Điền Tâm đợi người từ sở cảnh sát ra, nhìn theo Tô Diệc Vũ và Tô Thị Phàm ngồi lên một chiếc Ferrari màu đỏ được bao quanh bởi một đoàn vệ sĩ, Tô Diệc Vũ quay đầu phất phất tay chào họ rồi nghênh ngang rời đi.
Điền Quang không nhịn được: "Thật khí thế a, hóa ra ngoài đồn cảnh sát có nhiều vệ sĩ như vậy, Tô tiểu thư có tiền như vậy cư nhiên một chút kiêu căng cũng không có."
Điền Tâm đương nhiên không xa lạ gì rồi, chỉ vỗ vỗ vai anh trai của nàng: “Trả lại thẻ căn cước cho em.” Đây mới là trọng điểm, không có thẻ căn cước, thì ngày mai làm sao đi nhận chức chứ!
Điền Quang lấy thẻ căn cước của Điền Tâm trong túi quần jean đưa cho nàng. Nhìn thấy tay của Điền Tâm vẫn đang duỗi ra, có chút khó hiểu.
Điền Tâm tức giận nói: "Tô Diệc Vũ kia đưa cho anh 2 vạn tệ để chữa trị vết thương cho anh. Chút vết thương ngoài da của anh không cần nhiều như vậy, anh chia cho em một ít, ngày mai em sẽ đi làm ở công ty lớn, cần một chút tiền để mua quần áo. "
Điền Quang bàn tay to vung lên, dùng lực đập vào bàn tay nhỏ nhắn của Điền Tâm: "Mày cái đồ nha đầu thối này, còn dám đòi tiền tao, mày hôm nay là bị trúng tà rồi đúng không, vừa rồi còn dám trừng tao, mày mày mày..... mày đòi Tô Diệc Vũ một chút tiền bồi thường không được sao. Cô ta có tiền như vậy, nhổ cộng lông tơ cũng to hơn đùi chúng ta rồi, chỉ mày có năng lực, còn tìm muốn tìm một công việc, một thư ký một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền a! "
Điền Tâm vẫy vẫy cái tay đau nhức, khuôn mặt bởi vì đau mà biến dạng.
Điền Quang bỏ tấm thẻ mà Tô Diệc Vũ đưa cho vào túi áo của mình, anh ta nhất định phải giữ nó, lần đầu tiên trong đời có được nhiều tiền như vậy. "Tiền mày đừng nghĩ đến nữa, ngày mai không phải mày có thể đi làm rồi sao, sau đó mỗi tháng gửi cho tao năm nghìn." Nói xong ôm Hứa Linh vẫn luôn trầm mặc không nói rời đi.
"Anh có bệnh à, tôi nợ anh sao? Dựa vào cái gì phải đưa tiền cho anh ..." Điền Tâm nói to.
Điền Quang mặc kệ nàng, ôm Hứa Linh lên một chiếc taxi đã đợi sẵn ở đó.
Xe taxi chạy được một đoạn đột nhiên dừng lại, Điền Quang thò đầu ra: "Em gái, em không phải thật sự là trúng tà rồi đó chứ? Có nên tìm bà đồng xem thử không!"
"Cút!"
Điền Tâm nhặt chai nước khoáng rỗng trên mặt đất ném về phía Điền Quang
Điền Quang vội vàng rụt đầu lại, chai nước khoáng đập vào kính xe. Anh ta không dám nói thêm nữa, vội vàng giục tài xế mau rời đi.
Cuối cùng cũng đi rồi, Điền Tín xoa thẻ căn cước trong tay, Điền Tâm hoàn toàn khác với trước đây, Điền Quang đương nhiên sẽ nghi ngờ. Cô gái đó...... Điền Tâm chân chính đó, trước đây sống thật là hẹn mọn à!
- - - - - - - - - - - - -
Sáng sớm, Điền Tâm đúng giờ xuất hiện ở trụ sở tập đoàn Diệc Vũ, nàng đêm qua trằn trọc trở mình khó ngủ, bởi vì phát hiện mình quá sơ suất rồi. Chỉ muốn nhanh chóng tìm được một công việc tốt, nhưng lại quên mất rằng mình đã đắc tội với tổng tập đoàn Diệc Vũ. Một thư ký nhỏ đã đắc tội phó tổng thì làm sao có thể sống tốt được, Đáng buồn thay nàng đang lúc cùng đường bí lối, cũng không có chọn lựa nào khác, chỉ có thể kiên trì đến cùng rồi.
Ví dụ hiện tại, vào ngày đầu tiên nàng nhậm chức, Tô Thị Phàm ngồi ở văn phòng tổng tài, nhìn chằm chằm bạt tay vẫn chưa biến mất trên mặt, trợn mắt nhìn đối diện với nàng. Vẻ ngoài tuấn lãng bởi vì thù hận mà trở nên dữ tợn.
Điền Tâm đành phải xấu hổ mỉm cười, trên tay cầm tài liệu nhậm chức tiến cũng không được mà lui cũng không được.
Tô Thị Phàm lạnh lùng nói: "Tôi đang tính tìm cô gây phiên phức, cô lại tự dâng đến cửa rồi."
Hôm qua nghe chị họ nói muốn tuyển tra nữ này làm thư ký của tổng tài, hắn ta liền kiên quyết phản đối, loại xuất thân thấp kém này, cô gái bất lương không có trình độ đại học, đến cả dọn dẹp vệ sinh cho tập đoàn còn không xứng. Chị họ là bị điên rồi sao? Vậy mà để cô ta làm thư ký.
Nhịn! Điền Tâm nói với chính mình.
Nàng đặt thông tin nhậm chức lên bàn, nhỏ tiếng nói: "Đây là thông tin nhậm chức của tôi, Uông Vũ của bộ nhân sự nói cần cho Tô tổng kí tên."
Tô Thị Phàm đem thông tin nhậm chức của Điền Tâm cầm lên, khóe mắt nhìn lướt qua, cười lạnh một tiếng, giơ tay lên, tất cả thông tin đều rơi lên người Điền Tâm.
“Cô cũng xứng làm ở tập đoàn Diệc Vũ sao?” Ánh mắt Tô Thị Phàm mang theo khinh thường: “Nếu cô chịu dọn dẹp vệ sinh, tôi còn có thể miễn cưỡng cho cô một cơ hội.” Nói xong hắn ta nhìn ly cà phê vẫn còn nóng trên bàn làm việc, có một chút do dự có nên hất lên người Điền Tâm. Nước trà thơm trên mặt ngày hôm qua khiến hắn ta cực kì kinh tởm, chỉ là nhìn thấy bộ dạng vâng vâng dạ dạ của Điền Tâm lại có chút không xuống tay được.
"Phó tông Tô, anh trước tiên nên nghĩ kĩ anh ở đây là cái thá gì? Anh cho rằng ở đây anh nói là được sao?" Đây là loại đàn ông gì a, còn là phó tổng, một chút khí độ cũng không có, Điền Tâm quả thực là có chút không chịu được.
"Cô nói cái gì? Tôi là cái thá gì?" Tô Thị Phàm không dám tin vào tai mình, tra nữ này vừa mới nói cái gì? Hắn ta đường đường phó tổng tập đoàn Diệc Vũ là cái thá gì? Anh ta bị Điền Tâm chọc tức.
Điền Tâm cúi xuống nhặt từng tờ thông tin nhậm chức sắp xếp lại ngay ngắn. Sau khi làm xong đem thông tin gắt gao nắm chặt trong tay, trong lòng hạ quyết tâm, nhịn nếu đã nhịn không được, vậy thì không đếm xỉa đến.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Tô Thị Phàm nói: "Đúng a, anh cho rằng anh là ai? Tôi là thư ký được tổng tài mời đến, liên quan gì đến một phó tổng tài như anh. Anh ở tập đoàn cũng chỉ xem là lão nhị, nhưng tôi là do lão đại mời đến. chẳng lẽ một phó tổng như anh có quyền hơn sao? "
Điền Tâm dùng thông tin trong tay gõ lên bàn đi vào trọng điểm: "Hơn nữa anh phải nhớ rằng, hôm qua anh quấy rối tình dục một cô gái ngây thơ đã lên hotsearch Weibo, tôi đến làm thư ký tổng tài là để giữ im lặng về chuyện ngày hôm qua theo đúng điều kiện trao đổi. Anh cho rằng anh đồng ý hòa giải là chúng tôi được lợi? Chẳng qua là đôi bên cùng có lợi mà thôi. Một công ty niêm yết như các người, phó tổng xuất hiện bê bối như vậy, bất luận thật giả đều sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn đi? Danh tiếng đại biểu cho cái gì, tôi nghĩ anh càng rõ hơn tôi. "
Tô Thị Phàm đương nhiên biết, bởi vì có việc tương tự đã xảy ra cách đây không lâu, Châu Kiện Đông ông chủ của một công ty mua sắm trực tuyến nổi tiếng đã bị bắt ở nước ngoài vì tình nghi cưỡng hiếp, dư luận đã dậy sóng, lúc đó sự việc này thường xuyên lên hotsearch Weibo, chỉ trong vài ngày giá cổ phiếu của công ty này đã giảm hàng chục tỷ. Đổng sự trưởng đạo đức cá nhân không được, bị nghi phạm tội, nhà đầu tư có dám tin tưởng giao tiền cho ông ta không?.
Nhưng cho dù sự việc của Châu Kiện Đông là thật hay giả, cho dù ông ta không phạm tội, ông ta quả thực lừa dối trong hôn nhân, ông ta nhân phẩm không được là sự thật. Nhưng mà bản thân rõ ràng là bị tra nữ này hãm hại a!
Bây giờ tra nữ này còn mặt mũi lấy chuện này uy hiếp hắn, hắn đã tạo nghiệp gì ngày đó muốn đem danh thiếp đưa cho Điền Tâm, hại bản thân phải chịu nhục nhã như vậy. Nghĩ đến đây, Tô Thị Phàm không chút do dự cầm cốc cà phê trên bàn lên hất về phía Điền Tâm.
Điền Tâm hét lên một tiếng, vội vàng lùi lại hai bước để tránh, nhưng vẫn có rất nhiều cà phê vương vãi trên váy của nàng. Nàng vội vàng lấy khăn tay ra lau. Nhưng một chiếc váy trắng dính cà phê làm sao có thể lau sạch được chứ.
Tô Thị Phàm dưới sự tức giận đến âm thanh cũng có chút run : "Tôi rõ ràng không có làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn với cô, hôm đó là cô vu khống tôi trước."
Điền Tâm ngừng tay đang lau vết ô, tức giận nói: "Tôi vu khống anh cái gì? Là bản thân anh có hành vi không đúng, cứ lôi kéo tay của tôi, mới dẫn tới loạt sự việc xảy ra sau đó. Tôi với anh cũng không thân, không thông qua sự đồng ý của tôi liền kéo tay tôi, anh còn cảm thấy bản thân mình đúng, muốn trách thì trách bản thân anh. "
Hai người trợn mắt nhìn nhau,đều không nhường nhau.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc được mở ra.
Là tổng tài Tô Diệc Vũ.
Tô Diệc Vũ liếc nhìn cảnh tượng trong phòng một cái bỗng chốc sửng sốt, người em họ luôn chững chạc của cô có bộ dạng nghiến răng nghiến lợi hận khong thể giết người, thư ký nhỏ mới đến cũng mang bộ dáng đáng yêu hung tợn. Còn có trên tấm thảm lông cừu cô yêu thích nhất .....rãi đầy cà phê..
"Các người ai có thể nói cho tôi biết, chuyện gì vừa xảy ra hay không?"
Diệc Vũ vuốt mái tóc dài trên trán ra sau tai, hôm nay cô mặc một bộ vest chuyên nghiệp, quần áo cắt may vừa vặn càng làm cho cô trở nên tao nhã và nhìn lão luyện hơn. Hôm nay vẫn là chiếc khăn choàng với mái tóc gợn sóng và đôi môi đỏ rực, giơ tay nhấc chân đều đẹp đến mức khiến người khác không rời mắt được.
Điền Tâm sau khi Tô Diệc Vũ tiến vào, ánh mắt liền không có rời khỏi cô, nàng cũng là người đã thấy việc đời, nhưng cũng không thể không thừa nhận loại mĩ nhân cực phẩm như Tô Diệc Vũ thực sự là bảo vật hiếm có.
Tô Diệc Vũ bước đến chỗ Tô Thị Phàm, vươn hai ngón tay trắng nõn thon dài, nắm cà vạt của hắn ta, đem hắn ta kéo lên.
"Tránh ra! Hôm nay hình như em vào nhầm văn phòng rồi! Văn phòng phó tổng tài nên đi ra ngoài quẹo trái."
Tô Thị Phàm trong miệng kêu lên "Buông ra", nhưng vẫn ngoan ngoãn nhường chỗ, hắn ta có vẻ như rất sợ Tô Diệc Vũ.
“Bây giờ, ai đến nói cho tôi biết các người rốt cuộc là làm sao?” Tô Diệc Vũ ngồi vào chỗ của mình, dùng ngón tay gõ bàn.
"Chào Tô tổng! Hôm nay tôi vừa bước vào văn phòng, phó tổng liền dùng lời lẽ vũ nhục tôi, còn muốn đuổi tôi ra ngoài, đem tư liệu nhậm chức của tôi toàn bộ ném lên đầu tôi, còn hất cà phê cả người tôi!" Điền Tâm chỉ vào váy của mình nói. Việc cáo trạng này nhất định phải dẫn trước, nàng luôn thông thạo việc đó. Nói xong nang lại thở dài một hơi, cúi đầu chào Tô Thị Phàm: "Tôi biết phó tổng vì việc ngày hôm qua mà có thành kiến sâu sắc với tôi, hôm qua tôi đã hất trà anh, hôm nay anh lại hất tôi một ly cà phê cũng tính là huề nhau. Tôi rất trân trọng cơ hội được làm việc trong tập đoàn Diệc Vũ, hy vọng phó tổng sau này đừng làm khó tôi nữa. "
Tô Diệc Vũ quay đầu lại nhìn em họ của mình, cả người tức đến phát run, hai tay nắm chặt thành quyền, giống như giây tiếp theo liền tiến lên đánh người. Hiện tại cô cảm thấy cô thư ký nhỏ mà cô tuyển vào càng ngày càng thú vị, tuổi lại nhỏ, nhìn thì ngây thơ vô hại, không ngờ tới sức sát thương lại kinh người như vậy.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)