Tô Thị Phàm gửi đến một tin nhắn WeChat: "Xin chào! Cho hỏi cô là ai?"
Từ Nhiên trả lời: "Xin chào Tô tổng! Tôi đã không cẩn thận đụng vào ngài ở khách sạn Lệ Cảnh vào ba tháng trước. Ngài đã đưa cho tôi danh thiếp của ngài nói rằng nếu có việc gì có thể liên hệ với ngài. Tên tôi là Điền Tâm, hy vọng Tô tổng vẫn còn nhớ tôi. "
Tô Thị Phàm: "Nhớ, nhớ! Có ấn tượng. Làm sao tôi có thể quên được người con gái xinh đẹp như cô, tại sao cô lại không thêm WeChat của tôi? Hại tôi mỗi ngày đều nghĩ về cô ."
Nhìn thấy câu trả lời này, lòng của Từ NHiên như bị dội một gáo nước lạnh vào. Nhìn vào thông tin của Baidu, Tô Thị Phàm này là một người rất có năng lực, không chỉ có danh tiếng tốt trong ngành, anh ta còn rất nhiệt tình với công tác từ thiện, anh ta đã tự tay thành lập quỹ từ thiện của riêng tập đoàn Diệc Vũ, mỗi năm đều hỗ trợ hàng nghìn trẻ em có hoàn cảnh khó khăn ở các khu vực. Anh ta mặc dù là phó tổng của tập đoàn Diệc Vũ, nhưng vì ngoại hình tuấn lãng thích làm việc thiện nên thường xuyên xuất hiện trên các tiêu đề tin tức, danh tiếng thậm chí áp đảo cả chủ tịch thực sự của tập đoàn Diệc Vũ Tô Diệc Vũ. Nhưng nhìn anh ta trả lời tin nhắn WeChat của Điền Tâm thế này, rõ ràng là không khác gì những phú nhị đại bịp bợm. Không, Tô Thị Phàm này, còn chưa nói được hai câu đã bắt đầu không nghiêm túc rồi, kém xa so với những phú nhị đại đã gặp kiếp trước.
Loại công tử ăn chơi như thế này Từ Nhiên thấy nhiều rồi, lúc trước đều là Từ Nhiên chơi đùa với bọn họ, vì thê trả lời: "Tô tổng, thật biết nói đùa !"
Tô Thị Phàm trả lời: "Điền Tâm tiểu thư, lúc bắt đầu tôi cứ tưởng chỉ là tướng mạo của cô ngọt thôi, không ngờ tên cô lại càng ngọt hơn, tên của ô cũng là Điềm Tâm! Điềm Tâm tiểu thư khi nào thì rãnh, chúng ta sẽ hẹn nhau đi ăn một bữa cơm!"
Từ Nhiên ánh mắt xem thường, cứ như vậy hẹn rồi? Vậy tôi rốt cuộc có nên đi hay không? Thấy ý của Tô Thị Phàm, phỏng chừng chỉ là muốn ngâm nước cô mà thôi. Nhưng nếu không đi, nàng dường như không còn cách nào khác để tiếp xúc với những người thuộc tầng lớp thượng lưu rồi. Vì vậy trả lời: "Xin chào Tô tổng, dịp để ăn cơm sau này có rất nhiều, thực ra tôi thường thấy Tô tổng trên bản tin, Hình ảnh lịch lãm của Tô tổng trên tin tức, tôi nghĩ trong thực tế nhất định cũng là một chính nhân quân tử, đúng không? "
Tô Thị Phàm thật lâu không trả lời, Từ Nhiên vừa định đặt điện thoại xuống, bên kia gửi đến một tin nhắn: "Đương nhiên Điềm Tâm tiểu thư, 5 giờ chủ nhật này. tôi đợi cô ở nhà hàng tây Ý Thú trên đường Quảng Thọ. Tôi nhất định sẽ cho em xem hình ảnh một quý ông thực sự của tôi, không gặp không về! "
Sau đó gửi một loạt biểu tình hôn gió.
Tô Thị Phàm này!
Hôm đó nhìn thấy rõ ràng là hình tượng nho nhã lễ độ, bên dưới sao lại cực kỳ dung tục như vậy chứ!
Chẳng qua Từ Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình cũng có vấn đề. Nàng bây giờ chỉ là một cô gái nghèo có chút nhan sắc Điền tâm, không phải là bạch phú mỹ Từ Nhiên của kiếp trước. Nàng đột nhiên add WeChat của một người có tiền, không phải rõ ràng là muốn thấy sang bắt quàng làm họ sao? Người có tiền cũng không phải là kẻ ngốc.
Nàng xóa tài khoản WeChat của Tô Thị Phàm.
Chẳng lẽ nàng là một cô gái xinh đẹp có linh hồn bạch phú mỹ , ngoại trừ nịnh bợ phú nhị đại cũng không có cách nào khác có thể khiến cuộc sống của nàng trở nên tốt hơn rồi? Từ Nhiên không tin vào tà ma!
Sáng sớm ngày thứ hai, Điền Tâm đến làm việc ở công ty nhỏ đó như thường lệ.
Nhưng các đồng nghiệp đã phát hiện, Điền Tâm ngày hôm nay cứ như biến thành người khác, trước đây Điền Tâm luôn cúi đầu đi, nói chuyện thấp như muỗi, mặc một chiếc T-shirt cũ và quần jean, chưa bao giờ trang điểm bản thân.
Điền Tâm hôm nay mặc một chiếc váy xanh mỏng bản Hàn, chân đi đôi giày Mary Jane màu đen thịnh hành của năm nay, đeo một chiếc túi vuông nhỏ màu đen, ngẩng cao đầu bước vào công ty.
Da nàng vốn dĩ đã trắng, chiếc váy màu xanh nhạt càng khiến làn da cô trắng như tuyết, cô lại tỉa lông mày, trên miệng thoa nhẹ một lớp son môi nam sắc, cả người như bước ra từ trong tranh vậy.
Tiểu Ngô một nhân viên kế toán nhìn đến ngây người, Tiểu Ngô năm nay 23 tuổi, tính tình trung thực, anh vẫn luôn thích Điềm Tâm. Nhưng Điền Tâm trước giờ vẫn luôn cố gắng trốn tránh Tiểu Ngô, nàng bẩm sinh đã chán ghét đàn ông, chỉ cần đàn ông đến gần nàng, nàng liền cảm thấy khó chịu thở dồn dập.
Nhưng Tiểu Ngô này có vẻ suy nghĩ khác so với những người bình thường, anh cho rằng Điền Tâm là vì tự ti nên mới tránh mặt anh, mặc dù tướng mạo Điền Tâm đẹp, nhưng chỉ có trình độ cao trung, vả lại gia đình khốn khổ. Cô gái như vậy đối mặt với con một trong một gia đình địa phương có thu nhập cao hơn cô tốt nghiệp đại học, khó tránh khỏi tự ti, hơn nữa Điền Tâm luôn cúi đầu mà đi, gặp ai cũng không dám nói lớn tiếng, càng chứng minh suy nghĩ trong lòng của Tiểu Ngô.
Trước sự né tránh của Điền Tâm, Tiểu Ngô không những không lùi bước, mà càng ngày càng can đảm hơn, anh hạ quyết tâm, nhất định phải dùng thành ý cảm động Điền Tâm, để Điền Tâm biết rằng anh không quan tâm đến xuất thân của nàng. .
Tiểu Ngô mỗi buổi sáng đều chuẩn bị sữa cho Điền Tâm, buổi trưa chuẩn bị cơm hộp, buổi tối còn muốn đưa nàng về nhà, Điền Tâm vẫn luôn mệt mỏi ứng phó sự tấn công của Tiểu Ngô.
Chỉ là, Tiểu Ngô ngạc nhiên cảm thấy được hôm nay Điền tâm như biến thành một con người khác. nàng ngẩng cao đầu, ánh mắt không chút né tránh nào, mạnh dạn mà nhìn thẳng vào những người đang nhìn mình. nàng cười lên vô cùng trong sạch làm người vừa ý, dáng vẻ chầm chậm đi về phía chỗ làm việc của mình giống như một nàng công chúa chân chính, tự tin, hào phóng, xinh đẹp kinh người không hề có tính công kích!
Tiểu Ngô lúng túng nói: "Điền ... Điền Tâm ... là em thật sao?"
Điền Tâm chớp chớp mắt sau khi nghe Tiểu Ngô nói: "Là tôi a! Thế nào tôi chỉ trang điểm qua loa thôi đã không nhận ra tôi rồi?"
Tiểu Ngô trong lòng đập thình thịch, vội vàng nói: "Không phải, không phải, em hôm nay quá đẹp rồi, còn đẹp hơn cả ngày họp hàng năm. Anh còn tưởng là mình nhìn lầm chứ."
Điền Tâm mỉm cười với anh rồi không nói gì nữa, bật máy tính của mình lên chuẩn bị bắt đầu công việc. Lúc trước Điền Tâm không nỡ dùng tiền, làm sao có thể ăn diện cho bản thân. Giờ đây đã khác rồi, trong cơ thể Điền Tâm hiện tại là bạch phú mỹ Từ Nhiên!
Tiểu Ngô như thường lệ, cầm một hộp sữa trên tay chuẩn bị đưa cho Điền tâm. Anh vừa chuẩn bị mở miệng, Điền Tâm dường như đã biết trước anh ta định nói gì, đột nhiên nói với anh ta: "Tiểu Ngô, tôi hiện đang làm việc. nếu anh không có việc gì, cũng quay lại làm việc đi!"
Vẻ mặt của Tiểu Ngô lập tức có chút mất mát, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ồ!"
Anh ta vừa xoay người, Điền Tâm lại nói: “Sau này buổi trưa không cần giúp tôi mua cơm nữa, Tiểu Ngô. Anh biết đó, cơm mà anh mua tôi đều không ăn, hời cho Lại Tiểu Dung. ”
"Có phải là do đồ ăn anh mua không hợp khẩu vị của em, vậy em nói cho anh biết, em thích ăn gì? Hôm nay anh sẽ mua lại cho em!"
Tiếng cười có phần châm biếm của Lại Tiểu Dung đột nhiên vang lên từ phía sau. Lại Tiểu Dung có hơi mập, cô ta vừa từ cửa đi vào, thật mạnh mà ngồi xuống bàn làm việc của mình: "Tiểu Ngô cậu đừng tốn sức nữa. Những lần cậu mua đều Điền Tâm đều không thích ăn. cô ấy không phải đều đưa cho tôi ăn sao. Người ta chính là không ăn những thứ mà cậu mua, không nhận ân huệ của cậu. Mỗi lần cậu đến không bằng trực tiếp hỏi tôi thích ăn cái gì, bởi vì cuối cùng đều vào trong bụng của tôi. "
Điền Tâm tán thưởng nhìn Lại Tiểu Dung, mặc dù Lại Tiểu Dung chưa bao giờ hòa nhã với Điền Tâm, thường xuyên bắt nạt nàng, đem công việc của mình giao cho Điền Tâm làm, nhưng những gì vừa nói chính là những gì Điền Tâm muốn nói nhưng không thể nói. Điền Tâm không thích đàn ông, con người Tiểu Ngô không xấu, thực sự không thể để anh ta càng lún càng sâu được.
“Cô nói nhảm.” Tiểu Ngô đứng bên cạnh Điền Tâm nửa ngày, nhưng thấy Điền Tâm không có nửa điểm muốn biện minh cho mình, trong lòng vừa mất mát vừa đau lòng, xấu hổ quay trở lại vị trí làm việc của mình.
Những người trong văn phòng lần lượt đến làm việc, nhìn thấy Điền tâm đều nhịn không được khen hai câu.
Lại Tiểu Dung nhịn không được quay đầu lại nhìn Điền Tâm một cái, ngây người một lúc. Tầm mắt rơi vào đôi giày của Điền Tâm. Cố ý tăng âm lượng: "Đôi giày mà Điền Tâm mang hôm nay không tệ, mua trên taobao với giá 30 tệ đi!"
Điền tâm nhìn cô ta một cái, người đàn bà mập! Dựa vào việc chú mình là quản lý trong công ty không coi ai ra gì, không vừa mắt liền bắt nạt. Điền Tâm chẳng qua là đẹp hơn cô ta gầy hơn cô ta, liền trở thành đối tượng bắt nạt trọng điểm của cô ta
Điền Tâm cố ý thở một hơi thật dài: Cô biết không Lại Tiểu Dung? Ngay cả khi đôi giày 30 tệ khi mang vào chân tôi cũng có thể có cảm giác 3000 tệ. Không có cách nào a, ai bảo tôi đẹp! Ai bảo tôi gầy - A! Không giống như người không có thân hình như cô, dù có mặc quần áo 30.000 tệ, cũng chỉ có thể mặc ra cảm giác hàng vỉa hè."
"Điền Tâm cô nói cái gì ? Là đang nói tôi mập sao? Nói tôi không có dáng người sao?" Lại Tiểu Dung có chút kinh ngạc, lập tức đem sắp tài liệu trong tay ném tới trên bàn của mình,"Cô hôm nay ăn mặc chẳng qua là giống con người một chút, liền dám hoành hành trước mặt tôi rồi? Cô cho rằng có vài phần tư sắc liền có năng lực sao? Cảm tình như gà yếu lúc trước đều là giả cả! "
"Ta nói cô mập chỗ nào? Cô mập còn cần tôi phải nói sao? Cô vốn dĩ đã béo rồi a!" Điền Tâm mặc kệ cô ta, một bên nhập số liệu cũng không quên cho Lại Tiểu Dung một ánh mắt xem thường.
Một số đồng nghiệp khi nghe xong những lời của Điền Tâm nhịn không được cười ra tiếng, một số đồng nghiệp khác thường ngày có quan hệ tốt với Điền tâm vội vàng dùng tay ra hiệu để ngăn Điền Tâm lại, một bên khuyên Lại Tiểu dung: "Bỏ đi, bỏ đi! Điền Tâm còn nhỏ,cô tấm lòng rộng rãi có thể ho thuyền vào bơi ở trong, đừng chấp nhặt với cô ấy. ” Mọi người trong lòng đều âm thầm kinh ngạc, Điền Tâm hôm nay thật sự giống như thay da đổi thịt.
Lại Tiểu Dung đã tức đến nỗi mắt đỏ lên, Điền Tâm chưa bao giờ nói chuyện với cô ta như thế này, trước đây cô ta nói một với Điền Tâm, Điền Tâm không dám nói hai, hôm nay thực sự là phản rồi. Cô ta lục lọi trong ngăn tủ, tìm ra một đống tư liệu dày cộp, sau đó đem toàn bộ ném lên trên bàn của Điền Tâm, "Tôi muốn xem cô còn đẹp được mấy ngày, những tư liệu này, hôm nay nhập toàn bộ vào trong máy tính cho tôi, trước khi tan làm giao cho tôi. À, đúng rồi, không làm xong thì đừng tan làm. ”Nói xong quay trở lại nơi làm việc của mình, đắc ý liếc nhìn những người trong văn phòng.
“Lại Tiểu dung có quá đáng lắm rồi!” Tiểu Ngô là người đầu tiên tức giận.
"Tôi quá đáng ở đâu? Đây là chú của tôi hôm qua gọi điện cho tôi, sắp xếp một công việc tạm thời. Kiếm tiền dễ dàng như vậy sao? Các người đến đây làm việc, đều mong nhẹ nhàng mà kiếm được tiền sao? Người không có học thức không có năng lực như Điền Tâm, không đuổi cô ta ra khỏi công ty đã là ân huệ lớn nhất của công ty giành cho cô ta rồi. Chẳng lẽ muốn công ty nuôi không cô ? Cô ta ăn không ngồi rồi nghiện rồi. Làm một số công việc nghiêm chỉnh còn quanh co. "
"Ai không biết cô dựa vào chú của mình làm quản lý, luôn đẩy công việc của mình cho Điền Tâm làm ..."
“Tiểu Ngô!” Điền Tâm nhanh chóng ngăn Tiểu Ngô lại: “Không phải việc của cậu, làm tốt công việc của mình đi.
Thấy nàng nhẹ nhàng đứng dậy, đem tất cả tài liệu trên bàn của mình ném về phía Lại Tiểu Dung. Giấy như bông tuyết bay đầy trời, rơi trên ghế và cả trên người của Lại Tiểu Dung .
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)