“Thật ra chúng ta không nhìn trúng con rồng của cô mà là chính bản thân cô……”
Các trang bị của Mục Nghiên có thuộc tính khá tốt, hơn nữa hiện tại cô cũng lên tới cấp 5, đủ điều kiện để mặc vào ——
Giày dê be be
Phẩm chất: Ưu tú
Cấp bậc: 5
Chức vụ: Không
Thuộc tính: Phòng ngự cơ bản 5, Nhanh nhẹn 3, Thể chất 1
Thắt lưng bảo hộ của rắn nước
Phẩm chất: Ưu tú
Cấp bậc: 5
Chức vụ: Không
Thuộc tính: Phòng ngự cơ bản 5, Sức mạnh 1
Mặt khác: Thêm 2 ô trống
Đa số những thắt lưng khác cũng đều gia tăng 2 ô trống, và tất nhiên chúng không thể bằng món gia tăng 30 ô trống của Mục Nghiên.
Tạ Sơ Dao đổi mới trang bị, sau khi tăng cấp liên tục, tổng điểm tấn công của cô đã lên đến 73 điểm, lượng máu thì vượt qua 800, phòng ngự cơ bản cuối cùng cũng bò lên được 21.
Tạ Sơ Dao thuận tiện đưa quyển sách kỹ năng mà Xích Cách tặng cho Mục Nghiên.
Phạm vi kỹ năng diện rộng trong《 Ngự Long 》 có thể thu hẹp lại bằng cách rút ngắn thời gian làm phép, thời gian làm phép càng dài thì phạm vi càng lớn, tăng trưởng cho đến khi đạt tới giới hạn.
Kỹ năng của pháp sư Long Thần cực kỳ đa dạng, có đầy đủ các loại thuộc tính và được thi triển thông qua bé rồng.
Vì bị cấp bậc hạn chế, phần lớn kỹ năng của pháp sư Long Thần trước mắt vẫn chưa thể sử dụng được.
Tuy nhiên pháp sư Long Thần cũng có thể học những kỹ năng nguyên tố khác, chỉ cần có sách kỹ năng là được.
Trừ hai món trang bị kia ra, Mục Nghiên còn tặng cô một quyển sách kỹ năng khác ——
Kỹ năng thuộc tính
Kỹ năng: Tự động hấp thu (bị động)
Chi tiết: Khi công kích sẽ có phần trăm nhất định chuyển hóa một bộ phận sát thương thành HP và MP. Nhưng mỗi một lần công kích, tổng số chuyển đổi không vượt quá 5%.
Đây chính là một kỹ năng tốt, xác suất năm lần tấn công thì chắc chắn sẽ có một lần được kích phát. Quan trọng nhất chính là, cho dù là tấn công thường thì cũng có thể thu lại thêm được HP và MP từ sát thương gây ra.
Tạ Sơ Dao nhớ tỷ lệ bạo ra quyển sách kỹ năng này thậm chí còn thấp hơn cả thuật hồi sinh!
Mặc dù chỉ là kỹ năng sơ kỳ bị động, nhưng tính thực dụng của nó lại đi kèm theo suốt đời. Cho dù ở trong tình trạng hao hụt đồ tiếp tế, chỉ cần vận dụng để bổ sung thì chơi trò giằng co cũng có thể chơi đối phương đến chết.
Nghĩ đến một đống các loại thuộc tính trang bị của Mục Nghiên, Tạ Sơ Dao không khỏi nghĩ đến, chẳng lẽ chức vụ pháp sư Long Thần còn được tặng kèm thêm một chút thuộc tính may mắn vào hay sao?
※※※
Sau khi gửi bộ găng tay đi, Tạ Sơ Dao nhanh chóng chạy ra ngoài thôn, đi về phía dòng suối trăng cách đó không xa.
Dòng suối trăng cũng giống như cái tên của nó, làn nước trong veo đến độ trông thấy được đáy, trên mặt nước gợn lên những đợt sóng lăn tăn mềm mại, thanh thoảng như ánh trăng sáng ban đêm rọi vào.
Ngoại trừ cảm giác siêu chân thật ra, 《 Ngự Long 》còn khiến cho người chơi thỏa mãn với độ hiệu quả đến hoàn mĩ của thị giác.
Lúc này, xung quanh dòng suối trăng không có nhiều người chơi lắm, nhưng vẫn có một vài người đang vui đùa qua lại, hoặc thỉnh thoảng khom người xuống bắt vài con cá.
Đi tới đây, tâm tình của Tạ Sơ Dao thả lỏng xuống.
Nơi này không gần điểm đổi mới quái vật, cho nên người chơi tới đây căn bản không phải là để thưởng thức phong cảnh, mà là để thưởng thức thú vui câu cá hoặc hẹn hò.
Tạ Sơ Dao tìm một bãi đất tương đối bằng phẳng ngồi xuống, liếc nhìn dòng suối một cái và rồi lấy cần câu trong túi ra ——
Cần câu của lão miêu An Kha
Phẩm chất: Hoàn mỹ
Cấp bậc: 5
Chức vụ: Không
Thuộc tính: Sức mạnh 5, Nhanh nhẹn 5
Tốc độ công kích: Bình thường
Mặt khác: Gia tăng 15% tỷ lệ câu cá thành công, không thể rơi rớt, trao đổi, tặng.
Dụng cụ sinh hoạt cũng có phân chia phẩm chất giống như trang bị.
Chiếc cần câu của An Kha không tốt cũng không xấu, và chỗ lợi duy nhất của nó chính là tỷ lệ thành công cao hơn so với việc bắt cá bằng tay.
Hiện giờ dòng suối nhỏ này vẫn chưa xảy ra tình trạng ô nhiễm, nếu như chất lượng nước không tốt, có khả năng sẽ câu được những vật kỳ quái.
Sau khi Tạ Sơ Dao lấy cần câu ra, cô chợt nhớ tới, hình như cô còn chưa chuẩn bị mồi câu……
Ngay lúc Tạ Sơ Dao đang phân vân là có nên đào giun hay không, Mục Nghiên bên kia đã câu được nguyên một thùng cá đầy.
Để bày hàng vỉa hè thì người chơi mới chỉ cần nộp 1% tiền thủ tục, gửi bán cho NPC thì là 2%, mà muốn thoát khỏi thân phận người chơi mới thì là 3%.
Còn nếu muốn cho vô nhà đấu giá thì bất kể là người chơi mới hay là người chơi nào cũng đều phải đồng ý nộp 5%, nếu giao dịch thành công.
Ngoài ra, ngay cả việc trưng bày cũng tốn một vài phí thủ tục.
Mục Nghiên bán trang bị trong quầy hàng không nhiều không ít, vừa vặn 20 món.
Trang bị có phẩm chất thấp nhất là ưu tú gần như đã hết hàng, mặc dù có trang bị chỉ có giá 50 đồng bạc, nhưng cuối cùng thì Mục Nghiên đã thu hoạch được gần 20 đồng vàng!
Này nếu để cho Tạ Sơ Dao biết được, e rằng cô sẽ hoài nghi có phải chính mình đã trọng sinh sai cách rồi hay không.
Tạ Sơ Dao đánh quái đa số đều rơi xuống trang bị phổ thông, còn Mục Nghiên thì lại đều là ưu tú cùng hoàn mỹ. Mặc dù điều này có liên quan tới việc quái mà Mục Nghiên đánh có cấp bậc tinh anh, nhưng dù vậy, tỷ lệ bảo suất kiểu đấy không phải người nào cũng có thể có.
Sau đấy, Mục Nghiên đem toàn bộ trang bị còn lại gửi bán cho NPC, điều duy nhất khiến cô tiếc nuối ấy chính là cần phải trả hơn 1% tiền thủ tục.
“Này, người đẹp, tôi là Thiên Sứ Cách, cô có hứng thú gia nhập công hội của chúng ta không?”
Tuy đã thu lại gian hàng nhưng người chơi xung quanh vẫn chưa có dấu hiệu tản ra.
Có lẽ là vì bầu không khí mà cô mang lại, mấy người chơi cá biệt khác cũng bày hàng tại đây.
Mục Nghiên ngẩn người, thật ra thì cô rất thắc mắc tại sao người chơi nhân tộc lại có thể xuất hiện ở đại lục thú nhân, lạ kỳ hơn chính là, NPC của thôn Tân Thủ đều có quan hệ bạn thân với cô, thái độ ứng xử vô cùng khách khí.
Phải biết rằng NPC thôn Tân Thủ sẽ không bởi vì chủng tộc của người chơi mà mâu thuẫn, nhưng đó cũng sẽ là trung lập chứ không phải là bạn thân. Còn nếu gặp phải người chơi có chủng tộc hoàn toàn đối nghịch thì giọng nói và biểu tình của họ sẽ trở nên rất lạnh nhạt.
Chẳng qua là nếu đổi NPC thành những người chơi khác, Mục Nghiên cũng không nghĩ mình sẽ có được đãi ngộ tốt như vậy.
Nhất là khi đánh bại được chủng tộc đối nghịch còn có thêm tỷ lệ bạo nhất định nào đó.
Tham gia công hội đồng nghĩa với việc có những tầng quan hệ phức tạp hơn, cũng bất lợi cho quá trình che giấu chủng tộc của cô.
Những suy nghĩ này chợt lóe lên rồi biến mất, Mục Nghiên nhìn về phía nhìn về phía người chơi đã mở lời, trong tay đối phương còn cầm tấm khiên vừa mới mua trong gian hàng.
—— Đây là muốn chơi trò nhân tình?
“Hình như bây giờ vẫn chưa thể thành lập công hội mà đúng không, hơn nữa tôi đã có đoàn đội.” Mục Nghiên lãnh đạm cười một tiếng.
Thiên Sứ Cách ngẩn người, không nghĩ tới nữ pháp sư sẽ dứt khoát từ chối như vậy.
Nhưng mà nghĩ lại thì cũng đúng, có thể một mình bán ra nhiều trang bị như vậy, chắc chắn sau lưng đã có một đoàn đội chống lưng, có khi ở ngoài đời là tiểu thư trong gia tộc Thiên Vương nào đó.
Rồng sủng cũng không phải là thứ mà người chơi nào cũng có được, Thiên Sứ Cách cũng thuộc trong một nghìn người đầu tiên trải nghiệm, nhưng so với một người một rồng trước mắt này, cộng thêm việc người chơi cấp 10 hư hư thật thật trong bảng xếp hạng kia thì hắn cũng không tính là cái gì.
Tiếp theo, Mục Nghiên bắt đầu làm nhiệm vụ của thôn Tân Thủ.
Nương theo số lượng nhiệm vụ gia tăng, Mục Nghiên phát hiện, so với việc đi bán trang bị và phần thưởng kích hoạt thì tiền nhiệm vụ tay mới ít đến đáng thương.
Mỗi một lần kết thúc nhiệm vụ chỉ được mấy đồng tiền, nếu là đánh quái, tỷ lệ rơi rớt tiền đã ít lại càng ít thêm.
Sau khi phát hiện ra điểm này, Mục Nghiên có chút bội phục những người chơi dùng đồng vàng mua trang bị kia, coi như là có đoàn đội chống lưng thì không phải ai cũng có thể xài tiền trong thời kì đầu như vậy được.
Nhưng mà điều khiến cho cô cảm thấy buồn bực đó là, bất kể cô đi tới đâu thì sẽ luôn có người chơi đi theo tới đó.
Trong 《 Ngự Long 》 , trang phục cho những pháp sư mới chơi đều là áo choàng ma pháp, mặc vào là phẳng lì, không có eo, và cũng không thể nhìn ra là vóc dáng nam hay nữ, có thể khiến cho đám người này bám đuôi lâu như vậy thì e rằng nguyên do duy nhất chính là bé rồng ở bên.
Lúc trước có nói, dù là NPC hay là quái thì trong trò chơi sẽ đều có các cấp bậc trí tuệ.
Cho dù bé long có nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân đi nhặt lấy trang bị và bắt tay với người khác.... Những hành động như thế, đã nói lên việc nó tối thiểu cũng phải có trí tuệ cấp thấp!
Tất nhiên, rất có thể là bởi vì bản thân nó là rồng, nhưng đến hiện tại thì mọi người chỉ biết rằng mới có hai người chơi sở hữu thú cưng mà thôi!
Còn mấy con động vật đi đâu cũng thấy trong thôn thì... A, xin lỗi, còn không bằng người chơi thú nhân tự thú hóa làm trò con bò!
Nhiệm vụ lần này là đuôi heo trắng, bé rồng của Mục Nghiên phun ra ma pháp một phát một gần như giết xong toàn bộ, mặc dù cô chưa có kỹ năng diện rộng, nhưng số kỹ năng mà pháp sư Long Thần được tặng ban đầu bằng với Tinh Linh vương, đều là 4 cái.
Hơn hết, cuối cùng đám người chơi theo đuôi kia cũng không chờ nổi.
Ma pháp của Mục Nghiên còn chưa rơi xuống đất, mấy con heo trắng xung quanh cô đã bị bọn họ dùng kỹ năng tầm xa bắn chết.
Số lượng con heo trắng rất nhiều, hơn nữa cô cũng không muốn tranh giành với những người chơi tầm xa đó.
Mục Nghiên vốn là nghĩ như vậy, nhưng cô đi tới nơi nào là đám người kia công kích tới nơi đó, duy chỉ không công kích cô.
Mục Nghiên quay đầu lại, nhìn đám người chơi đi theo cô đánh quái.
Phía sau cô là mấy người chơi cấp 5, bọn họ thấy Mục Nghiên quay lại nhìn, người này đẩy người kia, cuối cùng, một người chơi tộc sư tử bị nữ người sói đẩy ra ngoài.
“Ờ…… Cô có định bán con rồng kia không?” Người chơi tộc sư tử thấy ánh mắt Mục Nghiên bắt đầu trở nên lãnh đạm thì đã héo hon xuống.
“Không bán, mấy người không biết có một vài thú cưng sẽ mặc định trói buộc sao?” Mục Nghiên cảm thấy đại lục thú nhân chính là một vương quốc động vật, trong thôn Tân Thủ Thôn nơi nơi đều có chó mèo, ngay cả sói và hồ ly cũng có không ít. Nếu rồng hiếm như vậy, chủ nhân của nó tất nhiên cũng sẽ lựa chọn trói buộc với nó, đơn giản thế mà đám người này cũng còn hỏi cho được sao?
Quả nhiên, khi nghe thấy lời nói của cô, bọn họ không có kinh ngạc gì lắm.
Ngay lúc đó, nữ người sói đi ra, giương cằm lên, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Thật ra chúng ta không nhìn trúng con rồng của cô, mà là chính bản thân cô……”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)