Ngày 24 tháng 10 năm 3918 ——
“Sơ Dao, cậu quyết định xuất ngũ à?”
Cô gái từ phía sau ôm lấy Sơ Dao, trên người cô chỉ mặc một kiện áo sơ mi trắng hơi trong suốt, y phục lẳng lơ chếch xuống dính sát trên sống lưng ngay thẳng của Tạ Sơ Dao.
Hiện nay Tạ Sơ Dao 29 tuổi, là vị quân đoàn trưởng trẻ tuổi nhất trong Liên Bang, đồng thời là nữ quân đoàn trưởng duy nhất, và cũng duy nhất trong việc có gien cấp S mang chức vị quan chỉ huy. Tuy nhiên, cô đảm nhiệm chức quân đoàn trưởng không lâu, nhiệm kỳ mới vừa tròn ba năm, đã bắt đầu trình đơn xin từ chức. Dẫu rằng gần đây, tai tiếng về vị quân đoàn trưởng trẻ tuổi này truyền ra làm không ít thanh niên hâm mộ phái nữ phỉ nhổ, nhưng tất cả, đều không thể ảnh hưởng đến vị trí của cô.
Chỉ là phía trên vẫn cứ không rõ, tại sao chẳng có ảnh hưởng gì, mà vị quan chỉ huy trẻ tuổi này, vẫn cứ muốn xin xuất ngũ.
“Ừ.” Tạ Sơ Dao nắm lấy tay người nọ, muốn đẩy ra, nhưng cô gái ở đằng sau vẫn không nhúc nhích.
“Là bởi vì lão già kia không cho cậu vị trí phó chỉ huy còn đang trống sao? Cô gái chậm rãi xê dịch cơ thể của mình, hai người chỉ được cách bởi hai kiện áo sơ mi mỏng, dính sát vào nhau.
Mà lúc bấy giờ, cô gái vẫn chưa chú ý tới, Tạ Sơ Dao đang nhăn chặt mày, theo đó là một ánh mắt rất không kiên nhẫn.
“Đủ rồi.” Tuy năng lực của cô gái này trong quân đoàn cũng là số một số hai, nhưng nếu so sánh với Tạ Sơ Dao, cũng là kém một chút.
Tạ Sơ Dao hơi dùng sức, cô gái ăn đau, không tình nguyện buông lỏng tay ra.
Hai thân hình đang kề sát nhau xuất hiện khe hở.
Xoay người, đôi mắt của Tạ Sơ Dao thẳng tắp đi đến giường ngủ của mình, cầm lấy chiếc áo quân phục được đặt trên giường khoác lên.
Khác với những nữ quan quân bình thường, khi Tạ Sơ Dao mặc lên quân trang, khí chất đều thay đổi, vóc dáng cô vốn đã không lùn, dưới sự tôn lên của quân trang, trông có vẻ càng đĩnh bạt với anh khí hơn, nếu không có cái khuôn mặt đầy nữ tính kia, người khác sẽ cho rằng đây là công tử của một thế gia làm quân sự nào đó.
Cô gái khuynh mộ nhìn Tạ Sơ Dao ăn mặc chỉnh tề, chỉ là khi nghĩ đến bộ dáng thờ ơ của đối phương ban nãy, trong lòng lập tức trở nên bực bội.
“Viện Viện, chúc cậu thành công trong sự nghiệp, tớ đi đây.”
Mi mắt Tạ Sơ Dao hơi rũ xuống, giọng nói bình đạm, cứ như việc từ biệt người bạn gái đã bên nhau 3 năm này, chẳng phải là chuyện gì to tát.
Tuy rằng hai người mới vừa chia tay.
Mà khi nghe được lời nói bình thản gần như không mang chút tình cảm gì của Tạ Sơ Dao, cô gái mở to hai mắt ra, cô bỗng nhiên nhào tới, dùng sức ôm lấy cánh tay của Tạ Sơ Dao, “Đừng, Sơ Dao, đừng đi được không!? Tớ, tớ…… Là do cậu kia tỏ tình với tớ trước! Tớ chỉ là muốn trêu cậu một chút mà thôi!”
“…… Không liên quan đến chuyện này.”
“Thế thì sao cậu lại đột nhiên chia tay!” Giọng nói của cô gái bỗng nhiên cất cao.
Bước chân Tạ Sơ Dao hơi khựng lại, cô bỗng nhiên quay đầu, một đôi mắt đen từ trên cao nhìn xuống, giống như mọi ngày, sắc mặt của cô không chút thay đổi, chỉ là theo thường lệ thì trong tình huống này, cô gái đều có thể nhìn thấy trong mắt Tạ Sơ Dao có một ít thứ khác thường.
Chẳng hạn như mong đợi, lưu luyến……
Nhưng mà hiện giờ, sự thầm kín bên trong cặp mắt kia, làm cô cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, chính là thất vọng cùng tiếc nuối.
Sự nhận biết này khiến cô gái cảm thấy có chút sụp đổ!
“Ba năm…… Canh Viện, tớ biết cậu cũng chán ngấy rồi, nếu không thì cậu cũng sẽ không thân cận với cậu ta.”
Tuy rằng hiện giờ tuổi thọ trung bình của nhân loại đã được kéo dài tới 180 tuổi, nhưng chuyện ái muội giữa đoàn trưởng và phó đoàn trưởng quân đoàn 1 đã bị làm ồn lên đến mỗi một người trong tổ quân sự tại Liên Bang ai ai cũng biết tới, Canh gia là một gia tộc quân sự rất có sĩ diện, trước đây có thể đem một con cháu chính tông đuổi ra khỏi cửa chỉ vì đánh lộn mà thành phế nhân, bây giờ tất nhiên cũng có thể đem cô gái trước mắt này kéo xuống thần đàn, nhưng lại có đúng một sự khác biệt duy nhất, cô gái này chính là con gái của gia chủ, so với con cháu họ hàng chính tông kia thì vị thế lớn hơn nhiều……
Nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu để Tạ Sơ Dao chia tay cô,
“Tớ……” Hai mắt Canh Viện co rút lại một chút, ánh mắt có chút chột dạ, nhưng cô rất nhanh chóng trấn định lại, “Vậy tại sao cậu lại chọn ngày hôm nay! Cậu muốn đi xem cô ta có phải hay không!? Có phải ngay từ ban đầu, cho đến tận bây giờ, cái cậu thích cũng chỉ là gương mặt của tớ!”
Tạ Sơ Dao chớp mắt, cô không nói gì mà nhìn Canh Viện, thật lâu, đôi môi khô lạnh của cô khẽ động, “Ừ.”
“Cậu!” Canh Viện khó tin mà nhìn cô, tuy không thể tin nổi, nhưng trong mắt cô lại không có quá nhiều kinh ngạc, bởi vì từ đầu đến cuối cô đều biết, khuôn mặt này rất giống với một người bạn thân đã mất đi của Tạ Sơ Dao, rõ ràng hai người không có bất kỳ quan hệ chính thống nào, nhưng gương mặt lại sêm sêm đến lạ thường.
“Thôi, tớ đi đây.”
Canh Viện xoay người một cái, ngăn ở trước mặt Tạ Sơ Dao, hai mắt căm giận nhìn cô, “Không được! Tớ có chỗ nào không tốt! Chẳng lẽ tớ không thể thay thế được cô ta sao!?”
“Thay thế?” Đôi mắt đen thẳm của Tạ Sơ Dao bỗng nhiên sáng lên rất nhiều, tưởng chừng như một cái ao nước tù đọng bắt đầu sôi động lên, nhưng sự chợt lóe này quá ngắn, chỉ có gần một giây. Môi cô hơi động đậy, cuối cùng lộ ra vài phần cười khổ, “Thật sự xin lỗi, Viện Viện.”
“Tớ không cần xin lỗi! Cũng chỉ có một cái vòng tròn kết nối, thế nhưng, lại là gái thẳng, lúc trước cậu không có dũng khí đi tai họa người ta, giờ lại tới tai họa tớ! Hiện tại không muốn chịu trách nhiệm sao!”
“Tớ không có chạm vào cậu.”
Những lời này ngay lập tức chọc giận Canh Viện.
“Ờ! Cậu không có! Cái gì cậu cũng đồng ý làm, là muốn giữ lại đến bước cuối cùng chứ gì, đến bây giờ vẫn còn là một xử nữ! Cút đi! Lăn trở về bên mộ viên cô ta đi!” Canh Viện bỗng nhiên xoay người, hung tợn vặn mở khoá cửa.
Trên người cô chỉ mặc một kiện áo sơmi, cùng một kiện quần lót màu trắng, hai đôi chân thon dài bại lộ ra ngoài, đường cong nữ tính như ẩn như hiện.
Tạ Sơ Dao thấy cô cứ đứng cạnh cửa một cách vô tri vô giác như vậy, tuy nói nơi này là quân khu của con gái, nhưng khi nhìn gương mặt cực kỳ giống với người mà mình yêu kia, trong lòng cũng không thoải mái. Cô rũ mi mắt xuống, biểu tình lại trở về dáng vẻ không cảm xúc, chẳng chút lưu luyến nào mà đi ra cửa ký túc xá.
x x x
Thời tiết hôm nay không tốt lắm, tuy là mới sau cơn mưa, nhưng ánh mặt trời nhỏ nhoi đến có chút đáng thương, những vũng nước be bé trên nền xi măng, dường như tùy ý lướt qua cũng có thể thấy được.
Chiếc ủng ống cao màu đen của Tạ Sơ Dao đi trên nền xi măng phát ra tiếng lách tách, tiếng bước chân lộc cộc.
Bộ quân trang này là đồ vật duy nhất mà cô có thể mang đi khi rời khỏi quân đội.
“Nghiên Nghiên, tớ tới rồi.”
Bước chân Tạ Sơ Dao dừng lại trước một tòa mộ trông có vẻ quạnh quẽ, nhẹ giọng nói.
Cô hơi cúi đầu, hai mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn vào tấm ảnh được khảm trong bia đá.
Trong ảnh, trên mặt nữ tử có mang một ý cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt hơi chút lạnh lùng, khiến cho khuôn mặt vốn minh diễm động lòng trở nên nghiêm trang cùng xa cách.
Hàng năm vào ngày 24 tháng 10, cô sẽ đều tới nơi này. Hôm nay cũng không phải là ngày giỗ của người trong mộ, mà là ngày các cô quen biết nhau. Cô cố ý không chọn thời điểm mà những người khác tới thăm, chỉ là vì nó có thể cho cô cơ hội đơn độc trò chuyện cùng người nọ.
“Nghiên Nghiên, còn nhớ rõ ước định của chúng ta lúc trước sao? Cùng nhau trở thành quân đoàn trưởng, bất kể ai làm chính quan, đối phương đều phải trở thành phó quan của người kia……” Tạ Sơ Dao vươn tay, ngón tay tinh tế thon dài nhẹ nhàng lướt qua chiếc huân chương vàng óng bên dưới cái tên của bia đá, “Huân chương vinh dự dành cho quân đoàn trưởng quân đoàn đứng nhất Liên Bang, Nghiên Nghiên, đẹp không?”
Trên mặt cô mang theo một nụ cười ôn hòa, nếu để cho người khác nhìn thấy, nữ vương mặt lạnh bậc nhất quân đội lúc này lại mỉm cười với một tấm di ảnh, e rằng sẽ kinh ngạc đến khỏi phải nói.
Nhưng đây rõ ràng là một gương mặt mang theo ý cười, trong mắt lại là lệ.
“Nghiên nghiên, tớ thích cậu…… Lúc trước nếu như ta không lùi bước, phải chăng mọi thứ sẽ không giống như bây giờ?”
Tạ Sơ Dao che mặt, giữa mày là sự thống khổ. Lúc Mục Nghiên còn sống, cô không dám nói, không dám hỏi, bây giờ cô đã chết, cái gì cũng nói ra được. Thậm chí cô đã từng ấu trĩ ném tiền xu ở trước mộ, nếu là mặt ngửa, cô ở dưới cửu tuyền sẽ đồng ý, nếu là mặt sấp, ấy chính là từ chối.
Nhưng mà những thứ này, giờ đây có ý nghĩa gì đâu?
Người kia nhìn không thấy, nghe không được.
Chỉ sót lại…… một mộ bia quạnh quẽ hoang vắng này.
……
Tạ Sơ Dao ngây người tại đây mười phút, rồi sau đó rời đi.
Cô trở về chỗ nhà phố ở gần khu mộ, người ở nơi này cũng không nhiều, suy cho cùng thì chẳng có người nào muốn ở cùng với một khu mộ.
Mà cô cũng không biết, về sau giá nhà ở nơi này đắt đến mức khiến người khác phải hãi hùng, không chỉ bởi vì nơi này là một mảnh đất phong thuỷ bảo địa, mà còn vì khu vực này đã từng có một vị quân đoàn trưởng làm nên cống hiến lỗi lạc cho Liên Bang, nhưng vì ước định của Tạ Sơ Dao với Liên Bang lúc trước, bất luận ai cũng đều không thể bưng đi một ngọn cây cọng cỏ rời khỏi nơi này. Người duy nhất có thể tiến vào, là vài thanh niên thiếu nữ hằng năm tới tế bái các cô.
Có rất ít phòng ngủ chính ở trong nhà, thứ mà làm người ta chú ý nhất ấy chính là một cái khoang máy trò chơi dài gần hai mét.
Tạ Sơ Dao nằm trong khoang trò chơi. Lúc trước Mục Nghiên ở trong khoang trò chơi này mà mất đi sinh mệnh, ngoại trừ việc khoang trò chơi xuất hiện trục trặc, cô không còn tìm ra được một manh mối nào khác …… Tạ Sơ Dao tin rằng chuyện này chắc chắn không phải là do phát sinh ngoài ý muốn, thậm chí còn là dự mưu, hơn nữa, vì gia tộc kia rất lớn, Liên Bang đã lựa chọn bao che!
Hiện giờ, nếu người mất đi sinh mệnh chính là cô thì sao?
Trên người cô còn giữ thứ mà Liên Bang muốn có được nhất, đây cũng là nguyên nhân vì sao Liên Bang nguyện ý cho một người trẻ tuổi như vậy đảm nhiệm chức vị quân đoàn trưởng, với lại, nhân duyên của cô ở quân đội cũng không kém lắm.
“Nghiên Nghiên, ước định của chúng ta đã hoàn thành, nhiệm kỳ của tớ đã kết thúc, rốt cuộc cũng có thể tới bồi cậu……”
Con ả hại Mục Nghiên kia đã chết, nhưng cả gia tộc cô ta vẫn còn đang tồn tại.
Nếu giờ cô chết đi, mà Liên Bang muốn dập lửa giận của Tạ gia, thì chỉ có thể giao ra gia tộc kia.
Nằm ở bên trong khoang trò chơi, Tạ Sơ Dao chậm rãi nhắm mắt lại, “Nếu thời gian có thể quay lại…… Nghiên Nghiên…… Cho dù cậu có ghét tớ đi nữa, tớ cũng……”
Khoảng khắc lúc khoang trò chơi bắt đầu vận hành, trong nháy mắt cô đã bị bao phủ bởi bóng đêm vô tận.
Tác giả có lời muốn nói: Game online thực tế ảo, bách hợp. Thích muội tử lưu lại các ngươi trảo ấn đi \(^o^)/~
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)