Cô ta! Anh ta! Cả cô ta nữa! "
Trong đồn cảnh sát Tô Thị Phàm chỉ tay vào người Điền Tâm Điền Quang và bạn gái mạng của Điền Quang Hứa Linh: "Bbọn họ đều đánh tôi! Tôi không cần bất kỳ bồi thường nào, tôi muốn tất cả họ đều phải ngồi tù!"
"Anh phải nói chuyện cần có trách nhiệm, tôi đánh anh khi nào, anh cài đồ đại sắc lang này, anh còn sờ soạng tôi đó?Anh nên để anh vào tù chứ!" Điền Tâm nhướng mày, nàng đánh hắn ta khi nào, nàng rõ ràng chỉ hất trà khắp người hắn ta.
“Tôi đánh anh là dám làm việc nghĩa!” Điền Quang hợp lí mà nói. Sau đó lại nịnh nọt nói với cảnh sát đang xử lý vụ án: "Anh cảnh sát, cái này mặc dù tôi cứu là em gái ruột, chắc hẳn cũng được coi là dám làm việc nghĩa đi? Hơn nữa tôi bị anh ta đánh bị thương rồi, chắc hẳn có thể tìm anh ta bồi thường đúng không?"
Viên cảnh sát đang xử lý vụ án "hừ" nhẹ một tiếng: “Vừa rồi nhà hàng tây đã gửi video giám sát đến rồi, Tô Thị Phàm xác thực là lôi kéo tay của Điền Tâm, nhưng đây không được xem là hành động quá đáng, hơn nữa, trước khi việc giữa các người phát sinh, Điền Tâm đã dùng lời nói để chọc tức anh ta trước, hành vi của Tô Thị Phàm nhiều nhất chỉ có thể bị cảnh sát phê bình, còn anh? Bắt đầu đã cho một quyền, trực tiếp phát triển thành ẩu đả lẫn nhau. "
Anh ta liếc nhìn đầu của Điền Quang sưng thành đầu lợn và Tô Thị Phàm trên mặt có vết tát rõ ràng: “Nếu các người đều đã bị thương, tôi đề nghị đánh giá dựa trên thương tích của các người, tự chịu trách nhiệm riêng từng người. Tô THị PHàm chịu chi phí điều trị của Điền Quang, Điền Quang chịu chi phí điều trị của Tô Thị Phàm. Không bằng các người tự thương lượng trướ đi, có chịu hòa giải hay không. "
“Không, tôi sẽ không hòa giải. Tôi sẽ tống từng người các người vào tù!” Tô Thị Phàm nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn ta, phó tổng của một công ty, hôm nay mất đi cả một người lớn như vậy, hắn ta nhất định phải khiến những người này phải trả giá.
Sau khi tài xế Tiểu Ngọ trả lời điện thoại, đột nhiên đến nói với Tô Thị Phàm:
"Tổng tài vừa gọi điện thoại đến, nói là muốn ngài hòa giải."
Còn mặt mũi gọi điện thoại đến, không phải vì cô, hắn ta hôm nay sao lại gặp phải chuyện này.
Hôm đó hắn ta có cuộc họp khẩn cấp, điện thoại để ở văn phòng, không biết làm sao bị Tô Diệc Vũ nhặt được. Thêm WeChat trêu chọc nha đầu thối đó vài câu, đủ lời đe dọa dụ dỗ để hắn ta đến chỗ hẹn, nói rằng cô gái này ngọt ngào, nói không chừng hắn ta có thể gặp được mối tình đầu.
Không ngờ rằng Điền Tâm này mặc dù tuổi nhỏ, dáng vẻ từ trong ra ngoài đều vô hại, vậy mà là một nữ nhân xấu xa.
Hắn ta vừa nghĩ đến việc Điền Tâm sau khi hất trà vào người mình lập tức bẻ cong sự thật nói anh ta thành một tên lưu manh, trức khoang ngực liền có một ngọn lửa đang cháy hừng hực .
Tô Thị Phàm nhíu mày lại: "Tổng tài làm sao mà biết được tình hình ở đây? Anh đã nói cho chị ấy biết sao?"
"Bởi vì tổng tài nói rằng bên này có bất kì việc gì đều phải báo với cô ấy" Tiểu NGọ thành thật trả lời: "Cô ấy nói ngài là phó tổng cô ấy là tổng tài, ngay cả ngài cũng phải nghe cô ấy, tôi càng phải nghe lời cô ấy rồi. "Anh cũng rất đáng thương a, anh chỉ là một người làm thuê, dù sao phó tổng sợ nhất là tổng tài, anh nghe theo tổng tài chắc hẳn là không sai đâu."
“Chị ấy đừng hòng!” Tô Thị Phàm nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay tôi sẽ không giảng hòa.” Hắn ta giật lấy điện thoại của Tiểu Ngọ, ném xuống đất rồi giẫm chân vài cái, sau đó xách cổ áo của Tiểu Ngọ lãnh khốc nói: "Điện thoại bị hỏng rồi, anh không thể báo tin được nữa"
Điền Quang ở bên kia cũng không chịu buông tha: "Tôi bị anh ta đánh thành như thế này, thương tích của tôi chắc chắn nặng hơn anh ta nhiều, đền tiền cũng là anh ta đền nhiều hơn tôi. Tôi sẽ không hòa giải với anh ta. Tôi không những muốn anh ta bồi thường tôi còn muốn anh ta ngồi tù." Điền tâm che miệng Điền Quang lại, thực sự là đồng đội heo mà, thấp giọng nói: "Vết thương nhỏ này anh có tính là gì! Anh có biết bộ quần áo anh ta mặc bao nhiêu tiền không? Hơn 20 vạn! Từ cổ áo đến ngực anh đã rách một lỗ lớn như vậy, đều là anh xé đó." chút tiền chữa trị đó có là gì, nếu như không hòa giải thời gian kéo dài thời, người ta nghĩ đến chuyện bồi thường tiền quần áo thì thảm rồi.
Điền Quang cả kinh há to miệng: "20 vạn, em không phải đang lừa anh chứ!"
"Anh ta là phó tổng của tập đoàn Diệc Vũ. Trò chơi ăn heo mà anh thích là do một công ty con của tập đoàn họ phát triển." Điền Tâm nói một cách nghiêm trọng hơn: "Loại người có tiền này muốn chỉnh chết anh, có một vạn loại phương thức. "
“Thật sao?” Điền Quang đột nhiên hối hận, nếu những gì em gái nói là thật, thì anh thực sự gặp rắc rối rồi.
Điền Tâm gật đầu: "Anh ta thực sự là phó tổng tập đoàn Diệc Vũ, trên Baidu có ảnh của anh ta, anh không tin có thể tự mình kiểm tra."
Hứa Linh người vẫn luôn im lặng không nói đột nhiên mở miệng: “Vậy chúng ta nhanh nói với họ muốn hòa giải đi!” Cô nghĩ đến bản thân tát Tô Thị Phàm một bạt tay, không khỏi lạnh run lên.
Nhưng bên phía Tô Thị Phàm đã nói với viên cảnh sát đang xử lý vụ việc: "Chúng tôi quyết định không hòa giải".
Người cảnh sát đã xử lý vụ án liếc nhìn Điền tâm một cái, ánh mắt cô gặp rắc rối lớn rồi. Anh đang định nói, thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nữ trong trẻo: "Không, chúng tôi hòa giải."
Mọi người đều quay đầu nhìn ra cửa.
Một người phụ nữ trẻ đẹp chậm rãi bước vào, Cô có mái tóc dài xoăn gợn sóng, làn da trắng, đôi lông mày cong như lá liễu đôi mắt to thu hút lòng người, đôi môi của cô hồng hào và căng mọng, nhìn hơi dày một chút, nhưng rất xứng với ngũ quan của cô, chỉ khiến người khác cảm thấy hoàn mĩ. Người phụ nữ mặc một chiếc váy lớn màu đỏ, tôn lên phần hong đầy đặn và vòng eo thon thả của cô, trên hai đôi chân thon dài trắng nõn đi một đôi giày cao gót gót nhọn.
Điền Tâm cảm thấy nhịp tim của mình đã lỡ mất nửa nhịp, nữ nhân trẻ tuổi này và kiếp trước của nàng rất giống, đều xinh đẹp, nhưng người phụ nữ này còn đẹp hơn nhiều, ánh mắt của cô đung đưa chuyển động, tùy ý giơ tay nhấc chân cũng đều phong tình vạn chủng. Loại phong tình này khắp nơi đều bộc lộ sự cao quý và thanh lịch.
Người phụ nữ trẻ đi thẳng đến chỗ Tô Thị Phàm, lúc đi ngang qua Điền Tâm đột nhiên dừng lại, khẽ mỉm cười với nàng: "Em chính là Điền Tâm?"
Điền Tâm không biết tại sao cô ấy lại cười với mình? Nụ cười này quá đẹp khiến nàng có chút mê muội, dừng một chút, mới gật đầu.
"Rất vui được gặp em! Tôi là chị họ của Tô Thị Phàm, tên tôi là Tô Diệc Vũ." Người phụ nữ trẻ đưa tay ra.
Năm ngón tay thon dài của cô vừa vặn bao lấy bàn tay của Điền Tâm.
Điền Tâm tim đập thình thịch, độ ấm trong tay chạm đến đáy lòng, nắm một chút liền nhanh chóng rút tay về, sắc mặt đỏ bừng, thấp giọng đáp: "Rất vui được gặp chị"
Tô Diệc Vũ ánh mắt đầy hứng thú liếc nhìn Điền Tâm, đem ánh mắt dời sang Tô Thị Phàm.
Lúc này, Tô Thị Phàm cũng không phải là nhếch nhác bình thường, trên quần áo ướt một mảng lớn, còn bị người ta vò nát, từ cổ áo đến ngực rách một lỗ to, lộ ra cơ ngực cường tráng, tóc tai giống như ổ gà, mơ hồ lộ ra một vài miếng hoa cúc, trên khuôn mặt tuấn lãng còn có dấu bàn tay.
“Hôm nay tạo hình không tồi a!” Tô Diệc Vũ cười trêu ghẹo, lấy điện thoại ra chụp với Tô Thị Phàm.
"Này! Chị chụp ảnh làm gì?" Tô Thị Phafm nhảy dựng lên, vươn tay muốn giật lấy điện thoại của Tô Diệc Vũ, bị Tô Diệc Vũ tránh được.
“Giữ làm kỷ niệm, em trai tốt của chị từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên nhếch nhác như vậy a!” Tô Diệc Vũ cẩn thận gửi bức ảnh vào máy tính của mình.
Tô Thị Phàm tức đến nghiến răng: "Chị, sao chị lại tự mình tới? Chị trực tiếp mang một luật sư đến a, em muốn kiện chết bọn họ!"
Tô Diệc Vũ liếc hắn ta một cái : "Muốn luật sư đến làm cái gì? Chị đích thân đến là muốn em đồng ý hòa giải."
"Chị, mọi chuyện không phải làm như thế này a? Chị cũng đã thấy hôm nay em bị bọn họ làm thành thế nào rồi ......" Tô Thị Phàm chỉ vào Điền Tâm đang chờ đợi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị muốn em hòa giải, chị rốt cuộc có phải là chị em không? "
“Về phần tại sao chị muốn em hòa giải, làm phiền em hãy mở Weibo điện thoại của mình ra xem một chút!” Tô Diệc Vũ đem điện thoại ném cho Tô Thị Phàm.
Tô Thị Phàm nhấn mở Weibo, nhìn thấy bức ảnh mình bị đè xuống đất được người ta đăng lên Weibo, hotsearch có tựa đề: Phó tổng tập đoàn Diệc Vũ quấy rồi tình dục với một thiếu nữ đơn thuần
Quấy rối.
Các ngón tay của Tô Thị Phàm đều phát run, hắn ta nhấp vào hotsearch kéo xuống từng cái một.
Cá không ăn xương: Ah! Mặt người dạ thú, cặn bã của xã hội thượng lưu!
A A Cầu vòng: Hóa ra phó tổng tập đoàn Diệc Vũ luôn là người như vậy! Trước kia tôi còn mê mẩn anh ta như vậy, tôi muốn vứt hết những tờ báo tạp chí về anh ta trong nhà.
Đặt một con mèo: Ở xã hội thượng lưu làm gì có loại tốt lành nào, cô gái bị bắt nạt này thật đáng thương.
Cá thu đao:Quần chúng làm tốt lắm, nếu tôi ở đó đã đá chết hắn ta rồi!
............
"Hôm nay ở nhà hàng phương Tây, có một thực khách là phóng viên của Kênh Tài chính, cô ta đã chụp ảnh của em đăng lên mạng, chỉ mất ba giờ, đã lên men thành thê này, tin hay không chậm chễ một chút nữa, bên ngoài đồn cảnh sát sẽ có một đống phóng viên chờ đợi em. Nhưng mà em yên tâm, chị đã gọi luật sư kiện phóng viên tài chính đó rồi, hotsearch cũng tiêu tiền ước chừng nửa giờ nữa sẽ gỡ xuống toàn bộ. Nhưng mà, hôm nay nhất định phải hòa giải, chị sợ chuyện này kéo dài quá lâu, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tâp đoàn. "Tô Diệc Vũ chăm chú nhìn Tô Thị Phàm:" Không cần biết chuyện này em có bị oan uổng hay không, em ẩu đả đánh nhau là sự thật, chỉ sợ rằng sự việc sẽ phát triển đến cuối cùng, không biết nó sẽ lan rộng thành thế nào? Vì vậy, hôm nay em nhất định phải hòa giải. "
So với danh tiếng của tập đoàn, sự ủy khuất này của Tô Thị Phàm chỉ có thể bỏ qua một bên trước. Người em họ này từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ chịu thiệt thòi, học giỏi bộ dáng đẹp, chưa bao giờ phạm sai lầm, giờ đây bộ dáng nhớn nhác này, Tô Diệc Vũ chưa bao giờ nhìn thấy, cho nên chuyện này đối với Tô Thị Phàm mà nói có thể coi như là một trải nghiệm đặc biệt trong đời. May mắn thay mọi thứ đều trong phạm vi có thể kiểm soát được, cô vén mái tóc dài trên trán ra sau tai, ánh mắt quét về phía Điền Tâm, cô gái nhỏ này cũng không phải người thường, người bình thường cũng không thể đắc tội Tô Thị Phàm đến như thế này.
Tô Thị Phàm lo lắng đi tới đi lui, muốn hòa giải khiến trong lòng hắn ta thực sự không cam lòng, nhưng nếu tiếp tục kéo dài chỉ sợ sẽ giống như những gì Tô Diệc Vũ nói, dư luận sẽ phát triển ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn, hắn nghĩ tới nghĩ lui, sợ rằng chỉ có thể hòa giải trước, sau này tìm người dạy dỗ bọn họ sau, nhưng hiện tại quốc gia đang quét sạch tà ác, e rằng phải đợi đợt sóng gió qua đi mới được, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Tô Thị Phàm tự thuyết phục bản thân, việc khẩn cấp trước mắt cũng chỉ có thể hòa giải trước thôi.
Tô Diệc Vũ nhìn vẻ mặt của Tô Thị Phàm đang dần khôi phục bình tĩnh, biết rằng hắn đã đồng ý.
Tiếp đó là cuộc thương lượng ba người Điền Tâm rồi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)