Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 19: Tái ngộ

203 0 1 0

Chương 19

 

Tuy rằng ban đầu Mục Nghiên bị Tạ Sơ Dao làm cho mất ngủ, cứ tưởng rằng sẽ rất khó để ngủ tiếp, nhưng không nghĩ tới cô lại nhanh chóng say giấc nồng một lần nữa.

Mà một giấc này, Tạ Sơ Dao ngủ rất say, đây gần như là giấc ngủ sâu nhất trong suốt hơn mười năm của cô. Nhưng cái bi kịch là, hai người ngủ chưa được bao nhiêu, chuông báo thức trên tủ đầu giường vang lên vô cùng đúng giờ. Mục Nghiên vẫn ngủ mê nên không có phản ứng gì, nhưng Tạ Sơ Dao thì lập tức tỉnh lại.

Cô mở mắt ra, đôi mắt vốn có chút mông lung chậm rãi thanh tỉnh.

“Không phải là mơ……” Nhìn thấy Mục Nghiên đang ngủ ở bên cạnh, Tạ Sơ Dao lẩm bẩm một mình.

Cô từ từ ngồi dậy, tắt chuông báo thức đi, ngón tay mảnh khảnh bắt đầu từ bụng chậm rãi lướt lên trên, thẳng cho đến khi đến bên cổ Mục Nghiên. Lúc này tầm mắt Tạ Sơ Dao mới dừng lại trên mặt cô gái, khí sắc Mục Nghiên khi đang ngủ trông mềm mại hơn nhiều, hơn nữa còn hồng hào khỏe mạnh, nhưng có vẻ như mơ không đẹp, lông mày hơi nhíu, ngay cả khóe miệng cũng mím lại thành một đường thẳng tắp.

Ánh mắt cô lóe lên, nhưng ngay lúc Tạ Sơ Dao vừa cúi đầu xuống, cửa phòng ‘két ——’ một tiếng, mở ra.

“Bị bắt quả tang rồi nha, Tạ Sơ Dao.” Kha Mạn Hàn tóc tai bù xù đứng cạnh cửa, trong tay còn cầm bàn chải đánh răng mới vừa được bôi kem.

Thân thể Tạ Sơ Dao ngừng lại, cô nheo mắt, giọng nói bất thiện kêu: “Kha Mạn Hàn, cậu làm như vậy sẽ khiến tớ hiểu lầm.”

“……” Kha Mạn Hàn có chút phản ứng không kịp.

“Cậu quan tâm tớ với Mục Nghiên đến như thế? Có phải cậu cũng……”

“Eo! Bà đây nếu như thích con gái, cũng sẽ không thích một đứa im lìm như cậu!” Từ lúc Tạ Sơ Dao ở cùng phòng với Mục Nghiên, trạng thái tinh thần Tạ Sơ Dao không tốt lắm, buổi tối thì ngủ không đủ, còn ban ngày thì lại có lúc thất thần, Kha Mạn Hàn chỉ muốn để cho Tạ Sơ Dao thoải mái hơn một chút, thế mà hiện tại con nhỏ này còn bắt đầu trêu chọc cô!

Mặc dù Kha Mạn Hàn cảm thấy rất kinh ngạc vì cậu ấy thay đổi quá nhanh, nhưng khó chịu hơn cả là việc cô bị đùa giỡn!

Hình như có một câu ngạn ngữ về cái này? Đúng rồi! Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt*!

*Lã Động Tân là một trong tám vị Tiên huyền thoại. Hồi xưa ổng có thân với người bạn tên Cẩu Giảo. Hai ông này có giúp đỡ qua lại lúc hoàn cảnh khó khăn, nhưng trong lúc giúp thì cả hai đều không nhận ra lòng tốt của người còn lại, đến cuối cùng mới vỡ lẽ. Cái tên ông Cẩu Giảo đọc na ná “chó cắn” nên người ta gọi thành chó cắn Lã Động Tân, rồi câu này dần nổi tiếng lên chứ thực chất “chó cắn” là một cái tên ấy. 

Sau khi nói xong, Kha Mạn Hàn đóng cửa phòng rầm một tiếng.

Cho dù người nọ ngủ trên giường có trầm bao nhiêu thì cũng bị tiếng động này làm cho thức giấc.

“Sao vậy……” Trông Mục Nghiên còn mang rõ nét buồn ngủ, cặp mở vừa mở ra rồi nhanh chóng nhắm lại, cô kỳ kèo một lúc lâu, vẻ mặt mê mang nhìn trần nhà, trở mình, xong đụng phải một thứ mềm mại, Mục Nghiên ngẩn người, theo bản năng cọ cọ, nhưng lúc cô ngẩng đầu lên, lại thấy một đôi mắt cười như không cười.

“Chào buổi sáng, Nghiên Nghiên.” Tạ Sơ Dao nói với một tâm tình rất tốt.

“Ah…… Sớm……” Mục Nghiên chưa từng thấy nụ cười nhẹ nhàng như vậy của Tạ Sơ Dao, cho nên cô phản ứng không kịp.

“Vậy thì mau dậy đi, nửa tiếng nữa là phải đi học rồi!”

“A, ôi……” Tạ Sơ Dao vừa dứt lời, Mục Nghiên bỗng nhiên cảm thấy đau xót ở bên gò má, lúc cô phản ứng lại, cô gái nằm bên đã nhanh nhẹn đi vào phòng tắm.

Mục Nghiên kêu đau một tiếng, cậu ta ra tay đau thật!

Lần này, Mục Nghiên đã hoàn toàn tỉnh ngủ, cô lập tức xuống giường, sau đó lảo đảo chạy tới phòng tắm, nhìn thấy người nào đó đang nặn kem bắt đầu đánh răng, vẻ mặt lập tức trở nên buồn bực, chất vấn: “Tạ Sơ Dao! cậu làm gì!?”

“…… Hỏ?” Tạ Sơ Dao xoay người, quần áo xốc xếch, áo sơ mi lộ ra một nửa cảnh xuân, khiến Mục Nghiên không thể làm gì khác ngoài việc nhìn vô mặt cô, chỉ thấy khuôn miệng đầy bọt kia lúc đóng lúc mở nói: “Tớ luôn có cảm giác còn đang nằm mơ, để tỉnh táo hơn một chút... Dùng nước rất có tác dụng, mà gần đây không phải cậu đang đau răng sao, tớ lấy cho cậu nước ấm, thêm chút muối nữa.”

“…” Trên khuôn mặt Tạ Sơ Dao còn lưu lại nét uể oải, nghĩ đến tình trạng thân thể gần đây của người ta, Mục Nghiên lầm bầm một tiếng, quyết định làm đại nhân bỏ qua lỗi lầm tiểu nhân, tha cho cô một con ngựa.

Mọi dụng cụ chức năng trong căn trọ này đều đầy đủ tươm tất, mỗi một gian đều có một cái bồn rửa mặt riêng, không gian không lớn, nhưng hai người sử dụng chung cũng không cảm thấy chật chội. Tạ Sơ Dao nghiêng đầu, nhìn bộ dáng khỏe khoắn linh hoạt của Mục Nghiên, với ánh mắt bình thản, cô nhoẻn miệng cười.

Mặc dù mọi thử đều bắt đầu lại từ đầu, nhưng không có gì có thể quan trọng hơn người trước mắt.

Thật ra, trong thâm tâm Tạ Sơ Dao cực kì sợ việc mỗi lần tỉnh lại sẽ phải quay về lúc mười năm sau. Vì cái thế giới ấy, đã không còn thứ gì để cô theo đuổi.

※ ※ ※

Tạ Sơ Dao và Mục Nghiên đều là học sinh năm nhất ngành chỉ huy học viện Đông Trạch.

Năm học hiện tại đã sắp kết thúc, còn tầm nửa tháng nữa thôi là sẽ bắt đầu nghỉ hè. Nhưng cho dù chỉ còn có nửa tháng, các cô cũng không dám lơ lỏng. Mười ngày cuối cùng chính là kỳ thi cuối năm của học sinh ngành chỉ huy, nếu như thành tích đứng top năm trong cả niên khóa thì có thể đạt được danh hiệu học sinh ưu tú.

Tạ Sơ Dao cũng không để ý danh hiệu này cho lắm, nhưng Mục Nghiên lại dồn hết tâm huyết vào nó. Bởi vì khi học sinh ưu tú của học viện Đông Trạch đi đặt hàng cơ giáp thì họ sẽ được giảm 30% chiết khấu, nếu là học sinh ngành cơ giáp, vậy thì giảm 40%.

Tạ Sơ Dao với Mục Nghiên cùng nhau đi vào nơi đối luyện cơ giáp, bởi vì Mục Nghiên không có cơ giáp nên thứ yếu nhất của cô chính là thao tác cơ giáp.

Một quan chỉ huy đủ tư cách, ngoại trừ việc hiểu rõ cách kiểm soát chiến trường ra, chính bản thân họ cũng phải có sức chiến đấu tốt.

Sau khi hai người chọn cơ giáp xong, theo thường lệ chuẩn bị đi vào nơi huấn luyện để chiến đấu.

Lúc này, lối vào cửa số ba bỗng nhiên mở ra, Tạ Sơ Dao còn chưa kịp quay đầu, liền nghe thấy một giọng nói không hề xa lạ từ bên kia truyền tới —— “Vợ, từ từ, em giúp anh cái này với!”

Mục Nghiên đang nhìn máy truyền tin của mình, ngẩng đầu lên, “…… Gì?”

Thanh niên chỉ vào nữ sinh ở phía sau lưng cậu, nói: “Cơ giáp của Tiểu Khả Khả không hoạt động được, ấy, Tạ Sơ Dao cậu cũng ở đây…… Hừm, hay là vơ mang theo cô ấy đi.”

“……” Tạ Sơ Dao nỗ lực hồi tưởng một lúc, lúc này mới nhớ ra sự tình hôm nay ở kiếp trước.

Cậu thanh niên chính là Thẩm Hạo Nhất, là thanh mai trúc mã đồng thời cũng là bạn trai hiện tại của Mục Nghiên.

Còn Tiểu Khả Khả trong miệng cậu ta kia chính là Trì Phương Khả, một trong những thủ phạm liên thủ với Mãn gia làm hại chết Mục Nghiên ở kiếp trước!

Nghĩ đến đây, Tạ Sơ Dao lập tức nguy hiểm nheo mắt.

Trì Phương Khả lẳng lặng đứng ở phía sau Thẩm Hạo Nhất, nghe Thẩm Hạo Nhất giới thiệu thân phận của mình, cô với khuôn mặt nhỏ nhìn thấy mà thương lộ ra ý cười ngượng ngùng quẫn bách. Lúc trước Tạ Sơ Dao cùng Mục Nghiên đều coi cô gái này là kiểu người tiểu bạch thỏ, nhưng tận cho đến khi ở trong trò chơi gặp được một Trì Phương Khả hoàn toàn đối lập với ngoài hiện thực, các cô mới biết được, bản thân ngay từ ban đầu đã nhìn lầm người!

Nếu vậy thì, cô có nên giải quyết cái bom hẹn giờ này trước không nhỉ?

Mặc dù Trì Phương Khả tâm cơ không ít, nhưng khối thân thể này lại quá yếu đuối, cô chỉ cần tùy tiện tìm một cái cớ, liền có thể khiến cô ta biến mất từ ngày hôm nay!

“Nghiên Nghiên, hay là tớ rời khỏi top 5, như vậy thì cậu sẽ bớt áp lực hơn chút?”

“Không được! Làm sao có thể như vậy?” Sau khi nghe xong, sắc mặt Mục Nghiên thay đổi, lập tức nhìn về phía Thẩm Hạo Nhất, nói: “A Hạo, bạn cùng lớp với anh thì anh mang đi, hơn nữa em không quen cô ấy.”

“Ai ai…… Vợ, chỉ là mang một người thôi mà, kỹ thuật của em chắc chắn sẽ không giảm xuống!” Thẩm Hạo chưa từ bỏ ý định nói.

Tạ Sơ Dao đứng ở một bên, hồi ức lại.

Lúc này  《 Ngự Long 》  mới được phát hành, phỏng chừng Thẩm Hạo Nhất còn chưa tiến vào trò chơi, nhưng cậu ta cùng Trì Phương Khả hẳn đã sớm biết đến nhau ở trong những trò chơi giải trí khác. Nói bọn họ không mờ ám, như thế nào cô cũng không tin.

Nhìn thanh niên trước mắt này còn hy vọng Mục Nghiên mang Trì Phương Khả đi thao luyện cơ giáp, cô cảm thấy dạ dày bắt đầu chua lên.

“Thẩm Hạo Nhất, chương trình học cơ giáp của Mục Nghiên hình như cao hơn cậu đúng không?” Tạ Sơ Dao bỗng nhiên mở miệng nói.

“…… Đúng vậy, làm sao thế?” Bị người dẫm trung chỗ đau, khóe miệng Thẩm Hạo Nhất giật giật.

Tầm mắt của Tạ Sơ Dao rơi trên người cậu ta, sau đó chuyển đến Trì Phương Khả, cô không nói gì.

Gần như trong nháy mắt, Thẩm Hạo Nhất bỗng nhiên cảm thấy một cỗ sát khí vô hình bạo phát ra từ phía cô gái đối diện. Cái này không phải chỉ ở trong trường học mới có thể tôi luyện ra, mà khuôn mặt Trì Phương Khả vốn còn mang theo ý cười lập tức cứng lại, tựa như xuất hiện khe hở.

Cô bỗng nhiên cảm thấy toàn thân không thể nhúc nhích, ánh mắt Tạ Sơ Dao như mang theo một xiềng xích vô hình, khống chế thân thể cô. Cái trán toát ra mồ hôi lạnh, cô thậm chí có loại cảm giác, cô ta đang thật sự muốn giết chết cô! Sự oán niệm nồng đậm đó cô chưa bao giờ thấy qua, khiến cô không thể hé miệng ra nổi nửa câu.

“…… Vẫn là anh mang theo cô ấy đi.” Mục Nghiên phá vỡ yên lặng, sắc mặt bình tĩnh nói.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: