Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 8: Động tâm

2562 0 33 0

Dì dọn vệ sinh hôm nay có chút căng thẳng, bình thường đến văn phòng tổng tài để quét dọn, đều tranh thủ lúc tổng tài vắng mặt, bây giờ tổng tài và phó tổng đều ở đây, cảm thấy bàn tay đang thu dọn thảm lông cừu giống như không còn là của mình nữa rồi.

Chiếc thảm lông cừu này được tổng tài đặc biệt thích, nghe nói đây là quà sinh nhật do phó tổng tặng, không biết làm sao lại dính nhiều cà phê như vậy, bà lấy khăn lau nửa ngày xũng không lau sạch được.

Bà ngẩng đầu liếc nhìn Điền Tâm, đây chắc hẳn là thư ký mới đến, bộ dáng gầy gò yếu ớt, dáng vẻ trong sáng ngây thơ, chắc là nàng không cẩn thận làm đổ cà phê lên, nếu không phó tổng sao lại có bộ dáng như muốn ăn thịt nàng như vậy chứ.

Dì dọn vệ sinh thở dài một hơi, cái thảm này cũng coi như bỏ đi rồi, cô gái nhỏ này ngày đầu tiên đi làm đã phạm sai lầm lớn như vậy, nhất định sẽ bị đuổi việc, rất đáng thương.

Tô Diệc Vũ hỏi: "Dì, tấm thảm này có thể làm sạch không?"

" Tô tổng, cà phê này đã thấm vào thảm rồi, lông cừu lại không giặt được......" Dì dọn vệ sinh có chút căng thẳng, đây là lần đầu tiên tổng tài nói chuyện với bà!

Tô Thị Phàm không nhịn được mở miệng: "Chị, thảm hư rồi em mua cái mới tặng chị, chị trước tiên đừng quản cái thảm này nữa." Hắn ta chỉ tay về phía Điền Tâm: "Hôm nay bất luận thế nào em cũng không thể để tra nữ ở lại công ty."

Nghe được lời này, Điền Tâm nhướng mày hừ một tiếng, bởi vì tức giận, cái mũi thanh tú của nàng có hơi nhăn lại, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào mím chặt, đôi mắt đen nhánh liếc sang một bên, dáng vẻ này đúng là đáng yêu không thể tả được.

Dì dọn vệ sinh hoảng sợ, cô gái nhỏ này đã làm sai chuyện mà còn ngang ngược như vậy.

Tô Diệc Vũ nhịn không được bật cười: "Thị Phàm, Điền Tâm vẫn còn nhỏ, em cũng phải cho cô ấy một cơ hội. Hiểu lầm giữa hai người, nguồn gốc cũng là do chị gây nên, em muốn trách thì trách chị. Hơn nữa cô ấy là thư ký của chị, em cũng đâu cần phải gặp cô ấy mỗi ngày. "

Cô sẽ không tùy tiện tìm một người đến làm thư kí đâu, đêm qua cô đã cử một thám tử tư để điều tra chi tiết về Điền Tâm. Cô gái nhỏ này sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã bị gia đình bóc lột, vẫn luôn thành thật an phận, trước đó khi còn làm việc trong một công ty nhỏ cũng vâng vâng dạ dạ chịu sự bắt nạt của đồng nghiệp, Điền tâm trong hoàn cảnh này còn có thể đủ kiên trì để học tập, rất đáng để khen ngợi. Hơn nữa, thám tử tư nói với Tô Diệc Vũ, tiền tiết kiệm của Điền Tâm hiện tại còn chưa đến hai nghìn tệ, nàng dưới tình huống túng quẫn như vậy, nàng không có sư tử đại khai khẩu * với Tô Diệc Vũ đòi tiền bạc tài vật, mà chỉ muốn cô cho một phần công việc, đủ để cho thấy cô gái nhỏ này vẫn là một người có mưu cầu có giới hạn. Đối với một cô gái nhỏ như thế, Tô Diệc Vũ vẫn là khá sẵn lòng giúp nàng một tay. Chỉ là từ hôm qua đến hôm nay, Điền Tâm đã đắc tội Tô Thị Phàm thành thế này, dường như không giống như những gì thám tử tư đã nói là người đáng thương thành thật an phận tự ti mẫn cảm chịu sự bắt nạt sỉ nhục, thấy nàng phát cáu chẳng ngó ngàng gì tới, giống như trái ớt nhỏ tính tình nong nảy, tính cách này ngược lại hợp với khẩu vị của Tô Diệc Vũ, tốt biết bao a, trông rất tràn đầy sức sống.

*Sư tử đại khai khẩu: công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to, đại khái có nghĩa rất tốn tiền.

“Chị!” Tô Thị Phàm gọi.

“Không cần nói nữa, chị biết, em bây giờ lớn rồi, cũng sẽ không nghe lời chị như lúc còn nhỏ nữa, nhưng cho dù thế nào em trong lòng chị vẫn là em trai tốt nhất.” Tô Diệc Vũ dùng vẻ mặt tiếc nuối nhìn Tô Thị Phàm.

"Em.....Em......" Tô Thị Phàm "em" nửa ngày không nói nên lời, người chị gái này vẫn luôn biết cách làm sao đối phó với hắn, hắn sợ nhất là cô nói ra câu này, cô luôn dùng câu nói này để đâm hắn.

Hắn ta buồn bực đấm một quyền xuống bàn tổng tài, quay đầu thét to với dì quét dọn vệ sinh: "Đem tấm thảm này vứt vào thùng rác đi."

"Nhưng trong kho không có thảm mới để đổi, hay là đợi mua tấm thảm mới rồi đổi?" Dì dọn vệ sinh mềm yếu nói.

"Tôi kêu bà vứt thì cứ vứt đi, đâu ra lắm chuyện như vậy!" Tô Thị Phàm nói xong, đầu cũng không thèm quay lại đã đi ra ngoài, khi đi ngang qua Điền Tâm, hắn ta dừng lại một chút, nghiến răng nghiến lợi mà cảnh cáo: "Cô tốt nhất đừng có lại gây chuyện, nếu không tôi sẽ giết cô."

Điền Tâm vội vàng lùi lại hai bước cung kính nói: “Phó tổng đi thong thả!” Trong mắt lại hiện lên vẻ đắc ý.

Tô Thị Phàm không để ý đến nàng, sải bước ra khỏi cửa, dùng chân đá văng cánh cửa văn phòng tổng tài rồi nghênh ngang bước đi.

Tô Diệc Vũ đỡ trán thở dài một tiếng, nhìn dì dọn vệ sinh kinh hồn vẫn chưa bình tĩnh lại trấn an nói: "Dì, phó tổng là đang giận cá chém thớt với tôi, không liên quan gì đến dì. Dì cứ nghe nó vứt tấm thám trước đi, nhanh ra ngoài đi!" "

Dì dọn vệ sinh đã muốn ra ngoài từ lâu rồi, nghe xong lời này, liền vội vàng ôm tấm thảm tông cửa xông ra ngoài.

Văn phòng khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại Điền Tâm và Tô Diệc Vũ.

Tô Diệc Vũ tự mình bật máy tính lên, ngón tay của cô không ngừng gõ trên bàn phím, thỉnh thoảng lại đưa tay vén mái tóc dài trên trán ra sau tai. Chính là động tác vén tóc này, khiến Điền Tâm nhìn đến ngây người, Tô Diệc Vũ không có góc chết, nhìn từ mọi góc độ nào cũng đều đẹp. Cho dù là Từ Nhiên kiếp trước, ở trước mặt Tô Diệc Vũ cũng sẽ tự ti mặc cảm đi! Cô mới là thiên chi kiêu tử thực sự.

Tô Diệc Vũ đột nhiên ngẩng đầu nói với Điền Tâm: "Điền Tâm, buổi tối tôi phải tham gia một bữa tiệc tối, em đi đổi một bộ lễ phục, buổi tối đi cũng tôi."

"Tô tổng..." Điền Tâm không biết nên mở miệng như thế nào, nàng không có váy để mặc trong bữa tiệc tối, cũng không có tiền để mua, chỉ đành phải thử hỏi, "Có thể nói cho tôi biết, tiền lương hàng tháng của tôi là bao nhiêu không? Tôi có thể nhận trước tiền lương không? Nói xong lời này, mặt của nàng liền đỏ không rõ lí do, khi nàng đối mặt với Tô Diệc Vũ lại có cảm giác tự ti không tài nào hiểu được.

Tô Diệc Vũ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, khóe môi hồng hào cong lên: "Lương tháng 30.000 tệ, biểu hiện tốt còn có tiền thưởng. Em không cần ứng trước lương." Tô Diệc Vũ lấy trong ví của mình ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Điền Tâm: "Chi phí trang phục cho thư ký tổng tài, công ty sẽ thanh toán, tiền trong thẻ cứ coi như là tiền thưởng của tháng này đi! Em xuống dưới lầu đợi. Tôi gọi tài xế đưa em đến trung tâm thương mại."

Điền Tâm nhận lấy tấm thẻ, Tô Diệc Vũ dùng lực nắm lấy tay nàng, dùng ánh mắt khích lệ nhìn Điền Tâm nói: "Tiểu Điền Tâm, tôi tin rằng em sẽ làm tốt phần công việc này."

Điền Tâm nhẹ nhàng mà rút tay của mình về, ngây người nhìn Tô Diệc Vũ, một lúc lâu, nàng mới bước nhanh ra khỏi văn phòng. Sau khi đóng cửa phòng làm việc, nàng dựa vào tường thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Nhìn bàn tay phải bị Tô Diệc Vũ nắm, bên trên tựa hồ còn dính mùi nước hoa của Tô Diệc Vũ.

Xong rồi xong rồi, Điền Tâm nghĩ, bản thân là làm sao vậy, nếu như là Từ Nhiên của kiếp trước, còn có thể có chút hi vọng, kiếp này ngay cả công việc thư ký nhỏ này cũng là do Tô Diệc Vũ bố thí cho nàng, nàng ra sức lắc lắc đầu của mình, đừng có suy nghĩ không an phận nữa.

 

- - - - - - - -

Điền Tâm bước ra khỏi công ty, có một chiếc Ferrari màu đỏ đậu ở cửa, người lái xe của Tô Diệc Vũ đang vẫy tay với nàng: "Xin chào Điền tiểu thư! Tô tổng đã nhờ tôi đưa cô đến trung tâm mua sắm."

Tài xế của Tô Diệc Vũ là một ông chú trung niên, đầu cắt ngắn, nhìn rất thân thiện. Điền Tâm vừa lên xe ông liền tự giới thiệu: "Điền tiểu thư sau này gọi tôi là chú Mã là được rồi, cô là thư ký của Tô tổng, sau này chúng ta chính là đồng nghiệp rồi, sau này nhất định sẽ gặp nhau mỗi ngày. . "

Điền Tâm mỉm cười gọi một tiếng chú Mã.

Chú Mã là một người rất hay nói, mặc dù quãng đường đến trung tâm mua sắm chỉ mất 20 đến 30 phút nhưng Điền Tâm từ chỗ chú Mã đã biết được rất nhiều việc liên quan đến Tô Diệc Vũ.

Bác Mã khi còn trẻ là bộ đội đặc chủng giải ngũ, làm tài xế cho nhà họ Tô đã được 20 năm rồi, Tô Diệc Vũ chắc hẳn là một ông chủ vô cùng tốt, khi bác Mã nhắc đến cô trong mắt vừa là đâu lòng vừa là biết ơn.

"Lúc tôi làm tài xế cho nhà họ Tô Tô tổng mới tám tuổi, bây giờ đã hai mươi tám rồi, tôi là nhìn cô ấy lớn lên đó. Tôi nói cô biết Điền tiểu thư, cô phải giúp Tô tổng làm việc thật tốt, nếu có ai đó có lỗi cô ấy tôi sẽ liều mạng vì Tô tổng. "

Điền Tâm cười cười nói: " Cháu biết rồi chú Mã."

Nàng dừng lại hỏi một câu mà bản thân đặc biệt muốn biết câu trả lời: "Tô tổng ...chị ấy có bạn trai chưa?"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: