc Vũ! Tổng tài tập đoàn Diệc Vũ? Nghe danh đã lâu, như sấm bên tai. Hôm nay lần đầu tiên nhìn gặp người thật, tôi lại có chút không dám tin, tổng tài tập đoàn Diệc Vũ vậy mà lại là một cô gái trẻ tuổi mỹ lệ như vậy. "

Giang Dư Tuấn vươn tay bắt tay với Tô Diệc Vũ.

Tô Diệc Vũ ảm đạm cười: "Giang tổng quá khen rồi, lúc cha anh vẫn còn là tông tài của Phương thị, tôi và ông ấy đã từng hợp tác với nhau, lúc đó ông ấy từng kêu tôi gọi ông ấy một tiếng Giang lão ca. Không ngờ tới chỉ vài năm Giang lão ca đã lui về tuyến hai rồi, nhưng mà Tiểu Giang tổng trẻ tuổi đầy triển vọng, nhất định sẽ làm cho Phương thị nâng cao một bước. "

Hai người Giang Dư Tuấn và Chu Kiện Đông đồng thời sững sờ.

Điền Tâm hận không thể vỗ tay khen ngợi, một câu Giang lão ca của Tô Diệc Vũ, đem vai vế của Giang Dư Tuấn kéo xuống thấp hơn một tầng .

Nàng ra vẻ ngây thơ mà hỏi Tô Diệc Vũ: "Tô tổng, chị gọi cha của Tiểu Giang tổng là Giang lão ca, vậy anh ta không phải nên gọi chị một tiếng cô sao?"

Vẻ mặt cảu Giang Dư Tuấn trở nên tái mét.

Tô Diệc Vũ liếc nhìn Điền Tâm một cái, khóe miệng cong lên, cố ý dùng giọng trách móc nói: "Em biết cái gì, đừng nói bừa" rồi giương mắt nói với Giang Dư Tuấn: "Cô ấy là thư ký mới thuê của tôi, tuổi nhỏ không hiểu chuyện tiểu Giang tổng không cần để ý. "

Giang Dư Tuấn xấu hổ cười: "Sao có thể? Là tôi đường đột rồi, Tô tổng nếu đã là bạn tốt của cha tôi, tôi trực tiếp gọi tên quả thực không được tốt."

Tô Diệc Vũ nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ trong tay, liền không mở miệng nữa.

Không khí lại đọng lại trong giây lát.

Điền Tâm cảm thấy trường này quá xấu hổ, liền hỏi: "Tiểu Giang tổng còn có chuyện gì sao?"

Vẻ mặt Giang Dư Quân vội vàng tươi cười, có chút nịnh nọt mà nói với Tô Diệc Vũ: "Thực ra tôi muốn nói chuyện với Tô tổng một chút về việc tài trợ của Giai Vũ quốc tế, nhưng dịp hôm nay có vẻ không quá thích hợp, không biết khi nào Tô tổng có thời gian, tôi biết một nhà hàng mới mở cũng không tệ lắm, muốn mời Tô tổng ăm một bữa cơm, tiện thể nói về việc này. "

“Chuyện này trước đó là cùng cha cậu bàn bạc, e rằng nói với cậu không tốt.” Tô Diệc Vũ đặt ly rượu xuống, nhân tiện liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình: “Thời gian cũng không sớm nữa, tôi phải về đây. Về vấn đề tài chính của Giai Vũ quốc tế có thể tạm thời gác lại. Khi nào cha của anh đến nói chuyện với tôi, tôi lại đến nói. "

Giang Dư Tuấn dường như có chút sốt ruột: "Tô tổng, cha tôi sức khỏe không tốt lắm......."

Tô Diệc Vũ không để ý đến anh ta, dẫn Điền Tâm đi ra ngoài.

Chu Kiện Đông thấy Tô Diệc Vũ muốn rời đi, vội vàng nói: "Tô tổng sao lại rời đi sớm như vậy, không ngồi lại một lát?"

"Tôi còn có hẹn với người khác, sợ sẽ đến muộn, vì vậy phải đi trước."

Chu Kiện Đông đột nhiên đến gần nói: "Tô tổng, Giang Dư Tuấn này năm nay 26 tuổi, vẫn chưa có kết hôn, dáng vẻ anh tuấn tiêu sái, cũng không giống những phú nhị đại khác cả ngày ăn chơi đàng điếm mặc kệ chính sự ... "

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: