Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6: Hòa giải

2507 0 39 1

Điền Quang có chút căng thẳng khi đối mặt với Tô Diệc Vũ, bởi vì Tô Diệc Vũ vừa nói với anh ta đồng ý hòa giải, đồng ý hòa giải đương nhiên là tốt rồi, thương tích của anh ta nhất định nặng hơn Tô Thị Phàm, nói không chừng còn có thể kiếm được chút đỉnh. Chỉ sợ linh quang của Tô Thị Phàm lóe lên bảo anh ta bồi thường tiền quần áo, Điền Tâm nói rằng bộ quần áo đó hơn 20 vạn tệ a! Đem anh ta bán đi cũng không đủ đền.

Anh quay đầu lại nhìn Điền Tâm, Điền Tâm đang ở bên đó lướt Weibo! Vừa lướt vừa cười, anh không nhịn được kéo kéo quần áo của Điền Tâm: "Em gái, cô ta nói hòa giải làm sao đây?"

Điền Tâm không ngẩng đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm điện thoại, một lát sau mới nói: "Hòa giải tốt a, nếu không hòa giải, lên tòa án nói không chừng anh có thể ngồi tù đó!"

“Không hòa giải anh phải ngồi tù?” Điền Quang trong lòng hoảng hốt, Điền Tâm có lẽ không nói dối anh ta, lập tức hạ quyết tâm, nhất định phải hòa giải. Chỉ là anh ta lấy đâu ra tiền để bồi thường a? Anh ta liếc nhìn Điền Tâm, Điền Tâm vẻ mặt bình tĩnh, cho anh ta một ánh mắt tất cả để em lo.

Điền Quang cảm thấy có chút không thích hợp, chỉ là một loạt sự việc xảy ra, căn bản không kịp để suy nghĩ xem chỗ nào không thích hợp, anh cẩn thận quan sát em gái từ trên xuống dưới. Hẳn là Điền Tâm không sai, chỉ là cách đối nhân xử thế như biến thành một người khác vậy. Điền Tâm trước kia nói chuyện cũng không dám nói lớn tiếng, nhìn đâu cũng là bộ dáng thành thật, hôm nay vậy mà dám hất trà vào mặt Tô Thị Phàm, lại còn dám đối mặt trực tiếp với Tô Thị Phàm, nha đầu này sẽ không phải là bị ma nhập rồi chứ, thay đổi cũng quá lớn rồi!

“Các anh có đồng ý hòa giải không? Điền tiên sinh?” Tô Diệc Vũ hỏi lại lần nữa, không lầm chứ, người đàn ông này bị ngốc sao? Họ đã chủ động bày tỏ, đồng ý hòa giải, anh ta vậy mà ngây người đứng đó không nhúc nhích. Anh ta không biết người mình đánh là phó tổng tập đoàn Diệc Vũ a, nếu làm theo trình tự bình thường, hiện tại anh ta đã ở trong trại tạm giam rồi.

Điền Quang đẩy đẩy Điền Tâm, anh ta không ứng phó được.

Điền Tín ngọt ngào cười với Tô Diệc Vũ: "Hòa giải đương nhiên là tốt, nhưng nên hòa giải như thế nào đây?"

Tô Diệc Vũ nhướng mày, khóe miệng cong thành một vòng cung: "không cần các cô bồi thường, chúng tôi còn có thể bồi thường cho các cô. Chỉ là có một yêu cầu, qua hôm nay liền quên chuyện này đi, sau này đừng nói cho ai biết hoặc truyền thông tin tức liên quan đến sự việc hôm nay. "

Điền Quang vừa nghe không cần bồi thường trong lòng vui mừng khôn xiết, lập tức gật đầu như đập tỏi: "Được được được, đều do Tô tiểu thư nói là được."

Điền Tâm nhịn không được đá anh trai mình một cái, nàng đã có sự định khác trong lòng.

"Đáng lẽ hôm nay không nên xảy ra sự việc này, Tôi thành thành thật thật đợi anh tôi ở nhà hàng tây, không ngờ tới Tô tiên sinh lại đột nhiên ngồi trước mặt tôi, nói tôi muốn câu dẫn anh ta, còn nắm lấy tay tôi không buông, một cô gái như tôi....... "Điền Tâm chớp chớp mắt:" Một cô gái như tôi tự nhiên là sợ hãi rồi, anh trai thấy tôi hoảng sợ, liền chạy tới bảo vệ tôi, hai người mới lao vào đánh nhau, suy cho cùng việc này cũng là do Tô tiên sinh khiêu khích trước, tôi muốn anh ta xin lỗi tôi ".

Tô Thị Phàm khẽ cau mày, hôm đó cô nhặt điện thoại của Tô tHỊ Phàm, vốn dĩ là muốn giúp Tô Thị Phàm thêm tài khoản WeChat của ông chủ xí nghiệp, thấy Điền Tâm thêm bạn bè, với tinh thần đùa giỡn đã thêm nàng, cô vẫn luôn thích những cô gái ngoan ngoãn ngọt ngào, vì vậy nhìn thấy Điền Tâm không nhịn được trêu chọc hai câu. Cộng thêm Tô Thị Phàm tuổi cũng không nhỏ nữa, chưa bao giờ đưa bạn gái về nhà, Điền Tâm lại nói là Tô Thị Phàm chủ động để lại Wechat, Tô Diệc Vũ vô cùng bất ngờ, người em trai này của cô từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cho con gái Wechat của mình, cho nên mới gửi tin hẹn Điền Tâm, giọng điệu mặc dù có chút không trang nghiêm, nhưng Điền Tâm cũng không nói gì cả a. Tại sao bây giờ nàng lại nói như vậy, là có ý gì?

Điền Tâm đột nhiên nhớ ra Tô Thị Phàm từng nói rằng, tin nhắn WeChat là do chị họ của đùa dai gửi đi, có lẽ người chị họ Tô Diệc Vũ này, giọng nói trở nên lạnh hơn nói, "Tô tiên sinh xác thực là dùng Wechat hẹn tôi, nNhưng tôi cảm thấy anh ta nhân phẩm không đứng đắn, lúc đó tôi đã xóa anh ta đi. Tôi không hề đồng ý lời mời của anh ta. Hôm nay là do anh tôi nhất thời nổi lòng tham hẹn tôi đến đây. Chắc hẳn anh ta hiểu lầm nghĩ tôi đang đợi cho anh ta. Tôi làm sao biết được WeChat đã bị xóa mấy ngày, anh ta vẫn đến cuộc hẹn như bình thường chứ. Chẳng qua ... "Điền Tâm cắn môi nhìn Tô Diệc Vũ" Nhưng mà hôm nay Tô Thị Phàm nói với tôi Uwechat là do chị họ của anh ta gửi, anh ta chính là bị chị họ ép đến cuộc hẹn, người chị họ này chắc là chị đúng chứ? Cho nên đám có tiền các người cho rằng người nghèo chơi rất vui, có thể tùy ý đùa giỡn sao? Nếu như Tô tiên sinh không nguyện ý xin lỗi, Tô tiểu xin lỗi tôi cũng đồng ý. "

Điền Quang ngơ ngác nghe Điền Tâm nói xong, cứ nghe cho đến khi Điền Tâm muốn Tô Diệc Vũ xin lỗi, anh ta cả kinh nhảy dựng lên, Điền Tâm là bị điên sao?

Nghe xong những lời của Điền Tâm Tô Diệc Vũ cũng sửng sốt, cô thật sự không biết có những tình tiết xen giữa này, Tô Thị Phàm anh tuấn bất phàm khí vũ hiên ngang gia thế hiển hách, năng lực cá nhân trong đám phú nhị đại ở B thị cũng là hạng nhất, biết bao thiên kim nhà giàu cầu mà không được, ở nhà đòi sống đòi chết, Điền Tâm vậy mà xóa bạn với anh ta!

Nhưng không hổ là người làm tông tài, cho dù trong lòng có kinh ngạc thế nào cô cũng chỉ ảm đạm cười rồi cho qua.

"Nếu những gì em nói là sự thật, tôi đồng ý xin lỗi em, nhưng Tô Thị Phàm cũng là người bị hại, hôm nay cậu ấy đến cuộc hẹn cũng là bị tôi up hiếp, cho nên đừng trách cậu ấy"Tô Diệc Vũ nói xong hướng Điền Tâm khom lưng 90 độ: "Điền Tâm tiểu thư, tôi trịnh trọng xin lỗi cô ở đây, hy vọng em có thể tha thứ cho hành vi nghịch ngợm của tôi." Cô lấy tay che ngực để ngăn nó lộ ra ngoài, khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt mang theo thành ý xin lỗi.

Chóp mũi bay tới một mùi nước nhàn nhạt, trong lòng Điền Tâm ngơ ngác một hồi, Điền Quang ở phía sau dùng lực véo nàng, trong đầu mới hồi phục lại một chút thanh tỉnh.

"Tôi ... tôi chấp nhận lời xin lỗi của chị, hòa giải là được, chúng tôi cũng không muốn bồi thường quá nhiều, chỉ cần bồi thường chi phí điều trị cho anh tôi như bình thường là được rồi. Chỉ là chị nói nói rằng nếu ai đó muốn hỏi chúng tôi về điều này, muốn chúng tôi giữ bí mật thay các người, chuyện này không nằm trong phạm vi chúng tôi nên tuân thủ? ”Điền Tâm trong lòng có chút căng thẳng, dù sao thì đây là lần đầu tiên ép buộc người ta, nàng vẫn rất ngượng ngùng.

"Cho nên ..." Tô Diệc Vũ không hiểu Điền Tâm là có ý gì, không nguyện ý giữ bí mật sao? Rốt cuộc là muốn nói điều kiện gì với cô. Sắc mặt cô dần trở nên nghiêm túc, nếu đó là một yêu cầu đặc biệt vô lý, cô cũng không nhất thiết chịu ủy khuất để xử lí tốt đẹp chuyện này nữa.

"Điền tiểu thư không bằng đem lời nói hết một lần, rốt cuộc làm sao mới có thể đồng ý yêu cầu của chúng tôi?"

Điền Tâm thấy Tô Diệc Vũ sắc mặt thay đổi, nàng có hơi do dự, bây giờ nầng đang đối mặt với thiên chi kiêu tử của tầng lớp thượng lưu, cô nhấc tay là liền có biện pháp tiêu diệt tầng lớp thấp nhất xã hội như bọn họ. Điền Tín cắn cắn môi, đánh cuộc một lần đi! Thật sự không cam tâm suốt đời sống như vậy, kiếp trước nàng dựa vào cha mẹ sống cuộc sống của bạch phú mĩ, kiếp này nàng phải dựa vào chính mình.

"Chúng tôi có thể bảo mật, tôi có một điều kiện, tôi muốn xin Tô tiểu thư giúp một việc nhỏ?"

Tô Diệc Vũ cười lạnh: "Rốt cuộc là điều kiện gì?"

“Tôi thất nghiệp rồi, tôi muốn Tô tiểu thư có thể giúp tôi giới thiệu một công việc.” Điền Tâm sau khi nói xong mặt liền đỏ, trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ.

Tô Diệc Vũ không ngờ Điền Tâm lại nói ra điều kiện như vậy, không chút che giấu sự kinh ngạc của mình: "Chỉ cái này? Đơn giản như vậy?" Cô gái nhỏ này không biết là ngây thơ hay chỉ số IQ thấp, nếu như là đề ra một cái giá bồi thường rất cao ngược lại sẽ phù hợp với nhận thức của cô đối với tầng lớp bọn họ, kết quả nàng chỉ muốn tìm một công việc?

Điền Quang đã nóng nảy rồi, vẻ mặt không dám tin, em gái anh ta không phải là đồ ngốc chứ? Anh ta cho rằng Điền Tâm không muốn bồi thường vì nàng muốn đòi thứ lớn hơn chẳng hạn như một căn nhà một chiếc xe đại loại vậy, kết quả chỉ nhờ người ta giúp tìm việc làm, não của nàng có phải bị hỏng não rồi không? Một người tốt nghiệp cao trung như nàng, người ta có thể giới thiệu công việc nào cho nàng? em gái này hôm nay thay đổi quá nhiều, như đổi thành người khác vậy, nhất định là trúng tà rồi! Anh ta lo lắng đến mức lắp bắp nói: "Tô ... Tô ... Tô tiểu thư, em gái tôi...... nó có hơi ngốc, nó không phải...........không phải có ý đó!"

Điền Tâm lập tức trừng mắt nhìn Điền Quang, ra hiệu cho anh ta im miệng, Điền Qunag lại không tự chủ được ngậm miệng lại, nghĩ thầm, xong rồi xong rồi đây thực sự không giống em gái của tôi, vậy mà dám trừng mình như vậy, không phải là trúng tà thật đó chứ!

" Mặc dù tôi tốt nghiệp cao trung chỉ có kinh nghiệm làm nhân viên văn thư trong một công ty nhỏ, nhưng tôi đã tự học ba ngoại ngữ và ..." Điền Tân dừng lại một chút, bản thân ở kiếp trước và kiếp này là không gian song song. Tuy nhiên ngôn ngữ không khác biệt lắm, nhưng mà thành phố kiếp trước và đại học kiếp này đều không có, nàng nên nói cái gì? Mặc dù có kinh nghiệm quản lý công ty lớn, nhưng kí chủ chỉ có bằng cao trung cũng là sự thật! Nàng không có gì để chứng minh rằng bản thân nàng có những khả năng đó.

Chỉ đành kiến trì đến cùng nói tiếp: "Và tôi có năng lực học tập rất cao, mong muốn có thể làm việc ở một công ty lớn, tôi bảo đảm sẽ khiến chị nhìn bằng con con mắt khác." Nói xong Điền Tâm có chút chột dạ, nói như vậy hình như bản thân thực sự không có cái gì có thể đem ra a?

Vẻ mặt Tô Diệc Vũ rất bình tĩnh, chi nhẹ cười, hỏi: "Em tự học ba ngoại ngữ ? Ba cái nào?"

“Tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức.” Điền Tâm trả lời.

Một cô gái nhỏ như vậy, nếu thật sự có thể tự mình học ba ngoại ngữ, học lực hẳn là không tệ. Tô Diệc Vũ gật đầu hỏi bằng tiếng Anh: "Em dùng cách nào để tự học?"

"Tìm các khóa học miễn phí trên mạng, sau đó xem phim nước ngoài. Hãy tận dụng mọi cơ hội để luyện nói tiếng Anh với bạn bè nước ngoài." Chỉ có thể trả lời như thế này rồi, Điền Tâm nghĩ, cũng không thể nói với Tô Diệc Vũ, kiếp trước ông ngoại của cô sống ở Pháp, ông nội bà nội ở Đức, bản thân sang Mỹ du học.

“Thật sự chỉ vẻn vẹn ba loại ngoại ngữ này thôi sao?” Tô Diệc Vũ lần này dùng tiếng Pháp.

Điền Tâm ngay lập tức trả lời bằng tiếng Pháp: "Đúng vậy, vì lương của tôi có hạn, nên chỉ có thể học những khóa học rẻ tiền hoặc không tốn tiền".

"Nếu thật sự như vậy, em rất giỏi. Người bình thường thông qua tự học học tốt một chút đã không tồi rồi, em có thể học được ba loại. Em rất không tồi." (Tiếng Đức)

Nghe giọng điệu của Tô Diệc Vũ, xem ra có hi vọng rồi, Điền Tâm trong lòng vui vẻ vội vàng đáp lại bằng tiếng Đức: "Tôi có xuất thân kém hơn những người kháca, vì vậy tôi chỉ có thể càng nổ lực hơn những người khác. Cảm ơn sự công nhận của Tô tiểu thư đối với tôi."

Thông thạo chuyển chuyển đổi ba loại ngôn ngữ, vả lại phát âm đúng chuẩn, nếu như thực sự thông qua tự học có thể học đến như vậy. thật sự là rất lợi hại rồi. Tô Diệc Vũ gật gật đầu, cảm thấy mình đã đánh giá thấp Điền Tâm, bất luận như thế nào, một người sẵn sàng tiếp tục đi lên bằng nỗ lực của bản thân, đều đáng nhận được khẳng định. Nếu như bản thân sinh ra trong một gia đình bình thường như vậy, nói không chừng còn không giỏi bằng nàng!

"Vậy thì ..." Tô Diệc Vũ đưa tay về phía Điền Tâm, "Hoan nghênh em gia nhập Tập đoàn Diệc Vũ. đúng lúc tôi thiếu một thư ký riêng, sau này em chính là thư kí của tôi rồi."

“Thư ký riêng?” Điền Tâm vội vàng đưa tay ra bắt tay Tô Diệc Vũ, tuy rằng không phải là một vị trí rất vừa ý, nhưng dựa vào điều kiện của Điền Tâm ở kiếp này đã là một bước nhảy vọt về vật chất rồi, cứ từ từ đi. Sau đó chân thành nói với Tô Diệc Vũ: "Cảm ơn Tô tiểu thư đã cho tôi cơ hội này."

Điền Tâm hai tay mềm mại như xúc tu không xương, bàn tay nhỏ bé bị bao vào lòng bàn tay Tô Diệc Vũ, Tô Diệc Vũ thoáng chốc thất thần, bắt tay một cái, vội vàng đem tay của mình rút về, nhẹ nhàng nói: "Em cũng nên biết rằng việc này đã lên hotsearch Weibo, em nhất định cảm thấy tôi đồng ý với em là đang thỏa hiệp. Nhưng tôi muốn nói với em rằng, tôi đáp ứng với em để em đến tập đoàn Diệc Vũ làm việc, là bởi vì công nhận năng lực học tập củ em, chỉ là muốn cho em một cơ hội, có thể làm được lâu dài hay không là tùy thuộc vào em. "

Điền Tâm ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: " Tô tiểu thư yên tâm, dùng tôi chính là quyết định đúng đắn nhất trong đời cô."

Nhiều năm sau Tô Diệc Vũ mỗi lần khi nghĩ tới việc này, đều sẽ cười ngây ngô cả ngày.

Lúc đó cô còn tưởng rằng tiểu cô nương này là nghé con mới sinh không sợ hổ hiểu biết quá ít quá ngây thơ,nào biết được thật sự bị nàng nói trúng rồi. "

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: