Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 17: Sự phát hiện bất ngờ

214 0 2 0

Chương 17

Ai cũng đã từng trải.

 

Sau khi Tuyết Lợi trở lại không gian thú cưng, Tạ Sơ Dao nhìn hệ thống thông tin cá nhân của mình một chút.

Bởi vì mấy người đồng đội Bạch Tinh Linh kia đã an toàn trở về thôn Tân Thủ nên nhiệm vụ tự do nhận được lúc trước hiện lên là ‘Đã hoàn thành’.

Đồ vật khen thưởng cũng không tệ lắm, 1 điểm kỹ năng và 10,000 điểm kinh nghiệm.

Phần thưởng kinh nghiệm trong giai đoạn tay mới chỉ có lẻ tẻ mấy trăm điểm, nên phần thưởng mười ngàn điểm kinh nghiệm như trên có thể nói là vô cùng phong phú!

Trong 《 Ngự Long 》 , tất cả kỹ năng chủ động phải dựa vào độ thành thạo để thăng cấp —— độ thành thạo được quyết định bởi số lần người chơi sử dụng kỹ năng, bởi vì hiện tại cô sử dụng kỹ năng [ bắn hai lần liên tục ] nhiều nhất cho nên kỹ năng này đã lên tới cấp 2. Còn kỹ năng bị động, nhất định phải thông qua điểm kỹ năng mới có thể thăng cấp, cái chết người ấy chính là, khi người chơi lên 5 cấp mỗi lần, hệ thống mới đưa tặng cho 1 điểm kỹ năng.

Hiện giờ chưa có nhiều người chơi có kỹ năng lắm, đợi sau này, bọn họ sẽ phát hiện ra rằng, nhận được 1 điểm kỹ năng là cỡ nào khó được.

Không có suy nghĩ nhiều, Tạ Sơ Dao đem điểm kỹ năng này thêm vào phát huy tiềm lực đang ở cấp 2 ——

 

     [ Thuộc tính kỹ năng ]

     Kỹ năng: Phát huy tiềm lực Lv3 (bị động)

     Chi tiết: Gia tăng sát thương tấn công và tốc độ tấn công lên gấp ba lần, thời gian cấm hoạt động của người chơi giảm xuống còn 0.7 giây.

 

Kỹ năng này mỗi lần lên cấp thì sẽ gia tăng 0.5 lần sát thương và giảm bớt 0.1 giây cấm hoạt động, đây cũng chính là kỹ năng chuyên dụng của Tinh Linh vương, không thể sao chép.

Sau khi lấy được mười ngàn điểm kinh nghiệm, thanh exp của cô lên đến 98% cấp 6, còn cách cấp 7 một tí nữa.

Điều khiến cho Tạ Sơ Dao cảm thấy buồn bực chính là, trang bị rơi rớt của hai tên Hắc Tinh Linh Tiểu Đao kia đều là áo giáp vải và bao tay cấp 1, tất cả cũng đều mang phẩm chất bình thường. cô nhớ rõ tốc độ của hai người nọ ở trong đội ngũ vẫn khá là nhanh, làm sao có thể không có một kiện trang bị cao hơn phẩm chất bình thường chứ?

Cũng không thể trách ánh mắt của cô quá cao, chơi quen Tinh Linh vương cấp 200, bỗng nhiên trở lại thành người chơi mới, vẫn có chút không thích ứng được.

Tạ Sơ Dao nhìn thời gian, mặt trời trong trò chơi đã lặn, thời gian trong game 《 Ngự Long 》  là từ buổi sáng 6 giờ buổi tối 8 giờ, hiện giờ đã 5 giờ 53 phút. Tuy rằng buổi tối cũng có thể lên trò chơi, nhưng tất cả thuộc tính sẽ giảm xuống còn 50%, tầm nhìn của người chơi chỉ còn lại một nửa, ngoài ra thì các cửa hàng tiếp tế đều nằm trong trạng thái không hoạt động, cộng thêm việc thuộc tính của quái vật được tăng lên thêm 50%.

Chắc các người chơi hiện tại còn chưa biết đến những số liệu này.

Tạ Sơ Dao phỏng đoán, hẳn là sẽ có không ít người chơi muốn xem thử thế thế giới giả tưởng về đêm sẽ là khung cảnh như thế nào. Chỉ hy vọng người ngủm không quá nhiều, vì khi chết vào ban đêm sẽ có trừng phạt lùi cấp, bất kể là BOSS giết hay quái vật bình thường giết.

Sau khi trở lại thôn Tân Thủ, cô đến chỗ hòm thư một chuyến.

Trang bị gửi bán ở chỗ NPC đã bán hết, chỉ tiếc là giờ vẫn ở trong giai đoạn tay mới, nên cuối cùng cũng chỉ thu lời được 8 đồng bạc, so sánh cái này với đồng vàng mà hệ thống khen thưởng, quả thực chính là cách biệt một trời một vực.

Tạ Sơ Dao chợt phát hiện ra chính mình còn có rất nhiều việc cần phải làm, thú cưng vú em có, trang bị thông qua viêhc đi xoát phó bản cũng có, nhưng còn lọ thuốc thì sao? Trong bọc chẳng qua chỉ có lọ thuốc khôi phục 50 điểm HP và MP dành cho tay mới, căn bản không đủ dùng……

“Chước Nhiêm Nhiêm, cùng chúng ta đi phó bản nha?”

Khi cô vẫn còn đang ngẩn người đứng trước tiệm bán thuốc của NPC, giọng nói của Canh Viện lại vang lên trong đội ngũ.

Nghe thấy tiếng gọi này, Tạ Sơ Dao hơi sửng sốt.

Người đứng trước mặt có mặc một cái áo dài trắng, như một cô gái chất phác luôn mang nụ cười ngây thơ, quả nhiên chính là Canh Viện trong trí nhớ của cô. Cô gái này khá thích cho người khác biệt hiệu ngoài, càng là người Thang đại tiểu thư chú ý, số lượng biệt hiệu ngoài càng nhều. Nghĩ đến đây, Tạ Sơ Dao theo bản năng liếc nhìn Tuyết Vũ Liêu Phiêu đứng ở phía sau Canh Viện.

Khá tiếc, người càng muốn đạt được cái vinh dự này, lại chẳng chiếm được quá nhiều sự chú ý của đại tiểu thư.

“Cô đi cùng mấy bạn khác đi, bây giờ đã muộn, tôi muốn offline…….” Tạ Sơ Dao mở giao diện đội ngũ ra, vừa định nói về vấn đề công lược phó bản, liền nhìn thấy nhân số đội ngũ đã cực kì sạch sẽ khôi phục lại còn trạng thái ‘3 người’.

Tạ Sơ Dao nhất thời đổ mồ hôi.

“A? Sao sớm thế, cậu không muốn nhìn thấy khoảng thời gian tối muộn trong trò chơi thay đổi như thế nào hả?” Canh Viện nghiêng đầu, con ngươi màu xanh không chớp mắt nhìn chằm chằm Tạ Sơ Dao, thấy người ta vẫn là một bộ thờ ơ, cô bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất nói: “Phó bản tay mới của tớ thật khó, là cấp độ khó khăn ấy! Chước Nhiêm, cậu PVP lợi hại như thế, PVE hẳn là cũng không kém đi! Mang tớ theo được không!?”

*PVP: Người chơi đấu với người chơi; PVE: chế độ chơi trong thế giới mở

“……” Cấp độ khó khăn?

Điều này thật sự khiến cho Tạ Sơ Dao hơi bất ngờ, lúc trước Canh Viện không có nói với cô về cái tay mới này, cô tự nhiên cũng không biết rõ lắm. Nhưng nói đi nói lại thì, năng lực PVP và PVE của Canh Viện cũng không tệ, chẳng qua là chức vụ tát mãn trong giai đoạn ban đầu game có sát thương và khả năng phụ trợ quá chết người.

“Tớ sẽ sử dụng thuật trị liệu!”

Chắc là sợ Tạ Sơ Dao không đồng ý, Canh Viện nhanh chóng phát ra một icon kỹ năng vô khung chat của đội ngũ.

 

     [ Thuộc tính kỹ năng ]

     Kỹ năng: Thuật trị liệu Lv2 (chủ động)

     Chi tiết: Người được thi thuật sẽ được khôi phục 132 máu, ngoài ra gia tăng máu liên tục 20 giây, mỗi giây khôi phục 5 máu.

 

Thời kì đầu trong game không có nhiều người chơi học được thuật trị liệu lắm, thậm chí còn là hiếm hoi ít ỏi. Mặc dù điểm may mắn của Bạch Tinh Linh sẽ cao hơn so với chủng tộc khác, nhưng tỷ lệ bạo ra vẫn thấp đến đáng thương. Mà lúc này Tạ Sơ Dao mới biết, sở dĩ đám người Tiểu Đao bám riết không bỏ, cũng chính là bởi vì Canh Viện đạt được cái kỹ năng này.

Sau khi nghe hai người nói rõ tiền căn hậu quả, Tạ Sơ Dao im lặng giật giật khóe miệng.

Mặc dù lời nói Tuyết Vũ Liêu Phiêu và Canh Viện tương đối khéo léo, nhưng Tạ Sơ Dao vẫn hiểu được chủ ý của hai người họ. Chính là Canh Viện để Tuyết Vũ Liêu Phiêu đi vô trạng thái thú hóa rồi cướp kỹ năng từ người chơi Tiểu Đao đi!

“Là do bọn họ không tốt, đã chiếm đóng khu vực rồi mà lại còn tùy tiện giết người!” Canh Viện vẻ mặt hận đời.

Tạ Sơ Dao không có ý kiến gì đối với hành động của Canh Viện, nhưng cô cũng không hy vọng bản thân có quá nhiều quan hệ với Canh Viện.

“Nhiệm vụ phó bản của tôi không thể làm cùng cô.” Tạ Sơ Dao lắc đầu một cái.

“Vì sao?” Canh Viện chưa từ bỏ ý định hỏi.

“Độ khó phó bản của tôi là anh hùng.” Tạ Sơ Dao nhún vai, vẻ mặt giống như có chút không biết phải làm sao.

Canh Viện kinh ngạc há miệng một cái, con ngươi khẽ chuyển động, cô vốn đã cảm thấy người chơi miêu nữ này bất thường, nhưng lại không nghĩ tới quả thật đúng là như vậy!”

“Phó, phó bản anh hùng sao...”

Phó bản có độ khó càng cao, tỷ lệ có thể thông qua càng thấp, đây là cái đạo lý mà vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

Phó bản tay mới của 《 Ngự Long 》  vốn là thứ đầu tiên dùng để hố người chơi, cấp độ phó bản của Canh Viện là khó khăn, cũng sẽ không dễ dàng thông qua được.

“Ừ.” Tạ Sơ Dao mở giao diện hệ thống ra, đang định thoát khỏi đội ngũ, không ngờ lúc này Canh Viện lại có ý kiến.

“Thật ra thì cũng không sao hết! Khiêu chiến phó bản có độ khó cao hơn chắc chắn sẽ có phần thưởng tốt hơn, tớ rất sẵn lòng! Ha ha ha, không nghĩ tới Chước Nhiêm lợi hại như vậy, phó bản cấp độ anh hùng sao, cực kỳ thú vị!” Canh Viện đầy hưng phấn.

《 Ngự Long 》  thiết trí các yêu cầu về độ khó cho nhiệm vụ phó bản, nếu người chơi muốn lựa chọn phó bản có độ khó cao hơn nữa thì làm xong cũng được coi là hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng Tạ Sơ Dao biết rất rõ, Canh Viện không có thích kiểu đi khiêu chiến phó bản, cô cũng không có hứng thú với nhiệm vụ cốt truyện về thế giới giả tưởng này, sở dĩ ban đầu Canh Viện chơi trò chơi chỉ là để nâng tinh thần lực đi. Suy nghĩ về nó, trong lòng Tạ Sơ Dao có hơi bất lực, phó bản độ khó anh hùng lại thua bởi sự cố chấp của đại tiểu thư đối với người mà cô hứng thú.

“…… Được rồi, nhưng tôi muốn chừa ra một vị trí, tôi muốn đi cùng với bạn của tôi.”

Người bạn kia tất nhiên chính là Mục Nghiên.

Sau khi người chơi tiến vào game thì sẽ được vô một thôn Tân Thủ ngẫu nhiên, nhưng nếu thông qua lời mời của bạn bè rồi tiến vào, trên cơ bản đều sẽ là một trăm phần trăm vô cùng một cái thôn Tân Thủ.

Canh Viện vội vàng gật đầu đáp ứng, Tạ Sơ Dao nhìn thời gian, sau khi nói lời từ biệt với hai người thì nhanh chóng thoát game.

※ ※ ※

Bởi vì chỉ chơi có một buổi tối nên Tạ Sơ Dao không kêu người nhà đưa dịch dinh dưỡng tới, nếu ở trong tình huống không sử dụng dịch dinh dưỡng thì khoang trò chơi sẽ tự khởi động chức năng xoa bóp, làm cho thân thể của người sử dụng khi đang chơi trò chơi sẽ không bị cứng ngắc vì không có di động trong một khoảng thời gian dài. Cho nên sau khi ra khỏi khoang trò chơi, cả người cô vẫn rất ổn.

Nhìn thấy tủ quần áo ở bên ngoài khoang máy, Tạ Sơ Dao nhớ đến bản thân trước kia cho dù có qua 6 giờ đi chăng nữa, cô vẫn như cũ nằm trong khoang trò chơi.

Nghĩ tới hành động thập thò không một ai biết này, cô âm thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi.

‘Tích’ một cái, nắp khoang trò chơi chậm rãi mở ra.

Tạ Sơ Dao ngồi dậy, đúng lúc ấy, ánh sáng nhàn nhạt cách đó không xa khiến cho cô chú ý.

—— Là cái đèn bàn trên tủ đầu giường.

Bởi vì Mục Nghiên cùng chung giường với cô nên kiếp trước, cô mới lựa chọn tránh né ở trong khoang trò chơi. Cái nhà này có ba phòng ở một phòng khách, tuy rằng Doãn Dạ Mộng cứ ba ngày lại đi ra ngoài huấn luyện, nhưng bởi vì đối phương có thói ở sạch quá nặng nên gian phòng kia cũng không có ai đi chiếm đoạt, mà Mục Nghiên vẫn luôn ở chung phòng với cô, chung một giường luôn.

Thời gian để rời giường còn hơn một tiếng nữa, cô gái này đang làm gì đây?

Nghĩ xong, hô hấp của Tạ Sơ Dao nhẹ xuống. Tuy rằng cấp bậc gien của Mục Nghiên không bằng cô, nhưng sự rèn luyện hằng ngày vẫn không bao giờ thiếu, hiện tại vẫn còn chưa phát hiện cô đã đi ra, vậy thì chỉ có một loại khả năng…… Cậu ấy này đang nhập tâm làm gì đó.

Tạ Sơ Dao rón ra rón rén rời khỏi khoang trò chơi, chậm rãi đi tới đầu giường.

Ánh sáng cũng không đủ, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy, trong tay cô gái đang đưa lưng lại đang cầm một thứ.

Có lẽ là ánh mắt của cô quá chòng chọc, thân thể Mục Nghiên bỗng nhiên run lên, đột nhiên quay đầu lại.

“…… A? Sơ, Sơ Dao?” Giọng nói Mục Nghiên chột dạ giống như bị người bắt quả tang.

Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Tạ Sơ Dao, Mục Nghiên vội vàng ngồi dậy, mà lúc này Tạ Sơ Dao mới phát hiện trong tay đối phương chính là một quyển sách, nhưng không đợi cô thấy rõ, Mục Nghiên đã luống cuống gập sách lại, nhét vào trong chăn.

Dưới tình huống như thế, Tạ Sơ Dao nhíu mày, nếu cô không nhìn lầm thì, trên bìa sách có ghi là ‘Lực ôn nhu’?

 

Tác giả có lời muốn nói: Tên sách là truyện của Ninh Viễn! Tên sách có lược đi hai chữ, mấy năm trước có nhìn qua, hình như là một cái hố...

Editor có lời muốn nói: Mình đã tìm qua truyện của Ninh Viễn thì hình như không có cái tên ở trên nha, bản convert sát nhất là “Ôn nhu chi đạo”, chắc chỉ là một cái hố mà tác giả nghĩ ra nhưng chưa đào.

 

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: