Chú Mã sửng sốt một chút, hiển nhiên là không ngờ tới Điền Tâm lại hỏi câu này.
“Tô tổng hầu như chưa nói chuyện yêu đương bao giờ.” Chú Mã cau mày nói: “Dù sao tôi cũng chưa thấy cô ấy dẫn con trai về nhà. Nhưng thật ra có không ít thiếu gia nhà giàu theo đuổi cô ấy, nhưng đều bị cô ấy từ chối hết”.
Nói đến đây chú Mã có vẻ rất buồn rầu: "Haizz, cũng không biết Tô tổng thích kiểu nào. Luôn một mình như vậy kêu người ta làm sao yên tâm được".
Điền Tâm nghe được lời này, trong lòng vui vẻ, nhưng trong phút chốc lại để cảm xúc này rơi xuống. Hiện tại Tô Diệc Vũ đơn thân thì đã sao, cũng không có nghĩa cô ấy là đồng tính luyến ái, cũng không có nghĩa cô ấy sẽ nhìn trúng Điền Tâm.
Dù sao Điền Tâm của kiếp này so với Tô Diệc Vũ là cách biệt một trời.
Xe đột nhiên rẽ vào một khúc cua, lái ra khỏi giao lộ, dừng lại ở cửa của một khu mua sắm cao cấp, chú Mã xuống xe giúp Điền Tâm mở cửa xe, chỉ về hướng chỗ đậu xe dưới lòng đất nói: "Điền tiểu thư, tôi ở bãi đậu xe ngầm phía dưới đợi cô, nếu cô mua cong rồi, thì gọi điện thoại cho tôi, một lát nữa vẫn là đón cô ở chỗ này."
Điền Tâm vội vàng nói một tiếng cảm ơn, nhấc váy bước xuống xe.
Xuyến đến kiếp này, nàng vẫn chưa ghé qua trung tâm mua sắm, số quần áo mua được đều là mua qua mạng, bước vào trung tâm mua sắm, nhìn thấy khách hàng nối liền không dứt, vậy mà có một loại cảm giác thân thiết không thể giải thích được. Kiếp trước mua đồ chưa bào giờ tính giá, nhìn trúng loại quần áo nào cơ bản đều là mua mỗi thứ một màu, lúc đó chỉ nói là bình thường, giờ đây nghèo rồi mới biết được bản thân lúc đó hạnh phúc biết bao nhiêu.
Nàng tìm một cây ATM gần nhất, từ trong chiếc túi nhỏ, lấy tấm thẻ ngân hàng Tô Diệc Vũ đã đưa ra, mặt trái của thẻ có dán một tờ giấy nhỏ, bên trên có viết mật mã .
Nàng luôn muốn biết Tô Diệc Vũ cho nàng bao nhiêu để mua trang phục, lỡ như mua quá đắt, không có tiền để trả không phải rất mắt mặt sao?
Sau khi nhập mật mã, Điền Tâm cẩn thận đếm mấy số không trên màn hình, số dư trong thẻ này có 10 vạn nhân dân tệ.
Tô Diệc Vũ đối với nàng không tồi , chẳng qua Điền Tâm cũng không hề cảm thấy quá khoa trương, lúc nàng còn là bạch phú mĩ, lúc vui vẻ túi xách mười mấy vạn cũng có thể tùy tiện tặng người khác, cấp dưới làm việc tốt, trực tiếp thưởng nhà tặng xe. Tiền của Tô Diệc Vũ chỉ sợ còn nhiều hơn Từ Nhiên ở kiếp trước, cho nên chỉ cần bản thân nỗ lực làm việc, chỉ cần vì tập đoàn Diệc Vũ tạo ra lợi ích, tuyệt đối sẽ xứng đáng với sự khen thưởng của Tô Diệc Vũ dành cho nàng.
Nàng vẫn đang mặc chiếc váy trắng bị Tô Thị Phàm làm đổ cà phê lên trên mình, cho nên trước tiên nàng phải mua một chiếc váy để thay chiếc váy này ra.
Đi ngang qua một vài cửa hàng mà nàng từng mua ở kiếp trước, nàng đè xúc động muốn đi vào của bản thân. Trong lòng mặc niệm, hiện tại mua không nổi hiện tại mua không nổi.
Đúng lúc nàng đang đi dạo một mình, một giọng nữ quen thuộc vang lên phía sau, "Yo! Đó không phải là Điền Tâm sao?"
Giọng nói có chút quen thuộc, Điền Tâm quay đầu nhìn lại, ha! Không phải oan gia không gặp mặt, vậy mà lại là Lại Tiểu Dung.
Lại Tiểu Dung hôm nay rõ ràng là đã cẩn thận trang điểm, chỉ là người quá xấu, trang điểm thế nào đi chăng nữa nhìn cũng dưới mức trung bình. Vòng eo vốn dĩ đã tròn, còn mặc một chiếc váy tiên nữ bó eo, cách ăn mặc này quả thực là không thể nào nhìn nổi.
Lại Tiểu Dung quan sát Điền Tâm từ trên xuống dưới, nhìn thấy Điền Tâm mặc một chiếc váy bị ố vàng, nhịn không được bật cười: "Sau khi bị đuổi khỏi công ty sống không tốt mấy đi. Ngay cả một bộ quần áo sạch sẽ cũng không có mặc."
Điền Tâm cuối đầu nhìn xuống chiếc váy của mình, không phải của thương hiệu lớn nhưng được cắt may vừa vặn với cơ thể, kiểu dáng đoan chính, dù sao đi nữa đẹp hơn nhiều so với những bộ quần áo cũ đã mặc trước đây! Hơn nữa chiếc váy này mặc dù chỉ có giá 3.000 nhân dân tệ, nhưng với mức lương ở trong công ty nhỏ mà nàng từng làm, cũng được coi là chi phí cao rồi. Lại Tiểu Dung từ chỗ nào nhìn ra nàng sống không tốt chứ?
Lại Tiểu Dung thấy Điên Tâm không nói chuyện càng nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng của mình, cô ta càng cười vui vẻ hơn.
"Cô đang tìm việc ở đây à? Haha, nhìn dáng vẻ nhếch nhác bây giờ của cô, hiện tại rất hối hận phải không?"
Điền Tâm nghe xong lời này, không thể nhịn được bật cười: "Hối hận cô thật sự rất biết nói đùa."
Lại Tiểu Dung một bên nhẹ lắc đầu một bên hận sắt không rèn thành thép nói. "Cô nói cô, hiện tại cô nói tốt với tôi hai câu, cầu xin tôi, xin lỗi tôi cho tốt,nói không chừng tôi có thể sẽ giúp cô nói tốt hai câu, để cô trở lại tiếp tục làm việc tại công ty. "
"Vậy tôi cám ơn cô trước rồi, nhưng công ty của các người quá nát rồi, tôi nhìn không vừa mắt . Tôi còn phải vội vàng đi mua quần áo, tôi đi trước đây." Điền Tâm không muốn tiếp tục dây dưa với Lại Tiểu Dung, xoay người chuẩn bị rời đi.
Làm sao biết được Lại Tiểu Dung vậy mà tiến lên hai bước nắm lấy cánh tay của Điền Tâm.
"Đừng vội đi a, dù sao chúng ta cũng từng là đồng nghiệp, cùng nhau mua sắm a!"
Điền Tâm giật mình, cảm giác làn da bị Lại Tiểu Dung chạm vào đều nổi da gà, muốn đem tay rút ra, nhưng Lại Tiểu Dung lại nắm quá chặt, dưới tình thế cấp bách vậy mà lại rút không ra.
"Cô muốn làm gì, buông tôi ra, khoác như vậy không thấy nóng sao?"
Lại Tiểu Dung không có ý tốt cười nói: "Không phải cô muốn mua quần áo sao? Tôi đi cùng cô a! Tôi muốn xem xem cô mua được y phục của nhà nào."
Nói xong liền kiên quyết túm lấy Điền Tâm vào một cửa hàng sang trọng.
Điền Tâm giãy dụa không ra được, đành phải thuận theo cô ta, nhìn dáng vẻ của nữ nhân ngu xuẩn này xem ra là muốn nhìn cô mất mặt, không phải chỉ là mấy bộ quần áo sao? Hiện tại cũng không phải không mua được.
Người hướng dẫn mua sắm trong cửa hàng thấy bọn họ lôi lôi kéo kéo tiến vào, liền có chút khó gần.
Ý định ban đầu của Lại Tiểu Dung là khiến Điền Tâm mất mặt, khi vừa bước vào cửa hàng liền dùng âm thanh vô cùng lớn nói: "Nhân viên bán hàng, giới thiệu một bộ quần áo phù hợp với vị tiểu thư này, vị tiểu thư này muốn mua quần áo!"
Hướng dẫn viên mua sắm quan sát hai người họ từ trên xuống dưới, chỉ đành phải lễ phép chỉ vào một chiếc váy dạ hội trên người người mẫu nói: \ "Tiểu thư có thể xem qua chiếc váy này, là thiết kế lộ vai được ưa chuộng trong năm nay, loại lễ phục ngắn này rất phù hợp với loại vóc dáng nhỏ xinh của nữ sinh giống như cô, mặc dù là lễ phục, mặc bình thường cũng sẽ không cảm thấy gượng gạo. "
Lại Tiểu Dung vội vàng nói: "Mau lấy xuống cho cô ấy thử xem."
Người hướng dẫn mua sắm không nhúc nhích, chỉ nhìn Điền Tâm nói: "Bộ quần áo này là mẫu mới của năm nay, hiện nay có giá 30.000 tệ, vị tiểu thư này có cần thử một chút không?"
Lại Tiểu Dung thở ra một ngụm khí lớn, lặng lẽ tìm một chiếc ghế sô pha ngồi xuống.
Điền Tâm xem kỹ kiểu dáng và chất liệu của bộ quần áo đó, cảm thấy không hổ là là người hướng dẫn mua hàng của một thương hiệu lớn, ánh mắt không tồi, Điền Tâm dáng người nhỏ nhắn không phù hợp với những lễ phục dài, kiểu ngắn này rất có tính thiết kế, màu tím nhạt vừa sống động vừa không mất sự trang trọng, thiết kế lộ vai cũng sẽ không khiến Điền Tâm thoạt nhìn vô cùng non nớt.
“Cô lấy bộ lễ phục này cho tôi thử một chút!” Điền Tâm lại chỉ vào một chiếc túi xách xinh xắn nói, “Còn có cái này lấy cho tôi coi một chút”.
Hướng dẫn viên mua sắm thấy vẻ mặt Điền Tâm bình tĩnh, một chút cũng không rụt rè, liền lấy cho Điền Tâm xem thử.
Mặc vài người quả thật không tồi, hướng dẫn viên mua sắm liên tục khen ngợi.
Lại Tiểu Dung lại có vẻ mặt đang xem kịch hay.
"Mặc vào nhìn cũng rất đẹp, cô mau mua đi!"
Khóe miệng Điền Tâm cong cong: "Nếu đã đến cùng nhau, cô có muốn cũng thử một bộ, tôi kêu hướng dẫn viên mua sắm cũng giúp cô chọn một bộ ?"
Lại Tiểu Dung kinh ngạc nhảy dựng lên, vội vàng xua tay nói: "Nhà tôi còn một đống quần áo mới chưa mặc, tôi không cần mua."
Điền Tâm không để ý cô ta nữa, lại chọn một bộ quần áo có thể mặc thường ngày để thay, liền gọi người hướng dẫn mua sắm đóng gói nó.
"Xin chào tiểu thư, hai bộ quần áo cộng thêm túi xách tổng cộng là 80.000 tệ, cô là thanh toán bằng thẻ hay là dùng phương thức khác để trả."
Điền Tâm vẻ mặt như cũ lấy thẻ ra đưa cho hướng dẫn viêc mua sắm và nói: "Quẹt thẻ."
Lại Tiểu Dung sững sờ nhìn Điền Tâm, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, có chút không thể tin vào ánh mắt của mình.Trước đó Điền Tâm còn nghèo khổ chán nản, sao lại đột nhiên biến thành một tiểu phú bà rồi?
Cho đến khi bước ra từ cửa hàng sang trọng cao cấp đó, Lại Tiểu vẫn chưa hoàn hồn lại.
"Tôi còn phải đi mua giày, Lại Tiểu Dung cô có muốn đi cùng tôi không? Nhà cô có nhiều quần áo như vậy, lúc nào cũng cần có giày để phối đúng không?" Nói xong, Điền Tâm kéo Lại Tiểu Dung vào cửa hàng giày.
Lại Tiểu Dung vội vàng thoát khỏi Điền Tâm: "Tôi còn có việc , không đi cùng với cô nữa."
Nói xong liền rời đi.
Điền Tâm cười lạnh một tiếng: "Đừng đi a, không phải là muốn nhìn tôi mất mặt sao? Còn chưa nhìn thấy đã đi rồi?"
Lại Tiểu Dung hừ một tiếng: "Cô đừng tưởng rằng tôi không biết, cô đã được người khác bao dưỡng chứ gì, nếu không làm sao có thể đột nhiên có tiền như vậy."
“Ha!” Điền Tâm dở khóc dở cười, tại sao mình lại lãng phí thời gian trên người người phụ nữ ngu ngốc này, dứt khoát liền để cô ta lại ghen tị một chút, cô duỗi hai ngón tay ra, ra hiệu cho Lại đi tới một chút.
Cô ghé vào tai Lại Tiểu Dung nói: "Lén nói cho cô biết, bố tôi là chủ tịch của một công ty niêm yết, nhà tôi tiền nhiều dùng không hết, trước đó đến làm việc trong công ty của các người, là để trải nghiệm cuộc sống, cô thực sự cho rằng tôi là con gái nhà nghèo a! "
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)