Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4: Giận dữ đến từ bàn giặt

2898 0 41 0

Điền Tâm đã đăng một loạt hồ sơ xin việc lên mạng, mới phát hiện có rất ít công việc phù hợp với cô.

Mặc dù linh hồn hiện tại của cô là bạch phú mĩ Từ NHiên tiểu thư tốt nghiệp từ một trường danh giá, biết ba thứ tiếng, vả lại từng là phó tổng của một công ty lớn, nhưng kí chủ Điền Tâm chỉ có bằng cao trung, không có bất kì chứng chỉ kỹ năng nào, hơn nữa cũng chỉ có một năm kinh nghiệm làm nhân viên văn thư trong một công ty nhỏ. Có thể tìm được công việc, đại đa số đều là các công việc như hướng dẫn mua sắm dịch vụ khách hàng và những thứ tương tự.

Nhưng bây giờ nàng dường như cũng không có lựa chọn nào khác, lại không có tiền để tự mình lập nghiệp, cũng chỉ có thể chọn bừa một công việc gom góp từ từ.

Điền Tâm chỉ hy vọng rằng số hồ sơ mà nàng đã nộp có thể trả lời cho cô ấy.

Còn có ... Điền Tâm nghĩ đến một vấn đề lớn khác, liền đau đầu. Nàng còn phải đến chỗ Điền Quang để lấy lại chứng minh thư.

-------------

Đường Quảng Thọ là trung tâm của thành phố b, là nơi tập trung các doanh nghiệp, Điền Tâm đã hỏi đường mấy lần mới tìm thấy nhà hàng tây Ý Thú.

Nhà hàng nằm trên tầng 2 của khu phố thương mại,giữ im lặng, Điền Tâm vừa bước vào cửa liền có phục vụ lại hỏi nàng có hẹn trước hay không, Điền Tâm nhìn xung quanh một cái, Điền Quang vẫn chưa đến, liền lắc đầu nói không có, phục vụ đưa nàng vào bên trong, sắp xếp cho nàng một cái bàn.

Điền Tâm nhìn lướt qua thực đơn, trong lòng cảm thấy có chút đau đớn, chẳng trách những người có hoàn cảnh gia đình nghèo khó lúc nào cũng sợ hãi rụt rè không có tự tin, giờ thì nàng đã thực sự cảm nhận được rồi.

Nàng nhìn như tùy ý chỉ vào loại nước chanh rẻ nhất trên thực đơn nói: “Cứ lấy cho tôi một ly nước chanh trước, đợi lát còn có bạn đến đây, đợi cùng nhau gọi món sau!” Phục vụ nhận thực đơn, nói: “Vâng, Tiểu thư! ”Liền lui xuống.

Trang trí của nhà hàng đặc biệt cao cấp, đó là phong cách hậu hiện đại mà Điền Tâm thích, đồ phế thải Điền Quang này, cái khác không được, chọn nhà hàng cũng khá tinh mắt. Chẳng qua ch phí ở đây hơi không phù hợp đối với những người thuộc tầng lớp của Điền Quang.

Điền Tâm một bên vứa uống nước chanh vừa xem trang web thông báo tuyển dụng trên điện thoại, các công ty đã nộp hồ sơ trước đó, không có một nhà nào phản hồi nàng, nàng cảm thấy vô cùng sốt ruột.

Nàng đang lo lắng, đột nhiên có người đi lại ngồi xuống đối diện với nàng, Điền Tâm ngẩng đầu, không phải Điền Quang.

Người đến có chút quen mặt, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó. Vừa đến đã cười với nàng: "Điền Tâm tiểu thư, đã lâu không gặp."

Điền Tâm híp mắt quan sát anh ta, người đàn ông khoảng chừng 27 28 tuổi, dáng vẻ rất đẹp trai, nhìn như ăn mặc tùy ý, nhưng lại không chỗ nào không hiện ra sự xa hoa của anh ta. Chiếc áo T-shirt trơn màu nhìn có vẻ bình thường, là Hermès phiên bản giới hạn, chiếc đồng hồ là trời sao của van cleef & arpels. Chỉ riêng đồng hồ đẫ hơm 100 vạn rồi, đây rõ ràng là một người không cùng đẳng cấp với Điền Tâm! Điền Tâm quen biết người có tiền sao?

Điền Tâm chậm rãi suy tư, một lúc sau mặt từ đỏ thành trắng rồi từ trắng sang đỏ, sao nàng lại quên mất rồi, là Tô Thị Phàm! Hình như Tô Thị Phàm cũng hẹn nàng ở nhà hàng tây này.

Điều này có hơi xấu hổ!

Tô Thị Phàm nhìn Điền Tâm một cách thích thú, hôm nay nàng mặc một chiếc váy màu xanh lá cây, chỉ là đem mái tóc dài xõa tung, cả người nhìn rất tươi tắn và ngọt ngào, tấm lưng gầy yếu của nàng thẳng tắp, khiến người ta tràn ngập ý muốn bảo hộ.

Sau khi Điền Tâm nhận ra đó là Tô Thị Phàm, lập tức bình tĩnh trở lại sau một lúc hoảng loạn.

"Thì ra là Tô tiên sinh, Tô tiên sinh cũng rất giữ lời đó chứ, chẳng qua hôm nay tôi đến đây có việc khác, không phải tới để gặp anh."

“Hmm......có ý gì?” Tô Thị Phàm chau mày, “Cái gì gọi là không phải đến gặp tôi?

Điền Tâm chậm như rùa uống một ngụm nước chanh.

"Nếu Tô tiên sinh trí nhớ không tồi, nên nhớ, tuy rằng anh đã hẹn tôi, nhưng tôi không hề trả lời anh, không trả lời, chính là không có đồng ý."

Tô THị Phàm "xì" cười một tiếng: "Cô không đáp ứng tôi, tại sao lại xuất hiện ở đây? Cô là đang muốn chứng tỏ mình khác với những cô gái bình thường sao? Cảm thấy từ chối tôi sẽ thu hút được sự chú ý của tôi."

Phú nhị đại chính là dễ cảm thấy hài lòng về bản thân, Điền Tâm quá hiểu loại tâm lý này của anh ta rồi.

Nhưng nàng vẫn kiên nhẫn giải thích "Tôi xuất hiện ở đây là vì có hẹn với người khác."

"Hmm ... người khác là ai? người khác ở đâu?" Tô Thị Phàm dang tay ra.

“Anh ấy vẫn chưa tới, đợi lát nữa sẽ đến sau.” Điền Tâm tốt tính nói. Dù sao cũng là nàng từ chối không đủ rõ ràng khiến Tô Thị Phàm bỏ công đi một chuyến, nàng có sai.

Tô Thị Phàm rõ ràng là đang chìm đắm trong trí tưởng tượng của chính mình không thể thoát tự thoát ra được: "Cô đừng giả vờ nữa, thành thật mà nói, con gái giống cô tôi gặp nhiều rồi, cô nghĩ như vậy tôi sẽ cảm thấy cô rất đặc biệt, cô sẽ để lại ấn tượng sâu trong lòng củ tôi, sau đó đối với cô khó có thể quên được, tiểu cô nương cô đã xem quá nhiều phim truyền hình và tiểu thuyết rồi, hôm nay tôi rất bận, nếu không phải có người ép tôi đến gặp cô ... "

Anh ta tỏ vẻ không vui: "Cô nghĩ rằng tôi sẽ bỏ công việc để đến gặp cô sao?"

Điền Tâm nhịn không được lườm anh ta một cái: "anh chủ động hẹn tôi, không ngờ là bị người khác ép buộc a! Anh đừng giả vờ nữa! Anh cho rằng mình có vài đồng tiền dơ bẩn thì rất giỏi sao.........,đúng đúng đúng...... anh có tiền anh rất giỏi, anh đi giỏi một mình đi, đừng ngồi đây nữa, chỗ này là tôi đã đặt trước, anh đi tìm bàn khác đi! Tôi không dám làm lỡ thời gian quý báu của anh”.

Tô Thị Phàm tức đến sắp nổ tung rồi.

Dáng vẻ ghét bỏ anh ta của Điền Tâm thực sự có chút không giống giả vờ ...

"Cô diễn kịch cũng phải có mức độ, cô là đang cố ý đùa giỡn tôi sao? Tôi phó tổng của tập đoàn Diệc Vũ là người cô đừa giỡn được sao?"

"Tôi đùa giỡn anh khi nào? Sau khi anh gửi tin nhắn tôi đã xóa anh khỏi WeChat rồi, anh tự mình mở WeChat ra xem. Anh là phó tổng tập đoàn Diệc Vũ thì đã sao? Anh có tiền liền cảm thấy mọi người nịnh nọt anh tiếp cận anh sao? Anh tự mình chiều mình là đủ rồi người khác không nghĩa vụ chiều anh. ”Điền Tâm nói xong liền không để ý anh ta nữa.

Tô Thị Phà dùng ngón tay chỉ vào Điền Tâm nửa ngày nói không ra lời nào, lấy điện thoại ra dùng wechat tùy ý gửi cho Điền Tâm một tin nhắn.

"Điền Tâm đã bật xác minh bạn bè, ngài vẫn chưa phải là bạn của cô ấy (anh ấy). Vui lòng gửi yêu cầu kết bạn trước, đối phương nghiệm chứng thông qua mới có thể trò chuyện."

" Thế nào? Tôi không lừa anh đúng không? Có phải tôi đã xóa kết anh với anh rôi không? Vì vậy anh thực sự là tự mình cảm thấy quá tốt về mình. Hôm đó đụng vào tôi một cái, biểu hiện cũng rất lịch lãm, trên Wechat lại bộc lộ bộ mặt thật, trả lời lỗ mảng dung tục, trước mặt người khác mang bộ mặt này, sau lưng lại mang bộ mặt khác. Anh tưởng rằng tất cả các cô gái đều đợi anh trên Wechat sao? Hơn nữa, tôi nói cho anh biết ..... "Điền Tâm tôi không thích đàn ông, bất kể anh là kẻ nghèo hèn hay là người có tiền."

Tô Thị Phàm đã bao giờ bị người chế nhạo kiểu này, anh ta dưới sự tức giận, nắm chặt lấy tay của Điền Tâm: "Tôi nói cho cô biết, tin nhắn WeChat ngày hôm đó, không phải là tôi trả lời cô, là chị họ của tôi lấy điện thoại của tôi muốn trêu chọc cô, hôm nay tôi đến, cũng là do chị ấy ép tới đây, cô cũng đừng cảm thấy bản thân quá tốt, có chút nhan sắc liền nghĩ mọi người ai cũng muốn ôm cô à. "

Anh dùng sức nắm chặt, đôi tay trắng nõn của Điền Tâm lập tức phiếm hồng.

Đau thì không đâu, nhưng bị một người đàn ông túm lấy tay thì thật là khiến người khác buồn nôn, Điền Tâm vội vàng kêu anh ta buông tay.

Điền Tâm mang theo bạn gái trên mạng thong dong đến trễ. Vừa đến nhìn thấy Tô Thị Phàm bắt nạt Điền tâm.

"Này! Này! Anh là ai vậy? Anh nắm lấy tay em gái tôi làm gì?"

Điền Quang luôn hành động nhanh hơn não, Tô Thị Phàm còn chưa kịp buông tay, nắm đấm đã rơi vào mặt của Tô THị Phàm.

Điền Tâm bị ồn ào làm cho ngây người, lúc phản ứng lại, Tô Thị Phàm và Điền Quang đã lao vào đánh nhau.

Dáng vẻ Điền Quang rất cao rất gầy, quanh năm ngồi trước máy tính chơi game, thể chất cơ thể khẳng định khổng bằng Tô Thị Phàm dáng người rắn rỏi to lớn, cùng lắm là hai ba cái, Điền Quang sẽ bị Tô Thị Phàm đặt ở dưới thân.

Tô Thị Phàm ra tay không hề khách khí, hết quyền này đến quyền khác đấm vào mặt của Điền Quang.

Lúc này tất cả nhân viên phục vụ trong nhà hàng đều chạy tới, vài người cùng nhau kéo Tô Thị Phàm và Điền Quang ra.

Điền Quang xoa mặt của mình, chỉ vào Tô THị Phàm và nói: "Các người mau gọi cảnh sát bắt tên sắc lang này lại, anh ta bắt nạt em gái tôi, còn động thủ đánh tôi." Lại hỏi Điền Tâm: "Em gái em không sao chứ?"

Điền Tâm lắc đầu nói không sao, nàng thật sự không ngờ tới Điền Quang nhìn thấy nàng bị bắt nạt lại có thể bảo vệ nàng như vậy, dù sao từ nhỏ đến lớn Điền Quang là người bắt nạt nàng tàn nhẫn nhất. Từ Nhiên ở kiếp trước là con một, nàng không thể lĩnh hội cảm giác có anh chị em ruột là như thế nào, vì vậy nàng đối với biểu hiện của Điền Quang rất kinh ngạc.

Tô THị Phàm đẩy người phục vụ đang giữ mình ra, sửa sang lại quần áo: "Tiểu tử thối, anh gan cũng thật lớn, dám đánh tôi? Anh có tin hay không tôi sẽ để cho anh chết không có chỗ chôn."

Điền Quang vẫn chưa lên tiếng, Điền Tâm đã cầm một bình trà trên bàn bên cạnh, vung tay hất tất cả lên mặt Tô Thị Phàm.

Mái tóc được chải bóng loáng của Tô Thị Phàm, lập tức rơi xuống một vài đóa hoa cúc, trà từ từ theo mái tóc của hắn ta chầm rãi chảy xuống từng giọt, thẳng tấp rơi xuống giầy da của hắn ta.

Điền Tâm hất trà xong, vội vàng giải thích với người khác: "Tôi không quen biết người này, Anh ta là một tên lưu manh, vừa đến liền động tay động chân với tôi phi lễ với tôi, anh trai tôi đến giúp đỡ, anh ta còn đánh anh tôi bị thương,bây giờ lại uy hiếp chúng tôi, mọi người mau giúp giữ anh ta lại. "

Khuôn mặt của Tô THị Phàm vì tức giận mà trở nên méo mó, "cô" nửa ngày không nói nên lời. Hắn sống đến tuổi này, e rằng chưa bao giờ chịu thiệt như vậy.

Điền Tâm có một khuôn mặt đơn thuần và vô hại, khi nói ra những lời này, đôi mắt dường như đã đẫm nước mắt. Lại nhìn dáng vẻ tàn nhẫn của Tô Thị Phàm khi đánh người lcus nãy, lời tàn nhẫn cũng nói một cahcs vô cùng mạnh mẽ, tuyệt đối không phải là kẻ tốt lành gì.

Vì thế một vài khách hàng nam dáng người lớn đã tự nhiên giúp phục vụ đè Tô Thị Phàm lại, an ủi Điền Tâm: "Tiểu cô nương đừng sợ, chúng tôi sẽ giúp cô, loại du côn vô lại giống như này chúng tôi gặp nhiều rồi, đánh một trận liền thành thật ngay!" nói xong đạp lên người Tô Thị Phàm một cước.

Tô Thị Phàm chửi ầm lên: " các người điên rồi à? Tôi là phó tổng của một công ty mà không có phụ nữ sao? Tôi đi phi lễ cái bảng giặt đồ này. Người phụ nữ này nói dối, tôi phi lễ cô ta chỗ nào?"

Chỉ nghe một tiếng "chát", Tô Thị Phàm đã nhận thêm một cái tát nữa, đánh người là một cô gái gầy gò và yếu ớt, cô tát rất nhanh và chuẩn, thế cho nên đánh xong mới có người đến kéo cô.

Cô gái mặt đỏ bừng thở dốc, hiển nhiên là đang vô cùng tức giận.

"Anh mắng ai là bảng giặt đồ?Anh cái đồ cặn bã này, có mẹ sinh không có mẹ dưỡng."

Điền Quang vội vàng kéo cô gái vào lòng trấn an nói: " Tiểu Linh đừng tức giận ... lão công giúp em giáo huấn hắn ..."

Lúc nãy người đông không để ý, Điền Tâm mới biết rằng cô gái gầy yếu này là bạn gái qua mạng của anh trai nàng. Chẳng trách cô lại tức giận như vậy, trước mặt Điền Tâm vẫn còn có chút sóng gió, trước mặt của cô gái này là bằng phẳng. 

Cả hai người đều rất gầy, đứng bên nhau như hai cây gậy trúc vậy, thật xứng đôi.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay, Tô Thị Phàm sợ rằng cả đời này sẽ không thể nào quên được.

Hắn bị Điền Quang đánh, bị Điền tâm hất nước trà, bị một người phụ nữ không quen biết tát, bị mắng là lưu manh và cặn bã, bị một đám người hắn ta bình thường còn không thèm nhìn ấn trên đất...... Hắn nhớ lại mình yêu cầu tài xế lên cùng., tài xế chắc hẳn chờ ở ngoài cửa nhà hàng, lập tức lớn tiếng gọi: "Tiểu Ngọ, Tiểu Ngọ, Tiểu Ngọ ... nhanh đến đây!"

Tiêu Ngọ đã nghe thấy động tĩnh bên trong nhà hàng từ lâu, chỉ là phó tổng yêu cầu anh ở ngoài đợi, nên không dám đi vào. Đợi một hồi loáng thoáng nghe thấy tiếng phó tổng gọi mình, vội vàng đi vào. Hắn vẹt ra đám người, nhìn thấy phó tổng bình thường cao quý vô cùng đẹp trai vậy mà đầu dính hoa cúc bị người ấn trên mặt đất, liền muốn tự đâm vào hai mắt, điều này quá là không chân thực rồi.

Tô Thị Phàm nhìn thấy Tiểu Ngọ vậy mà đứng đó không động, mắng to nói: "Đứng đó làm cái gì? Anh là đồ ngốc à? không nhìn thấy sếp của anh bị ấn trên mặt đất sao, còn không đến cứu tôi, mau chóng gọi cảnh sát.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: