Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3: Xé bức*

3248 0 44 0

*Xé bức: xé rách mặt, cào mặt, nói chung là mâu thuẫn giữa hai bên mà thường là phụ nữ với nhau.

Sau khi ném tư liệu Điền Tâm cười tươi như hoa mà nhìn Lại Tiểu Dung: "Mời cô xem thiên nữ tung hoa miễn phí, thế nào đẹp chứ!"

Trong văn phòng như rơi vào một mảnh yên lặng đáng sợ, một màn vừa rồi, khiến mọi người kinh sợ. Họ không những kinh sợ vì việc này, họ còn kinh sợ bởi người đã làm điều này. Đây thực sự là Điền Tâm bảo sao nghe vậy nhát gan đó sao?

Lại Tiểu Dung hiển nhiên cũng có chút không thể tin vào mắt mình.

"Cô ... cô ... Điền Tâm cô không muốn làm nữa sao? Cô có tin hay không tôi kêu chú tôi sa thải cô?"

"Công ty này là do chú của cô mở ? Ông ta nói là đuổi là đuổi, tôi đã ký hợp đồng lao động với công ty. Chú của cô lấy việc công làm việc tư bao che cô đủ thứ. Cô cáo mượn oai hùm mỗi ngày đến trễ về sớm làm trái với quy định công ty. Muốn đuổi cũng phải đuổi cô trước!" Điền Tâm chậm rãi ngồi xuống, nuốt nước bọt, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lại Tiểu Dung:" Còn có mặt mũi nói tôi ăn không ngồi rồi. Cô không phải cũng ăn rất tốt đó sao. Cô mỗi ngày không có việc gì lên máy tính lướt lướt, lên mạng xem tiểu thuyết, lướt WeChat để buốn bán. Cô cho là không ai nhìn thấy sao. Mỗi ngày it nhất hai phần ba công việc đều ném cho tôi làm, cô còn có mặt mũi nói tôi ăn không ngồi rồi ? Mặt của cô a to đến chậu rửa chân cũng không vừa rồi! "

Điền Tâm nghỉ ngơi vài giây, lại tiếp tục lải nhải, nhớ tới trước đây Điền Tâm luôn chịu uất ức cửa người phụ nữ mập này, lòng nàng liền cảm thấy khó chịu, lần này liền đem cục diện kéo trở lại.

"động một cái là đem chú ra, biết , chú của cô là quản lí bộ phận, không biết, còn tưởng chú của cô là sếp lớn đó! Cháu gái của một quản lí bộ phận cũng có thể một tay che trời, bản thân từ sáng đến tốt hút máu công ty, còn muốn những người cần cù chăm chỉ làm việc như chúng tôi giẫm đạp dưới chân, lúc trươc nhường cô. Cô còn tưởng mình thật sự là hành lá nữa chứ! "

"Cô nói tôi không có năng lực không có học thức, cô có sao? Cô không phải cũng là học sinh cấp 2 sao? Tôi mỗi ngày làm xong công việc còn phải giúp cô làm phần công việc của cô, tôi không có năng lực như cô? Bản thân mang bộ dạng gì trong lòng cũng không nghĩ kĩ một tí, cả công ty có đồng nghiệp nào chưa từng giúp cô làm việc. Cô không những không biết ơn trong lòng, còn cảm thấy người khác đang nịnh bợ mình. Từ sáng đến tối ưỡn cái mặt to của mình đi tìm khác đòi đồ ăn, bản thân thì keo kiệt đến nỗi một hạt dưa cũng không cho người khác ăn. Cũng không nhìn bản thân đã mập thành cái dạng gì rồi. Người ta Tiểu Ngô mua cơm cho tôi, tôi không ăn thì liên quan gì đến cô a, cô còn có mặt mũi mà vừa ăn là ăn liền một năm. Cô đặt tên lên ngực mà hỏi bản thân, cô cảm thấy trong công ty này có ai thích cô? Sa thải tôi, nếu không kêu chú của cô sa thải tôi a, tôi cũng muốn muốn hỏi ông ta rằng tôi đã vi phạm quy tắc nào của công ty, nếu như đắc tội cháu gái của ông ta cũng tính. "

Vất vả nói xong, Điền Tâm lập tức nuốt mạnh một ngụm nước bọt. Cái gọi là người tốt bị người ức hiếp, ngựa tốt bị người người cưỡi, con người a, vẫn là nên lợi hại một chút.

Lại Tiểu Dung bị Điền Tâm nói đến không nói được gì, lại nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có ai giúp cô ta nói lời nào, cô ta trước giờ chưa từng dự đoán qua, sẽ có ngày mình lại bị Điền Tâm bắt nạt, cả người đều hoảng rồi. Dưới tình thế cấp bách một tiếng khóc lớn "Oa" vang lên.

“Khóc như giết heo vậy!” Điền Tâm lẩm bẩm một câu.

Mọi người trong văn phòng đều im lặng, chỉ có Tiểu Ngô vội vàng gọi một tiếng "Điền Tâm."

Bầu không khí có chút không bình thường, Điền tâm không nhịn được quay đầu nhìn một cái, chú của Lại Tiểu Dung quản lý Lại không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, quản lý Lại sắc mặt tái mét, có người dám bắt nạt cháu gái của ông một cách trắng trợn!

Điền tâm thầm kêu còn được! Cũng may nàng là Từ Nhiên, nếu như là Điền Tâm trước đây, khẳng định sẽ bị dọa đến lạnh run, chẳng qua là một quản lí bộ phận mà thôi, quả thực là chức quan càng nhỏ, càng làm ra dáng.

Lại Tiểu Dung nhìn thấy chú mình đi tới, tiếng khóc lập tức tăng lên hai đê-xi-ben, thút tha thút thít mà cáo trạng: "Quản lý, cháu chẳng qua chỉ muốn Điền Tâm hoàn thành công việc của hôm nay, cô ta liền sỉ nhục cháu đủ điều còn sỉ nhục chú. Mớ tư liệu này đều rơi trên người cháu, chú xem ... "

Điền Tâm: "......"

Không thể không nói Lại Tiểu Dung phản ứng cũng nhanh thật, thật biết cáo trạng.

Tất cả những gì vừa xảy ra, quản lí Lại đều nhìn thấy hết, ai đúng ai sai, trong lòng ông ta biết rất rõ. Nhưng Điền Tâm vậy mà dám trong văn phòng nói ông ta bao che cháu gái của mình, còn mắng cháu gái của ông ta đến nỗi phát khóc, mặt của quản lý Lại đen như đáy nồi.

"Điền Tâm, lát nữa cô đến chỗ Tiểu Ngô nhận tiền lương tháng này. Sau đó thu dọn đồ đạc rồi rời đi."

“Quản lí Lại đây là định sa thải tôi sao?” Điền Tâm cảm thấy mừng thầm trong lòng sau khi đạt được mục đích.

"Lý do đâu? Dựa vào đâu mà sa thải tôi? Tôi đã vi phạm nội quy quy định nào của công ty?"

Quản lý Lại cũng cảm thấy bản thân nhìn sai rồi, tiểu nha đầu này vẫn luôn thành thành thật thật, hôm nay sao cứ như biến thành một người khác vậy.

"Cô không thấy những tư liệu cô ném đầy đất sao? Không thể hoàn thành công việc do công ty sắp xếp, công ty sẽ giữ cô lại sao?" Lại Tiểu Dung giận điên người nói.

"Đúng vậy, công ty không nuôi nhàn rỗi, cô không làm việc đàng hoàng đã đành, còn ở công ty khơi mào rắc rối, miệng toàn nói linh tinh, vu cáo hãm hại đồng nghiệp, ảnh hưởng đến tình cảm của đồng nghiệp." Quản lý Lai nói từng chữ một.

"Sa thải thì sa thải, nơi quỷ quái này ở lâu thêm một ngày tôi cũng cảm thấy buồn nôn, thật đáng tiếc trước kia tôi còn ở lại đây một năm." Điền Tâm nhún nhún vai, "Nếu nơi này đã không thể ở thì tự khắc cũng sẽ có một nơi có thể ở!"

Dứt khoát đồ đạc cũng không dọn , trực tiếp nói với Tiểu Ngô: "Tiểu Ngô Tiểu Ngô, cậu có nghe quản lý nói gì không? Mau tính toán tiền lương, để tôi rời đi. Đừng có tính sai a!"

Tiểu Ngô còn đang muốn muốn giúp Điền Tâm cầu tình, nhưng thấy Điền Tâm lại mang dáng vẻ vui sướng, miệng mở nửa ngày, nói không được một câu nào.

Chỉ đành thương tâm mà giúp Điền Tâm tính tiền lương, vẫn còn vài ngày nữa mới đến cuối tháng, cho nên tổng cộng chỉ có 3.000 tệ, anh đếm ba lần rồi mới miễn cưỡng đưa vào tay Điền Tâm. Anh biết, Điền Tâm lần này bị sa thải rồi, sợ rằng sẽ rất khó gặp lại nàng.

"Tiểu Ngô, những ngày ở công ty, anh vẫn luôn chiếu cố tôi, thật là cảm ơn anh rồi. Chị Lưu ở Bộ Bảo vệ Môi trường hôm nay nghỉ, ngày mai chị ấy đến làm việc anh kêu chị ấy cất hết thứ trên abnf tôi đi, đều đem bán phế phẩm đi! "Điền tâm vừa nói, vừa nhận tiền, trực tiếp bỏ thẳng vào túi.

"Điền Tâm, tôi......tôi......"

Điền tâm ngăn anh lại: "Tâm ý của anh tôi hiểu, nhưng chúng ta không hợp nhau, tôi đã có người mình thích rồi."

Tiểu Ngô nghe được tin tức này, lập tức giống như một quả cà tím bị chẻ đôi vậy, cả người đều mất sắc, nửa ngày không phát tiếng ra được, Đau lòng buồn bả trong mắt nhìn đến khiến Điền Tâm cũng đau lòng.

Cũng là một cậu bé đáng thương, ayy! Đau dài không bằng đau ngắn.

Điền Tâm vỗ vỗ vào lưng Tiểu Ngô, sau đó chào tạm biệt các đồng nghiệp trong văn phòng.

Trên mặt không có chút dấu vết nào là đau lòng buồn bả, ngược lại sự mừng rỡ không thể che giấu.

Lại Tiểu Dung và quản lý Lại có chút sững sờ.

Điền tâm đi ngang qua nơi làm việc của Lại Tiểu Dung, nhịn không được hỏi mộ câu: "Sao vậy, tôi bị sa thải cô không vui a?"

" Sao tôi lại không vui? Đây là kết cục của việc cô không tuân thủ các quy tắc và quy định của công ty. Tôi hôm nay về nhà nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh. Để coi cô mất công việc làm sao đắc ý." Nói xong khiêu khích mà nhìn Điền Tâm

Điền Tâm không nhịn được cười lớn: "Còn không phải sao, chúng ta hôm nay đều rất vui vẻ, e rằng vui vẻ của tôi còn hơn của cô đó!"

Nhấn mạnh lại từng chữ một chút: "Sau này không cần phải nhìn thấy loại rác rưởi như cô nữa." Quay đầu lại nhìn Quản lý Lại, Điền Tâm đứng thẳng lưng cao hơn cả Quản lý Lại, xem như là trên cao nhìn xuống mà nói vơi quản lí Lại: " Và ...… người chú không bằng rác rưởi của cô! "

Nói xong cũng không để ý hai người phía sau phẫn nộ thế nào,xách túi của mình, không quay đầu bước ra khỏi văn phòng.

Nàng vốn dĩ từng nghĩ qua, có nên tiếp tục công việc này của mình hay không, trước tiên phải có cơm ăn áo mặc, nhưng trong trí nhớ của Điền Tâm, nơi này thực sự làm người khá khó chịu, Tiểu Ngô bám riết nàng không tha khiến nàng mệt mỏi mà ứng phó, Lại Tiểu Dung không lúc nào là không chèn ép và bắt nạt nàng nàng khong thể nhịn được nữa. Còn có quản lý Lại cứ như ôn thần với vẻ mặt nghiêm túc nhìn thôi đã áp lực. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nên bỏ công việc này thôi.

Vì vậy hôm nay nàng thực sự rất vui, vừa thay tiểu đáng thương Điền Tâm trút giận vừa có thể nhanh chóng bỏ công việc này, còn có thể hợp tình hợp lí mà nhận được tiền lương.

Chẳng qua lương chỉ có 3.000 tệ thực sự là hơi ít, chỉ vì mua bộ đồ này đã tốn 2.000 tệ, bây giờ Alipay chỉ còn lại 2.000 tệ. Tổng cộng chỉ có 5000 tệ, bây giờ thất sự nên vì ấm nó mà phấn đấu rồi.

Điền Tâm trở về căn nhà cho thuê nhỏ của mình, cẩn thận lục từng túi quần, nhưng cô không thể tìm thấy bất kì kinh hỉ nào nữa. Thở dài một hơi, nằm thẳng xuống giường, chuyện xuyên việt này thực sự là phải xem tâm trạng của ông trời, làm sao có thể xuyên một người nghèo như vậy chứ.

Đến tối, Điền Tâm tùy tiện gọi một phần ma lạt thang*, cắn vài miếng vậy mà thấy mùi vị không tồi, hóa ra đồ rẻ tiền cũng có thể ngon như vậy. Cô đang ăn đến mồ hôi nhễ nhại, điện thoại di động vang lên, có người gọi đến, là anh trai phế liệu của cô Điền Quang.

*ma lạt thang(malatang) là món lẩu đường phố Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên.

Bên đó truyền đến âm thanh có phần nịnh nọt của Điền Quang: "Em gái yêu của anh, em đang làm gì vậy?"

Điền Tâm theo phản xạ có điều kiện giật mình: "Anh tìm tôi có việc gì? Nói nhanh! Bớt trò khi có khi không này đi."

"Em gái, bây giờ chỉ có em mới có thể giúp anh trai. Anh trai ngày mai sẽ đến thành phố B gặp người bạn gái quen trên mạng, tiền trên người không đủ, em cho anh chút tiền đi!"

"Tôi cho anh hạt mè! Không có tiền gặp bạn trên mạng cái gì, không có tiền bản thân anh không biết đi kiếm a! Sau này đừng gọi điện thoại cho tôi đòi tiền nữa, tôi sẽ không cho anh thêm một xu nào nữa!" Điền tâm cũng không quan tâm điện thoại bên kia nói xong"này,này ,này" đã cúp máy rồi. 

Vài giây sau bên đó lại gọi đến, Điền Tâm trực tiếp thêm số điện thoại của Điền Quang vào danh sách đen. Thật không dễ dàng yên tĩnh một hồi, Điền Quang lại gửi một tin nhắn WeChat đến: "Nha đầu thúi, mày muốn làm phản à, cứ cúp điện thoại của anh làm gì. Anh trai chỉ muốn mượn của mày một ít tiền, là mượn, anh có tiền sẽ trả mày."

Điền Tâm gửi tin nhắn qua:"Hiện tại tôi bị công ty sa thải rồi, bản thân cũng tự mình khó giữ, tôi làm gì có tiền cho anh mượn, anh đi tìm cha anh tìm mẹ anh, đừng gửi tin nhắn đến nữa, còn gửi nữa có tin hay không sẽ chặn wechat của anh. "

Thế giới sao lại có loại người này? Hơn hai mươi tuổi rồi, không làm việc đàng hoàng, suốt ngày chỉ chơi game online, lại còn hẹn hò trên mạng?

Điền Quang gửi một tin nhắn khác qua: "Em gái sao em lại như biến thành người khác vậy? Trước đây sẽ không đối xử với anh như thế a! Anh trai cũng không phải vô duyên vô cớ lấy tiền của em, không phải là vì giúp em tìm chị dâu chăm sóc ba mẹ sao.?" 

Điền Tâm gửi lại một tin nhắn: " cảm ơn ngài! Bản thân anh còn cần có người chăm sóc, còn tìm chị dâu cho tôi? Tìm chị dâu tiếp tục nhờ mẹ nhờ em gái nuôi giúp anh sao?"

Điền Tâm cũng không muốn phí lời với anh ta, vừa muốn đưa vào danh sách đen, Điền Quang đã gửi đến một bức ảnh.

"Em gái a, em xem đây là cái gì ?Anh nói cho mày biết a vay trực tuyến trên mạng chỉ cần có chứng minh thư là được rồi, mày không giúp anh nghĩ cách, anh liền dùng chứng minh thư của mày đi mượn mấy vạn mấy chục vạn đó.! Mày hãy tự suy nghĩ đi! "

Điền Tâm nhấp để mở bức hình, đó không phải là chứng minh thư của Điền Tâm sao!

Nàng liền có chút căng thẳng: "Này! Điền Quang, anh đừng làm càn a! Anh trộm chứng minh thư của tôi khi nào? Tin hay không tôi gọi cảnh sát a!"

Điền Quang gửi đến tin nhắn: "Đi báo cảnh sát đi! Là tự mày làm rơi chứng minh thư ở nhà, anh không lấy trộm. Còn có, mày rốt cuộc có cho anh tiền hay không, anh đang rất gấp, Chủ nhật này tôi cần dùng. Nếu như không có…… Vay tiền online chỉ nhận dạng được chứng minh thư a, đến lúc đó đừng trách anh trai a! ”

Điền Tâm giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không có tiền trong WeChat!"

Điền Quang: "Đơn giản, em đến nhà hàng tây Ý Thú trên đường Quảng Thọ đợi anh vào lúc 5 giờ chiều chủ nhật, anh sẽ gặp chị dâu của mày ở đó. Mày có thể đưa tiền trực tiếp cho anh. Thuận tiện có thể để chị dâu tương lai của mày làm quen với em chồng này! Được rồi, cứ quyết định vậy đi, mày cũng đừng trả lời anh nữa, điện thoại anh hết pin rồi, tạm biệt. "

“Thế giới sao lại có người khốn nạn như vậy a, tôi sắp phát điên rồi!” Điền Tâm xem đoạn tin nhắn tức giận đến mức ném điện thoại xuống giường.

Nhìn ma lạt thang vẫn chưa ăn xong của mình, Điền Tâm cũng không duỗi đũa ra nữa.

Hiện tại nàng không có việc làm, hầu như không có tiền tiết kiệm, còn có một gia đình uống máu người, đây gần quả thực như là đến thời kì tồn vong quan trọng.

Nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ là phải nhanh chóng tìm một công việc để giải quyết cái ăn cái mặc, thơ và phương xa của bạch phú mỹ Từ Nhiên gác sang một bên.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: